Đặng Lâm Siêu kinh ngạc một lúc, phản ứng đầu tiên là quay đầu xem Dịch Kiêu.
Dị năng người này sao lại giống lão đại như vậy?
Bất quá, không chờ tới anh hoàn toàn quay đầu, phản ứng trong nháy mắt thật mau bị lý trí áp đảo. Anh không tự nhiên mà quơ quơ cổ, nhìn mọi người cười cười, nhận được một đám ánh mắt không thể hiểu được, sau đó lui khỏi chỗ đăng ký.
Kế tiếp là Chu Hiểu, Triệu Bồng, Triệu Nghiêu cùng Đinh Dao.
Người phụ nữ báo dị năng bằng một thanh âm như cũ, cao cao tại thượng, lạnh nhạt, quanh quẩn bên tai làm người nghe cảm thấy không thoải mái.
Chu Hiểu: "Dị năng giả cấp năm, lực lượng, trí huyễn, giảm bớt, cấp bốn, cấp năm, cấp bốn."
Triệu Bồng: "Dị năng giả cấp năm, thực vật, giác quan thứ sáu, không gian, cấp năm, cấp bốn, cấp bốn."
Triệu Nghiêu: "Dị năng giả cấp năm, lôi, khôi phục lực, tốc độ, cấp năm, cấp bốn, cấp bốn."
Đinh Dao: "Dị năng giả cấp năm, phòng ngự, đình trệ, cấp năm, cấp bốn."
Người phụ nữ báo ra cho từng người xong, vừa xong Đinh Dao, ánh mắt cô đột nhiên lung lay một chút, giữa mày nhíu chặt.
Cô gái trẻ bên cạnh thấy thế lập tức ngừng bút, nâng bàn tay lên nhẹ nhàng đè bên sườn người phụ nữ, mắt thường có thể thấy một đạo ánh sáng nhu hòa tràn ra từ tay cô.
Khoảng một phút, biểu tình người phụ nữ mới khôi phục lại tự nhiên.
"Dịch Kiêu, 24 tuổi." Dịch Kiêu thấy "giảm bớt tinh thần" của đối phương nổi lên tác dụng, anh đi lên trước, thanh âm đạm mạc.
Cô gái trẻ theo thường lệ đã ghi chép xong, lại thật lâu không nghe được thanh âm của đồng bạn.
"Du Hi tỷ?" Cô quay đầu, thử đặt câu hỏi.
Trương Du Hi nhăn chặt mày, đáy mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Dịch Kiêu.
Trong mắt cô, năng lượng trong cơ thể người đàn ông đối diện thật bình tĩnh, giống như một mặt nước biển thâm thúy không gợn sóng, sắc thái thanh thanh che đậy bên ngoài làm cô không nhận ra được màu sắc bên trong.
Trên trán Trương Du Hi dần dần toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cô chậm rãi đứng lên, cả người giống như khí cầu phồng to bỗng bị xẹp đi một nửa, thanh âm gian nan: "Tôi nhìn không ra."
Cây bút trong tay cô gái trẻ run run một chút.
Chỉ là hơi tạm dừng, sau đó cô cười với Dịch Kiêu, thanh âm cung kính hỏi: "Xin hỏi anh là dị năng giả cấp bảy trở lên hay sao?"
Dị năng Trương Du Hi đủ để nhìn ra cấp sáu trở xuống, phản ứng đầu tiên của cô gái trẻ là người trước mặt cấp bậc quá cao.
Trương Du Hi nghe được câu hỏi, ngẩng đầu lên, âm sắc đột nhiên tục tằng: "Không đúng!"
Cô gái trẻ đột nhiên bị giọng nói chợt vút cao của Trương Du Hi làm hoảng sợ, cô có chút không biết làm sao mà nhìn nhìn: "Du Hi tỷ, chị làm sao vậy?"
Trương Du Hi không đáp lời, hai mắt đỏ lên, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu nôn nóng nhìn chằm chằm Dịch Kiêu.
Dịch Kiêu không chịu ảnh hưởng của cô chút nào, thậm chí thêm một phần ánh mắt cũng không đặt tới hướng đó.
"Dị năng tốc độ, mãn cấp; "con mắt chân thật", cấp bảy." Thanh âm không chút phập phồng nói ra dị năng của mình, phảng phất như chuyện này chỉ là một việc rất đỗi bình thường.
Cô gái viết đến "con mắt chân thật" thì ngòi bút chợt dừng, biểu tình phức tạp mà nhìn về phía Trương Du Hi, ấp a ấp úng nói: "Dị năng của anh và Du Hi tỷ ......" Giống nhau?
***
Trương Du Hi có được tấm thẻ "con mắt chân thật", có thể nhìn ra được thẻ bài của dị năng giả và cấp bậc của họ.
Có được dị năng như vậy, cô lập tức trở thành đối tượng bồi dưỡng quan trọng của căn cứ.
Tuy rằng sinh hoạt mỗi ngày xem thẻ, xem cấp bậc thật buồn tẻ, nhưng lại được đãi ngộ hậu hĩnh, đội ngũ lại nâng niu đã mang tới cho cô cảm giác thỏa mãn vô hạn. Cô bắt đầu ỷ lại sinh hoạt như vậy, hưởng thụ việc đứng ở góc nhìn của thượng đế mà lạnh mắt quan sát người xuất hiện trước mặt mình, rất ít người có thể tránh được đôi mắt của cô.
Cho đến hôm nay, cô thất bại.
Trương Du Hi như bị ném vào một đống lửa, dày vò, nướng nướng.
Cô căng chặt hàm, đem oán khí ở đáy lòng nuốt vào, dị năng áp chế lần đầu tiên làm cô cảm giác được mình không thể nói, cô không cam lòng càng bất mãn... Nhưng cô không tìm ra phương pháp phản lại.
"Dịch Đường Đường, 21 tuổi."
Giọng nữ thanh thúy giống như tia nắng ban mai đâm vào tảng đá thật lớn, lông mi Trương Du Hi run rẩy, nhịn không được lại giương mắt lên.
Dịch Đường Đường nhìn thấy người đang đắm chìm dưới sự đả kích như tỉnh táo mà mở mắt ra, cô tốt bụng nhìn Trương Du Hi chớp chớp mắt, chờ đợi đáp án từ miệng đối phương.
Trương Du Hi ước chừng nhìn chằm chằm Dịch Đường Đường một phút, miệng há ra, muốn nói lại thôi.
Cô hoài nghi chính mình đã nhìn lầm?
"Thẻ dị năng đoạt lấy, cấp một." Trương Du Hi không xác định mà mở miệng.
Cô có thể cảm giác ra cô gái này năng lượng cơ thể không được khỏe, nhưng trong mắt cô xác thật chỉ nhìn được đơn độc tấm thẻ này...
Không khí trong nháy mắt lặng im.
Năm người tiểu đội nghe xong đáp án này, năm đôi mắt thiếu chút nữa rớt ra.
Cấp một? Còn là thẻ duy nhất?
Không lầm đi?
Bọn họ nhớ rõ ràng, Dịch Đường Đường không chỉ có một thẻ không gian, một thẻ "con mắt gϊếŧ chóc", còn dễ như trở bàn tay "trộm" qua thẻ "cân bằng" cấp bốn của Đặng Lâm Siêu. Ngay cả vừa rồi ở phòng quan sát, bọn họ cũng chính mắt thấy cô lấy từ trong không gian ra mấy cái ghế?
Chẳng lẽ, năm người tập thể mộng du?
Sao có thể!
Đứng ở một bên chờ đợi Sở Súc cũng không dự đoán được người cuối cùng không phải đại Boss mà chỉ là một con chim nhỏ ~
Anh ta cười gượng hai tiếng: "Nếu đăng ký xong rồi, tôi mang các vị đi sắp xếp đi!"
Sở Súc nguyên bản ý tưởng là phái người dẫn họ đi, nhưng đội ngũ trước mắt cường hãn như vậy, anh ta làm sao yên tâm đem giao người vào trong tay người khác? Đội ngũ giống như vậy tất nhiên là ai cũng muốn tranh đoạt, không tránh khỏi sau này sẽ có giao tiếp nhiều hơn, anh ta tự nhiên là muốn lung lạc.
Năm người tựa như hồn ma mà tụt lại phía sau, ánh mắt phức tạp nhìn Dịch Kiêu, lại nhìn Dịch Đường Đường.
"Con mắt gϊếŧ chóc" của Dịch Kiêu không bại lộ đúng là như dự kiến, nhưng một đống tấm thẻ kia của Dịch Đường Đường là giấu như thế nào, họ cả trăm lần cũng nghĩ không ra.
"Chu Hiểu tỷ, các người đi nhanh lên, đi tốc độ như vậy, chúng ta khi nào mới đến nơi được!" Dịch Đường Đường cố ý không nói đến sự tình vừa rồi, khóe miệng tươi cười nói với năm người.
Nụ cười Dịch Đường Đường nở rộ, trong nháy mắt trong đầu cả năm người xuất hiện một từ, tiểu ác ma!
Tập thể năm người run run một chút, cả người đông cứng nặn ra nụ cười, nhập vào chung với đội ngũ.
***
Thời gian đã quá muộn, căn cứ 9 giờ sẽ đóng cửa tất cả, trừ bỏ nhân viên có nhiệm vụ và quân đội, từ 10 giờ mọi người đều bị cấm đi lại, không thể ra cửa. Sở Súc không có thời gian dẫn bọn họ đi xem căn cứ, chỉ có thể trên đường đi giới thiệu một ít chuyện trọng điểm trong căn cứ.
"Căn cứ theo thể chế từ trước sẽ thu phí, thống nhất sử dụng tiền dị năng, mua sắm hoặc ăn uống đều phải sử dụng tiền. Điểm đổi tiền ở hai cửa nam bắc."
"Nhân số ở căn cứ hiện giờ đã gần mười vạn người, dị năng giả chiếm một nửa, đại đa số đều thuộc về quân đội. Phúc lợi đãi ngộ cho quân đội là tốt nhất trong toàn căn cứ, đội ngũ như các người tùy tiện đi vào bất cứ đội ngũ nào cũng khẳng định đặc biệt được chào đón!" Sở Súc vỗ vỗ ngực, đảm bảo với mấy người.
Dịch Kiêu mang theo Dịch Đường Đường tiến vào căn cứ Hoành Tinh chủ yếu là để tìm vị dị năng giả cấp cao "giảm bớt" kia, đối với đề tài tiến vào quân đội cũng không tỏ vẻ gì.
Thể chất đặc thù của Dịch Đường Đường đương nhiên không thể tiến vào quân đội, nhưng biết mấy người Đặng Lâm Siêu đối với quân đội tựa hồ như đặc biệt để ý, cô liền hỏi thêm vài câu, dẫn ra thêm một chuỗi đề tài.
Nói một hồi, mắt thấy đã sắp tới chỗ ở được chỉ định, Dịch Kiêu một đường trầm mặc thình lình mở miệng: "Nghe nói trong căn cứ có một vị dị năng giả trị liệu cấp bậc cao?"
Dịch Đường Đường nghe vậy, cả người căng chặt lên.
"Anh nói hẳn là Lục Trăn đại nhân, anh ấy là dị năng giả cấp bảy." Sở Súc không cảm thấy có gì lạ, "Người căn cứ đều biết anh ấy, dị năng "trị liệu" của Lục Trăn rất mạnh, trọng thương gần chết anh ấy cũng có thể cứu trở về, chỉ có là giá cả thật mắc."
"Nếu các người có việc thì phải hẹn trước giờ ngọ, hơn nữa còn nên đảm bảo Lục Trăn đại nhân trong ngày không đi ra ngoài làm nhiệm vụ..." Sở Súc nói thật kỹ càng tỉ mỉ.
Nghe nói căn cứ xác thật có một người như vậy, trái tim Dịch Đường Đường nhảy thình thịch thật kỳ diệu mà an ổn xuống.
***
Căn cứ sẽ an bài chỗ ở miễn phí cho dị năng giả, nhưng cũng chỉ là chỗ dừng châm tạm, căn nhà một tầng, mỗi phòng đều không được lớn.
Sở Súc xuất phát từ nhiều suy tính, an bài riêng cho bảy người một nơi khá tốt.
"Hôm nay thời gian quá muộn, nếu về sau các vị còn có chuyện gì không rõ ràng có thể dò hỏi trực binh dưới lầu hoặc tới tìm tôi đều được! Đây là chìa khóa, còn lại các người tự an bài."
Hiện tại đã đến 9 giờ, 10 giờ căn cứ sẽ cấm đi lại ban đêm, 11 giờ tắt đèn tắt nước, thời gian còn lại cho họ thu dọn đồ vật không nhiều, Sở Súc đương nhiên không muốn ở lại lâu.
Anh đem chìa khóa đưa cho người thái độ hiền lành Dịch Đường Đường, hướng tới cô gật đầu mỉm cười, ý bảo phải rời khỏi.
Nhưng mà ——
"Này... Chỉ có bốn phòng ở sao?"
Bốn chìa khóa dưới ánh đèn phát ra ánh sáng kim loại, Dịch Đường Đường nhìn thoáng qua, xác nhận bên trong phòng đều là một giường, cô trợn tròn mắt.
Đặng Lâm Siêu Chu Hiểu bốn người cũng chú ý tới điểm này, sắc mặt kỳ quái lên.
Sở Súc không rõ nguyên do, thái độ vẫn là tương đối thân thiện: "Có vấn đề sao?" Anh nhìn xem bảy người, "Trong phòng đều là giường đôi, các người ba cặp vợ chồng thêm một đứa con, bốn phòng hẳn là đủ rồi chứ?"
Đây là anh quy hoạch thật hoàn thiện nha!
Nghe được từ "vợ chồng" Dịch Đường Đường nhấp môi: "......"