Anh Thích Em Rất Lâu Rồi

Chương 42

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Lúc hai người về đến nhà, một ngày mới đã sắp đến.

Tâm trạng cả buổi tối này thay đổi rất lớn. Chử Duy Nhất không biết nên mở miệng giải thích với Tống Khinh Dương thế nào, huống chi xem anh thật rất mệt mỏi.

Sau khi hai người về qua loa vội vàng đi ngủ bù một lát, buổi sáng ngày hôm sau, nhiệt độ cơ thể của Tống Khinh Dương trở lại bình thường, nhưng cảm cúm vẫn chưa khỏi.

Một ngày mới giống như trước đây, hai người đến công ty trở về vị trí của mình.

Chử Duy Nhất cũng không có tâm tư lo lắng chuyện ngày hôm qua cô đến trễ nữa, cả buổi sáng cũng chẳng nói lời nào, đồng nghiệp cũng nhận ra.

Lúc ăn cơm, Hoa Hoa hỏi cô sao thế.

Chử Duy Nhất chọc chọc xương sườn, “Tôi giống như đã bỏ lỡ một chuyện vậy, cũng không tính là sai. Từ góc độ của tôi thì không sai – ai, dù sao chuyện rất phức tạp.’’

Hoa Hoa bị lời nói lòng vòng của cô xoay mòng mòng, “Nghiêm trọng thế à?’’

Chử Duy Nhất bất đắc dĩ thở dài.

Tống Khinh Dương cũng đến phòng ăn dùng cơm, ánh mắt Chử Duy Nhất và anh chạm nhau trong giây lát, anh lại ngồi ở chỗ khác.

Chử Duy Nhất lẩm bẩm nói nhỏ:’’Hình như có chút nghiêm trọng thật rồi.’’

Hoa Hoa cũng nhìn về phía Tống Khinh Dương, cô nén giọng,”Cô biết không? Hạng mục lần trước, thật ra thì Tống tổng giám cũng đưa ra phương án, nhưng mà cuối cùng anh ta lại bỏ.’’

“Tại sao?’’ Chử Duy Nhất không hiểu.

Hoa Hoa nhún nhún vai, “Ai biết. Buổi sáng nghe nói Tống tổng giám bị cảm.”

Ở công ty không hề có bí mật nào.

Chử Duy Nhất nâng cằm, “Ngày hôm qua nhiệt độ hạ thấp rất dễ bị bệnh.’’ Cổ họng của cô cũng hơi đau.

“Tôi đi phòng trà nước thấy có người yêu thương đưa thuốc cho Tống tổng giám.’’ Hoa Hoa khẽ lắc đầu, “Ai, tràn đầy yêu thương.”

“Vậy anh ấy nhận rồi sao?’’ Chử Duy Nhất khẩn trương hỏi.

“Cái cảnh đó tôi lập tức xoay người đi. Ai, đáng tiếc. Nhưng mà nghe nói hình như Tống tổng giám có bạn gái thật, trình độ học vấn cao, dung mạo cũng tốt.’’

Chử Duy Nhất kinh sợ, “Ai nói thế?’’

Hoa Hoa liếc liếc, “Cô tới trễ không biết là bình thường. Lát nữa tôi phổ cập một chút với cô.’’

Chử Duy Nhất cắn răng, “Có lẽ là truyền nhầm thôi, bạn gái Tống tổng hình như rất bình thường, không có xuất ngoại.’’

“Duy Nhất cô biết quá ít, đi thôi, chúng ta về nhanh, bận bịu công tác xong, tuần tới thì phải đi huấn luyện phát triển rồi.’’

Chử Duy Nhất buồn rầu.

Buổi chiều, ánh mặt trời chiếu vào phòng làm việc, để lại những chấm sáng lốm đốm, năm tháng yên lòng tốt đẹp.

Chử Duy Nhất đang gỡ hình của hoạt động lần trước ở trên mạng ra xem, vẻ đẹp của Chu Mỹ Linh đã sớm hòa vào bên trong của văn hóa, hạng mục này bà là phát ngôn viên thích hợp nhất.

Sau cùng Tống Khinh Dương lựa chọn từ bỏ, cũng là bởi vì cân nhắc đến điểm này đây.

Chử Duy Nhất đang lướt mạng, đột nhiên lướt qua một mục tin tức, bài báo nhắc tới, Chu Mỹ Linh có một người cháu trai, thanh niên trẻ tuổi, nhưng vô cùng xuất sắc, đang đảm nhiệm chức vị quan trọng ở công ty nào đó, Chu Mỹ Linh rất thương đứa cháu này.

Cô nghĩ lại nghĩ tới một người, Sở Mặc.

Càng nghĩ càng sâu, cuối cùng, cô nghĩ được một lời để tổng kết, thì ra là như vậy.

Trong bầu không khí không yên tĩnh, điện thoại di động của Chử Duy Nhất rung lên, là mẹ cô gọi đến, “Duy Nhất, Thanh Viễn tỉnh rồi, nhưng mà chú con lại ngã bệnh.’’

“Anh Thanh Viễn thế nào hả mẹ?’’

“Trước mắt không có gì đáng ngại, tay còn phải chờ xem.’’ Cô thở dài. “Con có rảnh đến thăm nó, dẫu sao khi còn bé các con thường chơi chung.’’

“Con biết rồi mẹ. Mẹ, lát nữa tan việc con qua đó.’’

Đầu dây bên kia có tiếng động, hình như bà đang bề bộn nhiều việc. “Duy Nhất, dì trong nhà phải làm cơm, hôm nay không có thời gian đón Ninh Ninh – “

“Mẹ, tan làm rồi con đi đón Ninh Ninh.’’

“Vậy được rồi, mẹ nói với thầy (cô) giáo vài lời.’’

Cúp điện thoại, trên mặt Nguyễn Oánh không che giấu được vẻ hiu quạnh. 

“Cô ơi, cô xem bệnh trạng của bệnh nhân giường 13 đã dẫn đến phù phổi cấp tính rồi.’’

Nguyễn Oánh cau mày, “Cái này đã là một loại bệnh tâm huyết quản tương đối nghiêm trọng, cần xử lý nhanh, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Các em chú ý nhìn – “ Bà chuyển vai rất nhanh, nghiêm túc chuyên tâm.

Chờ sau khi hết bận, Nguyễn Oánh đi phòng bệnh.

Si Hoài Sinh đang đeo kính lật sách, phòng bệnh yên tĩnh chỉ có tiếng động của việc lật sách.

Nguyễn Oánh nhẹ chân đi vào, “Ông nên nghỉ ngơi cho khỏe.’’

“Quen rồi, hết bận rồi sao?’’ Si Hoài Sinh hỏi.

Nguyễn Oánh lắc lắc đầu, “Mỏi cổ.’’ Bà ngồi ở một bên ngắm nhìn Si Hoài Sinh.

“Sao thế?’’ Ông khép sách lại. “Bà có chuyện muốn nói với tôi?’’

Quen biết nhiều năm, bọn họ quá mức quen thuộc đôi bên.

Nguyễn Oánh nhàn nhạt mở miệng, “Tối hôm qua tôi đã nghe được lời ông nói với Duy Nhất.’’

Si Hoài Sinh hơi biến sắc.

“Tôi là một người mẹ thất bại, vậy mà sau nhiều năm như vậy mới biết chuyện phát sinh của con gái.’’ Sức lực của Nguyễn Oánh giống như bị rút sạch vậy, bả vai chùng xuống. “Tôi vẫn cho là nhiều năm như vậy Duy Nhất không chịu về, là vì chuyện của tôi và Chử Sâm, con bé không vui.’’

“Hoài Sinh, ông nên nói cho tôi biết.’’ Nguyễn Oánh bình tĩnh nói câu này.

Si Hoài Sinh nhếch mép, nhưng chẳng nói lời nào.

“Chúng ta quá ích kỷ.’’ Nguyễn Oánh quay mặt đi.

Khuôn mặt Si Hoài Sinh đầy vẻ áy náy, “Xin lỗi, Oánh Oánh.’’

“Tối hôm qua tôi thấy Thanh Viễn dõi theo Duy Nhất, tôi cũng chẳng có mặt mũi gặp bọn nó, Hoài Sinh à, năm đó tại sao ông không nói chứ? Tôi thà rằng chúng ta cả đời không ở bên nhau, cũng không hy vọng hai đứa trẻ này không hạnh phúc.’’

“Oánh Oánh, tôi – “

“Không kịp nữa rồi, Hoài Sinh, tất cả không còn kịp nữa rồi. Thanh Viễn và Duy Nhất là không thể nào.’’ Nguyễn Oánh xoa xoa khóe mắt, “Chuyện này tôi coi như không biết gì cả. Duy Nhất bây giờ rất tốt, bạn trai con bé tôi đã gặp rồi. Còn Thanh Viễn thì phải đợi thêm.’’ Bà đứng lên, “Lát nữa Duy Nhất mang Ninh Ninh đến, tôi đi thăm Thanh Viễn đây.’’

Si Hoài Sinh biết vợ tức giận, nhưng ông chẳng thể làm gì. Chuyện năm đó quả thật ông đã làm sai.

Trước khi tan việc Chử Duy Nhất chủ động đi bộ phận kế bên, cho tới khi mọi người nhìn cô mấy giây, trên trán cô giống như đang dán chữ, ví dụ như “Nằm vùng’’ “Gián điệp’’.

Cô lịch sự gõ cửa của Tống Khinh Dương một cái rồi đẩy cửa đi vào, sau đó cô liền giật mình.

Boss cũng ở đây, mấy người đang ngồi trên ghế salon, còn có Sở Mặc.

Hình như bọn họ đang họp, nhưng tại sao lại ở phòng làm việc của Tống Khinh Dương!

Tống Khinh Dương nhìn cô, cũng hơi sửng sốt, nhìn cô ngốc nghếch đứng ở cửa. Anh đứng dậy đi về phía cô.

Mọi người đồng loạt nhìn cô, Chử Duy Nhất khẽ bấm lòng bàn tay, “Mọi người muốn uống trà không?’’

Sở Mặc nhíu mày, không vừa ý nhìn cô. Không sợ đối thủ thông minh, chỉ sợ bạn đồng đội giống heo. Từ sau chuyện cái quần kia, hình tượng Chử Duy Nhất trong lòng Sở Mặc đã rơi xuống đáy cốc.

Lời của Tống Khinh Dương kẹt trong cổ họng.

Boss cười, nói với mấy ngời kia, “Nói lâu vậy rồi, uống chút nước đi. Vậy thì phiền cô đây rồi.’’

Tống Khinh Dương bật cười nhìn boss, rồi cùng cô đi khỏi phòng làm việc.

Chử Duy Nhất vừa ra khỏi phòng liền nói loạn cả lên, “Em – em – em không biết bọn họ đang ở bên trong? Làm sao bây giờ?’’

Tống Khinh Dương thấy cô đang luống cuống thì cười, “Pha trà đi.’’

Chử Duy Nhất gào khóc thành tiếng, “Sắp tan việc rồi, các anh còn mở cuộc họp gì thế.’’

“Liên quan đến một hạng mục của năm tới.’’ Tống Khinh Dương trả lời, “Đến tìm anh làm gì?’’

“Ba của Ninh Ninh cũng bị bệnh, lát nữa em đi đón Ninh Ninh, mang cậu nhóc đi bệnh viện.’’ Cô khẽ cắn răng, “Anh Thanh Viễn cũng tỉnh rồi, em đi thăm anh ấy.’’

“Anh ấy không sao chứ?’’

“Vẫn chưa biết.’’

Tống Khinh Dương trầm tư, “Mẹ em bận rộn như thế, Ninh Ninh để ai trông?’’

“Ngày mai bà ngoại em đến, giúp chăm nom một thời gian.’’

“Em đi đi, tối nay bọn anh phải làm thêm giờ.’’

“Anh bị cảm còn chưa khỏi, đừng uống rượu.’’

Tống Khinh Dương gật đầu, sóng mắt hơi động, bưng trà đã pha xong về phòng làm việc.

Boss trêu ghẹo nói, “Chúng tôi muốn uống trà cô gái đó pha.’’

Tống Khinh Dương trả lời, “Trà nào chẳng giống nhau.’’

“Nhưng tay nghề có giống đâu.’’ Boss cố ý nói.

Có người hỏi, “Người hồi nãy là người mới à? Hơi lạ mắt. Nhưng mà cô gái đó thật lanh lợi. Từ đâu đến thế?’’

Boos nhấp một ngụm trà, “Cậu cũng biết, con gái của Chử Sâm.’’

“Ái chà chà, vậy không khéo rồi. Khoảng thời gian chờ ở tây bộ của Chử Sâm cũng không ngắn, ông ấy cũng từng viết sách có liên quan.’’

Boss tỉnh bơ nhìn về phía Sở Mặc và Tống Khinh Dương, “Các cậu nhìn mà làm.’’

Tống Khinh Dương cười nhẹ, ai nghĩ đến mình còn phải đi tìm cha vợ giúp kia chứ.

Buổi tối, Tống Khinh Dương đi ra ngoài xã giao cùng bọn họ, giữa tiệc, boss vỗ vỗ vai anh, “Cô gái đó con người không tệ, sắp tới những người chúng tôi, cậu phải coi trọng đó.’’

Tống Khinh Dương nghiêng đầu, từ tốn nói một câu, “Hẳn sẽ không có người không có mắt nhìn như vậy.’’

“Lão Hứa, con gái Chử Sâm bao tuổi rồi? Có đối tượng chưa? Cháu tôi rất được.’’

Boss cười vang.

Tống Khinh Dương nhíu mày, “Chú Thân, cô ấy có bạn trai rồi.’’

“À! Vậy chú hỏi muộn mất rồi. Nhưng mà các cháu có thể bảo cô bé nghĩ thêm, cháu trai của chú tuấn tú lịch sự.’’

Tống Khinh Dương nâng ly, “Chú Thân, nghe lời này của chú cháu có chút áp lực, xem ra cháu phải cố gắng hơn.’’

Một câu nói, người trên bàn từ từ hiểu được, tuôn ra một tràng cười.

“Cháu thằng nhóc này cũng không nói sớm.’’

Tống Khinh Dương cười, nâng ly rượu lên kính mọi người một ly. Không lâu lắm, anh nhận được điện thoại của Chử Duy Nhất.

“Anh ở đâu thế?’’

“Nhà hàng.’’

“Nhà hàng à? Anh uống rượu?’’

“Chỉ nhấp chút thôi.’’

“Anh bị cảm còn chưa khỏi, sao có thể uống rượu được? Ăn nhiều món mặn cũng không tốt. Mấy ngày nay anh nên ăn nhạt thôi! Lát nữa em về, bà ngoại em đến, Ninh Ninh về nhà bà.’’

“Ừ.’’

Chử Duy Nhất chắt lưỡi, anh không thể nói thêm mấy câu à. “Em có lời gì muốn nói không?’’

“Đều là lãnh đạo, không tiện nói đâu.’’

Khóe mắt Chử Duy Nhất tỏa ra hắc tuyến, “Sao anh không ra ngoài nghe điện thoại?’’

“Đều là người mình mà.’’ Tống Khinh Dương nhếch khóe miệng.
Bình Luận (0)
Comment