Tôi ngây người một lúc.
Đã cho năm sao, lại viết thêm đánh giá năm trăm chữ.
[Cảm ơn đánh giá của cô, chúc cô có cuộc sống vui vẻ~]
[Hu hu hu, trong lòng bé cưng khóc ngất, nam chính nhà ký chủ hung dữ quá, bé còn chưa lớn mà đã phải lao động công ích rồi.]
Tôi bật cười, đưa tay chọc nhẹ vào cái emoji đang khóc ròng trên màn hình.
Ngay khoảnh khắc đó, khu bình luận như bùng nổ:
[Ôi mẹ ơi, nữ chính nhìn thấy được bình luận của tụi mình kìa!]
[Vũ khí bí mật gì vậy trời, đúng là nghịch thiên. Lần này, chắc là Cục Quản lý Thời Không bị tên bệnh kiều kia ép đầu tư lớn rồi.]
[A a a, bé cưng và Bùi chó phải bên nhau trọn đời nhé!]
[Tân hôn vui vẻ nhé, chúc hai người mãi mãi hạnh phúc, tung hoa tung hoa!]
[Á á á kết thúc rồi, nhanh lên nhanh lên, vào động phòng thôi!]
[Trời ơi sắp vào động phòng thật nè, tay tôi run quá, tim đập thình thịch!]
…
Hệ thống bình luận: [Phát hiện nội dung quá k1ch thích, chế độ "nước trong" đã được kích hoạt]
…
[A a a, tôi muốn hôn hôn mạnh một cái!]
[Hôn một lần chưa đủ, phải thêm vài cái nữa!]
[Chênh lệch thể hình thế này, ôi trời, đúng kiểu “véo một cái là đỏ cả tai”!]
[Đừng dừng lại nhé, vợ chồng son phải hôn đến sáng!]
[Mau trói cái tên bệnh kiều lại, rồi hôn tới khi hắn chịu khuất phục!]
…
Tôi im lặng một lát, mặt nóng bừng. Tôi đã quen với phong cách của bình luận, nên có thể đọc mà không gặp trở ngại rồi.
Bùi Hoài Viễn cúi đầu cắn lên xương quai xanh của tôi, hơi ủy khuất: "Vợ ơi, đừng nhìn nữa."
Những nụ hôn vụn vặt rơi xuống cổ tôi.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi.
Hắn xấu xa làm càn.
"Bé cưng, có thích không?"
"Bé cưng, khóc lớn tiếng chút."
...
Lúc này, khu vực bình luận.
Màn hình đã bị kéo đen.
[Trời sập rồi, chuyện gì thế này?]
[Hệ thống bị làm sao vậy?]
[Có phải tôi chưa nạp hội viên không?]
[Ý gì đây, tôi là hội viên tôn quý mà lại cho tôi xem cái này?]
[Tôi muốn làm loạn rồi, tôi thực sự muốn làm loạn rồi.]
Hệ thống bình luận: …
Hết