Anh Trai Nhân Vật Chính

Chương 61

Sau khi xử lý xong đám phiền nhiễu bám theo họ, Saul lẳng lặng nhìn thanh kiếm đen hưng phấn run lên và hút hết máu đen dính vào lưỡi kiếm. Nó nuốt chửng cả sự sợ hãi và tuyệt vọng của lũ Ác ma sát thủ, chỉ để lại những cái xác khô quắt vô hồn.

Saul tra kiếm vào vỏ sau khi nó ăn no. Thanh kiếm ngoan ngoãn trái với tính nết tham lam cáu bẳn của nó, nhưng Saul biết tình trạng này sẽ chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn.

Lạnh nhạt nhìn những cái xác bỏ mạng dưới tay mình, Saul chợt nhớ tới kiếp trước. Khoảng thời gian lấy việc chém giết ma thú làm nghề sinh sống. Sau đó là giết người để giữ lại cái mạng của mình. Người đầu tiên hắn giết là kẻ tưởng chừng là bạn bè, nhưng hóa ra cũng là một tên rệp bị mờ mắt bởi lòng tham.

Đã có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai. Tuy nói rằng những kẻ mà cậu đã giết hại đều là kẻ đáng chết hoặc là kẻ đã dồn cậu vào chỗ chết, nhưng cũng chẳng có gì biện minh rằng tay cậu đã dính máu đến mức chai lì với cảm xúc sợ hãi rùng mình khi đoạt mạng ai đó.

Cậu càng tiến về phía trước, xác người càng chất đống ở phía sau.

Cho đến khi, cậu tưởng mình đã đứng ở đỉnh cao với những người bạn đồng hành mình có thể tin tưởng đến cuối đời, cậu lại bị phản bội.

Cậu đã chết.

Và sống lại.

Gặp lại người anh trai mà mình lựa chọn vứt bỏ, lãng quên.

Mọi chuyện ở kiếp này, không có chuyện nào giống như kiếp trước. Cứ như rằng mọi chuyện của cậu trải qua ở kiếp trước chỉ là một giấc mơ, và kiếp này mới là cuộc sống thực sự của cậu.

Thật hão huyền.

Saul cười nhạt quay người rời đi. Vì không muốn bị bám theo bởi cái đuôi nào nữa nên Saul không đi theo lộ trình ngắn nhất để về khách sạn, thay vào đó cậu cố tình đi theo những con đường lắt léo. Ở kiếp trước cậu đã đi qua Vùng đất Bạc đen nhiều lần để làm giao dịch nên không hề có cảm giác lạ đường.

Song, Saul không ngờ suy nghĩ cẩn trọng của mình lại trở thành lỗ hổng chết người.

Gót chân sắp trở về khách sạn chợt khựng lại bởi tiếng nổ ầm ầm đinh tai. Saul trừng mắt nhìn khách sạn nổ toang, không còn hình dạng ban đầu. Chững lại vài giây, Saul vừa dợm muốn phóng người đi thật nhanh thì chợt nhận ra vài bóng đen đang lơ lửng trên không trung, như tiệp màu vào màn đêm yên tĩnh.

Sự phát hiện đó khiến Saul phải dừng lại trong thoáng chốc, cậu tìm chỗ nấp vào chứ không vội vàng hành động.

Chắc chắn Khan là mục tiêu của bọn chúng và đang gặp nguy hiểm, nhưng bây giờ cậu mà bước ra mặt đối đầu với một lũ Ác ma cấp cao chỉ là hạ sách. Khả năng của cậu bây giờ vẫn còn quá yếu ớt so với năng lực như kiếp trước. Như lúc ở thành Jarrod, đáng lẽ cậu có thể hạ dứt điểm Eulalia. Nhưng cậu vẫn phải mất thời gian với ả ta và đám thú nhân biến chất xuất hiện sau đó nữa. Thật xấu hổ khi phải thừa nhận rằng cậu được hỗ trợ bởi Kelcey và Ibrahim nên cậu mới có thể thảnh thơi diệt trừ bọn chúng.

Cậu không thể lấy một chọi mười như trước kia.

Nếu vậy thì phải đợi chúng tách ra.

Saul siết chặt nắm đấm, cậu phải mạnh hơn nữa. Mạnh như kiếp trước... À không, phải trở nên mạnh hơn của bản thân ở kiếp trước.

— Đúng vậy, ngươi phải mạnh hơn cả thần.

"Ai?" Saul giật mình ngẩng phắt đầu nhìn quanh, nhưng ngoài một mình hắn thì chẳng còn ai cả.

Ánh mắt nghi ngờ quét một lượt, thật sự không có ai. Bấy giờ, Saul cũng nhận ra một điều kỳ lạ.

"Tại sao im lặng thế này?"

Cú nổ đầy ồn ào ở khách sạn đáng lẽ ra phải thu hút nhiều người bâu lại mới đúng, vậy mà khu vực này hoàn toàn tĩnh lặng. Từng khu nhà đều đóng kín cửa và tắt đèn.


Sự tĩnh lặng này quá đỗi kỳ lạ.

Cả giọng nói thì thầm kia nữa? Là của ai?

Ngay khi Saul dự định tìm tòi lần nữa để xem ai giở trò, là kẻ nào đã thì thầm thứ âm thanh hư ảo đó vào tai mình thì phía bên đống hoang tàn đổ nát của khách sạn đã có động tĩnh khác.

Lũ Ác ma khốn kiếp đó đã bắt Khan và một số người khác nữa, Saul nhận ra nhóm người bên mình và một số người khác nữa.

Đều là những người đã tham dự buổi đấu giá ngầm.

Vừa dợm đuổi theo bọn chúng, Saul chợt khựng lại khi nhận ra trong đống đổ nát có rất nhiều người bị thương. Nhưng họ đều nằm im dưới đống đổ nát đó, không đau đớn tỉnh dậy cũng chẳng có phản ứng nào khác. Cứ như là đang ngủ.

Chẳng lẽ cả thị trấn đều đang ngủ? Saul có cảm giác không hay về chuyện này.

"Chú phiền phức!"

Saul quay phắt đầu về hướng phát ra âm thanh, xung quanh chẳng có ai nhưng giọng nói đó vẫn vang vọng.

"Ở dưới đây này, chú phiền phức!"

Saul nhíu mày lập tức đi vào đống đổ nát, đến vị trí giọng nói ấy phát ra. Đúng là cặp song sinh đó rồi. Nhưng tại sao lại thế này?

"Giờ thì ai mới là kẻ phiền phức đây?"

Saul lôi từ trong đống đổ nát ra hai con búp bê vải có hình dáng tương tự với cặp song sinh, mái tóc đen trắng nổi bật và đôi đồng tử bên đen bên trắng bị thế bằng hai cái cúc áo.

"Chú mới là phiền phức! Mau đi cứu cha!!" Hai con búp bê cử động nhưng không nhiều, nó giống như đang cố vùng vẫy.

Không biết tại sao mà hai đứa nó đang ở trong hình dạng búp bê. Có thể đây là tác phẩm của lão già kia. Saul ghét lão. Ông ta là một mối nguy hiểm tiềm tàng nhưng Khan lại tin tưởng ông ta. Cậu không thấy sự trung thành ở chỗ Ibrahim. Một ngày nào đó con chó già đó sẽ cắn ngược lại chủ của mình thôi.

"Những người còn lại đâu?" Saul nhìn quanh rồi hỏi. Đoàn hộ tống không ở đây, những người khác cũng thế. Saul nói, "Ra khỏi đây trước đã."

Miễn cưỡng ôm hai con búp bê vào lòng rồi mới quay người nhanh chóng rời khỏi. Bộ dáng một người đàn ông trưởng thành cao lớn ôm hai con búp bê đồ chơi của con nít trong tương phản đến nực cười. Nhưng dưới màn đêm quá mức yên tĩnh như hiện tại, chẳng ai để tâm đến điều đó.

Được giữa đường, Saul bắt gặp bóng người vụt ngang và rút lui nhanh chóng vào mấy con đường ngoằn ngoèo.

Đầu lông mày chau lại, Saul chuyển hướng và ẩn mình cẩn thận đuổi theo kẻ lén lút đó.

*

"Biết ngay thế nào cũng có chuyện mà!" Molly khoanh tay dựa tường lắng nghe một người lính ở đoàn hộ tống báo cáo sau khi đi thám thính tình hình trở về.

Khách sạn đã nổ tung.

Cả một khách sạn cứ thế nổ tung.

"Cậu chủ, cậu chủ thì sao?" Elijah hoảng loạn đi qua lại, trong tay vẫn cầm chặt cây quyền trượng trắng muốt, mặt mày tái mét hỏi đi hỏi lại. Vì trời đêm nên cậu ta không đội mũ trùm, mái tóc trắng và đôi mắt màu máu cứ thế lộ rõ dưới tầm mắt mọi người.


Molly không để ý, cũng chẳng e ngại như đám người hộ tống. Cô ta trả lời Elijah:

"Chắc sẽ an toàn thôi."

Họ vẫn chưa biết rằng Khan đã bị bắt đi. Vì kẻ đi thám thính tình hình cũng không dám tiếp cận quá gần khách sạn nên không biết rằng chủ nhân của họ là mục tiêu nhắm đến.

"Tôi, tôi sẽ quay lại. Tôi không bỏ cậu chủ ở lại đâu!!" Elijah gắt gỏng lên, cậu ta quay người dợm bỏ đi.

"Quay lại cái con khỉ! Cậu nghĩ mình đang làm— Ơ...?" Molly lập tức đi tới kéo Elijah lại, cô tức giận quát lên thì phát hiện phía trước có bóng người.

Đoàn hộ tống cũng nhanh nhạy phát hiện ra, họ lập tức rút kiếm và chuẩn bị tinh thần chiến đấu thì người đó bước ra khỏi bóng tối, lộ diện thân phận.

"Saul?"

"Cậu chủ nhỏ!"

Đoàn hộ tống vui mừng khi thấy Saul xuất hiện, Molly cũng thở phào một hơi. Cô buông tay Elijah ra, đi đến bên Saul than thở.

"Thật là, cậu làm tôi giật mình đấy. Mà cái gì đây?" Molly nhìn hai con búp bê Saul đang ôm. Không hợp với cậu ta chúng nào, mà trông hai con búp bê này có chút quen thuộc nhỉ? Molly đưa mắt nhìn ra sau lưng Saul, nhưng ngoài cậu ta ra chẳng còn ai. "Cái quái gì đây? Cậu chủ với những người khác đâu?"

Saul đưa hai con búp bê vải cho Molly, rồi ngắn gọn giải thích qua tình hình. Cả chuyện cặp sinh đôi bị biến thành búp bê vải nhưng giữa chừng chúng quá ồn ào nên cậu đã dùng phép ru ngủ khiến chúng im lặng một chút.

"Cái gì? Cậu chủ bị bắt đi rồi???" Molly hét toáng lên, xé toang không gian tĩnh lặng xung quanh.

Saul có để ý tình hình xung quanh, họ chỉ đang ở một nơi khá xa khách sạn thôi nhưng vẫn trong phạm vi thị trấn. Tiếng hét của Molly vang dội thế này mà vẫn không có động tĩnh gì xảy ra. Chắc chắn nơi này có vấn đề.

"Cậu... cậu chủ..." Elijah đờ đẫn, miệng lắp bắp mãi không nói thành câu.

"Còn hai đứa nhóc thì thành... như thế này?"

Molly nâng hai con búp bê vải lên, cuối cùng cũng nhận ra sự quen thuộc của nó từ đâu. Cô cẩn thận kiểm tra lại thì đúng là hai đứa đang ngủ thật.

Molly lắc đầu, cô ta cáu kỉnh nói. "Không phải thế này. Chết tôi mất, sao cậu lại để cậu chủ bị bắt vậy hả? Vì tin tưởng cậu và ông già kia nên tôi mới an tâm chạy ra khỏi chỗ đó trước đấy!"

"Sao cô biết sẽ có chuyện xảy ra?" Saul không hề chối trách nhiệm, nhưng cậu không thể không nghi ngờ trước sự nhanh nhạy của Molly.

"Linh tính mách bảo chứ sao? Trực giác của chị đây rất mạnh nhé." Molly hất tóc mái ra sau. "Hết cách rồi, phải tìm cách cứu cậu chủ ra. Cậu biết ngài ấy bị nhốt ở đâu không?"

"Không biết. Nhưng sẽ biết được thôi."

"Đừng có nói ẩn ý." Molly chán nản nói.

"Vật này sẽ giúp."

Saul lấy ra một cái la bàn cũ kỹ bằng đồng, nhưng nó trông không giống một cái la bàn bình thường. Molly có thể cảm nhận được ma thuật yểm trong chiếc la bàn đồng trước khi Saul lẩm nhẩm niệm chú, cô nghiêng đầu nhìn vào mặt la bàn thấy kim chỉ trong đó đang xoay về một hướng.


"Từ khi nào mà cậu đã làm chuyện đáng sợ này rồi hả?" Molly rùng mình hỏi.

"Ở thành Jarrod." Saul bình thản trả lời, không để tâm đến phản ứng của Molly.

"Cậu chủ chắc không biết đâu ha?" Molly dò xét hỏi.

Saul im lặng thay cho câu trả lời.

Vậy là không biết thật. Molly không biết nên nói gì với tên này nữa. Cậu ta dù sao cũng là em trai của của cậu chủ mình, cô có nên buộc tội cậu ta dám ếm thuật truy vết lên người cậu chủ không? Nhưng trong trường hợp này thì không có thuật truy vết thì chỉ có thần linh mới biết Khan ở đâu.

Thuật truy vết không khó sử dụng, theo như vật phẩm mà Saul đang dùng thì có lẽ cậu ta đã dùng máu của Khan để làm vật dẫn. Chắc là Saul đã lấy trong lúc Khan bị thương ở thành Jarrod.

Tuy rằng cô không phải dân gốc ở lãnh địa nhưng trước khi tham gia vào vòng phỏng vấn thuê nhân công khó hiểu của Khan, cô đã tìm hiểu qua về gia tộc Evangeline. Nên cô cũng biết được phần nào về mối quan hệ chẳng tốt đẹp gì giữa hai anh em họ. Chỉ là khi chứng kiến tận mắt, Molly mới cảm thán tin đồn không phải bao giờ cũng đúng.

Có người em trai nào quan tâm anh trai của mình như cậu ta không?

"Thứ này khá đắt tiền. Cậu có tiền mua à?"

"Nhìn tôi rất nghèo à?" Saul hỏi ngược lại.

"Chứ còn gì nữa." Molly nói mà không thèm nể mặt.

Saul còn chưa phản ứng gì thì Elijah đã xông đến muốn giật lấy la bàn của cậu. Saul nhanh tay cất nó đi, không để Elijah chạm vào nó dù chỉ là một móng tay.

"Đến chỗ cậu chủ mau! Nhanh lên!!!" Elijah giận điên túm chặt lấy áo của Saul, đôi mắt đỏ gợn sóng dữ khiến người khác phải e dè. Bởi xung quanh cậu ta, ma lực đang cuồn cuộn lên một cách bất thường.

"Đừng hiểu lầm. Tôi cho cậu đi theo vì cần phép dịch chuyển của cậu thôi."

"C-cái... gì?"

"Chỉ cần dịch chuyển đến chỗ của anh trai tôi là cậu có thể trở về. Tốt nhất là cậu đừng đi theo làm gì cả, chỉ cản trở thôi."

"Kh-không tôi..."

"Đến cả cây quyền trượng này còn khinh thường cậu."

Elijah khựng lại, cậu ta lập tức bình tĩnh trước ngữ điệu lạnh như băng không có chút tình cảm nào của Saul. Elijah không ưa gì Saul, nhưng không thể phủ nhận lời nói vừa rồi.

Cậu chủ đang gặp nguy hiểm. Cậu chủ có thể đang bị thương. Cậu chủ đang cần mình. Phải không? Vậy mà cậu đang làm gì?

Elijah cúi đầu nhìn cây quyền trượng trong tay mình. Cậu chọn nó vì biết thứ này phù hợp với mình, tuy ban đầu cậu không hiểu tại sao nó từ chối cậu và không chấp nhận cậu sử dụng nó, nhưng giờ thì cậu đã tỏ tường đáp án.

Nó khinh thường cậu.

Vì cậu yếu đuối, chẳng được tích sự gì cả.

Đến cậu chủ của mình mà năm lần bảy lượt cậu cũng không thể bảo vệ.

Cậu chủ là người thứ hai chỉ sau anh trai đã tin tưởng cậu. Tin rằng cậu không vô dụng và có thể làm được điều gì đó lớn lao. Vậy mà cậu đã làm gì? Cậu cứ phản bội lòng tin của họ như thế này sao?

Elijah gõ mạnh cây quyền trượng màu trắng xuống đất. Vòng ma thuật mơ hồ hiện ra, có chút chớp tắt và nhiễu loạn. Đây cũng là điều đã xảy ra sau khu vườn ở khách sạn.

Ma lực chảy vào cây quyền trượng liên tục bị khước từ, với phản ứng này thì cậu nên dừng lại việc khai triển ma thuật mới đúng nhưng Elijah vẫn lì lợm điều hướng dòng chảy ma lực của mình truyền dẫn vào nó.


Cậu đã hứa với cậu chủ rồi. Cậu phải trở thành...

Elijah cắn môi mình bật ra máu, cậu như gầm gừ trong cổ họng:

"Mình phải trở thành... người khổng lồ!"

Vừa dứt lời, vòng tròn ma thuật dưới chân Elijah cuối cùng cũng hiện ra hoàn chỉnh. Từng vòng phát sáng với những ký tự và ký hiệu cổ. Elijah nửa ngồi nửa quỳ ở trong tâm của vòng tròn ma thuật, cả người cậu cũng phát ra thứ ánh sáng dìu dịu màu xanh dương.

Aura? Saul kinh ngạc khi thấy aura của Elijah hiện ra mồn một mà không phải dùng đến Linh Nhãn.

Bên cạnh đó, quyền trượng của Elijah cũng trở nên ngoan ngoãn hẳn. Nhưng ở giữa phần đầu trượng hình dạng móc câu đang bao bọc thứ ánh sáng màu xanh dương, cứ như thay thế cho hạch tâm ma thuật.

Tuy rằng Saul chưa mở được Linh Nhãn với thực lực hiện tại của mình, nhưng cậu vẫn nhận ra được thứ thay thế cho hạch tâm ma thuật.

Là aura của cậu ta.

Có thể dùng aura làm hạch tâm ma thuật sao?

Không phải là không thể, nhưng chỉ có những Pháp sư Thượng tầng mới có thể làm được!

"Đưa đây." Elijah đứng ở trong vòng tròn ma thuật vươn tay ra, lạnh lùng nói rành mạch từng chữ. Không giống Elijah mạ họ biết chút nào, cứ như là một người khác. "Cái la bàn đó."

Tật nói lắp của cậu ta đâu rồi? Saul bước vào vòng tròn ma thuật của Elijah. Vòng tròn lập tức phản ứng lại, hung hăng bài xích sự xâm phạm của Saul. Ma lực trong người cậu xoay chuyển rồi thoát ra, đàn áp thái độ không biết điều của ai đó.

"Cậu không thể đi một mình đâu." Saul từng bước tiến vào mà không quan tâm cảm giác châm chích trên cơ thể mình. Cậu đưa la bàn cho Elijah, bình thản đón nhận ánh mắt lạnh lùng của cậu ta.

Đôi mắt màu đỏ như tưới máu.

Đây không phải là ánh mắt của kẻ vô hại.

Có vẻ như anh trai cậu luôn nhặt được những thứ gây bất ngờ nhỉ?

"Nhớ về sớm nhé, chúng tôi sẽ đi gặp bồ câu!"

Molly lớn giọng dặn dò khi ánh sáng xanh ngày càng trở nên chói lòa, sau đó nuốt chửng hai người họ. Molly nheo mắt lại để tránh bị lóa, nhưng vẫn để ý đến cả hai cho đến vòng tròn ma thuật hoàn toàn biến mất.

"Được rồi, đến trụ sở của Bồ Câu Mỏ Xanh thôi." Molly thở hắt ra, ngoảnh đầu nói với đoàn hộ tống đang há hốc mồm nhìn mọi chuyện vừa xảy ra.

"Sao... sao phải tới đó?" Trưởng đoàn hộ tống là người tỉnh táo đầu tiên. Gã có phần xấu hổ khi nhận thức được mình và đoàn hộ tống bị bỏ lại cứ như thể họ là thứ vướng chân.

Molly không có cảm giác đó. Cô ta biết khả năng của bản thân tới đâu nên rất thức thời. Không muốn xông pha lớn lao gì cả.

"Thị trấn này có vấn đề rồi, chỉ có thể moi tin ở chỗ đó thôi. Hơn nữa chúng ta cần phải tìm chỗ ở trú ẩn tạm thời. Nói gì đi nữa thì đám bồ câu đó tinh ranh lắm, nên chắc sẽ có chỗ để chúng ta nghỉ chân an toàn."

"Họ sẽ giúp chúng ta sao?" Trưởng đoàn hộ tống e ngại hỏi.

"Giúp? Tại sao họ phải giúp chúng ta chứ?"

Molly cẩn thận chỉnh lại tư thế ôm hai con búp bê. Cô cảm nhận được chút động đậy nhỏ từ hai đứa, có lẽ phép ru ngủ của Saul đã hết tác dụng. Nhìn đoàn hộ tống vẫn đang thắc mắc đợi câu trả lời, Molly giải đáp nghi vấn của bọn họ với một nụ cười mỉa.

"Chẳng ai cho không ai thứ gì mà."

-----

Tuần trước khất 1 chương nên tuần này bù thêm 1 chương vào ngày mai nhé! :3

Bình Luận (0)
Comment