Ánh Trăng Có Người Tròn Một Nửa

Chương 33

“Cậu sắp đi đâu à?”

Lương Uyển đến thư viện, đi được nửa đường thì quay về ký túc xá lấy cục sạc, vừa hay bắt gặp Khương Tư Tư đang thu dọn quần áo, “Cậu rốt cuộc đang làm gì thế? Ơ? Cậu khóc đấy à?”

Viền mắt cô vẫn còn thấy lờ mờ vết tích của trận khóc ban nãy, lúc cúi đầu thu dọn đồ đạc còn có thể thấy nước vệt nước mắt tụ ở dưới cằm.

“Cậu sao thế?” Lương Uyển hỏi, “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Đáng sợ.” Khương Tư Tư vừa gấp quần áo vừa lẩm bẩm, “Như vậy quá đáng sợ.”

Lương Uyển hít sâu một hơi, giữ vai Khương Tư Tư lại, “Cậu…… có phải cậu gặp biến thái rồi không? Có làm sao không? Đã báo cảnh sát chưa?”

“Không có, là tớ tự mình dọa mình thôi.” Khương Tư Tư thu dọn đồ đạc xong xuôi thì ngồi trên ghế phát ngốc, “Trước khi bắt được tên đó, tớ sẽ không về đây, tớ sẽ đến một nơi an toàn.”

“Vậy cậu muốn đi đâu?” Lương Uyển hỏi, “Cậu muốn dọn ra ngoài à? Khách sạn hay chỗ nào? Có an toàn thật không?”

Ánh mắt cô vô hồn nhìn chằm chằm bức tường trước mặt, “Tớ đến nhà của Hình Ý Bắc.”

Lương Uyển đột nhiên im bặt, cô mím môi, nhìn chằm chằm Khương Tư Tư.

“Ừm…… cậu có chắc chỗ đấy an toàn hơn?”

“Nhà anh ấy đối diện với đài truyền hình, rất gần.” Khương Tư Tư nghĩ rồi lại nói, “Hơn nữa an ninh ở đó rất tốt, lại là tiểu khu cao cấp nên hệ số an toàn rất cao.”

Lương Uyển: “…. Được thôi.”

Khương Tư Tư: “Ầy không nói nữa, sạc điện thoại của tớ đâu rồi, tớ tìm mãi không thấy.”

“Đây này.” Lương Uyển lấy cục sạc trên bàn mình đưa cho cô, “Tối qua tớ mượn của cậu.”

Khương Tư Tư nhận lại cục sạc rồi nhét đại nhét quàng vào trong túi.

Lương Uyển nhìn bộ dạng như mất hồn mất vía của Khương Tư Tư, cô cắn chặt răng nhịn cười, “Cậu…… sẽ về lại đây chứ?”

“Đương nhiên rồi.” Khương Tư Tư nhìn Lương Uyển với ánh mắt không tin nổi, “Tớ đã nói rồi, chỉ cần bắt được hắn thì tớ sẽ về.”

Lương Uyển gật đầu: “Ừ, tốt nhất là nên như vậy.”

*

Hình Ý Bắc kéo vali của Khương Tư Tư vào nhà, đặt trong phòng khách, rồi đi rót một ly nước.

Vừa quay đầu đã thấy Khương Tư Tư đang làm ổ trên sofa.

“Em không đói sao?” Hình Ý Bắc hỏi, “Sáng nay đã không ăn gì, bây giờ sắp đến giờ cơm trưa rồi, uống nước đi rồi lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

“Hình Ý Bắc.” Khương Tư Tư ôm gối, chỉ để lộ ra hai con mắt nhìn anh, “Em muốn đi ngủ.”

Sáng nay mới sáu giờ đã dậy, nửa đường thì bị dọa sợ chết khiếp, lại còn khóc nức nở một trận, rồi phải từ trường chạy đến đây, Khương Tư Tư bây giờ chỉ muốn có một một giấc ngủ yên bình mà thôi.

Còn không đợi Hình Ý Bắc trả lời, cô đã nhắm chặt hai mắt, cuộn tròn người trên sofa, hơi thở đều dần.

Hình Ý Bắc ngồi xổm bên ghế sofa, thấp giọng gọi: “Khương Khương? Khương Khương?”

Khương Tư Tư chỉ nỉ non ậm ừ rồi trở mình, xoay người đối diện với lưng ghế sofa.

“Lên giường rồi ngủ.” Giọng anh dịu dàng nhưng Khương Tư Tư vẫn không có phản ứng, hô hấp lên xuống đều đều.

Cửa sổ phòng khách đóng im ỉm, cả hai ngày nay không được mở ra để thông gió, lại gặp tiết trời đầu hạ càng thêm bức bối.

Khương Tư Tư chỉ mới nằm một lát mà gương mặt đã phớt hồng.

Hình Ý Bắc nhìn cô một lúc, bất giác cong môi cười.

Với cái gan này mà còn muốn làm ngự lâm quân hộ giá cho vua.

Anh vừa cười vừa luồn tay ngang eo, bế cô đi vào phòng ngủ, để cô nằm thoải mái trên giường.

Khương Tư Tư ngủ rất sâu, chẳng có động tĩnh gì.

Hình Ý Bắc thấy vậy thì khom lưng cởi giày cho cô, dém chăn kỹ các góc rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Khương Tư Tư ngủ một mạch đến chạng vạng tối, vì đói quá nên mới tỉnh dậy.

Cô mở mắt, nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, não mà load mãi mới phản ứng lại được.

“Hình Ý Bắc?” Khương Tư Tư đi chân trần ra ngoài phòng khách, chẳng có ai ở đây.

Vừa mới thức dậy ở một nơi xa lạ lại chẳng nhìn thấy ai, cảm giác mất mát lũ lượt ùa về, lại chồng thêm sự lúng túng không biết phải làm sao, Khương Tư Tư lại lớn tiếng gọi.

“Hình Ý Bắc! Lão đại! Anh có ở nhà không?”

Cửa phòng tắm đột nhiên bật mở, Hình Ý Bắc mặc mỗi chiếc quần đùi, để trần nửa thân trên đi ra.

Anh không cầm theo khăn lông, cả người ướt át, những giọt nước chạy dọc eo, biến mất ngay trên cạp quần, thấm ướt nó.

Trông rất gợi tình.

“Anh đang…… làm gì vậy?” Khương Tư Tư lùi về sau một bước, bám lấy ghế sofa, “Anh tắm à?”

Hình Ý Bắc: “Không thì sao?”

Khương Tư Tư: “Anh tắm rửa xong không thể nào mặc quần áo đàng hoàng rồi hẵng đi ra được à?”

Với biểu cảm nhìn mình không khác gì nhìn tên bi.ến thái của Khương Tư Tư, Hình Ý Bắc dở khóc dở cười, “Anh nghe thấy em gọi anh, anh tưởng đã xảy ra chuyện gì nên mới mặc vội cái quần rồi chạy ra đây.”

- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---

Nói rồi anh lại lườm cô một cái, “Nếu em gọi gấp hơn chút nữa chắc anh còn không kịp cả mặc quần đã lao ra rồi.”

Khương Tư Tư: “……”

Đêm xuống.

Khương Tư Tư tắm rửa xong trở ra thì thấy Hình Ý Bắc đang khom lưng trải ga giường.

“Để em tự làm.” Khương Tư Tư vừa dứt lời, Hình Ý Bắc đã sửa soạn xong xuôi mọi thứ, anh lại mở ngăn tủ lấy thêm một chiếc chăn mỏng.

“Anh ra ngoài ngủ, có việc gì thì em gọi anh.”

“Ừm.”

Hình Ý Bắc đi đến cửa bỗng nhiên quay đầu, cười nịnh nọt: “Không có hôn chúc ngủ ngon à?”

“Rầm”, cánh cửa phòng bị đóng lại.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hình Ý Bắc bị sập cửa xua đuổi ngay trong chính căn nhà của mình.

*

Khương Tư Tư mãi vẫn không ngủ được.

Mặt trăng ngoài cửa sổ thật tròn, ánh trăng trong suốt chảy qua lớp cửa kính như chiếc màng lọc, dịu dàng tựa nước, ga giường sạch sẽ thoải mái tản ra mùi thơm thoang thoảng dễ chịu.

Nhưng càng dễ chịu Khương Tư Tư lại càng thấy bất an, cuối cùng cô kìm lòng không được, lén lút xuống giường, đi đến bên cửa, mở hé một khe hẹp, lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài.

Trong phòng khách chỉ bật mỗi cây đèn đế đứng nho nhỏ, Hình Ý Bắc nằm trên sofa, đôi chân dài không có chỗ để, một chân phải co lại, chân kia thì buông thõng trên sàn nhà.

Khương Tư Tư nhẹ tay nhẹ chân bước đến bên cạnh anh, chầm chậm ngồi xổm xuống.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Hình Ý Bắc lúc ngủ say trông ngoan ngoãn như một đứa trẻ, không có tí lực công kích nào, nương theo ánh đèn còn ngắm được những đường nét tinh tế trên khuôn mặt anh.

Ngón tay cô khẽ chọc vào má anh, thấy anh không có phản ứng gì, Khương Tư Tư cười cong đôi mắt hạnh.

Cô cúi đầu, cái hôn nhẹ nhàng đáp lên gò má.

“Ngủ ngon.”

Bóng đêm đặc sệt, ánh trăng dịu dàng lay động.

Khương Tư Tư ngủ không an giấc.

Trong mơ, cô lại điên cuồng chạy, sau lưng có kẻ nhe nanh múa vuốt đuổi theo, vô cùng hung tàn, bốn bề gió lạnh như lưỡi dao sắc nhọn không ngừng cứa vào mặt, mà con đường phía trước tối tăm mù mịt không thấy điểm dừng.

Khương Tư Tư chạy mãi chạy mãi, rồi bất chợt cô rơi xuống một cái hố, cảm giác rơi xuống giữa hư vô như bị nhấn chìm, Khương Tư Tư hoảng loạn vùng vẫy, đột nhiên, tiếng “loảng xoảng” vang vọng, cuối cùng cũng thoát được.

Cô nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, lồng ngực phập phồng dữ dội, khó khăn bình ổn lại từ trong mộng cảnh.

“Khương Khương?” Giọng của Hình Ý Bắc từ ngoài cửa truyền vào, “Em gặp ác mộng à?”

Khương Tư Tư ngồi bật dậy với tay bật đèn đầu giường, phát hiện ra trong giấc mơ cô đã đụng trúng ly nước đặt bên giường.

“Em không sao, không sao đâu.” Khương Tư Tư cuống cuồng nhặt chiếc ly lên, “Anh ngủ đi, em không sao.”

Ngoài cửa đã yên tĩnh lại, Khương Tư Tư còn tưởng Hình Ý Bắc đã đi rồi, liền đứng dậy tìm cái khăn, quỳ xuống sàn lau phần nước bị đổ ra.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Em không sao thật à? Anh vào nhé?”

Cô sững người, vội vàng lau sạch sàn nhà rồi chui lại vào ổ chăn.

Hình Ý Bắc mở cửa đi vào, ngồi xuống bên giường, “Em gặp ác mộng à?”

Khương Tư Tư gật đầu.

Hình Ý Bắc nhích vào gần cô thêm một chút nữa, “Anh ngồi ở đây, em ngủ đi, em ngủ rồi anh mới ra ngoài.”

Khương Tư Tư bọc người trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy đang nhìn anh chăm chú.

“Sao vậy? Không tin tưởng anh à?”

Khương Tư Tư thò một tay ra khỏi chăn, móc một ngón tay vào ngón út của Hình Ý Bắc, “Anh sẽ không đi ngay chứ?”

Hình Ý Bắc: “Sẽ không.”

Khương Tư Tư gật đầu, đôi mắt khép lại.

Nửa tiếng trôi qua, Khương Tư Tư vẫn chưa ngủ.

Không phải vì cô sợ mà là vì Hình Ý Bắc đang ngồi cạnh cô, cô căn bản không tài nào vào giấc được.

“Vẫn chưa ngủ à?” Hình Ý Bắc thấy hàng lông mi cô khẽ rung, “Hay anh đọc truyện cho em nghe nhé? Bình thường em hay đọc truyện gì?”

Nói đến đây anh đã cầm điện thoại của Khương Tư Tư lên.

“Mật khẩu?”

“Sinh nhật em.”

Hình Ý Bắc “ừ” một tiếng, cúi đầu nhập mật khẩu.

Khương Tư Tư đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng hô lên: “Đợi đã!”

Nhưng mà không kịp nữa rồi.

Hình Ý Bắc nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt lộ ra vẻ không tin nổi, cất giọng: “Cô vợ nhỏ xinh đẹp của tổng tài bá đạo?”

Khương Tư Tư: “…..”

Hình Ý Bắc: “Thống đốc, yêu nhẹ nhàng thôi?”

Khương Tư Tư: “…..”

Sau cùng, Hình Ý Bắc chỉ đành dựa vào vốn tự có, anh đi đến kệ sách tìm một cuốn tuyển tập văn xuôi, rồi mới dỗ cô ngủ.

Lúc đặt sách xuống, anh cúi đầu nhìn Khương Tư Tư, bất giác bật cười.

“Bình thường toàn xem mấy cái gì đâu không.”

Anh lại dựa sát vào thêm một chút nữa, nhỏ giọng hỏi: “Ngủ rồi sao?”

Người trước mắt không có phản ứng, nhịp thở đều đều.

Anh rũ mắt, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

“Ngủ ngon.”
Bình Luận (0)
Comment