Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 115

Thở hắt ra một hơi, bụng ngón tay của Lâm Khinh Chu vân vê mép thẻ gỗ, trong lòng vừa chua chát vừa mềm mại.

- Em bắt được anh rồi, anh.

Lại một cơn gió thổi đến, lục lạc trên thẻ cầu nguyện kêu leng keng, Lâm Khinh Chu đứng trước giá một hồi, lúc định rời đi chợt thấy có gì đó là lạ - Vừa rồi chỉ lo kích động không nhìn kỹ, nhưng nét bút trên thẻ gỗ có vẻ hơi cũ, không giống mực mới, hơn nữa kiểu dáng cũng khác cậu nhìn thấy mấy ngày trước.

Mặc dù đều là dạng dải, nhưng tấm trong tay cậu có các góc hình cung, mà những tấm nhìn thấy lúc trước là hình vuông.

Thẻ gỗ ở đây đương nhiên có rất nhiều kiểu, nhưng cùng một xấp sẽ giống nhau, bởi vì người mua muốn tiện, lần nào cũng mua một xấp lớn về, xài hết rồi mua tiếp.

Vậy nên nếu những cái khác đều có góc có cạnh, không lý nào tấm của Tần Việt lại khác với mọi người.

Lâm Khinh Chu cau mày, trong lòng chợt nảy ra một suy đoán, bởi vì suy đoán này mà tim cậu lại đập nhanh không thể kiểm soát, nếu khi nãy cậu hi vọng mình đoán đúng, thì bây giờ lại mong đó là sai.

Bằng không...

Bằng không anh cậu khổ quá rồi.

Lâm Khinh Chu nắm chặt thẻ gỗ bằng lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, dẹp bỏ suy nghĩ rời đi, tiếp tục lục tìm trước giá gỗ, phân biệt từng tấm một.

[Tôi 30 rồi, cha mẹ lấy cái chết ép tôi gả cho một một người đàn ông đi bước nữa, tôi muốn thoát khỏi đây, nhưng tôi không có can đảm.]

[Con thích bạn cùng bàn, nhưng bạn cùng bàn của con thích bạn ngồi trước con, xin Ma Tổ nương nương hiển linh, để bạn cùng bàn con đừng thích bạn ngồi trước nữa, hãy thích con.]

[Vừa chia tay với bạn trai, mẹ anh ấy không thích mình, giới thiệu cho anh ấy mối hôn sự môn đăng hộ đối, nhưng mình vẫn mong anh ấy được hạnh phúc, có phải mình ngốc lắm không.]

...

Nhìn từng tâm nguyện này, trong lòng Lâm Khinh Chu ngũ vị tạp trần.

Người sống ở đời có lẽ đều mệt như vậy, yêu hận sẽ oán biệt ly, thân bất do kỷ, lòng cũng không do mình.

[Mong Ma Tổ nương nương phù hộ con thi cử thuận lợi, con có thể không ăn vặt một tháng.]

Ắt hẳn tuổi của bạn nhỏ không lớn, không biết viết nhiều chữ, phải chú thích phiên âm.

Sự bồn chồn trong lòng Lâm Khinh Chu hơi dịu lại bởi vì bạn nhỏ đáng yêu này, cậu gạt nhẹ thẻ gỗ sang bên cạnh, thầm nghĩ, chúc mong ước của em thành sự thật.

Lúc đi xem tấm thẻ gỗ mới, cả người cứng đờ -

[Lâm Khinh Chu, phải khoẻ mạnh, phải bình an, đừng nhớ đến anh.]


Cậu lại tìm được thẻ gỗ Tần Việt để lại. Nội dung y hệt tấm trong tay cậu.

Trái tim Lâm Khinh Chu chìm xuống nặng trĩu, suy đoán của cậu dường như đã thành thật.

Giờ này phút này cậu không có lòng dạ nào đồng tình hay ngưỡng mộ người khác, ban đầu chỉ lo lắng, nhưng bây giờ đã biến thành sợ hãi và đau lòng kinh khủng.

Trong thời gian tiếp theo, cậu lục hết mấy dãy giá, tất cả thẻ cầu nguyện, rồi tìm thấy rất nhiều thẻ gỗ Tần Việt để lại.

[Lâm Khinh Chu, phải khoẻ mạnh, phải bình an, đừng nhớ đến anh.]

[Lâm Khinh Chu, phải khoẻ mạnh, phải bình an.]

[Lâm Khinh Chu, phải khoẻ mạnh, phải bình anh, đừng nhớ đến anh.]

[Lâm Khinh Chu, phải khoẻ mạnh, phải bình anh, đừng nhớ đến anh.]

[Lâm Khinh Chu, phải khoẻ mạnh, phải bình an.]

...

Thẻ gỗ có cũ có mới, đa số đều là hai câu này, mong cậu bình an, mong cậu khoẻ mạnh, mong cậu đừng nhớ đến mình.

Nhẫn tâm biết nhường nào.

Anh cậu.

Ánh nắng dần dần rải đầy cả hậu viện, Lâm Khinh Chu nắm thẻ cầu nguyện kín lòng bàn tay, chỉ cảm thấy tim bị khoét một lỗ, gió núi lùa vào, khiến cậu rét lạnh toàn thân, cả người run rẩy.

Hoá ra không phải bởi vì cậu may mắn nên mới tìm được tấm thẻ gỗ đó nhanh như vậy, cũng không phải trùng hợp mà tấm thẻ gỗ kia ở ngay bên cạnh thẻ gỗ của bạn gái cũ Lý Hải Dương.

Mà là bởi vì thẻ gỗ đủ nhiều, bởi vì Tần Việt viết quá quá nhiều, nhiều đến nỗi chỉ cần có người bằng lòng lục, thì có thể dễ dàng tìm ra chúng nó.

Mọi yêu thương, mọi nhung nhớ, mọi tình cảm không thể nói ra của anh cậu, đã hoá thành những tấm thẻ cầu nguyện bé nhỏ này, ẩn giấu trong ước nguyện của thế nhân.

Anh mong cậu khỏe mạnh.

Mong cậu bình an.

Nhưng lại muốn cậu đừng nhớ đến anh.


Nhưng anh à, em nhớ ra rồi, anh tính làm gì đây.

...

Cậu xuất phát rất sớm, lúc về tới homestay còn chưa đến bảy giờ, tiểu Yểu mới mở cổng gỗ ở sân ra, nhìn thấy Lâm Khinh Chu đang đi về phía này, giật mình

"Anh... Bà chủ, anh lại đi loanh quanh đâu nữa vậy, dậy cũng sớm quá trời rồi ấy?"

Trên núi sương nặng, tóc Lâm Khinh Chu dính kha khá giọt nước, ướt nhẹp, giống như vừa mới gội đầu. Hai bên bả vai cũng ướt đẫm, dính lên da chẳng hề thoải mái.

Nhưng tâm trạng của Lâm Khinh Chu không tốt, híp mắt nói với tiểu Yểu: "Ngủ không được, nên vào núi đi dạo, không ngờ bắt được một chú bướm xinh đẹp."

Tiểu Yểu nghe mà mù mờ: "Bướm nào, ở đâu dợ? Anh cũng... Hào hứng thật..."

Lâm Khinh Chu cười, không trả lời cô, chỉ theo bản năng nắm chặt tay trái. Tiểu Yểu cúi đầu nhìn sang, nhìn thấy nửa tấm thẻ gỗ lộ ra trong lòng bàn tay cậu.

- Đây không phải thẻ gỗ cầu nguyện trong miếu Ma Tổ ư?

- Sao lại đem cái này về?

Tiểu Yểu thắc mắc hơn. Nhưng Lâm Khinh Chu đã bước vào, lúc sắp tới cửa đại sảnh ngoảnh lại hỏi cô: "Ông chủ Tần dậy chưa?"

"Chưa nghe thấy gì ạ." Tiểu Yểu nói. "Đúng rồi anh... Bà chủ, tối qua ông chủ không sao chứ?"

"Đã bôi thuốc rồi, lát nữa để tôi xem lại."

"Vậy thì tốt." Tiểu Yểu thở phào rất rõ, "May mà có anh ở đây, trước đây gặp phải tình huống này, toàn là ông chủ tự ngồi dậy, không cho em vào."

Không ai muốn bị người khác nhìn thấy cảnh chật vật của mình, huống chi tiểu Yểu còn là con gái, lại càng không tiện hơn nhiều.

"Có điều anh Lâm này, chúng ta thương lượng được không, hai chữ bà chủ em thật sự không nói ra được, kỳ lắm!"

Lâm Khinh Chu lắc ngón trỏ: "Không được thương lượng, đó là tại cô chưa gọi quen, gọi nhiều riết quen thôi. Tôi không cảm thấy kỳ, cô kỳ cái gì?"

Tiểu Yểu: "..." Vãi lựu đạn.

Ba bốn giờ sáng Tần Việt mới gắng gượng ngủ được, trong lúc mơ màng dường như nghe thấy người bên gối bò dậy, anh muốn mở mắt nhìn xem, nhưng mí mắt như bị dán keo siêu dính, nặng nề không mở ra được. Chỉ một lát sau đã không còn nghe thấy tiếng động trong phòng, rơi vào trong ác mộng.


Cơ thể rất khó chịu, giấc mơ cũng đứt quãng theo, trong mơ anh quay về mùa hè hơn mười năm về trước, ở trong sân ăn dưa hấu, ăn sinh tố với Lâm Khinh Chu và bà ngoại, sau đó nghe Lâm Khinh Chu đàn ghi-ta ca hát. Bầu trời sao mùa hạ rất sáng, nhưng đôi mắt của Lâm Khinh Chu còn sáng hơn cả sao trời.

Cũng mơ thấy anh và Lâm Khinh Chu nấp bên ở hồ sen hôn nhau, Lâm Khinh Chu đứng không vững, xụi lơ trên người anh, bị anh ôm chặt trong lòng. Anh thích cảm giác này, hệt như Lâm Khinh Chu là kho báu của riêng anh.

Còn mơ thấy buổi tối hôm ấy, tắm xong anh thay chiếc áo ngủ màu đen Lâm Khinh Chu tặng, lúc cậu thiếu niên vào đưa chanh dây mật ong cho anh đứng trân trân ở cửa, mắt cũng nhìn đắm đuối.

Sau khi đóng cửa ôm cổ anh gặm ẩu một hồi, ý loạn tình mê lặp đi lặp lại: "Anh, anh đẹp quá..."

Sau đó hiển nhiên là họ hôn nhau, người vẫn không giỏi hôn môi lần này gặm dữ nhất, như thể muốn cắn nát môi anh, hai tay không yên phận sờ tới sờ lui trên người anh.

Tần Việt sắp bị chọc tức, tóm gáy cậu, "dạy dỗ" một trận, bấy giờ cậu mới ngoan ngoãn, đôi mắt mịt hơi nước, tựa vào ngực anh thở dốc.

Sau đấy nội dung giấc mơ biến thành Chu Chính Tắc. Anh bị Chu Chính Tắc trói trên giường, dây thừng thô ráp thít chặt da thịt anh, roi da xé gió quất từng cái từng cái thật mạnh lên người anh...

Cảnh mơ trở nên vụn vỡ ngổn ngang theo dòng hồi ức đau khổ, chốc thì xuất hiện bé mù, nhóc tì, chốc lại biến thành Lâm Khinh Chu.

Anh nhìn thấy mình khóc lóc ôm lấy bé mù được vớt ra từ trong giếng, khóc một hồi người trong lòng đột nhiên biến thành Lâm Khinh Chu.

Người rớt xuống giếng chết đuối biến thành Lâm Khinh Chu.

Nỗi đau khổ to lớn vùi lấp cả người anh, anh muốn khóc khóc không được, muốn hét hét chẳng nên, mà Lâm Khinh Chu từ từ trở nên trong suốt, cuối cùng hoàn toàn tan biến trong lòng anh...

Kế đến hình ảnh lại thay đổi. Anh bỗng đứng trong một phòng bệnh, tất cả góc nhọn của bàn ghế trong phòng đều được bọc lại kỹ lưỡng, không tìm thấy bất cứ dụng cụ sắc bén nào.

Có một thiếu niên sắc mặt tái nhợt bị trói trên giường bằng dây thừng, cố gắng giãy dụa. Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, trên người thiếu nhiên hằn ra vết thương nông sâu không đều, gương mặt toát đầy sự đau khổ.

Dần dà, có một bên dây trói bụng cũng lỏng, thiếu niên thành công thoát ra, mà trong tay cậu không biết tại sao đột nhiên xuất hiện một con dao, cậu nắm chặt con dao kia rạch từng nhát từng nhát lên cánh tay mình...

Cậu như chẳng biết đau, rạch nát cánh tay này thì đổi sang tay khác, cho đến khi trên hai cánh không còn một chỗ lành, máu tươi đỏ thẫm nhỏ lên đệm chăn trắng phao, loang ra từng đoá hoa màu máu.

Giống như hoa phượng nở rộ hàng năm trên đảo.

Người thiếu niên từng đứng dưới gốc hoa phượng ôm anh, hôn anh, thổ lộ tấm lòng chân thành nhất với anh: "Tần Việt, em thích anh, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm... Vẫn sẽ luôn thích anh."

...

Vô số cơn ác mộng như ma quỷ đáng sợ kéo Tần Việt vào trong bóng tối vô biên. Hiện thực và nỗi sợ giằng co, mà anh ở trong giấc mộng chẳng thể thoát khỏi.

Lúc tỉnh dậy lưng đổ mồ hôi lạnh, tóc cũng ướt đẫm, toàn thân như bị vớt ra từ trong nước. Nỗi sợ hãi trong mơ vẫn còn chưa tan đi hết, trái tim Tần Việt quặn thắt, vô thức mò mẫm người bên cạnh, nhưng sờ phải không khí. - Không biết người kia đã sớm rời đi từ lúc nào rồi.

Có lẽ tiếng động anh nghe thấy tối qua không phải mơ, mà là đã xảy ra thật, Lâm Khinh Chu đã đi vào lúc đó.

Tâm trạng Tần Việt hơi phức tạp, không miêu tả được là thất vọng hay nhẹ nhõm. Trái tim nặng trịch, tựa như bị cái gì chặn lại, đè ép.

Nhìn điện thoại, đã tám giờ rưỡi.


Anh lại ngủ lố.

"... Chờ lát đi, tôi vẫn chưa đói, chờ anh tôi dậy ăn chung." Là giọng của Lâm Khinh Chu.

"Dạo này mưa dầm liên miên, ông chủ bị giày vò không nhẹ, đồng hồ sinh học cũng lộn xộn theo, không biết thời tiết quỷ quái này bao giờ mới dứt."

Sau đó giọng của hai người xa dần, có vẻ đã đi ra sân, Lâm Khinh Chu hình như có nói gì đó, nghe không rõ.

Tần Việt chống cánh tay ngồi dậy, thay quần áo, sau đó di chuyển tới xe lăn bên giường. Khuỷnh da ngã bị thương phủ vết bầm tím đậm, trông nghiêm trọng hơn tối qua, không biết người kia nhìn thấy liệu có giật mình không.

Ngay sau đó anh sực nhớ tới gương mặt sưng lên vì đánh nhau của đối phương... Qua một đêm, có lẽ còn nặng hơn vết thương nhỏ này của anh nhiều.

"Không nhìn ra anh cũng gan ghê..." Trong sân, tiểu Yểu vừa mới giết một con gà, đang lấy máu vào chén, Lâm Khinh Chu đứng cạnh nhìn, tiện thể lặt cải thìa. Nghe thấy tiếng động đằng sau, lập tức quay người, "Anh, anh dậy rồi!"

Tần Việt nhìn chằm chằm mặt cậu, nhíu mày. Người kia cho rằng anh cậu chê bây giờ cậu xấu xí, tủi thân dẩu môi.

"Trên mặt em..." Không ngờ Tần Việt lại chỉ mặt trái của mình, động tác dễ thương như đang bán manh.

Lâm Khinh Chu học anh chọc má mình, còn nghiêng đầu: "Hửm?"

Tần Việt: "..."

Không đúng? Lâm Khinh Chu chọc tiếp bên còn lại.

Tần Việt đỡ trán, vui vẻ nói: "Máu gà, dính trên mặt."

"Hả?" Tiểu Yểu ngẩng đầu lên, "Có thiệt nè! Hahahaha... Xin lỗi bà chủ, có lẽ hồi nãy cắt cổ gà sơ ý bắn lên."

Lâm Khinh Chu không nói nên lời, mặt cậu đã đủ thảm không nỡ nhìn rồi, buổi sáng lúc ra ngoài cũng không dám soi gương, sợ kích động lại chạy đi đánh nhau với Lý Hải Dương thêm một trận, bây giờ dính máu gà nữa là thế nào, thêm tím thêm xanh rồi thêm đỏ? Gom một bảng pha màu luôn?

Cậu xấu hổ che mặt lại: "Em đi rửa!"

"Qua đây." Tần Việt vẫy tay với cậu.

Mặc dù Lâm Khinh Chu không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua, ngồi xổm xuống bên chân anh cậu: "Sao vậy anh, người có đau không, sáng bôi thuốc mỡ -"

Chưa dứt lời đã nghẹn lại, bởi vì ngón tay của Tần Việt lau mặt của cậu một cái.

Thật ra chỉ là một cái thoáng qua, lúc rút về Lâm Khinh Chu nhìn thấy trên bụng ngón tay xinh đẹp của anh dính một vệt máu nhỏ.

Là giọt máu vốn bắn trên mặt cậu.

"Được rồi." Tần Việt nói bằng giọng điệu thản nhiên.

Trái cổ của Lâm Khinh Chu lăn một cách khó khăn, gật đầu, khẽ nói: "Ừm."

Bình Luận (0)
Comment