Chỉ là, bỗng nhiên rất nhớ anh. Kết quả vừa ngẩng đầu một cái, đã phát hiện anh đang ở trước mắt. Edit: Ngô Anh Thảo.
Cuối hành lang, ánh đèn đang tắt lúc này bật lại, có người đi tới, nghi ngờ hỏi: "Nam Kiều?"
Trên đỉnh đầu, ánh sáng xua tan toàn bộ bóng tối dụ hoặc.
Dịch Gia Ngôn lùi lại một bước, đứng thẳng người lên.
Nam Kiều quay đầu đi, nhìn thấy cô bạn cùng phòng hai tay mang theo cơm hộp đang mơ hồ đứng đó, đành mỉm cười vất tay với cô nàng:
"Điềm Điềm, đây là anh trai của mình."
Cô nhìn về hướng Dịch Gia Ngôn. Anh thong dong cười, khẽ gật đầu chào hỏi với Chu Điềm Điềm. Một lát sau, anh quay đầu nhìn cô, nói:
"Vậy anh về trước, sáng mai gặp."
Sau đó, cả người rất nhanh khuất sau góc cua.
Chu Điềm Điềm cầm hai hộp mì chua cay, hưng phấn đi tới: "Anh của cậu? Anh ruột? Sao mình chưa từng nghe cậu kể qua thế?"
"Không phải anh ruột." Nam Kiều mơ hồ giải thích một câu, chỉ chỉ mì chua cay trong tay cô nàng.
"Cũng mua cho mình một hộp hả?"
"Ừ, lúc nãy xem phim hơi đói bụng, cho nên xuống lầu mua hai li." Chu Điềm Điềm vẫn chăm chú đuổi theo đề tài vừa rồi, nhìn theo hướng Dịch Gia Ngôn vừa rời đi, không tha hỏi:
"Mình nói này, số của cậu cũng tốt quá cơ! Có một anh trai soái như vậy, mình khinh đó! Xem anh trai nhà người ta kìa!"
Nam Kiều một bên mỉm cười, một bên lắc đầu mở cửa.
Có lẽ cậu không biết, nếu như có thể, mình chỉ ước rằng anh ấy không phải anh trai của mình... Hai người ngồi trong phòng khách ăn mì chua cay, Chu Điềm Điềm là người Tứ Xuyên, Nam Kiều cũng biết tính cô nàng. Mỗi lần ra ngoài ăn cơm, Chu Điềm Điềm luôn xin chủ tiệm thêm vài quả ớt. Bây giờ ăn mì cũng không ngoại lệ, Nam Kiều nhìn một lớp đỏ tươi bột ớt trong bát, khó khăn nuốt vào.
Chu Điềm Điềm hỏi: "Này này, anh trai của cậu có bạn gái không?"
Nam Kiều khựng lại một chút.
Cô gật đầu, "Có."
"Èo, mình còn mong có thể trèo cao, vậy mà không thành rồi."
Nam Kiều trên mặt viết mấy chữ "Cậu chết ngay cái ý niệm này cho mình", nói:
"Anh trai của mình suốt ngày phải bay tới bay lui, dù mình có giới thiệu cho cậu, anh ấy cũng không có thời gian bồi đắp tình cảm với cậu đâu."
Chu Điềm Điềm phản bác:
"Vậy cũng chưa chắc. Chu Điềm Điềm mình là ai chứ? Vì yêu vượt qua tất cả không phải mình không làm được! Nếu cậu thật sự giới thiệu cho mình, chắc chắn mình sẽ vượt núi băng đèo, muốn phủng anh ấy ở trong tay mà hảo hảo bao dưỡng."
Nam Kiều phì cười: "Không phải mình đã nói là anh ấy có bạn gái rồi sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn đào chân tường [1]?"
Chu Điềm Điềm "hừ" một tiếng: "Trên đời có một câu rất hay: "Chỉ cần phát huy thật tốt, không có góc tường nào đào không bể"."
Nam Kiều chưa kịp nuốt mì, nghe thế lập tức ho khan. Mà mì này lại quá cay, cô ho muốn bể phổi, mặt đỏ tới mang tai, khó chịu muốn chết.
Chu Điềm Điềm hoảng hồn, vội vàng rót cho cô một cốc nước rồi vuốt lưng cho cô.
"Này này này, cậu kiềm chế một chút, cố gắng kiềm chế một chút. Nếu như cậu vì cay mà sặc chết thì ai giúp mình tính kế đào chân tường đây?"
Thế là Nam Kiều vừa cười thành tiếng, vừa khóc thành sông.
Buổi tối, sau khi tắm qua nước nóng, cô sấy khô tóc rồi nằm lên giường, nhưng thật lâu sau cũng không ngủ được.
Nam Kiều lật qua lật lại, thoáng nghĩ tới Dịch Gia Ngôn, nhớ lại những lời anh nói hôm nay, cuối cùng là một màn ngoài hành lang kia...
Sau khi đèn tắt, toàn thế giới tựa hồ chỉ còn lại h ai ngôi sao.
Ánh mắt của anh an tĩnh nhìn cô. Nam Kiều thấy được trong đó ánh lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, gần như muốn nuốt lấy cô.
Lúc đó, anh đã nghĩ gì nhỉ?
Nam Kiều không biết, cho nên suy nghĩ không nhịn được đảo mấy lần.
Dịch Gia Ngôn.
Trái tim của anh có đập mạnh hơn không?
Anh có cảm thấy khoảnh khắc đó thật tuyệt vời không? Giống như phim thần tượng trên TV vậy.
Khoảnh khắc đó, anh có nghĩ sẽ xích gần lại cô thêm một chút không?
Ngừng!
Nam Kiều chui vào chăn, cuộn người thành con sâu. Trời ạ! Rốt cục cô đang nghĩ gì thế này? Không phải đã quyết tâm làm như bình thường sao?
Không phải cô đã kiên trì buông tay mới có thể ở bên cạnh anh như thế này sao?
Tâm như chỉ thuỷ [2].
Tâm như chỉ thuỷ.
Không tức thị sắc...
Nam Kiều nhắm mắt, trong lòng thầm đọc một đống "Tĩnh tâm kinh".
***
Cách một ngày, vào sáng sớm, Nam Kiều đắp mặt nạ, trang điểm nhẹ nhàng.
Chu Điềm Điềm còn mơ ngủ, lúc này đi vệ sinh thì bị hình ảnh cô đắp mặt nạ tơ tằm ngồi trong phòng khách doạ cho giật mình kêu to, nói là: đây mới thật sự là "sợ đến tè ra quần".
Trang điểm xong xuôi, Nam Kiều an vị trong phòng khách, liên tục cúi đầu nhìn điện thoại, chờ Dịch Gia Ngôn gọi tới.
Thỉnh thoảng, cô lại soi gương một chút, trong lòng không xác định nghĩ: như thế này có khoa trương quá hay không?
Chờ mãi mới chờ được một lần di động vang lên. Nam Kiều luống cuống tay chân nhận máy, lại phát hiện người gọi là học trưởng nghiên cứu sinh gọi tới.
Học trưởng này hơn cô một tuổi, tên là Lăng Vân, có thể tính là một nghiên cứu sinh có thể hô mưa gọi gió. Nghe nói, năm nhất Đại học, Lăng Vân đã có cho mình một công ty, cùng với mấy người học viện Tin học và học viện Máy tính đã viết ra một ứng dụng có tiếng tăm không tồi.
Sau khi Nam Kiều tới trường, giáo sư trực tiếp bảo cô đi theo học tập Lăng Vân, đồng thời dặn dò Lăng Vân chiếu cố cô thật tốt.
Nam Kiều nhận điện thoại, nghe thấy đối phương hỏi một câu: "Vừa mới dậy sao?"
Cô đáp: "Đã dậy một hồi, học trưởng có chuyện gì không?"
Lăng Vân nói:
"Tối 22 hôm qua, ứng dụng của chúng ta bị tê liệt do số lượng người truy cập cùng một lúc quá đông. Hôm nay bọn anh sửa gấp, chỉ là nhân lực không đủ, em tới giúp đi."
Nam Kiều sững sờ, vô thức nói: "Hôm nay ạ..."
"Em có việc?"
"Anh trai của tôi từ nước ngoài về thăm..."
"Sẽ không mất nhiều thời gian của em đâu. Dự tính sơ bộ chỉ cần ba tiếng đồng hồ thôi, coi như mượn em một buổi sáng, giúp tôi chuyện này, được không?"
Thanh âm Lăng Vân ung dung, không vội, phảng phất ý vị người bề trên từ tốn quả quyết.
Nam Kiều chần chừ.
Lăng Vân lại nói:
"Đây cũng là ý muốn của giáo sư Chu. Bà ấy biết tôi bên này xảy ra trục trặc liền nói tôi đi tìm em tới, vừa hay em luyện tay một chút, cũng tích luỹ được kinh nghiệm."
Giáo sư Chu cũng khiêng ra nói rồi, nếu như cô tiếp tục từ chối cũng là không nể mặt.
Nam Kiều đành phải đáp ứng: "Vậy nửa tiếng sau tôi đến."
Văn phòng của Lăng Vân nằm ngay bên ngoài vườn trường Khoa học Kỹ thuật, đi bộ chỉ mất mười phút là tới.
Sau khi ngắt máy, Nam Kiều nhấn số của Dịch Gia Ngôn, nói cho anh biết sáng nay cô có việc bận.
Dịch Gia Ngôn không để ý, nói: "Em cứ đi đi, anh ở khách sạn xử lý tài liệu cũng được."
Mà Nam Kiều lại tiếc nuối vô cùng, kiên trì nói: "Cùng nhau ăn sáng đi, ăn xong rồi em đi."
Sáng sớm, bên trong sương mù dày đặc, Dịch Gia Ngôn mặc áo khoác màu xám, đứng ngoài cửa trường học đợi cô.
Nam Kiều vượt qua dòng xe, nương theo biển người vô số để băng qua đường. Sau đó, cô đứng trước mặt anh, cả quá trình đều cảm thấy yên tâm.
Bởi vì Nam Kiều biết, ở nơi đó có người đang dõi theo mình, chờ đợi mình.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai gò má đỏ rực, "Anh muốn ăn gì?"
"Thế nào cũng được." Dịch Gia Ngôn khẽ cười.
Cuối cùng, thật sự là anh ăn cái gì cũng được.
Nam Kiều tuỳ ý chọn một quán sủi cảo, nhưng mà cùng anh ngồi ăn, từ đầu chí cuối cô đều đặt sự chú ý lên người anh, rốt cục mùi vị sủi cảo thế nào cũng không biết.
Nam Kiều không nhịn được, oán trách nói:
"Vất vả lắm anh mới về một lần, em còn muốn ôn lại chuyện cũ, vậy mà học trưởng nhẫn tâm không tha một cơ hội."
"Nói không chừng, học trưởng ấy muốn cùng em lâu hơn." Dịch Gia Ngôn tự tiếu phi tiếu.
Nam Kiều đâm đũa vào sủi cảo còn thừa trong chén, mặt sủi cảo trắng bóc bỗng nhiên bị đục một lỗ.
"Em cũng không muốn "lâu hơn" gì với anh ta."
Dịch Gia Ngôn đưa Nam Kiều tới cao ốc, dưới vườn Khoa học Kỹ thuật.
Nam Kiều nhìn thời gian biểu, "Anh ta nói có thể xong việc trước 11:30 AM."
"Vậy 11:30 AM anh tới dưới lầu đón em."
Nam Kiều gật đầu, cẩn thận đi vào cao ốc.
Mỗi lần quay đầu, cô đều có thể trông thấy Dịch Gia Ngôn thản nhiên đứng đó, anh mỉm cười nhìn mình, giống như an ủi cô. Anh sẽ không đột ngột biến mất, giống như lần trước nữa.
Nam Kiều thở dài, nặng nề bước vào thang máy.
Cô nói không muốn cùng Lăng Vân chung đụng lâu hơn cũng không phải là nói cho có. Không phải bởi vì anh ta chiếm dụng thời gian của cô và Dịch Gia Ngôn, Lăng Vân trước giờ là loại thiên tài cao ngạo, đối xử với mọi người rất nghiêm khắc, khiến người khác không dám lại gần.
Lăng Vân tài giỏi là thật, mang về cho học viện vô số cúp thi đấu cũng là thật; đơn phương họp thành một nhóm ba người lập nghiệp; sau đó đạt thành tựu trong sáng tạo càng là thật. Lần đầu tiên Nam Kiều nghe thấy người khác gọi anh ta là Lăng tổng, cô còn giật mình.
Trẻ tuổi như vậy đã là Tổng giám đốc rồi?
But it has its two sides [3].
Từ nhỏ tới lớn cô từng đọc qua rất nhiều châm ngôn hay bằng tiếng Anh, có thể xem là những chân lý bất hủ.
Lăng Vân thật sự không thích hợp để ở chung.
Lần thứ ba, Nam Kiều bước vào phòng làm việc của anh ta. Nơi này điển hình là địa bàn của một nhóm cuồng công việc, cho nên mọi người dường như từng giây từng phút vùi đầu vào máy tính, bị họ xem như không khí cô cũng đã sớm quen.
Phòng kế được ngăn cách bởi một tấm kính trong suốt, Nam Kiều nhìn qua, thấy Lăng Vân đang thảo luận gì đó với hai lập trình viên khác. Cô đứng ở ngoài cửa gõ kiếng một cái.
Lăng Vân liếc nhìn cô, trên mặt không biểu lộ gì nhiều, dùng khẩu hình nói với cô:
Chờ một chút. Sau đó, anh ta liền tiếp tục thảo luận vấn đề với nhóm lập trình viên.
Một phút.
Hai phút.
Năm phút.
Mười lăm phút.
Nam Kiều liên tục nhìn đồng hồ, tới khi Lăng Vân xong việc, tính sơ sơ là anh ta đã để cô đợi mười bảy phút đồng hồ.
Lăng Vân mở cửa, cau mày hỏi: "Sao tới muộn vậy?"
Nam Kiều đáp: "Ăn sáng, trò chuyện xong với anh ấy cũng ba mươi bốn phút sau mới đến kịp, so với nửa giờ đã hẹn với anh cũng không có quá trễ."
Lăng Vân liếc cô, "Bốn phút cũng đủ để server tê liệt hoàn toàn, chắc không lâu."
Anh ta đi vòng qua người Nam Kiều, không quay đầu nói:
"Là giáo sư Chu nhờ tôi cho em thêm nhiều cơ hội rèn luyện một chút. Bây giờ tới rồi thì hỗ trợ đi."
"Hỗ trợ thế nào?" Nam Kiều không hiểu cái mô tê gì.
"Không nhìn thấy chỗ này ai cũng đang bận sao? Ai cần giúp, nếu em đủ khả năng thì giúp một tay đi."
Nam Kiều nghe ba chữ "đủ khả năng" này của anh ta liền bắt đầu chạy vặt cả trưa để kiếm thêm.
"Nhân viên nào kia? Nhanh lên, đem giúp tôi bảng số liệu quý này sang cho tôi đi!" Có người đầu cũng không thèm nhấc, chỉ phất tay với cô.
Nam Kiều thấy xung quanh không ai cử động mới xác định người đó đang nói chuyện với mình, liền đi tới giá sách bắt đầu tìm cái bảng số liệu gì đó.
"Mới đến à?" Có người đang chạy vội qua người cô, bắt lấy tay cô, lo lắng nói:
"Đạ mấu con gà, một mình tôi thao tác máy tính muốn gãy tay, cô tới đây giúp tôi gửi lệnh đi đi."
Nam Kiều lại bị người đó kéo tới trước máy vi tính ngồi, bắt đầu liên tục nghiên cứu câu lệnh và dấu hiệu.
Nhiều lúc, cô lại giống như một bảo mẫu.
"Ê, lấy hai chén cà phê!" Có người hô.
Nam Kiều mờ mịt hỏi người đang ngồi bên cạnh: "Chỗ nào có bán cà phê?"
"Starbucks dưới lầu."
"Tôi đi mua hả?"
"Không lẽ tôi đi?" Người kia không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cô.
Nam Kiều đành phải nhận mệnh, đi xuống lầu mua cà phê.
Mười một giờ năm phút, cô cầm hai ly cà phê vội vã chạy vào thanh máy, động tác muốn nhanh thêm một chút.
Còn có mười lăm phút.
Sau mười lắm phút đó, cô sẽ thoát khỏi cái địa ngục trần gian này!
Cửa thanh máy mở ra, Nam Kiều bưng cà phê đi nhanh tới phòng làm việc, đẩy cánh cửa pha lê ra, cô vừa bưng vừa hô về hướng bên kia:
"Cà phê tới nè!"
Không ngờ, nửa đường có một lập trình viên bỗng nhiên nhảy ra từ khuôn làm việc, miệng mắng:
"Là đứa nào làm? Lăn ra đây chết cho lão tử!"
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy một thanh âm rít lên.
Bởi vì người đó đột nhiên xuất hiện, cái ghế phía sau anh ta bị đụng nên đâm vào eo của Nam Kiều, lực rất mạnh, cà phê trong tay cô lập tức rơi xuống.
Một cốc lăn trên mặt đất, vấy bẩn màu cà phê ra, cốc còn lại đổ lên bàn của người đó, cà phê thấm lên bàn phím, còn có vài giọt theo đà trượt về hướng CPU.
Nháy mắt, CPU vang lên tiếng lẹt xẹt, màn hình máy tính tối đen.
Chết máy.
Cũng vào lúc đó, hệ thống điện lực của tầng lầu toàn bộ tê liệt. Đèn chân không từng cái từng cái tắt ngấm, màn hình máy tính cũng từng cái sập nguồn.
Nam Kiều mờ mịt, trong đầu trống rỗng, chỉ thấy một đại sảnh chợt tối thui.
Tiếp đó là tiếng chửi rủa vang lên.
"Cái vẹo gì thế?"
"Lão tử còn chưa viết xong câu lệnh, sao lại mất điện rồi?"
"Vậy là công sức từ sáng tới giờ đều uổng phí sao? Đạ mấu, còn được lãnh lương không trời?"
"Server tê liệt, tiền lương cũng tê liệt, chú kiếm tiền lương ở đâu hả?"
...
Nam Kiều ngơ ngác đứng một chỗ, bỗng thấy lập trình viên trước mặt bối rối nói:
"Cô, sao cô lại đứng đằng sau tôi thế? Mẹ kiếp, làm sao tôi biết được cô bưng cà phê đâu?"
Thái độ sợ hãi lại còn vẽ chuyện.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của Lăng Vân mở ra. Lăng Vân nhìn cả đại sảnh đen kịt, lạnh giọng nói:
"Từ Đông, cậu đi tìm người sửa điện. AT, lập tức thông báo với bên ngoài, thời gian trì hoãn đến ba giờ chiều. Những người còn lại đem bút điện ra tiếp tục gấp rút sửa chữa."
Nói xong, Lăng Vân dời mắt qua Nam Kiều.
"Em, đi tới phòng làm việc của tôi."
***
Nam Kiều chưa từng quẫn bách như thế!
Người ở đại sảnh tựa hồ oán hận cô cực hạn, cũng bởi vì cô mà công sức của tất cả mọi người từ sáng đến trưa đều bị huỷ hết.
Một mặt, Nam Kiều cảm thấy oan ức, một mặt lại hoảng loạn. Cô yên lặng đi vào phòng làm việc của Lăng Vân.
Ngồi sau bàn đọc sách, Lăng Vân cúi đầu vội vàng thao tác trên laptop, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ hỏi:
"Em có lời gì muốn nói?"
"..." Thật sự cô không có gì để nói.
"Giáo sư Chu nói em rất có thiên phú, từng đạt giải đặc biệt của cuộc thi lập trình quốc tế. Vậy ra... giải đặc biệt là cầm về như thế à?"
Ngữ điệu của Lăng Vân ung dung, không mang theo giận dữ, cũng không có xúc cảm nào.
Một lát sau, anh ta mới hỏi:
"Em bưng cà phê làm cái gì? Nói em tới phụ giúp là đi Starbucks mua cà phê rồi lên ngồi xem náo nhiệt vậy hả?"
"Tôi..."
"Cảm thấy náo nhiệt không đủ còn muốn châm thêm một mồi lửa, khiến cho mọi người náo nhiệt cùng hả?"
"Cà phê không phải là tôi..." Làm đổ.
"Em nhìn mọi người trong sảnh bây giờ đang phải làm gì đi. Bởi vì một li cà phê của em, công sức của mọi người đều uổng phí cả rồi!"
Lăng Vân không ngẩng đầu nhìn cô, vô cảm nói:
"Tổn thất thêm mấy tiếng đồng hồ của mọi người. Nhân lực bên ngoài đang bốc hoả đấy, em liệu mà giải quyết đi."
"..."
"Thất thần làm gì? Ra ngoài!" Lăng Vân lạnh lùng không chút lưu tình. Hai chữ cuối cơ hồ tăng thêm lực đạo.
Hô hấp của Nam Kiều đình trệ, gần như không nhấc nổi bước chân.
Cô không cam lòng, nói cô đi giúp mọi người những việc trong khả năng là anh ta; sai vặt cô làm cái này làm cái kia là đám người bên ngoài. Cô mua cà phê về rồi, nếu lập trình viên kia không gà bay chó nhảy ra thì sao lại đổ cà phê rồi chập mạch toàn bộ được?
Thế nhưng, nếu như cô không vội vàng cũng có thể ôm tốt mấy ly cà phê...
Trong đầu Nam Kiều vụt qua vô số suy nghĩ.
Thanh âm cuối cùng của Lăng Vân vang vọng ở bên tai:
"Tổn thất thêm mấy tiếng đồng hồ của mọi người. Nhân lực bên ngoài đang bốc hoả đấy, em liệu mà giải quyết đi."
Cô lấy cái gì để "liệu mà giải quyết"?
Nam Kiều không nói câu nào tông cửa đi ra.
Mười một giờ ba mươi phút, cô rời khỏi cao ốc Khoa học Kỹ thuật.
Tâm tình nặng nề sa sút, Nam Kiều vừa tức giận vừa oan ức. Cô bất an lại nghi ngờ, mơ hồ không rõ.
Lăng Vân sẽ bắt đền cô sao?
Làm sao cô đền nổi đây?
Anh ta có khi nào tìm luật sư cưỡng chế yêu cầu cô chịu trách nhiệm không?
Cô làm sao nói chuyện với giáo sư? Làm sao ứng phó được đây?
Rất nhiều suy nghĩ khó thể diễn tả tràn ngập trong đầu, Nam Kiều đến một lý do phản biện cũng không tìm được. Cô chỉ có thể mê man rời khỏi cao ốc, sắc mặt trắng bệch phơi bày dưới ánh mặt trời.
Bất chợt, Nam Kiều nhìn thấy một người đứng cạnh cây ngô đồng bên công viên, cành lá xum xuê, một thân cốt khí nước Pháp ôn hoà khoác một cái áo màu xám, một đầu không nhiễm bụi trần, trên cổ quàng cái khăn vàng nhạt, trong mắt tựa hồ tiếng gió tháng ba, giữa lông mày còn có ý cười ấm áp.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh hơi cong môi, ý cười đậm dần.
Không hiểu vì sao, hốc mắt Nam Kiều đỏ lên, bất chợt không thể nhịn được chảy nước mắt.
Cô không nói một lời chạy đến, đầu va vào trong ngực Dịch Gia Ngôn, nước mắt nóng hổi tuỳ ý quẹt ra.
"Sao đấy?" Dịch Gia Ngôn không nhận ra cô đang khóc, chỉ là bị cô đâm tới lùi về sau một bước, cười nói:
"Trên phố nhiều người như vậy, em cẩn thận một chút, có được không?"
Nam Kiều gắt gao vùi mặt trong ngực anh, lẳng lặng khóc dữ.
Cuối cùng, Dịch Gia Ngôn giống như phát giác ra chỗ nào không đúng. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, rốt cục cũng nhìn thấy nước mắt giàn dụa trên mặt cô.
"Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Nụ cười của anh nháy mắt biến mất không còn tung tích.
Nam Kiều rất muốn nói cho anh biết chuyện vừa xảy ra khi nãy, thế nhưng lời đã tới miệng, cô lại nuốt ngược trở vào.
Cô lau khô nước mắt, nói:
"Chỉ là, bỗng nhiên rất nhớ anh. Kết quả vừa ngẩng đầu một cái, đã phát hiện anh đang ở trước mắt."
_____
[1] Đào chân tường: mặc kệ đối phương có bạn trai/gái rồi vẫn cố tình tiếp cận.
[2] Tâm như chỉ thuỷ: hình dung tâm cảnh bình tĩnh, không có tạp niệm.
[3] It has its two sides: cái gì cũng có hai mặt của nó.