Anh Trai Là Thầy Giáo

Chương 42

"An Di! Vậy là mày đã từ chối Thẩm Kình rồi à?"

"Ừm! Tao không thích cậu ta, thì đương nhiên là phải từ chối rồi!"

Giờ ra chơi tôi, Minh Anh và Phương Thảo ngồi trong lớp bà tám với nhau.

"Chậc... Chậc! Mày ác quá... tội Thẩm Kình quá..."

"Ác cái đầu mày! Thấy tội mà đi an ủi cậu ta đi?"

Tôi khinh thường liếc con Phương Thảo.

Mẹ kiếp! Tụi nó mà lâm vào tình cảnh như tôi đi rồi biết! Ở đó mà còn chê này chê nọ...

"Còn Nhã Yên Ninh? Sao mày không nói thẳng ra..."

"Lâm An Di!"

"Ôi, ôi! Mới vừa nhắc là đã tới rồi kìa...."

Nghe tiếng gọi, tôi quay đầu ngước nhìn, là Thẩm Kình. Không chấp nhất tiếng cười gê rợn của hai con bạn, bước ra khỏi lớp.

Kể từ khi lần tỏ tình đó, đúng như cậu ta nói. Tôi và cậu ta vẫn là bạn, vẫn cứ trêu chọc, cười nói với nhau.

"Đi thôi!"

"Đi đâu?"

"Không phải cậu muốn đến thư viện tìm sách để chuẩn bị cho kì thi sắp tới à?"

"A...ừ! Tôi quên mất! He he... mình đi thôi"

Thời gian đúng là trôi qua rất mau, chỉ còn ba tháng mấy nửa là đến thi học kì một rồi.

Mà qua kì thi thì chính là thời điểm quan trọng nhất.

Chính là sinh nhật của lão nha. Tới... tới lúc đó tôi sẽ thành thật mà thổ lộ tình cảm của mình với lão...

Ha... Ha!!!

"Này! Cậu làm gì mà cười như con điên vậy?"

"Điên con bà cậu! Mà... này, cậu dự định sẽ học đại học nào?"

Tôi mò mò mấy quyển sách, hiếu kì hỏi cậu ta.

"Chưa có dự định... thời gian còn dài mà!"

"À...!"

"Còn cậu thì sao? Chuyện đó.... cậu đã nói với thầy Lâm chưa?"

"Tôi chưa nói... nhưng có lẽ một ngày không xa nữa thôi!"

"Hử! Vậy còn cô Nhã thì sao? Đối thủ nặng kí của cậu đấy!" Thẩm Kình khinh khỉnh cười...

"Tôi sẽ tiếp tục tìm cách phá chị ta..."

Miệng thì nói vậy, lòng thì thầm nghĩ cầu trời cho tới đó không sảy ra chuyện gì nửa.

Sau đó tôi và cậu ta đều im lặng mà tiếp tục tìm kiếm sách...

********

"Lâm Dục Thần! Anh bị sao vậy?"

Tôi ngồi ở phòng khách xem tivi, mắt thấy lão ngồi đó cứ nhăn nhăn mặt, rồi lại lấy tay xoa xoa mi tâm, bèn vội ngó hỏi.

"Anh thấy hơi nhức đầu!"

"Hả? Anh bệnh rồi à?"

Mấy năm trời mà lão vẫn đầu trâu mặt ngựa không thấy hề hấn gì. Vậy mà ai ngờ bây giờ lão lại đổ bệnh rồi...

"Ừm... nhưng không sao!"

"Không sao cái gì? Anh ngồi đây đi, em đi mua thuốc cho anh"

Tôi nói rồi đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài mua thuốc và đồ ăn.

Bởi vì ba mẹ đã ra ngoài ăn vời đồng nghiệp nên hiện giờ, trong nhà không có gì ăn cả....

"Không cần! An Di hay là em xoa trán giúp anh đi?" Lâm Dục Thần nhẹ giọng nói

"Ok...ok! Anh nằm xuống đi... em xoa cho!"

Và thế là, lão nằm đó, tôi ngồi ở dưới đất đưa hay tay chồm lên mà xoa bóp trán cho lão...

Đang xoa thì đột nhiên chuông cửa vang lên, ngó thấy lão vẫn đang nhắm mắt.

Tôi đứng lên đi ra mở cửa, đập vào mắt tôi là một gương mặt dịu dàng tười cười...

"Chị đến đây làm gì?"

"Chị có thể vào nhà không?"

Tôi nhìn Nhã Yên Ninh cười nhìn tôi nói. Khó chịu né qua một bên nhường cho chị ta vào.

"Dục Thần! Lúc sáng thấy anh không khỏe, em nghĩ anh bị bệnh nên bây giờ em đến xem sao!"

Gì????

Ngay cả chuyện lão bị bệnh mà chị ta cũng biết trước tôi nửa à?

Quá thất bại.....

"Lâm Dục Thần! Anh bị bệnh thì lên phòng nằm nghỉ trước đi! Để em nấu cháo cho anh ăn"

Tôi đứng đó nhìn chị ta ân cần hỏi lão, nhíu mày lên tiếng.

"An Di, em có nấu được không đấy?" Lâm Dục Thần nghe vậy liền khẽ cười hỏi...

"Em không biết nấu thì đừng vào, nếu không mẹ mà biết. Lúc đó em sẽ bị ăn mắng đấy!"

"À... chắc hai anh em anh cũng chưa có gì ăn phải không? Hay là để em nấu gì đó cho?"

Tôi đựt mặt, đứng đó nhìn lão đi lên phòng...

CMN!!!

Lâm Dục Thần anh lại dám chê bai em trước mắt chị ta à???

*******

Tôi ngồi ở phòng khách một lòng ấm ức, một lòng khó chịu.

Nhìn Nhã Yên Ninh nấu cháo rồi đem lên cho lão ăn cả một buổi.

Sau đó thì xuống ngồi ở phòng khách với tôi...

"An Di! Anh trai em bị bệnh cũng nhẹ. Em không cần phải lo lắng quá"

Tôi không trả lời chị ta, mà nhìn chầm chầm vào tivi.

Nhã Yên Ninh thấy tôi không trả lời, liền xấu xấu hổ cười cười...

"An Di! Em... em có thể cho chị biết Dục Thần thích nhất là cái gì không?"

"Chị hỏi làm gì vậy?"

"À... sắp đến sinh nhật của Dục Thần! Mà em lại là em gái của Dục Thần, chắc sẽ biết anh ấy thích cái gì. Nên... nên chị muốn hỏi em là..."

Em gái! Em gái...!

Hai từ này thật sự nghe mà nhức nách!!!

Tôi tức giận đứng lên, ngắt lời chị ta...

"Bây giờ tôi nói cho chị biết! Nhã Yên Ninh. Tôi thật sự không phải là em gái ruột của Lâm Dục Thần!!!"
Bình Luận (0)
Comment