Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Chương 32

Chiều thứ hai, bọn họ di chuyển bằng tàu cao tốc vào nội thành, sau đó chuyển sang xe buýt tiến vào huyện Hoài Sơn.

Phong cảnh núi non vào đông nhuộm một màu xám trắng, đường cong uốn lượn gần xa mãi không dứt, xa xa che kín mây mù, trong không trung loáng thoáng tiếng suối róc rách. Bầu không khí nơi này khác hẳn thành phố. Tuyết rơi ngày hôm qua đọng lại trên nhành tuyết tùng, một màu trắng pha xen lẫn xám xịt.

Lâm Ngữ bị say xe, đặc biệt là xe buýt, cậu uống thuốc chống say rồi khoác áo thiếp đi trên xe.

Xe buýt lắc lư, thong thả vòng quanh đường núi. Thời gian như bị kéo dài ra, cậu kéo tay Lạc Tân Cổ, hô hấp nhịp nhàng.

Ước chừng hai tiếng rưỡi sau, bọn họ đến nhà nghỉ cạnh trường trung học hy vọng Hoài Sơn.

Lâm Ngữ bị tiếng động ồn ào đánh thức, mơ màng mở mắt ra, thấy người trên xe lục đục đi xuống, còn Lạc Tân Cổ ngồi bên cạnh đang giúp cậu chỉnh lại khăn quàng cổ.

“Anh Lạc, mấy giờ rồi?” Giọng Lâm Ngữ hơi khàn, cậu tháo kính day nhẹ hai mắt.

“Bốn rưỡi, trời chưa tối, chúng ta vào nhà nghỉ thôi.” Lạc Tân Cổ nói.

Lâm Ngữ đáp “vâng”, quấn chặt áo theo Lạc Tân Cổ xuống xe.

Nhiệt độ vùng núi thấp hơn thành phố ít nhất sáu bảy độ, không khí hít vào phổi lạnh băng. Lâm Ngữ vừa xuống xe đã ho khan.

Lạc Tân Cổ nhíu mày, với túi hành lý trong tay Lâm Ngữ đặt lên vali của mình.

“Đi thôi.” Lâm Ngữ nói, “Em tới đây nhiều lần rồi, dùng bản đồ ở đây không ổn đâu, em dẫn anh đi.”

Đường núi vừa nhỏ hẹp vừa gồ ghề. Lâm Ngữ đi trước dẫn đường, Lạc Tân Cổ theo sau, thi thoảng nhắc nhở cậu tuyết dưới chân.

Bọn họ đi bộ khoảng một cây rưỡi mới thấy nhà nghỉ.

Nhà nghỉ là một tòa hợp viện gồm năm sáu căn nhà bao quanh một khoảnh sân, ngoài cửa treo mấy đèn lồ ng bị tuyết phủ một phần, phần còn lại có thể thấy vài lỗ thủng do gió phá hoại từ trước.

Lâm Ngữ bước vào, người bên trong nhận ra cậu, lập tức nhiệt tình chào đón: “Ai da, tiến sĩ Lâm! Chủ nhiệm Hoàng bảo hôm nay cậu tới nên tôi luôn chờ ở đây, cuối cùng chờ được rồi. Ngoài trời lạnh lắm đúng không? Mau vào sưởi ấm đã.”

“Anh Tiếu Nhiên, phiền anh.” Lâm Ngữ nói.

“Ai da, không phiền, không phiền chút nào!” Tiếu Nhiên cười ha hả đón Lâm Ngữ vào, chỉ căn phòng hướng nam, “Em ở đây. À… Vị này là?”

Lâm Ngữ nhìn về phía Lạc Tân Cổ, do dự chốc lát rồi đáp: “Đây là anh em, anh ấy họ Lạc.”

“À à, chào ngài Lạc.” Tiếu Nhiên bắt tay với Lạc Tân Cổ, vẫn nhiệt tình sắp xếp, “Ngại quá, phía nam chỉ còn một phòng, ngài ở phòng phía đông kia được không?”

Không chờ Lạc Tân Cổ mở miệng, Lâm Ngữ đã giành trước: “Anh Tiếu Nhiên, anh ấy ở với em, không cần thêm phòng ạ.”

Tiếu Nhiên sửng sốt: “Hả, phòng phía nam chỉ có một giường lớn, hai người ngủ được không? Nếu không anh xếp thêm giường.”

Lâm Ngữ: “Không cần ạ, anh xem chúng em là người một nhà là được, không cần cần phiền quá đâu ạ.”

Tiếu Nhiên không bàn cãi thêm, phân phó nhân viên xách hành lý giúp hai người, sau đó nói với Lâm Ngữ: “Em nghỉ ngơi một đêm trước hay tới thăm trường học trước?”

“Bọn nhỏ mấy giờ tan học ạ?”

“Hôm nay là thứ hai, có tiết tự học buổi tối, phải đến hơn tám giờ.” Tiếu Nhiên trả lời.

“Vậy chúng ta ghé qua trường một lát.” Lâm Ngữ đề nghị.

“Ừ.”



Đường tới trường trung học Hoài Sơn khá bằng phẳng, hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo dục đều đứng chờ ở cổng, thấy Lâm Ngữ thì nở nụ cười.

Hiệu trưởng: “Hiện tại tiến sĩ Lâm đang công tác ở viện nghiên cứu Hải Đô đúng không? Cháu ngàn dặm xa dội chạy tới, vất vả quá.”

Lâm Ngữ xua tay: “Không có gì ạ, hiệu trưởng đừng khách sáo với cháu.”

Chủ nhiệm giáo dục cũng tiến lên, tươi cười: “Lần trước trong thư chú đề cập với tiến sĩ Lâm về phòng học nhạc, lúc ấy chỉ là thuận tiện nhắc tới, không ngờ tiến sĩ Lâm lại để trong lòng, hai ngày trước còn tặng trường học một cây dương cầm.”

Lâm Ngữ rõ ràng sửng sốt, cậu phản ứng lại, quay đầu nhìn Lạc Tân Cổ đứng bên cạnh.

Lạc Tân Cổ chỉ nhìn tuyết đọng ven đường, gương mặt không chút biểu cảm.

Lâm Ngữ nghĩ tới các buổi biểu diễn từ thiện của Lạc Tân Cổ đều được công khai tuyên truyền, tiền ủng hộ hẳn đã được chuyển tới nhà trường. Nhìn sự nhiệt tình của phó hiệu trưởng và chủ nhiệm, chẳng lẽ anh quyên góp trên danh nghĩa của cậu.

Lâm Ngữ mím môi, dịch sang bên cạnh, giới thiệu Lạc Tân Cổ với hai người: “Hiệu trưởng, vị này là ngài Lạc, đàn dương cầm…”

“Chào hiệu trưởng, chào chủ nhiệm Hoàng.” Lạc Tân Cổ sải bước, bắt tay với hai vị lãnh đạo trường.

Lâm Ngữ không mở miệng nữa.

“Vậy để chủ nhiệm Hoàng dẫn tiến sĩ Lâm cùng vị này dạo một vòng quanh trường nhé.” Hiệu trưởng quay đầu nói với chủ nhiệm Hoàng, “Có vấn đề gì thì gọi cho tôi.”

“Vâng.” Chủ nhiệm Hoàng đồng ý, dẫn Lâm Ngữ và Lạc Tân Cổ vào.

Phòng học hai bên hành lang truyền tới tiếng đọc sách lanh lảnh, chủ nhiệm Hoàng cười chỉ vào mảnh đất trống bên ngoài cửa sổ: “Tiến sĩ Lâm cháu xem, tiền ủng hộ lần này chúng tôi dự định xây một tòa nhà hai tầng làm phòng thể chất cho bọn nhỏ, cải thiện tình hình học tập, mùa đông không cần vận động ngoài sân thể dục nữa, ngoài ra còn có thể đánh bóng ca hát.”

Lâm Ngữ gật đầu, hỏi: “Lớp chín ở tầng mấy ạ?”

“Ở tầng ba, chú dẫn cháu đi, trong số học sinh cháu giúp đỡ có mấy học sinh lớp chín, đặc biệt có bạn giữ thành tích vô cùng xuất sắc…”

Bọn họ vừa đi vừa nói.

Lạc Tân Cổ theo sau Lâm Ngữ, lắng nghe là chính, rất hiếm khi mở miệng.

Chủ nhiệm Hoàng đi tới cửa lớp chín, gọi Trương Ngọc ra ngoài.

Trương Ngọc là bạn nhỏ đầu tiên viết thư cho Lâm Ngữ.

Lâm Ngữ vẫy tay với em, nhìn Trương Ngọc chạy tới, nhẹ giọng hỏi: “Em nhận được hồi âm của anh không?”

“Em nhận được rồi ạ.” Trương Ngọc vui vẻ gật đầu, “Em đếm từng ngày chờ anh tới, vừa lúc mấy hôm nay tuyết rơi, Hoài Sơn thật xinh đẹp. Sáng mai trước khi đi học, em chờ anh ở cổng trường, em dẫn anh leo núi Hoài Sơn ngắm bình minh nhé.”

“Ừ.” Lâm Ngữ chẳng hề nghĩ mà đồng ý luôn.

“Được rồi, Trương Ngọc vào học tiếp đi.” Chủ nhiệm Hoàng nói.

Trương Ngọc lùi một bước cúi người trước Lâm Ngữ, sau đó nở một nụ cười xán lạn, quay người vào phòng học.

“Mấy ngày tới tiến sĩ Lâm định thế nào?” Chủ nhiệm Hoàng quan tâm hỏi, “Chúng tôi để một thầy giáo dẫn cậu thăm quan những thắng cảnh trong huyện được không?”

Lâm Ngữ vội lắc đầu: “Không cần đâu ạ, cháu tự đi là được, sau chú sắp xếp cho cháu một hai tiết nói chuyện với bọn nhỏ, cháu giảng một vài câu chuyện khoa học hay thực nghiệm nào đó.”

“Tôi cũng có thể dành một hai tiết âm nhạc cho bọn nhỏ.” Lạc Tân Cổ nói.

Chủ nhiệm Hoàng vui vẻ vỗ tay: “Ồ, thì ra ngài Lạc am hiểu âm nhạc, tốt quá! Cây dương cầm phát huy được tác dụng rồi.”

Lâm Ngữ kinh ngạc nhìn Lạc Tân Cổ – anh chưa từng thương lượng với cậu chuyện này.

Lạc Tân Cổ nhìn cậu chớp mắt.

Lâm Ngữ ho khan hai tiếng, che giấu biểu cảm trên mặt.

Người này tự nhiên bán manh với cậu làm gì, còn ngại mình không đủ khiến người ta thích à?!

Đêm đó trở lại nhà nghỉ, khí lạnh len lỏi vào từng phòng, Lâm Ngữ xin Tiếu Nhiên một chiếc lò sưởi đặt trong phòng, cộng thêm hai chiếc chăn, lúc này mới cảm thấy ổn thỏa.

Lạc Tân Cổ nhìn nút nhắc nhở của lò sưởi điện ánh lên sắc nâu đỏ, mở miệng: “A Ngữ, ngày mai em muốn leo núi ngắm mặt trời mọc thật à?”

Lâm Ngữ “ừ” một tiếng: “Em đồng ý với Trương Ngọc rồi, nhất định em sẽ đi.”

Lạc Tân Cổ day huyệt thái dương: “Sương sớm trên núi dày, thời tiết này có khi còn đóng băng hết, anh cho em mặc bao nhiêu áo mới đủ đây.”

Lâm Ngữ bị chọc cười: “Em nào có yếu ớt như thế, dậy sớm leo núi thôi mà.”

Kết quả sáng hôm sau, Trương Ngọc đứng ở cổng trường nương ánh đèn đường lờ mờ thấy Lạc Tân Cổ cao gầy cùng Lâm Ngữ bị bọc như quả bóng.

Trương Ngọc: “… Anh, anh Lâm, anh ổn chứ?”

Lâm Ngữ tháo mũ len ra đồng thời kéo thấp khăn quàng cổ xuống, hít một hơi: “Vẫn ổn.”

Trương Ngọc nhìn Lạc Tân Cổ, lại nhìn Lâm Ngữ: “Ấy, nếu không chúng ta chỉ đi đến lưng chừng núi, chỗ ấy có mảnh đất trồi cao có thể ngắm bình minh.”

Lần này Lạc Tân Cổ giành trả lời trước: “Cũng được.”

Trương Ngọc cầm đèn đi trước, Lâm Ngữ và Lạc Tân Cổ theo sau.

Nơi này xem như đẹp nhất trong huyện, đường lên núi được tu sửa khá tốt, lan can hai bên kiên cố, không lo đạp hụt, chỉ là tuyết đọng chưa tan, cần chú ý kẻo trượt.

Đi được nửa đường, Lâm Ngữ cảm thấy khăn quàng cổ và găng tay hơi vướng nên cởi ra, ngay sau đó tay đã được Lạc Tân Cổ nắm lấy.

Lâm Ngữ nghiêng đầu nhìn anh.

Lạc Tân Cổ nói chậm: “Nắm lan can đi, anh đỡ em.”

Trương Ngọc vừa leo núi vừa giới thiệu với Lâm Ngữ và Lạc Tân Cổ nham thạch bốn phía cùng cây cối trưởng thành bên cạnh. Vị học sinh lớp chín này chẳng khác gì một hướng dẫn viên chuyên nghiệp.

Khoảng năm mươi phút sau, bọn họ đến mảnh đất trong lời Trương Ngọc. Đó là một khối đất nhô cao, diện tích ước chừng hai mươi mét vuông, ngoài cùng có lan can và xích sắt bao quanh.

Trương Ngọc để đèn xuống đất, tiến lên phía trước, hưng phấn chỉ phương xa: “Anh Lâm, anh xem bên kia đã tờ mờ sáng, mặt trời sắp lên rồi.”

Một dải sáng cắt ngang màn đêm, ánh hồng lộ ra qua những khe hở, phản chiếu một vùng ánh sáng nhạt.

Lạc Tân Cổ và Lâm Ngữ ngồi xuống, nhìn khoảng trời ánh hồng ngày càng loang rộng ra.

Lâm Ngữ không thấy lạnh nữa, ngược lại đáy lòng ẩn chứa một chút hưng phấn.

Nhiều năm qua, tuy cậu luôn thức dậy rất sớm, nhưng chưa từng nghiêm túc ngắm mặt trời mọc.

Mặt trời, là danh từ chỉ ánh sáng và hy vọng.

Nó xua tan bóng tối, mang ấp áp và hạnh phúc tới thế giới, đồng thời tiếp thêm sức mạnh sau vô số đêm ngày vất vả.

Cuối cùng hình tròn màu đỏ vượt qua đường chân trời, bao quanh nó là một vòng ánh sáng trắng, chẳng khác nào ngọn lửa rực rỡ giữa bầu trời mây.

Lâm Ngữ nhìn chăm chú phía trước, hơi thở phả ra hòa vào không khí. Trái tim đập rộn rã theo thái dương ngày càng đỏ rực. Vẻ đẹp hùng vĩ và lộng lẫy ấy như trói buộc lấy cậu, như câu hồn đoạt phách.

Đột nhiên khóe môi cảm nhận được một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Nội tâm Lâm Ngữ chấn động, quay đầu.

Dưới ánh sáng dịu dàng phủ lên bóng đêm, tóc mái Lạc Tân Cổ bị gió thổi loạn, đôi mắt đang mỉm cười.

~Hết chương 32~
Bình Luận (0)
Comment