Anh Thanh Niên Số Hưởng

Chương 72


Tôi vừa nói xong, trong ánh mắt Tô Tuyết liền hiện lên một tia tức giận, như thể đang trách móc việc tôi dùng điểm yếu này để lừa tiền của cô ấy vậy.
Tôn Dao nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng: “Này đồ ăn bám, thật không hiểu nổi em họ tôi lại thích điểm gì ở cậu chứ".
Tôi thầm nói: “Thằng nhỏ” của tôi to!
Rất nhanh sau đó, ánh mắt Tô Tuyết đã bình thường trở lại, cô nhìn tôi và nói một cách giả tạo: “Em gái anh cũng là em gái của em mà, để em đưa anh 500 ngàn luôn”.
Tôi nhất thời vừa mừng vừa lo.
Tôn Dao ngạc nhiên nhìn Tô Tuyết, nói: “Em họ, em vừa giàu vừa ngốc đấy à?”
Tô Tuyết đáp: “Anh ấy là chồng em, nên việc giúp đỡ anh ấy là điều đương nhiên".
Tôn Dao: “...
Sau đó, Tô Tuyết lấy điện thoại ra và chuyển vào tài khoản của tôi 500 ngàn.
Nhìn thấy thông báo trong điện thoại, tôi có chút không dám tin đây là sự thật, thật không ngờ lần này Tô Tuyết lại dễ thuyết phục như vậy.
Sau đó, Tô Tuyết và Tôn Dao cùng nhau rời đi, một lúc sau tôi nhận được tin nhắn: Hứa Lương, anh lại mang ơn tôi đó!
Tôi trả lời: Sau này tôi nhất định sẽ trả ơn cô !
Tô Tuyết nói: Hy vọng anh sẽ không nuốt lời!
Sau này, xảy ra rất nhiều việc nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, vì để trả ơn cho Tô Tuyết, tôi suýt chút nữa hi sinh cả tính mạng của mình!
Tiếp sau, tôi không ở yên trong nhà nữa mà lập tức lái chiếc xe Volkswagen của mình đi tới bệnh viện, chuẩn bị đưa tiền cho Châu Phong.
Trên đường, tôi gọi điện cho Châu Phong và nói: “Đại ca, em chuẩn bị đủ tiền rồi, em đợi anh ở bệnh viện nhé”.

Châu Phong đáp: “Được”.
Mười phút sau, khi xe của tôi chạy qua một con hẻm thì đột nhiên một chiếc BMW từ trong hẻm lao ra, tạt đầu xe tôi.
Tôi lập tức chửi bởi: “Mẹ nó chứ, mày có biết lái xe không vậy!”
Thấy xe mình sắp tông phải chiếc BMW kia, tôi vội vàng đạp phanh, dừng gấp lại!
Kétttt!
Một âm thanh chói tại truyền tới, xe của tôi trượt phanh một đoạn dài sau đó mới dừng hẳn lại.
Tôi thò đầu ra khỏi cửa kính, định hỏi đối phương chuyện này là thế nào thì cửa chiếc xe BMW bật mở, hai người đàn ông từ trong xe bước xuống.
Hai người này đeo kính râm, thân hình rất vạm vỡ, nhìn qua là biết thân thủ không tồi.
Mẹ kiếp! Chuyện quái gì thế này, chẳng qua tôi chỉ lỡ miệng mắng chửi một câu thôi mà?
Nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ hung dữ của hai người đó, trong lòng tôi bắt đầu sợ hãi, cảm thấy hình như mình lại gây hoạ nữa rồi.
Rất nhanh, hai người đàn ông đó đứng cạnh xe tôi, đạp cửa và nói: “Xuống xe”.
Tôi vội vàng giải thích: “Hai anh à, lúc nãy không phải tôi mắng hai anh đâu”.

“Bớt lằng nhằng đi!”, một người đàn ông vươn tay vào bên trong cửa kính, nằm lấy cổ áo tôi.

Tôi trong lòng buồn như chó cắn, nhanh chóng đưa tay ra mở cửa xe.

Kết quả, tôi bị người đàn ông đó túm đầu kéo ra khỏi xe và lôi về phía chiếc BMW kia.
Khi tới bên cạnh chiếc BMW, một người mở cửa sau và nói: “Ông chủ, tên này chính là Hứa Lương”.
Tôi nhìn lướt qua thì thấy có một người đàn ông trung niên ngồi ở băng ghế sau, thân hình phát tướng, bụng phệ, mắt híp mũi to, ngoại hình thô kệch.

“Chàng trai, lên xe đi, tôi muốn hỏi cậu vài chuyện”, người đàn ông trung niên nói.

Không cho tôi cơ hội để phản ứng, một trong hai người đàn ông đó liền nằm lấy vai tôi tẩy mạnh, nhét tôi vào trong xe.
Rất nhanh, hai người đàn ông đó cũng vào lại trong xe, kéo kính xe và đóng cửa lại.
Trong lòng tôi có chút lo lắng, hoàn toàn không hiểu đối phương đang muốn làm gì? Hình như tôi không quen biết mấy người này mà?
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Mấy anh ơi, hình như giữa chúng ta có hiểu nhầm phải không?
Người đàn ông trung niên đặt tay lên vai tôi, cười nói: “Kể cho tôi nghe về Tô Tuyết đi”.
Tôi ngây người, nói: “Cô ấy? Mấy anh quen cô ấy?”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Tô Tuyết trước đây là em dâu của tôi, tôi có thể nào không quen biết cô ấy sao?”
Em dâu?
Tôi chợt hiểu ra, người đàn ông mập mạp thô kệch này là anh trai của Vương Hoài Viễn.

Trước đây Tô Tuyết từng kể cho tôi, Vương Hoài Viễn có anh trai, còn cụ thể có mấy người anh thì tôi không biết.

“Có phải Tô Tuyết trước nay vẫn luôn căm hận Vương Hoài Viễn không?”, anh trai Vương Hoài Viễn đột ngột lên tiếng.
Tôi cảm thấy khó hiểu vô cùng, sao anh trai của Vương Hoài Viễn lại hỏi tôi vấn đề này.
Nhằm thăm dò mục đích thật sự của hắn ta, tôi liền giả vờ ngây ngô, nói: “Tôi không biết”.
Bop!
Tôi vừa dứt lời, người đàn ông ngồi ghế trước đột nhiên quay người lại tát mạnh vào mặt tôi: “Giám đốc Vương của bọn tao không muốn nghe mấy câu vô nghĩa này”.
Tôi cảm thấy ấm ức vô cùng, mẹ kiếp, có thể nào đừng hung dữ như vậy được không.
Tôi ôm mặt, nói một cách yếu ớt: “Giám đốc Vương, tôi...!tôi thật sự không biết mà”.
Người đàn ông kia định tiếp tục đánh tôi nhưng lại bị anh trai Vương Hoài Viễn ngăn lại: “Chờ một chút”.
Anh trai Vương Hoài Viễn nhìn tôi cười nói: “Hai người là vợ chồng, vậy mà cậu lại không biết trong lòng Tô Tuyết nghĩ gì sao?”
Tôi cười khổ một tiếng, nói: “Giám đốc Vương, vậy là anh không biết rồi, tôi với Tô Tuyết chỉ là vợ chồng giả mà thôi, tôi chẳng qua chỉ là thằng đàn ông mà cô ấy bỏ tiền ra mua về”.

“Cái gì?”, anh trai Vương Hoài Viễn có chút kinh ngạc.
Tôi liền đem nguyên do và toàn bộ câu chuyện kết hôn giả của tôi và Tô Tuyết kể lại một lượt.
Sau khi nghe tôi kể lại, anh trai Vương Hoài Viễn cau mày, trong ánh mắt lộ ra một tia hung ác.
Tôi vội vàng nói tiếp: “Giám đốc Vương, những gì tôi nói đều là sự thật, tôi với Tô Tuyết chỉ là kết hôn giả thôi, vậy nên tôi thật sự không biết trong lòng cô ấy nghĩ cái gì”.
Tôi lờ mờ đoán ra, hôm nay anh trai Vương Hoài Viễn tìm tới tôi chắc chắn là vì cái chết của Vương Hoài Viễn ngày hôm qua.
Lẽ nào cái chết của Vương Hoài Viễn ẩn chứa một bí mật không thể để người khác biết?

Tôi thầm nghĩ trong lòng.

“Sau khi Tô Tuyết và em trai tôi ly hôn, cô ấy thật sự không hận nó sao?”, một phút sau, anh trai Vương Hoài Viễn tiếp tục hỏi.
Tôi suýt chút nữa thì buột miệng trả lời “không có”, nhưng may mà tôi phản ứng kịp, nếu tôi trả lời như vậy thì anh trai Vương Hoài Viễn sẽ phát hiện ngay những lời tôi nói lúc nãy đều là nói dối, vì khi nãy tôi đã nói với hắn ta rằng mình không biết gì hết.
Tôi lập tức nói: “Giám đốc Vương, tôi không biết mà, tôi làm sao biết được Tô Tuyết có hận em trai của anh hay không”.
Anh trai Vương Hoài Viễn nhìn tôi cười haha và nói: “Chàng trai, cậu nói dối cũng lợi hại đó, không chút sơ hở nào!”
Tôi vội vàng giải thích: “Không có, không có, giám đốc Vương, tôi thật sự không có nói dối”.
Tuy rằng tôi chẳng phải thám tử, nhưng ít nhiều bây giờ cũng có thể đoán được một phần nào đó ý đồ của anh trai Vương Hoài Viễn.
Chắc chắn là anh ta nghi ngờ cái chết của Vương Hoài Viễn có liên quan tới Tô Tuyết, nên mới muốn tìm thêm manh mối từ tôi.
Nhưng hiện tại trong lòng tôi rất rối bời, cái chết của Vương Hoài Viễn có thật sự là do vụ tai nạn đó gây nên không? Chuyện này có dính líu gì tới Tô Tuyết không?
Nếu như chuyện này thật sự có dính líu tới Tô Tuyết thì tôi chỉ có thể cảm thán, Tô Tuyết đúng là rất đáng sợ, lòng dạ quá thâm sâu mà! “Haiz, đúng là có những người chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ mà!”
Anh trai Vương Hoài Viễn chậm rãi nói, đưa tay lấy từ trong áo ra một món đồ, vừa nhìn thấy nó tôi đã trợn tròn mắt, đồng tử co rút lại, còn cơ thể bắt đầu run lên vì sợ hãi.
Anh trai Vương Hoài Viễn lôi từ trong áo ra một khẩu súng lục và một nòng giảm thanh, hắn ta từ từ lắp nòng giảm thanh đó vào khẩu súng.

“Tôi thích nghe sự thật”.
Sau khi lắp nòng giảm thanh vào, anh trai Vương Hoài Viễn dí khẩu súng lục vào trán tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi bị uy hiếp tới tính mạng thế này, sợ hãi cực độ, trong lòng không ngừng đấu tranh tư tưởng Nói hay là không nói đây?

Bình Luận (0)
Comment