Ánh Trăng Của Đời Tôi

Chương 5


Beta: Minh Nguyệt
Chương 5
........!
Đại hội cổ động thi đại học của trường cấp ba thực nghiệm Phúc Châu không phải học sinh, mà là phụ huynh học sinh, trừ lần đó ra, còn sẽ làm tổng kết biểu hiện của học sinh trong học kỳ 1 cho học sinh.

Thật ra đây là buổi họp phụ huynh trá hình, muốn ba mẹ cùng nhau đôn đốc con em học tập.

Vào buổi sáng ngày thứ hai sau khi đại hội kết thúc, tiếng chuông đọc sách (1) buổi sáng vừa mới vang lên, Lý Nam đã sáp lại gần chia sẻ với anh một tin tức lớn.

(1) Học sinh TQ có hai việc bắt buộc phải làm (ở trường) vào buổi sáng sớm là chạy / tập thể dục và đọc sách, đọc ở đây là đọc phát ra tiếng, đọc thật to.

Mạnh Kiểu Kiểu lại để tên bạn trai lưu manh của cô tới tham dự động viên đại hội, đối phương để một ổ đầu màu vàng, khí thế kẻ cướp rất nặng, các vị phụ huynh còn lại trong cuộc họp của lớp 4 nháo nhào hết lên, nhất là sau khi biết đối phương là phụ huynh của người đứng thứ nhất toàn trường.

Vào buổi đại hội cổ động đó thì học sinh được nghỉ, Phong Lâm không tận mắt nhìn thấy, anh nhún vai, không phát biểu ý kiến.

Nữ sinh bàn trước nghe Lý Nam kể, bèn xoay người tràn trề hào hứng thảo luận với cậu ta, "Tớ nghe mấy bạn của lớp 4 kể, Mạnh Kiểu Kiểu nói với chủ nhiệm lớp tên lưu manh kia là anh của cậu ta, đầu năm nay nói láo cũng không biết chuẩn bị bản thảo, chuyện như vậy cũng nói cho được."

Cậu ta nói bằng giọng điệu khinh thường, Lý Nam ở bên cạnh cũng hùa theo, thấy hai người lắm lời tám chuyện hăng say rôm rả, có vài người ở tổ bên cạnh cũng tới, học sinh trong một lớp truyền miệng nhau nghe, chỉ trong vòng mười phút nghỉ giữa tiết ngắn ngủi, tin tức đã truyền đi với tốc độ chóng mặt.

Cả một buổi học sáng, Phong Lâm nghe giảng mà hồn cứ bay đâu đâu.

Buổi chiều sau khi tan học, anh đã gặp được người đó.

Mỗi năm trường cấp ba thực nghiệm đều sẽ tổ chức cuộc thi vật lý cho học sinh, để nâng cao tỉ suất học sinh lấy được giải, trường sẽ chọn một nhóm tuyển thủ có khả năng tiềm tàng từ trong số học sinh đó để tiến hành bồi dưỡng tập trung, địa điểm được chọn là ở căn phòng học bỏ trống bên lầu khoa học công nghệ.

Lúc Phong Lâm đến, mấy bàn đằng trước đã chật kín người, anh không nhìn bạn ngồi cùng bàn là ai, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn trống, sau đó giáo viên phụ trách bồi dưỡng cũng đẩy cửa đi vào.

Vừa giảng bài vừa làm đề, một tiếng trôi qua rất nhanh, giáo viên tuyên bố tan học, bọn học sinh thu dọn sách vở lác đác ra về, khi ghế bên cạnh bị kéo ra, dư quang nơi khóe mắt của Phong Lâm liếc nhìn đối phương, động tác dọn sách nhất thời dừng lại.

Đúng là trùng hợp, đây không phải là Mạnh Kiểu Kiểu trong tin đồn bị truyền rộng rãi khắp trường đấy sao.

Anh đi theo sau cô ra khỏi phòng học, bọn học sinh đi đằng trước tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, người khác thì sôi nổi cười đùa ầm ĩ thành một nhóm, còn cô lại lẻ loi đi một mình cũng không thấy xấu hổ, chỉ im lặng đi, tuy hai người làm bạn cùng bàn được một tiếng, nhưng dường như cô cũng không định bắt chuyện với anh.

Lúc ấy anh đã nghĩ, đúng là lạnh lùng, hèn gì nhân duyên không được tốt.

Ra khỏi tòa nhà khoa học công nghệ, hai người cùng đi về một hướng, hai nam sinh đi trước Phong Lâm bỗng quay đầu lại, nhưng không phải nhìn anh, một người có vóc dáng cao trong đó ra hiệu bằng cằm, "Là nhỏ đó đấy, Mạnh Kiểu Kiểu ở lớp bọn tao đấy, vừa nãy tao vào lớp thấy nhỏ đó thì sa mạc lời luôn, sao chỗ nào cũng có nhỏ đó vậy chứ."
Một nam sinh khác lại hỏi: "Nhìn trông rất ngoan mà, không giống loại nữ sinh đó."
Nam sinh có vóc dáng cao cười nhạo ra tiếng, "Mày thì biết cái gì, gái bán dâm sẽ viết tôi là gái bán dâm lên mặt mình chắc? Ở bên tên côn đồ thì có thể là thứ học sinh tốt gì chứ."
Phong Lâm đi theo sau bọn họ, im lặng không lên tiếng, hai người đó tám chuyện sôi nổi náo nhiệt về tin đồn, cũng không chú ý tới ở sau đang có người nghe lén.

Tên vóc dáng cao lại lời nghiêm nghĩa chính (2) tiếp tục nói: "Nữ sinh lớp bọn tao cũng không thích ngồi cùng bàn với nhỏ đó, mày có thể nghĩ nổi đang đầu hè lại có một nữ sinh chỉ mặc một cái áo thun suốt tuần luôn không, thúi muốn chết ấy, chưa từng thấy ai ở bẩn như vậy."
(2) Lời nghiêm nghĩa chính: Nguyên văn 义正言辞 nhưng đúng phải là 义正辞严 (nghĩa chính từ nghiêm), là sự biện minh đầy đủ và cách diễn đạt trang trọng và mạnh mẽ.

Bây giờ đang vào tháng chín nắng nóng chói chang, mới nãy Phong Lâm ngồi ở bên cạnh cô cũng không ngửi thấy mùi lạ gì, ngược lại thoang thoảng mùi bột giặt, rất nhạt, tới gần mới có thể ngửi được.

Nam sinh khác thở dài một tiếng, Phong Lâm không có hứng thú nghe tiếp nữa, bước đi nhanh hơn, vì đi quá nhanh nên lúc đi qua bọn họ thì cùi chỏ bất cẩn đụng trúng một người trong đó, nam sinh đang vui vẻ truyền tin đồn bị đụng trúng khiến hít vào một hơi lạnh, đang muốn chửi ầm lên thì thấy rõ mặt anh, lời chửi thề đến bên miệng phải cứng rắn nuốt xuống.


Tại trường cấp ba thực nghiệm Phúc Châu, có đôi khi tình nguyện đắc tội hiệu trưởng cũng không thể đắc tội vài học sinh, Phong Lâm là một trong số đó.

Anh không xin lỗi, giống như không có nhận ra mình đụng trúng người khác, mắt nhìn thẳng tiếp tục đi về phía trước.

Ngày hôm sau, Phong Lâm cố ý bước chậm đến tòa nhà khoa học công nghệ, anh là người cuối cùng vào lớp, chỉ có thể ngồi ở chỗ duy nhất còn trống.

Một tuần sẽ học lớp bồi dưỡng năm lần, hai người làm bạn cùng bàn đã được nửa tháng, nhưng chưa từng nói một câu với đối phương, cũng không giao lưu ánh mắt.

Nửa tiếng trước khi vào tiết bồi dưỡng thì sẽ phải làm bài thi, Phong Lâm đến muộn, mỗi lần vào lớp thì bài thi luôn được đặt sẵn ở trên bàn anh, nên anh đã cho rằng là do giáo viên chủ động phát bài xuống, mãi đến một hôm, có một nam sinh còn tới trễ hơn anh nữa, nhưng phải tự mình lên bục giảng nhận giấy trắng, lúc đó anh mới biết được mình phải tự đi nhận bài.

Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt hời hợt nhanh chóng liếc qua người bên cạnh một cái, cô đang viết đề thứ hai, tuy người cô nhỏ gầy, nhưng kiểu chữ lại to bất ngờ.

Sự im lặng này đã được phá vỡ vào một ngày nọ khi đang làm bài thi, bút máy đang viết thì hết mực.

Nam sinh khác với nữ sinh, nữ sinh sẽ mua hộp văn phòng phẩm đựng đủ loại bút, nam sinh vừa lúc lại trái ngược, nếu không làm mất bút thì cũng có thể dùng đến tận khi tốt nghiệp.

Túm cái quần lại là, anh không mang theo ngòi bút để thay, viết chữ "Giải" cho đề bài cuối cùng liền đặt bút xuống.

Cách lúc giáo viên giảng đề vẫn còn gần mười phút, Phong Lâm định chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, bỗng một cây bút hình Miffy (3) màu hồng dọc theo mặt bàn lăn chậm đến chỗ anh.


(3) Miffy:
Tay cô rất gầy, mu bàn tay trắng đến độ có thể thấy cả mạch máu màu xanh lá, động tác rất chậm, khi đưa bút tới bên anh thì tay tạm dừng một lát, thấy anh không từ chối, mới rút tay về, yên tĩnh tiếp tục làm bài của mình.

Phong Lâm cầm cây bút không ăn khớp với phong cách của mình lên, ghi xong đề bài cuối cùng, khi trả bút lại thì có nói: "Cảm ơn."
Dường như cô sợ người khác nghe thấy anh và cô nói chuyện nên cũng không nhìn anh, cúi mặt xuống nhỏ giọng đáp lại anh, đừng khách sáo.

Lúc trước anh từng giúp cô dạy dỗ mấy tên ăn hiếp cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh và cô nói chuyện với nhau.

Bọn họ đã nói chuyện với nhau đấy.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
........
Xin lỗi mọi người vì đã đăng trễ nha, để đền bù thì lần sau tớ sẽ đăng 2 chương cùng lúc nhé xD
........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé xD.

Bình Luận (0)
Comment