Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ - Khốn Khốn Khốn

Chương 12

Giày vò tung tăng cả buổi trưa khiến thể xác lẫn tinh thần của Cố Ninh rất mệt, nhưng cũng may là hôm nay không có ngủ gà ngủ gật trong lớp như hôm trước.

Nhớ lại hình ảnh cực khổ đem cây đồ chơi đè xuống kia của Mạnh Diễn trong nhà vệ sinh, Cố Ninh không nhịn được phụt cười khúc khích.

Lâm Gia Minh ngạc nhiên liếc nhìn cô một cái, Cố Ninh nhịn cười, bày ra vẻ nghiêm túc cúi đầu đọc sách, giả vờ như đang suy nghĩ.

Buổi chiều sau khi tan học, Cố Ninh đi qua A1 tìm Mạnh Diễn thì thấy một bóng người trông rất đỗi quen thuộc, hình như cô đã gặp cô nàng này ở đâu rồi thì phải.

Cô nàng công khai không mặc đồng phục học sinh ở trường, trang điểm xinh đẹp, dáng người cao gầy, Cố Ninh nghĩ nghĩ, hình như đây là cô gái mà ngày đó đã đứng trước cổng trường với Mạnh Diễn thì phải.

Triệu Úy Lan đứng trước cửa lớp A1, hỏi nữ sinh ngồi ở hàng ghế đầu tiên: “Xin hỏi đàn anh Mạnh Diễn có ở đây không ạ?”

Nữ sinh nhìn thoáng qua vị trí của Mạnh Diễn, không có ai ở đó, thế nên cô ấy lịch sự trả lời không có.

“Úi, vậy à ……”

Triệu Úy Lan thất vọng quay lưng rời đi.

Cố Ninh lấy điện thoại di động trong túi ra gửi một tin nhắn cho Mạnh Diễn: [Cậu đang ở đâu vậy?]

Giây sau hắn gửi lại hai chữ, Cố Ninh cất điện thoại đi lên tầng sáu sân thượng.

Vừa đi đến đầu cầu thang thì bị một người chặn lại, Cố Ninh nhướng mi, là Chu Như Tuyết học cùng lớp.

“Bạn cùng lớp Cố Ninh.” Chu Như Tuyết đứng thẳng ở đó, mùi nước hoa quyện với khói thuốc khiến cho hơi thở của cô ta trở nên hơi gay mũi, Cố Ninh lùi ra sau một bước kéo khoảng cách với cô ta.

“Có chuyện gì vậy?”

“Cũng không có chuyện gì.” Vẻ mặt cô ta kiêu ngạo, “Chỉ là muốn hỏi mày có quan hệ gì với Mạnh Diễn mà thôi.”

Cố Ninh nhếch miệng châm biếm, “Cậu thấy quan hệ gì thì là quan hệ ấy.”

Chu Như Tuyết à một tiếng, châm chọc: “Đừng cho rằng Mạnh Diễn thật sự thích mày, cậu ấy chỉ đơn giản cảm thấy mày có chút sắc đẹp nên mới chơi đùa với mày thôi.”

Cố Ninh hơi nhíu mày lại, sau đó lại giãn ra, khiêu khích cười cười: “Ồ, nhưng mà cậu ấy thích chơi với tôi chứ không thích chơi với cậu nhaa.”

“Mày …” Chu Như Tuyết khó chịu, định mở miệng thốt ra mấy lời nguyền rủa.

Cố Ninh không cho cô ta cơ hội chửi bới nhấc chân đi lướt qua cô ta, tâm trạng vui vẻ đi lên lầu.

Trong hai tuần liên tiếp, chỉ cần trời không mưa thì sau mỗi giờ học buổi tối Cố Ninh đều sẽ đến sân điền kinh để chạy bộ.

Mạnh Diễn chạy cùng với cô. Ban đầu vừa chạy xong một vòng là cô đã không thở nổi rồi, đã thế còn kèm theo khó chịu nên phải dừng lại nghỉ ngơi, lúc sau cô đã có thể một hơi chạy xong hai vòng, nhưng mục tiêu 1500m phía trước vẫn còn rất khó khăn.

Đêm trước khi đại hội thể thao diễn ra, Cố Ninh vô cùng căng thẳng, cô gái nhỏ nỗ lực chạy xong ba vòng, lúc dùng lại mổ hồi đã đổ đầy đầu sắc mặt tái mét như muốn ngất xỉu tại chỗ.

Ngày hôm sau, cuộc thi đại hội thể thao kéo dài hai ngày rưỡi bắt đầu, nhóm nữ chạy 1500 mét đã được bố trí vào buổi chiều ngày hôm trước.


Thời tiết không quá nóng nhưng Cố Ninh vẫn cởi áo khoác đồng phục học sinh của mình ra để thuận tiện cho việc chạy bộ. Từ Thấm và Lâm Gia Minh đứng bên cạnh cổ vũ cho cô, Từ Thấm cầm áo khoác giúp cô, liên tục động viên tiếp sức: “Cố Ninh, lát nữa mình sẽ đợi cậu ở vạch đích, sau khi chạy xong mình sẽ mời cậu đi ăn kem nhó.”

Cố Ninh cười nói được, đôi mắt nhìn quanh toàn bộ đường chạy trước mặt, không nhìn thấy Mạnh Diễn đâu.

Khi xếp hàng để kiểm tra, Cố Ninh lo lắng đến mức chân nhũn ra, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô bạn cùng lớp cũng chạy 1500m quay sang an ủi cô: “Đừng lo lắng, cố gắng hết sức là được.”

Cố Ninh gật đầu. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy Mạnh Diễn, hắn đang đứng bên ngoài sân điền kinh chờ, hôm nay hắn mặc đồng phục học sinh, dáng người dong dỏng cao, đứng trong đám đông trông rất bắt mắt.

Mạnh Diễn cũng đang nhìn cô, cách một khoảng cách xa nhưng ánh mắt của hai người vẫn chạm vào nhau, trái tim đang lo lắng của Cố Ninh đột nhiên bình tĩnh lại.

Giải chạy đường dài không có nhiều người tham gia, chia làm hai đợt chạy, Cố Ninh và bạn nữ cùng lớp đều được xếp vào đợt hai.

Nhóm vận động viên đầu tiên rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ, cô đứng trên đường chạy buộc chặt dây giày, trong lòng không đúng lúc nhảy ra câu hỏi, nếu lát nữa ngất xỉu ngã xuống thì có phải sẽ đau lắm không.

Cố Ninh đứng ở phía trong cùng của đường chạy chờ tiếng súng của trọng tài, rất nhanh trọng tài đã bắn một phát súng lên trời, cô gái nhỏ chạy ra sau lưng người trước mặt.

Để tiết kiệm sức lực nên ở vòng một mọi người đều chạy rất thong thả, Cố Ninh chạy phía sau trong đám người, tiếng gió rất to, cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

Đến vòng thứ ba, đôi chân của Cố Ninh bỗng nặng như rót chì, não thiếu dưỡng khí, mắt mờ đi, giờ đây cô chỉ còn nghe thấy tiếng thở hổn hển của những người xung quanh và tiếng cổ vũ từng đợt từng đợt nối tiếp nhau.

Còn 300m cuối cùng, Cố Ninh bắt đầu chạy nước rút, không khí bị dồn nén đến mức khiến cô không thở được, toàn thân đau đớn, mồ hôi chảy ròng ròng nhỏ xuống mắt. Người con gái vất vả chớp chớp mắt, bỗng nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở vạch đích.

Cố Ninh há miệng thở dốc, giờ đây cô không còn nghe thấy tiếng hò reo cổ vũ từ mọi phía nữa, chỉ thấy mình càng ngày càng chạy đến gần Mạnh Diễn ở vạch đích, cuối cùng cũng đến đích, trước mắt Cố Ninh chợt tối đen, cô mệt mỏi ngã xuống


Khi tỉnh dậy, cô gái nhỏ nhìn thấy trần nhà màu trắng.

Có người nắm tay cô, cô gái nhỏ quay đầu lại thì thấy Mạnh Diễn đang ngồi bên cạnh, môi hắn mím chặt, mày nhăn lại, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cô.

Hắn mở miệng, giọng khàn khàn: “Muốn uống nước không?”

Cố Ninh gật đầu, hắn đứng dậy cầm một cốc nước ấm đến, Cố Ninh tự mình ngồi dậy, hắn đưa nước đến đôi môi tái nhợt của cô.

Uống nước xong, người con gái nhỏ giọng hỏi: “Dáng vẻ mình té trên đất có phải rất xấu không…”

Mạnh Diễn mỉm cười, lông mày lúc nãy còn đang nhíu lại vì câu hỏi này của cô mà giãn ra, trả lời: “Không xấu.”

Hắn vươn tay vén sợi tóc mai của cô ra sau tai, “Em rất tuyệt, được hạng nhì đó.”

Cố Ninh hơi kinh ngạc, cô hưng phấn hỏi: “Thật vậy à, vậy hạng nhất là ai vậy?”

“Không quen biết.”

Thiếu nữ đột nhiên nhào tới ôm lấy cổ hắn, hưng phấn bộc lộ sự vui mừng của mình: “Mạnh Diễn, mình làm được rồi! Mình không có làm lớp xấu mặt.”

“E hèm…”

Giọng của Lâm Gia Minh từ ngoài cửa truyền đến, “Bác sĩ tới, chú ý ảnh hưởng.”

Hóa ra bên ngoài còn có người, Cố Ninh hơi xấu hổ vội vàng buông ra ngồi lại trên giường.

Bác sĩ mặc blouse trắng của trường bước vào, kiểm tra sơ qua rồi nói với Cố Ninh: “Có thể về rồi.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Cố Ninh xuống giường đi vài bước, ngoại trừ chân hơi vô lực thì ngoài ra không có cảm giác khó chịu nào.

Sau khi tạm biệt Lâm Gia Minh, Mạnh Diễn và Cố Ninh trở lại lớp học thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.

Cố Ninh bước vào phòng học, Từ Thấm thấy cô bình an vô sự thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tiểu Ninh, cậu làm mình sợ muốn chết, mình vừa đi xuống thì thấy cậu ngã bịch một cái trước mặt mình…”

Cô gái nhỏ tưởng tượng lại cảnh đó, bỗng cảm thấy cảnh tượng này vậy mà có hơi buồn cười, cô cười cười với Từ Thấm: “Yên tâm, mình không sao rồi.”

“Cậu không biết đâu, lúc nhìn thấy cậu té xỉu ấy, mặt mũi Mạnh Diễn trắng bệch luôn, cậu ta chạy đến bế cậu chạy nhanh đến phòng y tế đó.” Từ Thấm oán giận nhìn cô một cái, “Cậu với cậu ta ở bên nhau khi nào vậy, sao mình không biết gì hết.”

Cố Ninh xấu hổ nói: “Mình chỉ không muốn bị lộ ra thôi….”

Từ Thấm thở dài, “Trong trường học có rất nhiều người thích Mạnh Diễn, dáng vẻ lo lắng cho cậu của cậu ta lúc đó đã bị nhiều người thấy rồi, bây giờ mọi người đều biết hai người đang yêu nhau.”

Cố Ninh im lặng một lúc, Từ Thầm lại nói tiếp: “Tuy rằng trước đây mình cũng thích cậu ta nhưng cậu với cậu ta ở bên nhau thì mình không có ý kiến gì cả, cậu khác với những đứa diêm dúa lòe loẹt ngông nghênh kia.”

Cố Ninh không nhịn được bật cười, trong lòng có hơi chua nghĩ nghĩ, người nào đó có nhiều hoa đào dễ sợ.
Bình Luận (0)
Comment