Anh Thích Em Nhé

Chương 93


Tại vòng cuối cùng, Tiêu Nhi chọn bản concerto của nhà soạn nhạc thiên tài người Đức - Ludwig van Beethoven.
Bản concerto no.3 Op 61 là bản concerto duy nhất ông viết cho đàn violin.
Tác phẩm thể hiện rõ sự chuyển giao hai phong cách cổ điển và lãng mạn của Beethoven trong thời kỳ ấy, là cột mốc đánh dấu sự chuyển đổi thần kì.
Ông được xem như người dọn đường cho thời kỳ âm nhạc lãng mạn.
Gồm có 3 chương và chương 3 thể hiện rõ điều này nhất, những điều ở trên là một trong lý do cô chọn chương 3 để thể hiện.
Tiêu Nhi sùng bái và tôn trọng nhà soạn nhạc Beethoven, cô nàng hoàn toàn khâm phục tài năng của ông trong nền công nghiệp âm nhạc và nghệ thuật.
Một điều thú vị nổi tiếng của Beethoven chắc là việc ông là nhà soạn nhạc dù bị điếc hoàn toàn ở ca hai bên tai nhưng vẫn miệt mài sáng tác.
Đa số tại các cuộc thi lớn nhỏ mà Tiêu Nhi đã tham gia, cô ít nhất sẽ chọn một bản sonata hay concerto của Beethoven để thi đấu, đây là cách thể hiện sự tôn trọng của cô nàng đối với thần tượng.
Vòng thi cuối cùng chính thức bắt đầu.
Trương Khởi đã rời đi rồi, cậu ngồi chễm chệ ở phía sau cây đàn piano trên sân khấu.
Ở phần thi này, anh sẽ một trong những người đệm nhạc cho phần thi của cô gái.
Tiêu Nhi không hề biết điều này.
Ở hai vòng trước, anh ngắm cô từ phía trước, giờ đây lại ngắm cô từ phía sau.
Anh muốn cô biết, dù là ở hành trình nào, dù cô ngước nhìn về phía trước hay quay đầu lại phía sau, cô đều có thể dễ dàng nhìn thấy anh.
Dù là chặn đường nào, anh cũng sẽ luôn bên cạnh đồng hành cùng cô.

Phần thi này, Tiêu Nhi thi đầu tiên.
Các bản sáng tác của Beethoven chưa bao giờ là lỗi thời cả.
Cùng với tiếng đàn du dương ngân lên,cả khán phòng chìm trong nghệ thuật.
Sự lãng mạn do âm thanh violin vang lên, Ninh Thiếu Phàm ngồi một mình dưới dãy ghế khán giả.
Anh mỉm cười, đôi mắt như đang nói lời chúc phúc.
Anh nhìn hai người trên sân khấu từng ngày yêu đương cùng nhau, gắn bó cùng nhau thật lâu.
Quen biết Trương Khởi đã lâu như vậy, anh hiểu bạn của anh bao bọc cô gái này đến mức nào, nhìn lại sự kết hợp đẹp đẽ này, anh nhớ đến buổi lễ tri ân năm cấp 3.
Họ cũng sánh đôi trên sân khấu tạo ra một thứ âm nhạc vô cùng kỳ diệu.
Kết hợp cùng những bước khiêu vũ nhẹ nhàng, giờ đây anh lại được chứng kiến sự kết hợp ấy thêm một lần nữa.
Phần thi kết thúc, Tiêu Nhi cười rạng rỡ, mãn nguyện cúi xuống chào giám khảo và khán giả, quay lại cúi chào cảm ơn ban nhạc cụ.
Trương Khởi ngồi ngã ra sau, nhếch môi nhìn cô, Tiêu Nhi bất ngờ, nhìn anh, hốc mắt cô đỏ lên.
Cô cảm động rồi, sắp khóc rồi, anh đứng dậy chào mọi người rồi rời đi cùng cô.
Ở sau cánh gà, Tiêu Nhi ôm chặt lấy anh không buông, phải biết cô có bao nhiêu cảm động khi thấy anh đã luôn đồng hành cùng phần thi của cô nàng.
"Trương Khởi...anh khiến em hạnh phúc đến vỡ oà..."
"Anh biết...vì em xứng đáng nhận được, anh sẽ cho em nhiều hơn thế này".


Người đàn ông vỗ về cô gái trong lòng, anh sẽ đem hết những thứ tốt nhất dành hết cho cô gái nhỏ của anh.
Không phải ai đã 27 tuổi lại có thể giữ được nét trẻ con tươi tắn, vô lo vô nghĩ như Tiêu Nhi.
Cô mất cả ba cả mẹ, nhưng cô luôn có dì lo lắng chăm sóc, có anh hai bảo vệ nuôi nấng cô nàng từ nhỏ đến lớn và giờ đây, cô có Trương Khởi nuông chiều bảo bọc cô mỗi ngày.
Tiêu Nhi biết mình là cô gái hạnh phúc nhất trần đời này rồi.
Phần công bố kết quả cuối cùng.
Giải vàng danh giá nhất của Golden Music ở hạng mục violin và piano được trao cùng lúc.
Thật bất ngờ vì đó đều là hai cô gái.
Hai cô gái có cùng một khí chất, đằm thắm nhẹ nhàng, xinh đẹp tựa thiên thần.
Hạng mục Violin - Danh Tiêu Nhi.
Hạng mục Piano - Bùi Tuyết.
Danh Tiêu Nhi đương nhiên biết Bùi Tuyết, cô đã đến cùng Trương Khởi tham dự đám cưới của cô ấy, Bùi Tuyết là người chị sinh đôi của Bùi Tranh.
Hai cô gái đứng cạnh nhau, trên tay là ước mơ, là mong muốn, là niềm kiêu hãnh.
Cả khán phòng rộn vang tiếng vỗ tay chúc mừng, hai cô nàng mỉm cười với nhau.
Phó Chí Quân ôm bó hoa lên sân khấu chúc mừng vợ của anh, họ kết hôn được 3 năm rồi.

Sau đó cứ như một kế hoạch, tất cả mọi người lui ra sau lưng cô gái, đứng trên sân khấu giờ đây là một cô gái đang ngây người không biết nên xử lý thế nào, mọi người nháy mắt với cô bảo cô cứ đứng đó.
Trước toàn bộ các khán giả, các ban giám khảo, các thí sinh dự thi, anh bước lên sân khấu, một lần nữa sánh vai cùng cô.
Bó hoa xinh đẹp dành tặng cho người xinh đẹp.
Anh bảo cô phát biểu vài lời cho phần thưởng cô luôn mong nhớ.
"Về giải thưởng, đối với tôi đây là thứ danh giá nhất, giá trị nhất.

Tôi đã đem rất nhiều tâm tư cho cả ba phần biểu diễn, vì ước mơ vì đam mê của mình.

Trước tiên, em muốn gửi lời cảm ơn và sự biết ơn từ tận đáy lòng đối với người thầy mà em luôn kính trọng - thầy Chu Cẩn, cảm ơn vì đã cho em một con đường đi đến hôm nay"
Hôm nay đương nhiên Chu Cẩn cũng đến, thầy đã hơn 50 rồi, ngồi ở hàng ghế đầu tiên, theo dõi ở cả ba vòng thi cho đến phút cuối, ông hài lòng nhìn chiếc cúp danh giá nhất nằm trên tay cô học sinh mình tâm đắc nhất, dốc lòng nhất.
"Tiếp đó, cảm ơn những tràng vỗ tay cỗ vũ của mọi người, đó là sức mạnh tôi rất biết ơn về điều đó"
"Đối với giải thưởng này, như tôi đã nói, nó là thứ quý giá nhất, tôi cũng sẽ dành cho nó cho người tôi cho là quý giá nhất !"
Cô gái dịu dàng đem thứ mình vừa vượt qua nhiều thí sinh đem đến cho người đàn ông bên cạnh.
Cô nàng nhìn anh, nhẹ nhàng kêu lên cái tên quen thuộc :" Trương Khởi, trong tay anh chính là sự nỗ lực, sự cố gắng của em.

Đây cũng là ước mơ, là niềm kiêu hãnh của em, em đã nói rằng em sẽ đem thứ danh giá nhất tặng cho anh, giờ thì nó là của anh.

Em dành nó như một lời cảm ơn sâu sắc nhất, cảm ơn vì suốt thời gian qua đã bao dung em, đã yêu thương em, đã luôn khiến em như cô gái hạnh phúc nhất...trong suốt 12 năm hẹn hò, anh luôn chiều chuộng dù cho em cau có với anh, hay bắt nạt anh, nhưng em có thể khẳng định, em yêu anh không ít hơn anh yêu em một ngày nào trong suốt 12 năm qua"

Trương Khởi nắm chặt tay cô gái, hôm nay là ngày quan trọng trong suốt sự nghiệp của cô nàng, anh muốn đánh dấu cột mốc quan trọng này, đã làm ra nhiều điều bất ngờ phía sau.
Chỉ là không ngờ đến, cô gái của anh mang đến cho anh sự kinh hỷ lớn như vậy.
Trương Khởi lắng nghe lời thổ lộ của Tiêu Nhi mà suýt chìm đắm trong đấy mãi mà quên đi kế hoạch của mình.
Anh ôm cô một cái thay lời cảm ơn, nhận lấy mic, đắm say trong đôi mắt của cô nàng, đáp lại lời tỏ tình bất ngờ của Tiêu Nhi.
"Bé Nhi...em khiến anh không biết nên đáp lại thế nào...chỉ là, suốt 12 năm gắn bó cùng em, anh luôn trân trọng, em bảo em hay cau có bắt nạt anh, nhưng anh vẫn luôn em yêu em.

Bởi vì em lúc nào cũng cau có căn dặn anh ăn uống đầy đủ, em mắng anh hay uống rượu, vừa mắng vừa bận rộn chăm sóc anh, em bực nhọc với anh nhưng lại đúng 12h sẽ mang cơm đến thúc giục anh ăn, còn dỗ dành anh, ăn cơm cùng anh...em chăm lo cuộc sống anh như một cô vợ nhỏ, em bước vào cuộc sống của anh như một giấc mơ...Tiêu Nhi, em khiến anh tốt đẹp lên từng ngày, cũng khiến anh càng ngày càng yêu em, trân trọng em hơn, đối với những gì em dành cho anh và cả cuộc đời của anh, anh hứa sẽ tận tình chăm sóc em thật tốt, cho em những gì tốt đẹp nhất và sẽ luôn một lòng chung thủy với em..."
Đến đây, người đàn ông quỳ một chân xuống, chiếc nhẫn lấp lánh tinh xảo trong hộp nhẫn vải nhun, được đưa đến trước mặt cô gái.
Trương Khởi trong mắt chỉ có tình với tình, anh có chút khẩn trương, nhưng cũng cố gắng tỏ ra bình ổn nhất có thể, thành tâm ngỏ lời với cô :" Tiêu Nhi, cùng anh về nhà nhé ?"
Toàn khán phòng oà lên, tất cả đều chứng kiến và lắng nghe những lời nói đầy ý thâm tình của cả hai dành cho đối phương.
Mọi người ai cũng hớn hở, vui vẻ chúc phúc cho đôi trẻ.
Tiêu Nhi cảm giác như thời gian ngưng đọng, cô muốn hét lên cho mọi người biết mình đang hạnh phúc thế nào.
Đến cuối cùng, bọn họ cũng đã đi đến cái kết đầy viên mãn rồi.
Sau cái gật đầu đầy những giọt lệ hạnh phúc, chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay, tất cả mọi người đứng dậy hoan hô chúc mừng hai người.
Thiếu Phàm cũng rất chịu khó chụp lại thật nhiều khoảnh khắc đáng nhớ này, đến phút này thì anh bạn của anh cũng đã đi đến cái kết mong muốn nhất.
Trương Khởi ôm lấy cô nàng, hét to một tiếng đầy sự vui sướng :" Mọi người, tôi có vợ rồi !!!"
Cuộc thi kết thúc trong tiếng cười mãn nhãn, có âm nhạc êm tai, có giải thưởng trao cho người xứng đáng, có cả niềm hạnh phúc của đôi trẻ được lan toả..

Bình Luận (0)
Comment