Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 101

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024-0308.gif

"Alo, thầy Lâm à, sao lại gọi cho tao vào giờ này, tao đang định đi tắm đây." Bên Đường Tĩnh Du có tiếng loạt soạt, nghe như đang c ởi quần áo.

Lâm Khinh Chu cũng không khách sáo với hắn, nói thẳng: "Tao nhớ ông mày trước khi về hưu là viện trưởng bệnh viện Đông thành đúng không?"

"Đúng vậy, sao thế?"

"Vậy mày có thể giúp tao một việc không..."

Nói xong cú điện thoại này đã mười mấy phút sau, tiểu Yểu lại gửi qua rất nhiều tin nhắn, đều là kể các loại thuốc mấy năm qua Tần Việt uống, trị liệu từng làm. Cuối cùng còn cáo trạng Lâm Thông.

Tiểu Yểu: [Có điều hôm nay ông chủ từ chối thẳng cậu ta rồi.]

Có lẽ là thấy Lâm Khinh Chu lâu quá chưa trả lời, vài phút sau cô cẩn thận thêm một câu ở phía sau: [Anh Lâm, hay là anh đừng thích ông chủ tụi em nữa ha?]

Lâm Khinh Chu chau đôi mày vì tin nhắn này.

Là sao, tại sao mình chỉ gọi một cú điện thoại mà đồng minh đã phản bội rồi?

Cái gì là đừng thích nữa? Tình địch đã bị từ chối, vì sao cậu không thể thích?

Chẳng lẽ đồng minh hối hận?

[Tại sao?]


Tiểu Yểu không trả lời ngay, ngón trỏ Lâm Khinh Chu gõ nhẹ mặt bàn, cạch, cạch, cạch... m thanh nặng nề.

Nhưng tin nhắn của tiểu Yểu mãi không đến, Lâm Khinh Chu chống cằm, chán chường nhìn chằm chằm điện thoại, màn hình một khi tối thì nhấp sáng lên, chờ đến buồn ngủ mới chờ được tin nhắn của tiểu Yểu.

[Bởi vì ông chủ đã có người mình thích.] Tiểu Yểu nói.

Một câu ngắn ngủi lại làm đầu óc tỉnh táo, con sâu ngủ lập tức bị đánh bay, trái tim Lâm Khinh Chu thắt lại, căng thẳng hỏi: [Sao lại nói vậy?]

Tiểu Yểu bèn kể lại hết chuyện vào ban ngày, lúc miêu tả cố ý lựa lời, lo k1ch thích đến Lâm Khinh Chu.

Nhưng người kia chẳng những không đau lòng, mà còn rất vui vẻ, trực tiếp gọi điện thoại qua: "Ông chủ các cô cụ thể đã nói thế nào, nhớ lời gốc không, tôi muốn nghe lời gốc, tốt nhất là kiểu không lệch một chữ ấy."

Tiểu Yểu hỏi chấm đầy đầu, nói lại chuyện hồi chiều lần nữa.

"Có điều anh Lâm này, anh cũng đừng buồn quá, không chừng là giả thì sao, đúng không?" Giọng tiểu Yểu bồn chồn, "Ông chủ tụi em thấy tên ngốc Lâm Thông phiền, tiện miệng lừa cậu ta thôi, em theo cạnh ông chủ bao năm nay, anh ấy có người thương hay không em biết chắc, em cảm thấy thái độ của ông chủ tụi em dành cho anh rất đặc biệt..."

Không ngờ anh Lâm ở đầu dây bên kia tỏ ra phấn khởi vượt mức bình thường: "Tôi không buồn, tôi cực kỳ vui, chuyện này nhất định phải là thật, tiểu Yểu, cô đúng là thiên sứ của tôi!"

Cho đến khi điện thoại bị cúp, tiểu Yểu vẫn đực người.

- - Liệu có phải anh Lâm bị chọc tức điên rồi không, chứ tại sao có tình địch mà còn vui như vậy?

Mà Lâm Khinh Chu ở bên khác đang kích động không có chỗ trút ra, quả đấm nắm rồi buông, nắm rồi buông, sau đó một hơi gửi cho anh cậu mấy trăm biểu tượng cảm xúc, bắn tim, ôm, hôn...


Tần Việt đi ngủ có thói quen tắt chuông, cậu không sợ đánh thức người ta. Chỉ là không biết sáng ngay anh cậu tỉnh dậy nhìn thấy nhiều tin nhắn như vậy, liệu có cho rằng điện thoại mình xảy ra bug hay không.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lâm Khinh Chu tốt hơn, đứng dậy cầm ghi-ta treo trên tường, ngẫu hứng gảy một đoạn.

[Em ấy là một người cực kỳ tốt, tôi chỉ thích một mình em, về sau cũng chỉ thích một mình em ấy.]

[Bởi vì tôi yêu em ấy, dù cho em ấy đến hay chăng, nhớ hay quên tôi, tôi cũng yêu em ấy.]

[Ngoài những điều ấy ra, tôi đã không còn khả năng yêu người khác nữa, kể cả bản thân tôi.]

Trong giai điệu chậm rãi, Lâm Khinh Chu nhớ đi nhớ lại lời anh cậu nói, hễ nhớ một lần, máu trong cơ thể lại nóng hơn một phần, ý nghĩ muốn nhìn thấy đối phương ngay lập tức ngày càng mãnh liệt.

Nhưng đồng thời cậu cũng rất đau lòng.

Cái gì là có lẽ sẽ, có lẽ không? Lâm Khinh Chu thầm nghĩ, anh ở đó, chắc chắn em phải về chứ, em còn chưa cưa được anh, em không về được sao?

Hơn nữa sao anh có thể không yêu bản thân, em yêu anh biết nhường ấy, phải yêu bản thân trước, sau hẵng yêu em.

Tinh -- tinh -- điện thoại lại nhận được hai tin nhắn mới.

Chẳng qua lần này là email. Do mạng chậm, email hệ thống mua vé gửi qua bây giờ mới vào, bấy giờ Lâm Khinh Chu cũng mới nhớ trước khi liên lạc với tiểu Yểu, mình đang định làm gì --


Trong album điện thoại cậu có ảnh chụp màn hình đặt vé, là vé phà tối ngày 30 tháng 9 từ bến phà trạm phía Bắc Đông thành tới đảo San Hô, ngày về là ba giờ chiều ngày 7 tháng 10.

Vốn cậu muốn gửi tấm ảnh này cho Tần Việt, nhưng nghe xong câu nói kia của tiểu Yểu, cậu xoá luôn ảnh.

Không cần thiết.

Cậu muốn cho anh cậu một bất ngờ.

Một tuần trong chờ đợi và nung nấu chậm chạp trôi qua, trước ngày Quốc Khánh, Lâm Khinh Chu dạy tiết một hai ba buổi chiều xong liền vội vàng về kí túc xá, kéo va li đã sửa soạn trước, rồi vội vã xuống lầu, tới cổng trường chờ xe buýt tuyến đường 21 đến ga tàu điện ngầm trung tâm thành phố.

Vé tàu của cậu là chuyến 6:15 chiều, thời gian vô cùng dư dả, không có khả năng không đuổi kịp, nhưng cậu vẫn nôn nóng, không chịu được lâu như vậy, bây giờ một phút một giây cũng không chờ nổi.

"Alo, thầy Lâm hả, mày đâu rồi, không phải đi rồi đó chớ?" Mới chen lên xe buýt đã nhận được điện thoại của Đường Tĩnh Du.

Ngày mai là lễ Quốc Khánh, học sinh vội về nhà rất nhiều, xe buýt chen chúc chật như nêm như cối, một tay Lâm Khinh Chu cầm điện thoại, tay khác xách va li, bị người ta chen tới chen lui như con lật đật, xung quanh hỗn loạn, ồn ào, mùi mồ hôi, mùi nước hoa trộn lẫn vào nhau.

Lâm Khinh Chu chau mày, hơi hối hận vì quyết định ngồi xe buýt.

"Alo alo -- Có nghe thấy không, alo --" Đường Tĩnh Du vẫn còn đang gào ở đầu bên kia. Lâm Khinh Chu vất vả lắm mới chen tới cửa sau, nhờ vào tay vịn để đứng vững, "Tao ở trên xe buýt, mày có chuyện thì nói, không tao cúp đây, đông người quá, nghe không rõ."

"Vậy không thì chờ mày xuống xe rồi nói, dù sao cũng không phải việc gấp, chuyện mày bảo tao nghe ngóng có chút manh mối rồi."

Mười năm trước mấy vị chuyên gia làm phẫu thuật cho Tần Việt do Lâm Lung mời tới từ bệnh viện Đông thành, Lâm Khinh Chu bảo bạn tốt giúp nghe ngóng chuyện này.

Cậu nôn nóng muốn biết tình trạng vết thương của Tần Việt, nhưng cậu cũng biết người kia sẽ không nói thật với cậu, vậy nên chỉ có thể đưa ra hạ sách này, nhờ Đường Tĩnh Du giúp đỡ.

Cách làm này không quang minh chính đại, song Lâm Khinh Chu không lo được nhiều như vậy.


Mười năm qua đi, y học cũng đã có bước phát triển lớn, có lẽ việc ngày trước không làm được, bây giờ có thể làm được thì sao?

Cho dù có một phần vạn khả năng, cậu cũng muốn thử. Cho dù Tần Việt sẽ trách cậu.

Cổ họng Lâm Khinh Chu căng cứng, giọng lạ đến mức không giống mình: "Thế nào?"

"Mày đoán thế nào, trùng hợp quá luôn, bác sĩ mổ chính làm phẫu thuật cho ông chủ Tần năm đó là một người bạn già của ông tao, họ Triệu, ông ấy có ấn tượng sâu sắc với ông chủ Tần, đến bây giờ vẫn còn nhớ."

"Cụ Triệu nói ông chủ Tần bị thương xương chậu gì đó, không phải không có khả năng chữa khỏi, nhưng bởi vì thời gian qua lâu quá, không biết tình trạng bây giờ của anh ấy thế nào, vậy nên tình huống cụ thể vẫn phải gặp chính ông chủ Tần mới phán đoán được, cho nên tốt nhất là đưa ông chủ Tần đi làm kiểm tra trước."

Mọi tiếng ầm ĩ xung quanh như rút đi tất thảy, bên tai chỉ còn lại câu có thể chữa của Đường Tĩnh Du.

"Cảm ơn, cũng thay tao cảm ông với cụ Triệu, chờ tao về sẽ mời mày ăn cơm."

"Xời, này có là gì, anh em tao hiếm khi động lòng phàm một lần, tao không giúp sao được? Vậy không nói nữa, mày đi đường cẩn thận, đến nơi nhớ gửi tin nhắn cho tao."

Lâm Khinh Chu lại nói cảm ơn, cất điện thoại. Xe buýt đã chạy qua hai trạm, khách trong xe càng chen càng nhiều, Lâm Khinh Chu bị người phía sau lấn, lảo đảo tông vào cái ghế bên cạnh. Thật ra rất đau, nhưng bởi vì trong lòng cậu phấn chấn, những đau đớn kia như trở nên chẳng bõ bèn.

Học sinh đụng cậu hốt hoảng xin lỗi, nhưng cậu mỉm cười nói với người kia: "Không sao đâu, cảm ơn."

Cậu học sinh kia khó hiểu, không hiểu nổi rõ ràng mình đụng người ta, tại sao đối phương còn cảm ơn cậu.

Chỉ có bản thân Lâm Khinh Chu biết.

Bởi vì đau đớn chứng tỏ lúc này là thật. Cú điện thoại của Đường Tĩnh Du là thật.

Cậu mở khóa điện thoại, gấp gáp gửi một thư thoại cho Tần Việt: "Anh, biết làm sao đây em lại nhớ anh nữa rồi."
Bình Luận (0)
Comment