Đống lửa cháy phần phật xua tan cái lạnh ban đêm, Dịch Đường Đường kéo chiếc áo khoác mỏng lên che chỗ lạnh ở cổ.
"Chúng tôi chuẩn bị tu chỉnh một đêm, giải quyết hết đám thực vật biến dị trong thôn xong sẽ trở về căn cứ, anh thì sao, Lam Kỳ?" Người hỏi là Lục Trăn.
Rời đi chỗ kia, Lục Trăn tìm được địa phương tạm cư cho đêm nay xong liền thương lượng với các đồng đội.
Nếu hỏi Dịch Đường Đường, cô tình nguyện qua đêm nay thì đi ngay, mỗi lần đi ra ngoài đều phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mặc kệ là cố ý hay vô tình, cô cảm thấy ở bên ngoài lâu một ngày là có thể thêm một phần thương tổn.
Lam Kỳ gật đầu: "Chúng tôi cũng quyết định xử lý nơi này xong thì sẽ đi."
Một thôn nhỏ mà đã làm nhiều người tử thương như vậy, hai tiểu đội cũng không có tinh lực tiếp tục ở lâu hơn, nhưng quan hệ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, bọn họ không tự giác mà chuyển sự chú ý đến cậu bé súc bên người Dịch Đường Đường.
Phát giác tầm mắt mọi người chếch đi, Dịch Đường Đường chủ động thân thiện hỏi cậu bé: "Em tên gì?"
Trên người cậu bé khoác một cái áo khoác to Triệu Bồng đưa cho, lỏng lẻo choàng trên người, càng hiện thêm vẻ gầy ốm của cậu.
Nghe được Dịch Đường Đường hỏi chuyện, tay cậu bé đặt trên đùi căng thẳng lên, ấp a ấp úng mà nói: "Em tên Lâm Chí."
Cậu thấp đầu nói xong, do dự nửa giây, chủ động nói: "Hôm nay đánh nhau với các người là anh của em, dị năng của anh ấy là "khu vực xoay chuyển"..."
Trong lúc nhất thời, đủ loại tầm mắt đều tập trung ở trên người Lâm Chí, cậu dùng sức nắm chặt tay, đầu chôn thật sâu, không nói ra được thêm lời nào.
Dịch Kiêu mềm nhẹ mà vỗ vỗ cái lưng gầy trơ xương, nhẹ giọng nói: "Các người sống ở đây đã bao lâu?"
Cậu bé làm như được cổ vũ, chậm rãi thẳng lưng lên, cũng không dám nhìn mọi người, tóc dài che trên trán che khuất tầm mắt, "Em ở chỗ này đã hai năm... Nguyên bản, anh trai em không phải như thế."
Lâm Chí do do dự dự mà giải thích: "Lúc ban đầu khi chúng em đến đây, thổ địa nơi này còn chưa bị virus lây nhiễm ở phạm vi lớn như vậy, tuy thỉnh thoảng có xuất hiện người biến dị du đãng tới, nhưng vì người dân có dị năng giả nên hết thảy đều được yên ổn. Nhưng mà sau đó người xấu đã đến."
Nghĩ đến hồi ức, Lâm Chí rụt rụt bả vai: "Bọn họ vì cướp đi tấm thẻ, gϊếŧ rất nhiều người trong thôn, hơn nữa đưa tới thêm người biến dị, người trong thôn có thẻ dị năng đều bị bọn họ gϊếŧ, mà người không có thẻ lại tránh không khỏi bị người biến dị tập kích. Bởi vì dị năng của em là đặc thù, em bảo hộ anh trai, đợi đến cuối cùng một người biến dị bị chết, trong thôn chỉ còn lại có hai anh em...... Nhưng em không nghĩ tới, có một ngày anh trai sẽ trở nên giống những người xấu đã gϊếŧ thôn dân......"
Anh trai lợi dụng dị năng gϊếŧ rất nhiều dị năng giả tới đây, cướp đi tấm thẻ của họ, hơn nữa dùng máu của họ tưới cây biến dị...
Nói xong lời cuối cùng, toàn bộ thân thể Lâm Chí co rúm lại thành một đoàn, thanh tuyến run rẩy chứa đầy tự trách.
Dịch Đường Đường nhìn đến đau lòng: "Này không phải là em sai."
Trải qua nhiều chuyện khác nhau, tư tưởng mỗi người đều sẽ phát sinh biến hóa, nhưng đến tột cùng sẽ biến thành cái gì thì người khác không thể quyết định được.
Dịch Kiêu nghe vậy, lại lần nữa an ủi mà vỗ vỗ sau lưng cậu.
Lâm Chí cảm thụ được phía sau lưng vỗ nhẹ đến từ Dịch Kiêu, trái tim nhảy nhanh lên, tuy rằng đau đớn mất đi thân nhân duy nhất còn chưa tan, lại bởi vì gặp lại ân nhân làm trong lòng cậu lại một lần nữa trào ra một tia hy vọng.
Sau chuyện ngoài ý muốn xảy ra ban ngày, toàn bộ đội ngũ đều cẩn thận hơn.
Buổi tối là nam nữ tách ra ngủ, sau khi thu dọn căn nhà 3 phòng rộng rãi, phụ nữ ở chung một phòng, những người khác ở hai phòng kia.
Dịch Đường Đường rửa mặt xong, nửa ngồi ở trên giường xoa xoa cái lưng rộng của Đậu Tương, nó được Dịch Kiêu đem lại đây sau khi tắm rửa sạch sẽ, giờ phút này Dịch Đường Đường cũng không chê, để nó tùy ý ở trên giường chơi đùa quay cuồng.
Đậu Tương đứng lên cao cỡ một mét, trên giường lăn lộn thân mình, cọ tới cọ lui, những người gần đó cũng không chê, Đinh Dao thậm chí còn xoa cái mông phì nộn của nó, làm Đậu Tương kiêu ngạo mà hất hất đuôi một phen.
Ban đêm như vậy vốn dĩ không có gì lạc thú, có Đậu Tương ở đó lại thành thú vui cho các cô. Mấy người Dịch Đường Đường bên này đang thật hòa hợp bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Trong phòng chia ra làm hai bên trái phải, tiểu đội Thanh Vũ năm người ngủ một bên, tiểu đội Lam Nạm năm người phụ nữ ở một bên, tiếng hừ lạnh vừa rồi hiển nhiên từ tiểu đội Lam Nạm.
Dịch Đường Đường không cần suy nghĩ cũng biết là ai.
Cô lười đến quay đầu lại, tiếp tục xoa xoa Đậu Tương.
Đậu Tương tiểu ngốc tử tùy ý để Dịch Đường Đường tận tình đùa nghịch, bốn chân loạn đạp trên người, chỉ trong vài giây đã làm mấy cái giường chung quanh nhìn giống như ổ chó, nó chơi đến mệt mỏi mới nhét đầu vào trong chăn Dịch Đường Đường, liếm liếm gan bàn chân Dịch Đường Đường ở dưới chăn.
Dịch Đường Đường cười nhẹ, cả người bị nhột mà cười ngã vào người Chu Hiểu bên cạnh.
Phía sau Dư Hân San tiếng hừ lạnh càng nặng: "Chỉ biết tránh ở sau lưng trộm đồ vật của người khác, trừ bỏ chuyện này cô còn sẽ làm gì?"
Những lời này của Dư Hân San là hoàn toàn muốn xé rách mặt làm khó Dịch Đường Đường!
Mày Chu Hiểu nhíu lại, từ trước đến nay cô không phải là người hùng hổ dọa người, nhưng giờ phút này ngữ điệu ôn nhu lại trở nên lạnh lùng: "Dư tiểu thư, cô không nói không ai cho cô là người câm!"
Khiêu khích tối hôm qua là Dư Hân San vô lý, Chu Hiểu mặc kệ trước đây cô ta có oán hận gì trong lòng, tối hôm qua chuyện lấy tấm thẻ "phòng ngự" của cô ta coi như là chấm dứt, kế tiếp cho dù phát sinh chuyện gì, người muốn gánh vác chỉ là bản thân Dư Hân San.
"Nếu không phải cô ta cầm đi tấm thẻ của tôi, tiểu đội tôi hôm nay sẽ bị chết nhiều người vậy sao?" Âm lượng Dư Hân San chợt tăng lớn.
Đội ngũ cô ta dẫn đầu bị chết ba người, dư lại toàn bộ đều bị thương, nếu tấm thẻ "phòng ngự" còn trong tay, sao có thể bị tổn thất lớn như vậy.
Dịch Đường Đường nghe cô ta nói xong, động tác trên tay ngừng lại, châm biếm xoay người nhìn về phía Dư Hân San, nói: "Nếu tôi không nhớ lầm, tối hôm qua là đội trưởng của cô nói với tôi chuyện xảy ra dùng tấm thẻ để giải quyết. Nếu cô bất mãn, hẳn là đi hỏi Lam Kỳ, chứ không phải chất vấn tôi. Mặt khác..."
Sắc mặt Dịch Đường Đường trầm xuống, con ngươi nhìn chằm chằm cô ta đột nhiên co cụm lại.
Dư Hân San cảm giác được dị năng tinh thần vừa mới chớm phát ra đột nhiên bị đè ép trở lại, não thật đau nhức, giọng Dịch Đường Đường giống như u hồn quanh quẩn bên tai, cứ mãi không tan.
Dịch Đường Đường nhìn Dư Hân San ôm đầu đau đến muốn cong người lại, từng chữ nói rõ ràng: "Nếu không muốn tới hai tấm thẻ cuối cùng cũng bị lấy đi mất, tốt nhất đừng tới trêu chọc tôi!"
Nằm bên cạnh Dư Hân San, Sở Lị lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn đôi mắt Dịch Đường Đường không có chút ấm áp nào, ngực co chặt lại, dũng khí muốn giúp bạn tốt cũng không có.
Dịch Đường Đường thấy độ kinh sợ đã đủ, thu lại lạnh lùng trên mặt, quay đầu đi nở nụ cười thật ấm áp, kéo Đậu Tương từ trong chăn ra tiếp tục xoa xoa đầu nó.
Tốc độ biến sắc mặt còn nhanh hơn lật trang giấy của Dịch Đường Đường làm mấy người phụ nữ trong đội đồng thời cùng nhếch nhếch khóe miệng.
***
So với tiểu kịch trường đủ cung bậc "yêu hận tình thù" bên phòng Dịch Đường Đường, phòng cách vách lại thật hài hòa náo nhiệt.
Khi Dịch Kiêu đem Đậu Tương thích làm nũng đưa sang phòng bên cạnh trở về, trong phòng Đặng Lâm Siêu Triệu Nghiêu cùng đồng đội tụ thành một đám, mấy người đàn ông đang tám chuyện bậy bạ.
Đặng Lâm Siêu Triệu Nghiêu không hổ là lớn lên cùng nhau từ lúc nhỏ, giờ phút này hai người đang đông một câu tây một câu, đồng đội cũng đã quen thuộc chuyện này, không khí thật nồng nhiệt như muốn nổ tung cả nóc nhà.
Bởi vì phân phòng, còn mấy người trong tiểu đội Thanh Vũ và tiểu đội Lam Nạm ở phòng bên kia, Lục Trăn và Lý Thụy Phong đều không ở chung trong đám này.
Dịch Kiêu thu dọn giường ngủ xong, nằm xuống, đám người Đặng Lâm Siêu còn nói chuyện không dứt, họ không có vẻ mệt mỏi chút nào sau trận đánh ban ngày, anh mệt mỏi hơi day day trán, chợt cảm giác được mép chăn có ai đang giật giật.
"Đại nhân."
Dịch Kiêu ngước mắt, nhìn thấy Lâm Chí đang nép bên cạnh giường ngủ của mình, bộ dáng vừa muốn tới gần mà lại cũng thật sợ hãi.
Lâm Chí mặc một bộ quần áo của Triệu Bồng, cái áo to đùng màu vàng nhạt và quần dài rộng thùng thình, tuy rằng cũng khá dài, nhưng so với quần áo xám xịt cậu mặc lúc trước thì thoải mái hơn nhiều.
Mái tóc trên trán còn ướt vẫn chưa khô, sợi tóc hơi dài dính thành từng cụm, lộ ra cái trán xanh xao cùng vết thương rõ ràng còn trên đó.
Dịch Kiêu duỗi tay vén mái tóc cậu bé.
Lâm Chí định né đi một chút, sau đó chợt nghĩ tới người trước mặt là Dịch Kiêu, cậu mới cường chống không động đậy.
Đầu ngón tay Dịch Kiêu nhẹ nhàng đẩy tóc trên trán cậu đi, quả nhiên thấy được rõ ràng miệng vết thương là một hình dấu răng vòng cung rất sâu, dấu răng hẳn là đã được một thời gian, kết vảy đã cũ, chỉ còn lại hơi nhợt nhạt ấn ký.
Anh nhìn tầm mắt Lâm Chí dõi theo bàn tay mình, một lần nữa kéo tóc cậu bé lại, che đi vết sẹo, hỏi: "Bị người biến dị cắn?"
Lâm Chí cắn môi, yên lặng gật đầu, thấp giọng nói: "Lúc ấy dị năng "lá chắn thịt" của em cấp bậc còn chưa cao, phần đầu chưa được phòng hộ, lần đó em nghĩ rằng mình sẽ chết..."
Lâm Chí nói đến đây, lặng im súc bả vai vại.
Dịch Kiêu vỗ vỗ vai cậu, thấp giọng nói: "Em đi về căn cứ cùng với chúng tôi, nơi đó sẽ thích hợp cho em."
Dịch Kiêu cũng không nói cho cậu bé đi theo, tuy nói rằng hiện giờ Lâm Chí ỷ lại anh, nhưng lựa chọn sinh tồn như thế nào, anh chỉ đưa ra chỉ dẫn cho cậu.
Lâm Chí hiểu ý Dịch Kiêu, im lặng một hồi mới nâng đôi mắt đen lên nhìn về phía Dịch Kiêu, thanh âm thực nhẹ, dò hỏi: "Đại nhân, cái chị hôm nay chính là người anh đã từng ở phòng thí nghiệm tìm kiếm khắp nơi phải không?"
Lâm Chí nói chính là Dịch Đường Đường.
Dịch Kiêu gật đầu, ánh mắt chợt mất đi tiêu điểm, giọng nói sắc bén trở nên chậm rãi nhẹ nhàng: "Phải, anh tìm chị ấy thật lâu thật lâu, cuối cùng cũng tìm được."
Lâm Chí nhìn ra được khóe miệng Dịch Kiêu có ý cười nhợt nhạt, cậu cũng vui mừng theo.
Lâm Chí là một đứa bé đã từng được Dịch Kiêu cứu ra từ trung tâm "thực nghiệm thức tỉnh". Cậu từng có ý định đi theo Dịch Kiêu cường đại, nhưng Dịch Kiêu đã lạnh nhạt từ chối.
Anh nói anh cũng không phải chúa cứu thế, anh chỉ là có người muốn tìm kiếm.
Sau khi Dịch Kiêu rời đi, cậu cùng hơn hai mươi đứa bé trong phòng thí nghiệm trở về cuộc sống bên ngoài, một lần nữa đứng dưới bầu trời xanh trong, tất cả đều cho rằng cuối cùng đã có lại được một cuộc sống bình thường.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, những đứa trẻ bị tiêm thuốc vào, từng đứa từng đứa bị chết đi.
Lâm Chí là nhờ thân thể thức tỉnh dị năng mới thoát khỏi vận mệnh tử vong, mà khi đó hơn hai mươi đứa bé chỉ còn lại bốn năm đứa...
Nhớ lại hôm nay Dịch Đường Đường vẻ mặt ấm áp cười nói, Lâm Chí cắn chặt răng, tiến tới gần Dịch Kiêu, dùng ngữ khí chỉ có hai người có thể nghe rõ, nói thầm vào tai anh.
Dịch Kiêu cả người chấn động, ánh mắt trong nháy mắt phức tạp lên hẳn.