Để em ôm anh đi, chỉ một giây thôi! Edit: Ngô Anh Thảo.
Hiếm khi mùa đông lại có được một ngày thời tiết sáng sủa. Nắng dịu như bơ hoà trên đỉnh đầu, ấm áp lan tràn theo lọn tóc.
Nhưng Nam Kiều lại giống như rớt vào hầm băng, bất động ngồi trong xe.
Người phụ nữ xinh đẹp mặc áo khoác màu đỏ hồng kia đang chớp mắt cười với cô, vui sướng mang quà của Dịch Gia Ngôn trở vào chung cư, dần khuất khỏi tầm mắt cô.
Lư Nhã Vi là một cảnh hoả diễm chói mắt, mà cô chỉ là một khối băng nhàm chán...
Tay chân của Nam Kiều lạnh buốt. Cô nhìn thấy Dịch Gia Ngôn xoay người lại, đuôi lông mày đến khoé mắt đều là ấm áp.
Anh chậm rãi đi qua, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
"Cô ấy..."
Nam Kiều kinh ngạc nhìn qua anh, tựa hồ mất đi năng lực ngôn ngữ, "Không phải anh nói, cô ấy chỉ là... đồng nghiệp sao?"
Không phải anh nói, Lư Nhã Vi chỉ là con gái của cấp trên sao?
Tại sao lại cười ôn nhu với Lư Nhã Vi đến như vậy?
Tại sao vừa mới tách ra đã nhanh chóng gặp lại?
Tại sao anh lại tặng hết quà vặt mua về cho Lư Nhã Vi?
Rất nhiều câu hỏi "tại sao", nhưng Nam Kiều một câu cũng không hỏi ra.
Khoé môi của Dịch Gia Ngôn khẽ động, dường như có chút lơ đãng, nói: "Làm việc cùng Nhã Vi mấy tháng, cô ấy lại thú vị, tiếp xúc với cô ấy khiến anh rất vui vẻ."
... Cho nên?
Dịch Gia Ngôn tựa hồ thấu được nội tâm của cô, xoay đầu nháy mắt với cô vài cái, "Cho nên, nếu như có thể phát triển thêm, ba anh và mẹ em rất nhanh không còn lo lắng anh sẽ trở thành một ông cụ độc thân nữa."
Anh giống như muốn cười, biểu lộ trên mặt hoàn toàn là vui vẻ.
Nam Kiều cười không nổi.
Trái tim của cô bị treo lên giữa không trung, giống như có người nắm lấy, một khi buông tay, nhất định sẽ rơi đến thịt nát xương tan...
Cô khó khăn ổn định lại câu chữ: "Anh... thích cô ấy sao?"
Nam Kiều hỏi, ánh mắt chờ mong từ tận đáy lòng. Cô cẩn thận nhìn anh, áp bức không thôi.
Xin anh.
Đừng nói "thích".
Tuyệt đối không nên thích cô ấy...
Không gian nhỏ hẹp trong xe bị bịt kín, điều hoà dường như không có tác dụng, gió nóng thổi lên gương mặt sôi trào tâm trạng của Nam Kiều.
Dịch Gia Ngôn gật đầu, nói: "Thích."
Sau đó là một câu khẳng định thêm: "Anh thích cô ấy."
Phịch.
Bàn tay đang nắm lấy trái tim cô chợt thả ra, hung hăng ném tình cảm của cô xuống đất.
Hô hấp của cô trở nên dồn dập. Cô ngồi ở ghế lái, đột nhiên không biết nên làm thế nào.
Nam Kiều cảm thấy nực cười. Cô làm nhiều việc như vậy, quyết tâm như vậy, nghĩa vô phản cô bỏ xuống sự tự tôn cùng ham muốn chiếm hữu anh của mình, cô tự cho rằng mình có thể đuổi theo anh. Kết quả lại là quên hỏi anh một câu...
Trong lòng Dịch Gia Ngôn có chỗ nào dành cho cô không?
Anh nói "thích". Anh thích người khác.
Nam Kiều cảm thấy hốc mắt nóng lên, chực có giọt lệ rơi xuống.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, hai tay siết chặt góc áo, "Về nhà đi, chúng ta về nhà đi."
Ngay cả giọng nói, Nam Kiều cũng khổ sở nén lại.
Cô sợ mình sẽ khóc, sợ anh khó xử.
Mà Nam Kiều cũng không biết, vào lúc mình quay đầu đi, Dịch Gia Ngôn ngồi bên kia lập tức không cười nữa. Anh nhìn một bên sườn mặt gầy yếu của cô, nhìn cô siết chặt tay, nhìn cô kìm nén bản thân không để bật khóc,... Hô hấp của Dịch Gia Ngôn cũng nghẹn lại.
Anh không cố ý muốn làm như vậy.
Dịch Gia Ngôn so với bất cứ ai đều muốn bảo vệ Nam Kiều, không để cô bị tổn thương dù chỉ một chút. Thế nhưng, anh không hề nghĩ tới, người tổn thương cô lại chính là mình...
Dịch Gia Ngôn khó khăn quay đầu đi, lái xe, thấp giọng nói: "Được, về nhà. Chúng ta về nhà."
Cái nhà kia, là nhà chung của họ, thời thời khắc khắc nhắc nhở anh, hai người là anh em.
Những tình cảm không nên có, vậy thì một đao chặt đứt đi.
***
Giúp việc trong nhà làm một bàn đồ ăn phong phú. Tất cả đều là những món mà Nam Kiều và Dịch Gia Ngôn thích ăn.
Nhìn thấy hai người cùng nhau trở về, Hoàng Ngọc Lan hơi bất ngờ, hỏi: "Sao hai đứa lại về chung thế?"
Không đợi hai người trả lời, bà khiếp sợ nhìn thấy cái trán trơn bóng của Nam Kiều, vội vàng đi tới, "Con, Nam Kiều, con..."
Nam Kiều nâng tay sờ vết sẹo chưa tiêu hết, cười nói: "Không có gì, con đi xoá sẹo thôi."
Hoàng Ngọc Lan há miệng đứng đó, hơn nửa ngày sau không nói nổi lời nào. Hốc mắt của bà đỏ lên, "Con... Sao con lại ngốc như vậy chứ?"
Nam Kiều chậm rãi xoa trán, cuối cùng thấp giọng cười: "Đúng vậy nhỉ? Con cũng muốn biết, tại sao con lại... ngốc như vậy."
Trong phòng khách, Dịch Gia Ngôn trầm mặc, không lên tiếng, khoé miệng cũng không cười nổi.
Ăn một bữa cơm dị thường yên lặng.
Dịch Trọng Dương câu được câu không hỏi về lần công tác này của anh. Dịch Gia Ngôn mơ hồ đáp lại, mạch suy nghĩ không rõ ràng.
Chỉ cần ngẩng đầu một cái, anh sẽ thấy Nam Kiều ngồi ở phía đối diện.
Cô nhất định cho rằng mình che giấu rất khá, nhưng lại không biết rằng, anh chỉ cần nhìn một chút cũng có thể phát hiện ra cô đang liều mạng nén lại thương tâm.
Nam Kiều ăn không nhiều, sau khi ăn xong liền trở về phòng.
Dịch Trọng Dương lúc này mới hỏi anh: "Là con đưa Nam Kiều đi bệnh viện à?"
Dịch Gia Ngôn lắc đầu: "Lúc con chạy tới, em ấy đã làm xong giải phẫu."
Hoàng Ngọc Lan là người làm mẹ chỉ biết trầm mặc ngồi ở đó. Dịch Trọng Dương vỗ vỗ mu bàn tay của bà, "Con gái lớn rồi, có chủ ý của mình, có thể tự quyết định, bà không cần tự trách mình."
Bầu không khí hiện tại khiến tâm tình của Dịch Gia Ngôn rất nặng nề. Anh rất muốn nói với Hoàng Ngọc Lan, sở dĩ Nam Kiều quyết định làm như vậy đều là bởi vì anh.
Nhưng Dịch Gia Ngôn không nói ra được, cũng không nói ra nổi.
Trước khi ngủ, anh liên tục suy nghĩ, cuối cùng gõ cửa phòng Nam Kiều.
Cô mặc đồ ngủ đứng ở đó, yên lặng nhìn anh.
Dịch Gia Ngôn đối mặt với cô một lát, sau đó khép cửa lại, nặng nề nói: "Nam Kiều, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Nói chuyện gì?
Nói từ đâu đây?
Dịch Gia Ngôn bị quấy nhiễu bởi suy nghĩ này. Anh đến bên cạnh cửa sổ, đưa lưng về hướng cô, một hồi lâu sau mới nói:
"Lư Nhã Vi và anh trên mọi phương diện đều rất hợp. Đối với dì Hoàng và ba mà nói, cô ấy là lựa chọn tốt nhất. Về phần phát triển sự nghiệp, ba của Nhã Vi cũng hi vọng anh và cô ấy có thể tiến triển xa hơn, đối với ông ấy và anh đều là chuyện tốt."
Nam Kiều không đáp.
Dịch Gia Ngôn cúi đầu nhìn mấy con búp bê Long Miêu trên bàn đọc sách của cô, mỗi một cái đều là anh đưa cô đi chọn.
Anh đưa tay vuốt ve một con mà Nam Kiều thích nhất, nhẹ nói: "Anh biết, đối với em mà nói, anh vẫn luôn là anh trai Gia Ngôn của mình. Tâm lý em gái thường lo sợ anh trai mình sẽ có bạn gái, lo sợ sẽ mất đi anh trai, anh đều hiểu."
Đặt con búp bê Long Miêu xuống, Dịch Gia Ngôn giống như an ủi chính mình, cười cười: "Nhưng mà Nam Kiều, em yên tâm, trong lòng anh, em vẫn luôn là Tiểu Nam mà anh yêu thương nhất. Yêu đương cũng được, có gia đình riêng cũng không sao, sẽ không có cái gì có thể ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta."
Dịch Gia Ngôn phủ nhận toàn bộ tình cảm đặc thù của cô.
Dịch Gia Ngôn đem nó đổi thành sự mẫn cảm và ham muốn chiếm hữu của cô, đổi thành sự ỷ lại của em gái đối với anh trai.
Nam Kiều nghe anh nói, từ đầu chí cuối chưa từng xoay lưng lại, trong lòng cô đau âm ỉ.
Không phải như vậy!
Căn bản không phải như vậy kia mà.
Cô chưa từng xem Dịch Gia Ngôn là anh trai!
Ở trong mắt Nam Kiều, Dịch Gia Ngôn luôn là Dịch Gia Ngôn, là người sẵn sàng tiếp nhận cô mà không cần lý do.
Là người đối tốt với cô, vĩnh viễn xuất hiện vào lúc cô khó chịu nhất.
Là người bảo vệ cô, an ủi cô...
Dịch Gia Ngôn có thể từ chối cô, có thể không đáp lại tình cảm của cô, nhưng anh không thể phủ nhận tâm ý của cô như vậy!
Nam Kiều bỗng nhiên bước lên hai bước, từ phía sau ôm lấy Dịch Gia Ngôn.
Thân thể của anh lập tức cứng đờ, gần như vô thức kéo tay cô ra.
Nam Kiều có chết cũng không chịu buông tay, vững vàng ôm lấy anh, trong nháy mắt, lệ rơi đầy mặt.
Cô vừa khóc, vừa nói: "Chỉ một chút thôi! Một chút thôi... có được không?"
Gần như hèn mọn mà cầu xin anh.
Dịch Gia Ngôn khựng lại, rốt cục không kéo được cô ra.
Nửa phút ngắn ngủi, bên tai chỉ có tiếng gió lạnh thấu xương ngoài cửa sổ, xen lẫn nhịp tim trầm bổng trong lồng ngực.
Lần đầu tiên trong đời, Nam Kiều có thể dễ dàng giang tay ôm anh, thẳng thắn bộc lộ tình cảm của mình, dù cho anh từ đầu chí cuối cũng không xoay người.
Cô hoảng hốt nhận ra, ít nhất mình cũng có thể ôm anh thế này...
Đến khi cô già rồi, lúc nhìn con cháu của anh ở sảnh đường, bất quá còn có thể nhớ lại mình và anh từng có một cái ôm thân mật như thế, nhớ kỹ mình đã từng dũng cảm như thế nào, không bởi vì anh không đáp lại mà giấu nhẹm tình cảm của mình đi.
Tình yêu chính là không có lý do.
Có một ngày, bạn gặp được một người, nhịp tim bỗng đập nhanh hơn vài giây. Đến khi người đó khuất sau góc cua rồi, bạn mới phát hiện ra bản thân lại rõ ràng nhung nhớ người đó đến như thế.
Đơn giản như vậy thôi, nhưng lại không biết bắt đầu từ khi nào, cũng không biết bao giờ sẽ kết thúc.
Chỉ là nhìn thấy anh, nhớ tới lúc bản thân gặp được anh, tim bỗng nhảy lên.
Chỉ là không nhìn thấy anh, nhớ tới lúc muốn gặp anh thế nào, tim sẽ đau nhói.
Nửa phút.
Ngắn ngủi như vậy!
Cuối cùng, Dịch Gia Ngôn vẫn kéo tay của cô ra, xoay đầu giúp cô lau sạch nước mắt.
Anh nói: "Đồ ngốc, em sẽ không mất anh."
Hai mắt Nam Kiều đẫm lệ. Cô mông lung nhìn Dịch Gia Ngôn, nhìn ánh mắt đau lòng của anh, nhìn thần sắc ôn nhu của anh, cô còn tưởng rằng bản thân vẫn còn hi vọng...
Thế nhưng, sau một khắc, Dịch Gia Ngôn chợt hôn lên trán cô một cái, thấp giọng nói:
"Nam Kiều, em vĩnh viễn, vĩnh viễn là em gái của anh."
Dịch Gia Ngôn dùng lời nói ôn nhu đến thế, lại chính là một đao chặt đứt suy nghĩ của Nam Kiều.
***
Lần này, Dịch Gia Ngôn không ở lại ba ngày nữa, chỉ lưu lại một ngày rồi thu dọn hành lý lại đi.
Anh đi nước Pháp, lựa chọn ở lại đó giám sát một hạng mục, thời gian đại khái nửa năm, anh nói phải nhân cơ hội này thể hiện thật tốt.
Lư Kiến Minh ngồi trong phòng làm việc, kinh ngạc nhìn anh.
"Tôi cho là cậu không thích bôn ba lâu dài, còn dự định lần này cậu trở về không cần phải bay đi nữa, ở lại trong nước giúp đỡ tôi. Tại sao lại đột ngột thay đổi chủ ý rồi?"
Dịch Gia Ngôn bình tĩnh đứng đó, ánh mắt nhìn qua khỏi Lư Kiến Minh, đặt trên nửa thành phố phía sau.
"Là tôi đổi ý rồi."
"Vậy Nhã Vi..." Lư Kiến Minh trầm ngâm một lát, hai mắt chợt sáng rực nhìn anh.
"Nhã Vi có chính kiến của mình, quyết định của cô ấy tôi sẽ không can thiệp." Dịch Gia Ngôn nhàn nhạt cười, "Tôi cũng có chính kiến của mình, chuyện giữa chúng tôi, Lư tổng ngài cũng không cần can thiệp."
Ba ngày sau, Dịch Gia Ngôn bay mất.
Nam Kiều không đi tiễn anh, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn anh xách hành lí lên xe. Sau đó... từ đằng xa quay đầu nhìn cô một cái.
Nam Kiều bình tĩnh đứng đó, cuối cùng mỉm cười vẫy tay với anh.
Ánh nắng chói loà, cô híp mắt, cho nên không nhìn thấy rõ nét mặt của Dịch Gia Ngôn, chỉ nhìn thấy anh cũng vẫy tay với mình.
Thoáng nhớ lại ngày đó, lúc cô tới đây, Dịch Gia Ngôn đứng ở cửa, thái độ tự nhiên mỉm cười với cô, cất giọng ôn nhu:
"Nam Kiều, em đã đến."
Cô đến, mà anh lại đi.