Dịch Đường Đường mở mắt ra, hai tròng mắt vô thần nhìn trần nhà màu trắng, còn có chút không biết đêm nay là đêm nào. Qua được vài giây, đồng tử cô mới một lần nữa hội tụ lại.
Cô nhắm mắt lại, đợi hỗn độn mê mang trong đầu chậm rãi tiêu tán, một lần nữa mở mắt ra.
16:45.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức để ở tủ đầu giường, khóe miệng lộ ra nụ cười, ngay sau đó xốc chăn lên xuống giường.
Đầu mùa xuân, ban ngày còn chưa được dài, chưa đến 5 giờ, sắc trời đã tối sầm, hơn nữa đã sớm không có điện, cả thành phố đen nghìn nghịt. Đường phố không có người không có việc gì ra ngoài, hoàn toàn trống rỗng, cảnh làm cho người có chút cảm khái.
Dịch Đường Đường vừa mới đứng bên cửa sổ liền nghe được tiếng mở cửa phòng phía sau.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy được chú chó đen Đậu Tương nghiêng đầu, chen thân mình chắc nịch qua khe cửa tiến vào phòng.
Ba tháng ăn ngon uống tốt đã sớm làm nó từ lúc gầy tróc da trưởng thành da lông mượt mà tỏa sáng, ngay cả hình thể cũng đi vào hàng ngũ đại khuyển đã thành niên.
Nhìn thấy Dịch Đường Đường quay đầu lại nhìn mình, Đậu Tương càng thêm hưng phấn. Nó lắc lắc đầu, đôi mắt sáng to nhìn cô chằm chằm, đuôi to nhếch nhếch lên, vẫy phần phật, móng vuốt cào cào trên mặt đất vài cái, tiếp theo nhào tới chỗ Dịch Đường Đường đang đứng cạnh cửa sổ.
"Đậu Tương, đừng, đừng tới đây!"
Dịch Đường Đường cự tuyệt mà hướng tới nó kêu lên.
Đậu Tương hiện tại đứng thẳng lên đã muốn cao bằng cô, bị nó nhảy lên một phen cô chắc chắn sẽ ngã xuống.
Đáng tiếc, một lòng muốn thân cận với cô, Đậu Tương bỏ qua thanh âm của cô, càng không nghe được tiếng lòng của cô, mấy cái đã nhảy tới trước mặt đại tiểu thư, mắt nhìn thấy thân hình nó đã nhào tới ——
"Đậu Tương."
Giống như bỗng nhiên có một trận gió đông lạnh lẽo quét tới, rõ ràng cũng không phải là lạnh như băng nhưng sẽ làm người không nhịn được rùng mình một cái.
Động tác của Đậu Tương lập tức dừng lại.
"Đi ra ngoài." Dịch Kiêu từ cửa đi vào, trong thanh âm bình đạm lại có thể nghe ra thật nghiêm khắc, "Đến phòng khách quay mặt vào tường."
Đậu Tương đã sớm không cam lòng mà thối lui đến bên chân Dịch Kiêu, giờ phút này hơi hơi cúi đầu, lộ ra đôi mắt đầy ủy khuất mà nhìn anh. Nghe Dịch Kiêu trừng phạt nó đến ngồi góc tường, Đậu Tương lập tức một lần nữa vẫy vẫy đuôi, giơ một tay ra khều khều ống quần Dịch Kiêu, lại dùng đầu cọ cọ, rầm rì kêu to hai tiếng.
Dịch Kiêu: "Làm nũng cũng vô dụng, đến góc tường đi, nếu không nhớ thì mười ngày đừng nghĩ có thịt ăn."
Đậu Tương lúc này thật ngoan.
Cái đuôi đang lay động gục xuống, ủ rũ mà cụp đuôi đi ra phòng khách.
Dịch Đường Đường ở một bên nhìn, bụng đều cười đến đau.
"Ca ca, vẫn là anh có biện pháp đối phó Đậu Tương." Cô cười híp mắt.
Khi mạt thế đến, không chỉ là trong cơ thể nhân loại đột ngột sinh ra thẻ bài, đạt được dị năng, ngay cả động vật chỉ số thông minh cũng tăng cao. Tỷ như Đậu Tương, nó hiện tại mới một tuổi, chỉ số thông minh lại như một đứa trẻ năm sáu tuổi vừa mới biết chuyện, thích chơi đùa, thích nơi nơi giương oai, đối với chủ nhân Dịch Đường Đường hết sức nhiệt tình, mà đối với Dịch Kiêu, tuy rằng sợ hãi quyền uy của anh nhưng lại biết làm nũng xin xỏ...
Dịch Kiêu chậm rãi đến gần cô, nhìn thấy cô đứng trên tấm thảm, lộ ra đôi bàn chân nhỏ xanh tái, anh hơi hơi nhíu mày.
"Ca ~" Dịch Đường Đường cắn môi, học Đậu Tương làm nũng kêu to một tiếng.
Dịch Kiêu không đành lòng giáo huấn cô, chỉ là hơi trầm mặt xuống, cẩn thận ôm cô trở về mép giường.
"Ca, anh đừng giận, không lạnh." Dịch Đường Đường thuận theo ngồi xuống mép giường, tùy ý để Dịch Kiêu ngồi xổm xuống mang giày cho cô.
Dịch Kiêu không nói lời nào, lúc này mới làm Dịch Đường Đường khẩn trương lên.
"Em biết rồi, về sau không như vậy nữa, được chưa?" Cô nói, lay lay cánh tay anh.
Dịch Kiêu trên tay cầm đôi vớ của cô, không ngẩng đầu, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Dịch Đường Đường biết anh như vậy là xem như đã bỏ qua chuyện này, cánh tay một lần nữa chống ở mép giường, đầu ngón tay vô tình vuốt ve hoa văn trên chăn.
Gan bàn chân mẫn cảm, hơn nữa lúc nãy có điểm lạnh, hiện giờ có bàn tay nóng bỏng bao trùm, làm tim cô đột nhiên đập nhanh hơn vài phần. Xúc cảm khác thường làm mặt cô đỏ lên, khom lưng lấy vớ trên tay Dịch Kiêu, tự mình nhanh chóng mang vào.
"Khụ, ca, để em tự mình mang." Cô ho khan hai tiếng.
Thấy cô mang giày vớ xong xuôi, Dịch Kiêu lúc này mới đứng lên, duỗi tay ra dắt cô. Khuôn mặt cương nghị nhu hòa xuống, "Đường Đường đói bụng không?"
"Có." Dịch Đường Đường dựa vào tay anh đứng vững lên, lại nghĩ đến lúc trước xem đồng hồ báo thức, cô hứng thú bừng bừng mà chia sẻ với Dịch Kiêu, "Ca, em hôm nay tỉnh sớm hơn hôm qua hai phút!"
"Nếu có thể tiếp tục như vậy, thân thể em không bao lâu là có thể khôi phục là bình thường."
Dịch Kiêu nắm tay cô thật chặt, khóe miệng khó được cong lên một chút: "Tốt, vậy Đường Đường nhanh nhanh khỏe lên."
***
Cơm chiều là cơm và một canh hai đồ ăn, đồ ăn đều là do Dịch Kiêu làm. Bọn họ ăn ở bàn cơm, mà đã ngồi phạt góc tường xong xuôi Đậu Tương đang ở trong tô cơm của nó mà từng ngụm từng ngụm gặm thịt.
Mạt thế buông xuống, một loại virus không biết lan tràn khắp nơi, không chỉ có con người bị cảm nhiễm virus đánh mất lý trí trở nên thị huyết điên cuồng mà động thực vật cũng không thoát khỏi mệnh này.
Con người nếu bị cảm nhiễm virus sẽ mất đi lý trí, trở thành người biến dị, mà bị người biến dị cắn bị thương cũng có khả năng lớn sẽ bị virus cảm nhiễm.
Khác với quỷ hút máu trong tiểu thuyết, người cảm nhiễm virus có thể tồn tại nhiều nhất ba ngày, trong vòng ba ngày, virus sẽ từng bước phá hủy các tế bào trong cơ thể, cho đến khi toàn thân thối rữa mà chết.
Mà động vật cảm nhiễm virus cũng sống được ba ngày, nhưng khác với con người là, chúng nó cho dù cắn người cũng sẽ không truyền nhiễm bệnh độc, mà động vật biến dị bị giết chết là có thể ăn được, hiện giờ bọn họ ăn thịt đại bộ phận đều đến từ động vật biến dị.
Dịch Đường Đường nhìn bên cạnh bàn ăn Đậu Tương đang hung tàn cuồng nhiệt gặm thịt, nhịn không được nở nụ cười.
"Ca ca, sao em cảm thấy Đậu Tương gần đây có vẻ mập lên?" Cô liếc liếc mắt nhìn Đậu Tương, cười đến giảo hoạt.
Nghe tên mình bị kêu, đuôi Đậu Tương khẽ vẫy vẫy, nhẹ nhàng giương lên.
Dịch Kiêu biết cô cười thành như vậy là nghĩa như thế nào, anh cũng liếc nhìn Đậu Tương, "Đúng vậy."
"Vậy chúng ta đem Đậu Tương làm thịt là đã có thể ăn thịt!"
Thịt trong miệng Đậu Tương "lạch cạch" rớt xuống.
Lại một hồi, cẩu ảnh cũng không thấy nữa.
Dịch Đường Đường dùng chiếc đũa chọc chọc cơm trong chén, cười rũ ra.
***
Cơm nước xong là thời gian dắt chó đi dạo.
Chỗ Dịch Đường Đường Dịch Kiêu ở hiện giờ là phía nam thành phố Đàm Âm, trước mạt thế đây là một đô thị phồn vinh, dân cư dày đặc. Trong một đêm virus bùng nổ, tổn thất lớn nhất chính là những đô thị như vậy.
Hiện giờ bốn năm đã qua, đại đô thị như thành phố Đàm Âm này phần lớn đã trở thành hoang vắng, chỉ còn người linh tinh ngẫu nhiên ghé qua.
Vừa ra khỏi cửa, Đậu Tương tựa như ngựa thoát cương hưng phấn mà "oa oa" hai tiếng, nhảy vào trong đêm đen.
Đậu Tương thông minh nhạy bén, gặp gỡ sự tình giơ chân chạy trốn so với người còn nhanh hơn, thật ra không cần bọn họ lo lắng.
Trong một ngày, thời gian này Dịch Đường Đường là thanh tỉnh nhất, ra cửa, tâm tình cô rất tốt, xoay người, giang hai cánh tay ra, tản bộ trên đường phố.
"Ca, em muốn ban ngày đi ra ngoài nhìn xem, đã lâu em không ra cửa vào ban ngày."
"Được." Dịch Kiêu thấy dưới chân cô có đá vụn, đi mau tới dắt lấy tay cô, thanh âm ôn hòa, "Chờ thêm mấy ngày nữa thời tiết tốt một chút, ban ngày anh đánh thức em."
"Tốt." Cô gật đầu, dựa theo lực đạo của anh mà xoay người, đôi tay đu lên phía trên cánh tay anh, phía dưới dựa vào người, cọ cọ khuôn mặt vào cánh tay Dịch Kiêu, "Biết ngay ca ca là tốt nhất!"
Dịch Kiêu cảm thụ được cô cọ vào cánh tay mình, trong lòng căng chặt lên.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, anh áp lực thở ra một hơi, con ngươi rũ xuống muốn nhìn vào mắt cô, lại phát hiện cô gái nhỏ đang túm lấy tay, dựa vào mình, lung lay vừa đi vừa đá đá vào đá nhỏ trên đường.
Dịch Kiêu trầm mặc mà thở dài một tiếng, gió lạnh nhanh chóng cuốn đi rung động vừa mới xuất hiện.
Hai người đi dạo bên ngoài được nửa giờ, Dịch Kiêu đột nhiên kéo Dịch Đường Đường đang đi bên cạnh vào trong lòng ngực.
"Ca, làm sao vậy?" Dịch Đường Đường nhìn Dịch Kiêu mặt căng chặt, thanh âm khẩn trương lên.
Dịch Kiêu cau mày nhìn về một phương hướng nào đó, bóng đêm quá tối, nơi đó đen sì một mảnh, căn bản nhìn không ra cái gì, nhưng anh biết nơi đó có người.
"Không có gì, chúng ta đi về trước."
Dịch Kiêu ý thức được thân ảnh nhìn trộm kia đang rời đi, không có ý tứ muốn đuổi theo.
"Đậu Tương!" Anh đột nhiên cao giọng kêu một câu.
"Gâu gâu!" Không tới vài giây, Đậu Tương một thân đầy nhiệt huyết từ một hướng khác vẫy đuôi chạy lại, đầu lưỡi oai oai thè ra.
Nó tựa hồ còn chưa chơi đủ, trở về liền vòng quanh hai người chạy vọng vòng, thấy Dịch Kiêu đã nắm tay Dịch Đường Đường trở về, nó dò hỏi nhìn hai người kêu lên vài tiếng.
Dịch Đường Đường vừa định giải thích, không nghĩ Dịch Kiêu đoạt lời nói của cô, rất nghiêm túc nhìn về phía Đậu Tương: "Có người xấu xuất hiện, Đậu Tương phải nhớ kỹ bảo hộ Đường Đường."
Đậu Tương đã đem trọng trách bảo hộ Đường Đường khắc sâu vào trong xương cốt, sau khi nghe xong lập tức run run người lên, hướng tới chỗ trống mà uy vũ kêu lên vài tiếng, hùng dũng oai vệ mà đi phía sau hai người, cảnh giác nhìn bốn phía.
Dịch Đường Đường nghe Đậu Tương rống lên một tiếng, trong lòng ấm áp.
Hơn nửa năm trước, Đậu Tương vẫn chỉ là một con chó con chỉ biết kêu ô ô, hiện tại đã trưởng thành, đã học được cách bảo vệ cô.
Tay cô bỗng nhiên được nắm chặt, nghe được bên tai giọng Dịch Kiêu kiên định khàn khàn, như là đơn giản trần thuật, lại như một hứa hẹn kiên định: "Đường Đường yên tâm, anh sẽ luôn bảo hộ em."
***
Trở lại phòng ở không lâu, thân thể Dịch Đường Đường mỏi mệt lại lần nữa đánh úp lại.
Cô cũng không thích cảm giác như vậy, cố ngạnh chống cùng Đậu Tương ngồi ở phòng khách chơi. Trong phòng thắp sáng bằng một đèn bàn, năng lượng cung ứng từ một thẻ bài dị năng, Dịch Kiêu ở một bên ngồi nhìn bọn họ chơi.
Dịch Đường Đường từ trong không gian một lần lấy ra mấy trăm thẻ bài, cô tự hỏi nhiều thẻ như vậy làm thế nào để làm thành một bộ bài, trong chốc lát đều đem bày thẻ bài ra khắp nơi.
Đậu Tương ghé vào trên thảm, đôi mắt đen chốc lát nhìn nhìn lá bài này, chốc lát lại nhìn lá bài kia, nhàm chán mà lăn lăn lộn lộn, không đoán được rõ ràng nhìn qua những tấm thẻ này thật giống nhau như đúc, sao cô ấy lại hứng thú lớn đến như vậy.
Nhìn đến Đường Đường thỉnh thoảng lộ ra sắc thái kích động, đôi môi Dịch Kiêu xẹt qua ý cười thật nhạt.
Khi Dịch Kiêu ôm Dịch Đường Đường về trên giường, cô vừa đặt mình xuống giường đã tự nhiên ôm chăn, trở mình, đưa lưng về phía anh.
Đã ngủ say.
Dịch Kiêu trong lòng bật cười, sắc mặt vẫn nhàn nhạt. Anh nhẹ tay gom lại chăn cho cô, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, Đường Đường."