Anh Trai Cực Phẩm Của Bạn Thân

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

5.

Đến tiết thứ 2, tôi nằm dài ra bàn, như con chim cánh cụt rụt rè không dám nhìn anh nữa.

Mãi mới hết giờ, tôi gấp gáp lôi ba lô từ trong ngăn bàn ra, cất vội sách vở trên bàn rồi cắm đầu chạy ra khỏi lớp.

Phía cuối hành lang, Cố An xinh xắn đã đứng đợi tôi ở đó.

Hai đứa đã hẹn trước là sẽ cùng nhau về phòng.

Tôi rảo bước thật nhanh, bởi vì còn có câu chuyện nóng hổi muốn kể cho con bé.

“Cố An, tao nói cho mày biết…”

Tôi còn chưa kịp nói xong thì Cố An đột nhiên giơ tay lên vẫy lấy vẫy để.

“Anh ơi!”

Theo tầm mắt của nó, tôi quay đầu lại.

Và giữa đoàn người tấp nập, tôi nhìn thấy Cố Sâm.

Cố Sâm, Cố An??!

Quả nhiên 

Không còn gì nhuk nhã hơn 

Tôi cảm giác như bước chân của ai đó càng lúc càng gần.

Cố An cười đến là xán lạn.

“Tiểu Du, để tao giới thiệu luôn nhé.”

Hai bàn chân tôi như bị đóng đinh trên nền đất, không dám nhúc nhích.

Cho đến khi mùi hương thanh mát nhàn nhạt phảng phất từ phía sau lưng, bóng người cao lớn che đi gần hết ánh nắng rực rỡ trên đầu, tôi khó khăn nặn ra một lý do để trốn khỏi hoàn cảnh đầy éo le này.

“Tao đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa phơi quần áo.”

Nói xong tôi cũng chẳng biết là mình đang nói gì nữa.

Tôi cũng cười theo Cố An, nhưng là một nụ cười đầy chua chát.

“Tao phải đi ngay bây giờ.”

Không đợi hai người kịp phản ứng lại, tôi đã biến mất như một cơn gió.

Ra khỏi đó, mặt trời không thương tiếc mà chiếu rọi những tia nắng gay gắt lên người tôi.

Ánh nắng buổi trưa, chói mắt thật đấy.

6.

Trở về phòng tôi liền leo ngay lên giường, tưởng tượng mình như một con nhộng bé nhỏ, không buồn động đậy.

Một lúc sau, cửa phòng mở ra.

Cố An phấn khởi bước vào, chưa thấy người mà đã thấy tiếng rồi.

“Tiểu Du, mày có cảm tình với anh tao đúng không?”

Tôi chui ra khỏi chăn, mặc dù có chút chột dạ nhưng vẫn cứng miệng đáp.

“Đừng có nói linh tinh.”

“À thế à? Thế đây là cái gì?”

Nói rồi, nó lấy ra một tờ giấy nhớ.

Là của tôi!!!

Không phải là tôi đã để vào trong ba lô rồi sao? Làm sao mà…

Cố An nhìn bộ dạng ngu ngơ như bò đội nơ của tôi thì liền nói, “Anh tao bảo là rơi ở dưới gầm ghế, đoán là mày đánh rơi.”

Chắc chắn là lúc kéo ba lô tôi đã dùng sức hơi quá nên tờ giấy nhớ mới rơi ra ngoài như thế được, trên đó là một tác phẩm được cho ra đời từ cách đó mấy hôm rồi, cũng chỉ là vài nét vẽ bình thường nhưng nếu tinh mắt hơn một chút thì không khó để nhận ra đó là Cố Sâm.

Khi đó tôi đắc ý vì tay nghề của mình bao nhiêu thì bây giờ lại hối hận bấy nhiêu, ai mà ngờ được anh ấy lại là anh trai của bạn thân tôi cơ chứ.

“Thế mày nói sao?”

Tôi sốt ruột muốn biết đáp án.

“Tao nói…”

Cố An loanh quanh nửa ngày, bắt chước điệu bộ lúc nãy của tôi, “Không phải.”

Nghe xong, tôi như người sắp chết đuối vớ được cây chuối tươi.

“Tiểu Du, mày thích anh tao sao không nói một câu hả?”

“Tao giúp mày một tay, đường tắt không thích đi lại cứ thích đi đường vòng cơ.”

Tôi hoang mang cực độ, Cố Sâm đã chứng kiến những chuyện có thể nói là cả đời này cũng không thể nào quên được của tôi rồi, hình tượng của trong lòng anh bây giờ hẳn là tệ lắm.

Thế là, tôi lại xua xua tay.

“Thôi, đừng.”

“Mày liệu nhé, anh chỉ dạy ở trường mình một kỳ này thôi đấy.”

Cố An thủ thỉ như dỗ dành trẻ nhỏ, khiến tôi cũng hơi sốt ruột.

Tôi ngẩng cao đầu, được thôi, đằng nào cũng không trốn đi đâu được.

7.

Một tuần trôi qua, đến hẹn lại lên, tôi lại nhìn thấy Cố Sâm ở trong giảng đường quen thuộc đó.

Có điều lần này anh đã đứng trên bục giảng chứ không còn ngồi ở góc lớp như lần trước nữa.

Nhìn người đàn ông điển trai đang đứng trên bục giảng, tôi thầm ước mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

“Bộ môn này chúng ta cần có một trợ giảng.”

“Thầy Trương vẫn chưa chọn.”

Nói rồi anh nhìn về phía tôi, cảm giác như đang cố kìm nén cơn buồn cười xuống.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, một giây sau anh nói.

“Vậy thì chọn Khiết Du nhé, dù sao tôi cũng có quen biết em ấy.”

Xung quanh bắt đầu náo nhiệt cả lên, như thể háo hức đợi xem kịch hay.

Tôi thì ngược lại, cả người cứng đờ như một cục gạch dầm mưa lâu ngày.

Dạo này cuộc sống khắc nghiệt quá 

Trở về nhà sau bao sóng gió, tôi lấy giấy bút ra hạ vài dòng, “Mong vận đen mau đi qua.”

Viết xong thì liền chụp lại rồi up lên trang cá nhân.

Mấy phút sau mới nhớ ra, quên chưa hạn chế người xem rồi.

Nhưng mà mới vài phút đồng hồ thôi, chắc vẫn còn cứu vãn được chứ nhỉ, tôi tự nhủ như thế.

Nhưng mà…

Một chiếc like và một bình luận duy nhất đã đập vào mắt tôi.

Chủ nhân của chúng không ai khác chính là Cố Sâm.

“Quên chủ nghĩa duy vật của Marx rồi sao? Trợ giảng có vai trò là đầu tàu của lớp mà lại học hành như thế này à, sắp xếp thời gian đến văn phòng ôn tập lại ngay.”

Cố Sâm, anh ngoài cái đẹp trai, lắm tiền và giỏi giang ra thì cũng chỉ là một người đàn ông tay trắng mà thôi 

Anh đánh mất em rồi!

Nghĩ và làm là hai chuyện khác nhau, cụ thể là lúc đánh chữ để rep lại dòng bình luận đó bàn tay tôi thật sự đã run lẩy bẩy.

“Vâng ạ, thưa thầy.”

“*Icon cười toe toét*”

Một sinh viên lười biếng, nước đến chân mới nhảy như tôi thì làm gì có tư cách nhận cái vai trò “đầu tàu” như anh nói cơ chứ.

Nhưng mà tôi phải cho anh biết được, Khiết Du này không phải là một đứa dễ b,ắt n,ạt.

Đợi mà xem tôi sẽ đến văn phòng từ chối anh như thế nào 

8.

Ngồi trên con ngựa chạy bằng điện, tôi vừa đi vừa lẩm bẩm ôn lại phép biện chứng tự nhiên để có một tâm thế vững vàng nhất trước khi bước vào văn phòng của Cố Sâm.

Sau khi được cho phép, tôi lễ phép bước vào.

Cố Sâm ngẩng đầu lên nhìn rồi chỉ tôi ngồi sang bên cạnh, sau đó lại cúi đầu cặm cụi làm việc tiếp.

Nghiêm túc hệt như lúc tôi đang nghiên cứu tài liệu nước ngoài vậy, có điều anh không có mấy biểu cảm bất lực vì khả năng đọc hiểu có hạn như tôi.

Ngày hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi màu trắng, cảm giác còn lịch thiệp hơn mọi khi mấy phần, ánh nắng phản chiếu từ bên ngoài cửa sổ khiến xung quanh anh như có một vầng hào quang vậy, ahuhu

Hình như phát hiện ra ánh mắt của tôi đang rơi trên người mình, Cố Sâm quay sang dặn dò, “Ngồi đọc sách một lát trước đi.”

Nói thật lòng, tôi suýt chút nữa đã quên mất mục đích của chuyến đi lần này.

Cẩn thận lấy một cuốn sách ra, đọc chăm chú hơn bất kì khi nào khác.

Anh hình như rất bận, vậy thì đợi một lát nữa đặt vấn đề cũng chưa muộn.

Không ngờ một buổi chiều lại có thể lâu như vậy, tôi có thể đọc cuốn sách đến thêm 10 lần nữa chắc cũng được quá.

Trong thời gian rảnh rỗi như vậy thì nên làm gì, có cả một kỳ quan ở đây cơ mà 

Ngón tay anh thật sự rất đẹp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, trắng hồng nhìn rất dịu mắt.

Lúc suy nghĩ điều gì anh lại gõ gõ nhẹ những ngón tay thon dài ấy lên mặt bàn, thật sự là một kỳ quan, một kỳ quan …

Đến lần thứ N tôi nhìn lén, anh đã quay đầu lại.

“Không còn sớm nữa rồi, tôi mời em ăn cơm.”

Cái gọi là há miệng mắc quai tôi còn lạ gì.

Ăn cơm của anh xong, mọi chuyện sẽ không còn dễ dàng nữa.

“Thầy ơi, không cần đâu ạ, về phòng em ăn cũng được.”

Cố Sâm nhìn tôi rồi cười, “Xem như là để xin lỗi em đi.”

“Xin lỗi vì tôi đã nhìn thấy…”

Trong khoảnh khắc tôi nhớ lại lần đầu tiên ấy, tôi biết rằng không ăn bữa này thì mọi thứ không thể kết thúc được rồi.

Lúc ngồi lên ghế phụ trên xe của anh, tôi tự nhiên đơm ra cảm thấy mù mịt, sao lại thành ra đi ăn cơm cùng nhau rồi.
Bình Luận (0)
Comment