Ô tô chạy thong thả trên đường quốc lộ, hai đội ngũ âm thầm cảnh giác, phòng bị lẫn nhau.
Trong xe, Dịch Đường Đường nắm chặt nắm tay, trong lòng đang thật do dự.
Ngồi bên cạnh cô Đinh Dao khẽ nhíu mi, hai mắt mở to, cảnh giát quan sát ngoài cửa sổ, khẩn trương đến mỗi một cọng lông tơ trên người cũng như muốn dựng đứng lên.
Đột nhiên cô cảm giác góc áo bị giật giật.
Theo bản năng Đinh Dao muốn phát ra dị năng, ý thức lại nhớ tới người bên cạnh là Dịch Đường Đường, cô mới ngừng động tác.
"Đường Đường làm sao vậy?" Cô nhìn Chu Hiểu đang lái xe, thấy họ đã đi được nửa đường, nhỏ giọng hỏi Dịch Đường Đường.
Dịch Đường Đường cắn môi, trong lòng giống như con nít bồn chồn, cuối cùng vẫn hỏi ra: "Đinh Dao tỷ, nếu là chị, chị sẽ nguyện ý mặc kệ thành phố này sẽ biến thành một "vây thành" hay sao? Một thành thị mở rộng vô hạn, thậm chí có thể một ngày sẽ thâu tóm cả thế giới này?"
Đinh Dao ngơ ngẩn, không dự đoán được dưới tình huống hiện tại Dịch Đường Đường lại hỏi ra vấn đề này.
Đinh Dao nhăn mày càng sâu, cầm lấy bàn tay đang nắm chặt của Dịch Đường Đường, khuôn mặt căng chặt không có được một tia nhẹ nhàng nào, Đinh Dao lắc đầu: "Đường Đường, chúng ta đều là người thường, chuyện như vậy chúng ta giải quyết không được, không bằng trước rời đi địa phương này, đi ra ngoài được rồi mới có thể có thêm đường sống."
Đinh Dao không phải thánh nhân. Cô và đồng đội có thể không dựa vào cậy thế hiếp người, có thể trong phạm vi khả năng cho phép ở mạt thế này hảo tâm giúp đỡ với những người nhược thể, nhưng đó đã là cực hạn.
Đối đầu đánh bừa với kẻ mạnh? Hy sinh vô vị? Cứu vớt thế giới?
Những việc này không thuộc trong phạm vi suy xét lý trí của họ.
"Nhưng nếu, tôi có năng lực thay đổi tất cả thì sao..." Dịch Đường Đường chưa kịp nói xong, âm cuối đã bị tiếng đánh ở bên cạnh nuốt hết.
Cửa xe bên trái chỗ cô chợt bị một lực đánh sâu vào một hõm lớn, thủy tinh công nghiệp bị nứt, từ trung tâm vỡ toang ra, kính văng khắp nơi. Dịch Đường Đường rên lên một tiếng, thân thể đã đảo sang hướng bên phải.
Đinh Dao một tay ôm Dịch Đường Đường vào trong ngực, nhanh chóng sử dụng dị năng "phòng ngự" tạo ra một bảo hộ chắc chắn. Kính vỡ vụn tung tóe khắp nơi va chạm vào chắn bảo hộ, rơi lả tả xuống, nhưng lá chắn không cách nào ngăn được va chạm, ô tô đảo sang một bên.
Đinh Dao cắn chặt răng, lại lần nữa dùng thẻ —— không gian đình trệ.
***
Hai phút sau, Dịch Đường Đường bước đi gian nan được Đinh Dao nâng đỡ, trong xe từ từ bò ra, lúc xe va chạm quá mãnh liệt, cường độ va chạm làm cả người cô đều run rẩy. Dịch Đường Đường hít sâu một hơi, cố gắng để không bị ngất đi, vừa dựa vào tay Đinh Dao vừa bước tới.
Đi chưa được hai bước, thân thể đã rơi vào một cái ôm nóng bỏng.
"Đường Đường bị thương ở đâu?" Dịch Kiêu nôn nóng dò hỏi, biểu tình trên mặt không còn vẻ lãnh đạm hàng ngày mà dị sắc trong mắt tràn đầy vẻ nôn nóng.
Dịch Đường Đường nuốt nuốt, ngăn chặn vị rỉ sắt đang trào lên trong cổ họng, lắc đầu cười cười với Dịch Kiêu: "Ca, em không sao."
Đột nhiên sinh ra biến cố làm tình thế hai đội lại lần nữa giương cung bạt kiếm lên.
Tiểu đội năm người mang theo Đậu Tương trở về đứng bên cạnh Dịch Kiêu, ô tô bên kia đảo sang một bên, ngay sau đó nổ mạnh, đem cục diện đối lập của hai bên đẩy lên tới cao trào.
"A, thật không nghĩ tới "con mắt giết chóc" để ý đến là một mỹ nhân nha!" Chư Vũ một lần nữa dẫn theo đội ngũ tới gần chỗ bảy người. Thần sắc tản mạn xẹt qua đám thủ hạ vừa bị Dịch Kiêu làm bị thương nặng, còn đang lết lết hơi tàn.
"Anh làm như vậy có ý gì?" Dịch Kiêu nhíu mày bước về phía trước, cẩn thận đem Dịch Đường Đường bảo hộ ra phía sau.
Chư Vũ không thèm để ý mà cười, đảo mắt hứng thú nhìn Dịch Đường Đường ở phía sau, lại đem ánh mắt trở về trên người Dịch Kiêu: "Có ý gì? Tôi tưởng cậu so với tôi còn rõ ràng hơn!"
Chư Vũ nói, ánh mắt đột nhiên âm ngoan lên.
Hắn trước nay không nghĩ tới sẽ nhẹ nhàng thả bọn họ đi! Sở dĩ đáp ứng chỉ là đang tìm cơ hội, bất quá trong quá trình này, hắn tựa hồ phát hiện ra một sự kiện càng làm cho hắn cảm thấy hứng thú hơn.
"Tôi đoán...... Dị năng "con mắt giết chóc" của cậu không lợi hại như tôi tưởng tượng!" Hắn giương mày lên, ngữ khí thật khẳng định.
Dịch Kiêu nghe vậy, thần sắc càng thêm lạnh.
"Dị đồng" của anh chỉ ở cấp ba, nháy mắt hạ gục cũng chỉ được đến dị năng giả cấp sáu.
Trong đội ngũ Chư Vũ không chỉ có Chư Vũ là ở cấp bảy, bên người hắn ta, cái người có dị năng "giám sát" và "huyết mạch dẫn đường" cũng là cấp bảy, còn nữa, dị năng giả "lực lượng" vừa bị Dịch Kiêu đánh bại cũng đã đạt tới cấp bảy...
"Như thế nào, bị tôi nói đúng?" Chư Vũ nắm giữ được biến hóa vi diệu trong mắt Dịch Kiêu, cười dữ tợn.
Hắn Chư Vũ từ trước đến nay không làm chuyện không được hồi báo, ngay cả hắn tạm thời mất đi lợi ích, cũng sẽ không từ thủ đoạn mà từ bỏ, càng không ngờ, người mà hắn cho rằng rất mạnh, thực tế lại không bằng như hắn e ngại.
Chư Vũ cảm thấy chính mình không cam lòng khuất nhục.
Con ngươi Dịch Kiêu hơi hơi mị lên, đồng tử màu đen từ từ co chặt, anh trầm mặc mím môi thành một đường, nhìn chằm chằm Chư Vũ.
Trong mắt người đàn ông kia tựa hồ cực kỳ vừa lòng với phản ứng của anh, khóe miệng hắn cười âm ngoan quái đản, hai tròng mắt không giấu được vẻ vui sướng như đã nắm được chiến thắng trong tay. Chư Vũ không kiêng nể gì mà cười lớn, đang trào phúng chính anh.
Trong không khí tràn ngập mùi xăng cùng kim loại cháy khét từ chiếc xe, không khí ô trọc không ngừng ăn mòn lý trí con người.
"Anh cho rằng đây là kết thúc hay sao?"
Dịch Kiêu mở miệng, thanh âm thật lạnh đủ để người đông cứng.
Khi nói chuyện, con mắt trái đen như mực đột nhiên giống như được nhỏ vào một giọt máu đỏ tươi, trong nháy mắt máu lan tràn ra, ngay lập tức con mắt đã biến thành hồng đỏ.
Thân thể anh căng chặt lên, từng mạch máu, từng tế bào kêu gào, không ngừng đánh sâu vào lý trí Dịch Kiêu.
Anh nhìn chằm chằm vào đám người Chư Vũ, nhìn thấy sắc mặt bọn họ trở nên trắng bệch như tờ giấy, sợ hãi đến run rẩy, màu đỏ nhuộm khắp hai tròng trắng mắt của anh càng thêm rõ ràng, anh khát vọng: máu tươi, giết chóc, điên cuồng...
"Đừng, ca ca, dừng lại......"
Không khí dường như sôi lên, Dịch Đường Đường nhận ra Dịch Kiêu khác thường, huyết sắc trên mặt cô trong nháy mắt biến mất cả. Cô đột nhiên vọt tới trước mặt anh, thấy cả hai mắt anh đã bị biến thành đỏ như máu.
***
"Đường Đường, đừng khóc." Dịch Kiêu đè xuống náo động trong xương cốt toàn bộ thân thể, anh cúi đầu, con ngươi đỏ rực cố chấp nhìn cô, duỗi tay muốn lau đi nước mắt ở khóe mắt, nhưng lại bị cô lui ra phía sau né tránh.
Tay anh dừng lại ở giữa không trung, có chút bi thương, thanh âm lại càng ôn nhu hơn bất cứ lúc nào, anh dỗ dành: "Đường Đường chờ một chút được không, một lát là anh có thể giải quyết tất cả bọn họ."
Vừa rồi còn diễu võ dương oai mặt mày hớn hở, Chư Vũ đã sớm không còn sĩ khí, mặt như màu đất lui về phía sau, dự định rời đi.
Cường thế trên người Dịch Kiêu uy áp làm hắn căn bản không thở nổi, nếu nói lúc trước Dịch Kiêu là binh kiếm đặt trong vỏ kiếm sắc bén, hiện tại anh là một thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ chờ uống máu, làm người sởn tóc gáy.
"Đường Đường nghe ca ca nói được không?" Dịch Kiêu nói, tiến đến gần cô một bước.
Thấy cô không lui về phía sau nữa, anh mới thở dài nhẹ nhõm dang hai tay ra ôm cô vào trong lòng ngực, có chút tham luyến mà vuốt ve đỉnh đầu cô, anh vẫn còn có điều băn khoăn, thanh âm lưu luyến lại mang theo mê hoặc: "Đường Đường không cần làm gì cả, để ca ca tới giải quyết tất cả mọi chuyện, anh đã nói sẽ bảo hộ cho em."
Dịch Đường Đường dán ở ngực anh, nước mắt che phủ làm mơ hồ tầm mắt, cô trong lòng ngực anh chậm rãi lắc đầu: "Không tốt, em không cần như vậy."
"Đường Đường muốn tùy hứng một hồi."
Cô nỉ non nói xong, bỏ lơ việc anh sắp ngăn cản, nhắm mắt lại, dùng sức quét sạch nước mắt trong hốc mắt ra ngoài, nắm chặt tấm thẻ trong lòng bàn tay, dần dần dung nạp vào trong cơ thể.
Thời gian, yên lặng.