Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 12

"Sau đó nữa, mỗi ngày em sẽ vượt qua hơn nửa đảo cố tình đi ngang qua cửa homestay, homestay vẫn vắng vẻ, cả nửa ngày mới thấy được một khách, nói ra không sợ anh cười, chứ bản thân em lúc đó còn lo homestay sẽ vì vậy mà đóng cửa."

"Tuy nhiên hai ngày sau em đã bị vả mặt, hôm ấy em làm thuê ở tiệm trà sữa về, thế mà thấy ông chủ dán thông báo tuyển dụng ở cửa."

Nói đến đây tiểu Yểu không nhịn được bật cười, "Sau đó thì em tới xin việc."

Ông chủ phỏng vấn cũng không phỏng, chỉ nói cả homestay chỉ có một mình cô là nhân viên, mọi công việc đều do mình tiểu Yểu làm, hơn nữa tính tình anh không tốt, chịu được thì ở lại, không được thì đi.

Khi đó tiểu Yểu không tin là thật, thầm nghĩ người xinh đẹp như vậy, sao tính tình xấu cho được, rõ ràng dịu dàng như thế, còn rất lương thiện, hơn nữa không nói cái khác, vì một giá sách kia thôi cô cũng phải ở lại.

"...sau đó ở lại liền ở tới bây giờ. Anh đừng thấy việc làm ăn bây giờ tốt vậy, thật ra có khoảng thời gian hàng ngày vào không đủ ra, thậm chí em còn khuyên ông chủ, hay là đóng cửa luôn đi, đừng mở nữa, nhưng ông chủ không đồng ý, nói cho dù không còn người khách nào, [Phù Bạch] cũng phải mở tiếp. Lúc đó em không hiểu được, nhưng may mà chúng em đã cầm cự qua."

Tiểu Yểu nhận chén trong tay Lâm Khinh Chu, ngại ngùng nói: "Xin lỗi anh Lâm, anh xem em nói một hồi liền nói nhiều thế đó."

"Không sao." Cậu rất thích nghe. Tuy tiểu Yểu không nói kĩ, nhưng Lâm Khinh Chu như có thể mường tượng được khoảng thời gian ấy khó khăn bao nhiêu với Tần Việt. Một ông chủ hai chân bất tiện, một cô gái chưa thành niên, làm thế nào chống đỡ được một homestay lớn nhường ấy.

Nếu đã vậy, rốt cuộc vì sao còn muốn kiên trì tới cùng, [Phù Bạch] có ý nghĩa đặc biệt gì với anh sao?

Hay nói cách khác, giữa anh và bà ngoại, có quan hệ gì đó?

Hỏi Tần Việt chắc chắn anh sẽ không nói, nhưng có lẽ có thể đi hỏi mẹ cậu Lâm Lung.

Đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên, là đồ ăn tới trễ.


"Tôi đi lấy đồ ăn ngoài trước."

"Ấy, được, anh đi đi!"

Lúc đi qua quầy lễ tân lần nữa tiểu Yểu đang làm thủ tục nhận phòng cho hai khách trọ, nhìn thấy cậu, lên tiếng gọi lại: "Anh Lâm, vừa rồi quên hỏi anh, phòng anh đặt đến ngày mai, sau này còn ở tiếp không?"

Bước chân của Lâm Khinh Chu khựng lại, bản thân cậu đã quên béng việc này. "Tiếp..." Bản năng muốn nói tiếp, nhưng vé máy bay của Đường Tĩnh Du đã đặt xong rồi, cậu nắm chặt túi đồ ăn, khẽ giọng nói, "Không ở tiếp nữa, ngày mai chúng tôi đi."

"Thế à." Tiểu Yểu khá tiếc nuối.

Lâm Khinh Chu cảm thấy vẻ mặt mình chắc chắn còn khó coi hơn đối phương, cậu miễn cưỡng kéo khoé môi, không biết là an ủi tiểu Yểu, hay là an ủi chính mình: "Sau này sẽ còn gặp lại."

"Ừm, vậy sau này anh phải tới chơi thường xuyên nhé!"

Sau khi đưa phần của Đường Tĩnh Du rồi, Lâm Khinh Chu liền về phòng mình. Trên đường đi kéo dài lâu, nên cháo đã gần nguội hết, ăn vào miệng có vị tanh của hải sản, ăn mấy miếng là không ăn tiếp được nữa, ngực hơi hơi khó chịu.

Nhớ tới những lời tiểu Yểu mới nói, Lâm Khinh Chu không đợi trở về đã trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ cậu.

"Alo, Chu Chu hả, sao vậy con, có phải nhớ nhà rồi không?" Lúc đó Lâm Lung không đồng ý việc Lâm Khinh Chu về nước, cả nhà đều ở nước ngoài, bây giờ cậu muốn một mình trở về, Lâm Lung luôn thấy không yên tâm. Nhưng Lâm Khinh Chu rất kiên quyết, cuối cùng cũng đành để cậu đi.

Lâm Khinh Chu nghịch thìa nhựa trong tay, cháo vốn đã dính thành cục khuấy trông hơi ghê, mùi tanh cũng nặng hơn. "Mẹ, con có việc muốn hỏi ngài."


"Chuyện gì đó, hỏi đi."

"Homestay hồi xưa của ngoại, đã chuyển cho ai, là người quen ạ?"

Đầu dây bên kia im lặng giây lát, ngay lúc Lâm Khinh Chu ôm đầy mong đợi, lại nghe mẹ cậu nói: "Hình như không quen, mẹ không có ấn tượng gì, sao tự dưng lại hỏi cái này?"

Nghe giọng không có vấn đề gì, mẹ cậu cũng không cần thiết phải lừa cậu.

Quả nhiên là mình đã nghĩ nhiều, Lâm Khinh Chu nghĩ. Cậu ném thìa nhựa vào trong bát cháo, đậy nắp lại.

"Không có gì đâu ạ, tại con và Tĩnh Du muốn ra ngoài du lịch, Tĩnh Du nghe nói trước đây con sống ở đảo San Hô, liền bảo không thì cứ tới đây dạo một vòng, nhưng homestay bên đó bây giờ khá khó đặt, con muốn thử xem có thể mượn chút tiếng thơm của bà ngoại không."

Lời nói dối buột miệng nói ra không cần nghĩ ngợi, chính Lâm Khinh Chu cũng sửng sốt, không thể hiểu vì sao phải nói dối mẹ cậu việc này, mà không nói thẳng cho đối phương rằng mình hiện đang ở trên đảo.

Quá kì lạ, nhưng tựa hồ có một giọng nói đang ngăn cản cậu, không cho cậu nói ra.

"Đảo San Hô hay ho gì mà đi, muốn đi du lịch thì tới Vân thành, Hải thành, Tứ Cửu thành, mấy nơi này mới vui."

Bà nói: "Đảo San Hô gì cũng không có, không có gì tốt để đi. Nếu không đi Tứ Cửu thành đi, mẹ có không ít bạn bè ở đó, muốn đặt khách sạn nào cũng được."

Lâm Khinh Chu lên tiếng đáp lời, nhưng vẫn không nói thật: "Không cần phiền thế đâu ạ, có lẽ tụi con sẽ tới Lệ thành."


"Lệ thành à, Lệ thành cũng rất đẹp, tới đó khá tốt."

Sau đó hai người trò chuyện thêm vài câu, Lâm Khinh Chu liền tìm cớ gác máy, sợ bị mẹ nghe ra mình ở đâu.

Cũng có lẽ bởi vì sắp tạm biệt, tối nay Lâm Khinh Chu mất ngủ, nằm trên giường không sao ngủ được. Đếm cừu, đếm sủi cảo, nhạc nhẹ giúp ngủ ngon...cách nào cũng thử qua, nhưng vẫn ngủ không được.

Đường Tĩnh Du đặt vé một giờ chiều bay, điều này có nghĩa là sáng sớm bọn họ phải rời đảo, lúc đó Tần Việt chắc không ở homestay, thậm chí cậu không kịp nói từ biệt đối phương.

Bảo là có duyên sẽ gặp lại, nhưng lần kế tiếp tới đây, cũng không biết phải đến năm nào tháng nào.

Vừa nghĩ tới mấy chuyện này, trong lòng Lâm Khinh Chu càng buồn bực, càng mất ngủ thêm, lần tiếng sét ái tình này của cậu đến vừa nhanh vừa mãnh liệt, như một đợt sốt cao, bất ngờ đánh cậu tan tác, muốn hết bệnh lại chậm chạp và gian nan tựa như rút từng sợi tơ.

Về sau thiếp đi lúc mấy giờ Lâm Khinh Chu không biết, dẫu sao giấc ngủ này rất không chân thật, mơ mơ tỉnh tỉnh, mơ tận mấy cơn ác mộng, đến nỗi mà buổi sáng lúc đồng hồ báo thức kêu đầu cậu căng đét, suýt chút ngủ quên mất.

Ăn bữa sáng qua loa xong, hai người kéo vali tới bến đò.

Quả nhiên Tần Việt đi vắng, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng tinh thần của Lâm Khinh Chu vẫn khó tránh sa sút, dọc đường đi không mở miệng nói gì. May mà Đường Tĩnh Du cũng cực kỳ buồn ngủ, không nhận ra cậu khác thường.

Có hai cách rời đảo, một là giống như lúc họ tới, ngồi phà, 20 phút một chuyến, nửa tiếng lên bờ. Cách khác chính là ngồi ca-nô, không cần chờ, chỉ cần có thuyền là có thể xuất phát. Thời gian của họ khá dư giả, nên dứt khoát chờ phà, còn vừa được ngắm cảnh.

Thực ra cũng vì tên vịt ở đất gò Đường Tĩnh Du sợ tốc độ của ca-nô, không dám ngồi, cảm thấy thuyền lớn an toàn hơn.

Mặc dù mới bảy giờ sáng hơn, bến đò đã có rất nhiều người chờ, đều là những người định rời đảo, trời đổ mấy trận mưa liên tục mấy hôm, thế nhưng hôm nay là một ngày đẹp, bầu trời xanh biếc như tẩy, ngước mắt trông lên, giống như một bức tranh thủy mặc xinh đẹp vô cùng.

Lâm Khinh Chu ngồi trên tảng đá, miệng ngậm kẹo xí muội, mắt đảo lia lịa, không chết tâm tìm kiếm gì đó. Đương nhiên không ôm hi vọng gì, sao có thể trùng hợp vậy được chứ.


Thế nhưng vào năm phút trước khi rời đảo, vậy mà thật sự bị cậu bắt được một bóng dáng thân quen, người đó mặc một cây trắng hiếm thấy, động tác lăn xe lăn dường như hơi vội vã, khẽ run rẩy vào khoảnh khắc chạm mắt với Lâm Khinh Chu.

Rõ ràng cách một khoảng cách không gần, nhưng Lâm Khinh Chu thu hết mọi hành động của anh vào mắt. Không sót chút gì.

Cậu ồ rồi đứng dậy từ trên tảng đá, nuốt ực nửa viên kẹo xí muội tan còn một nửa, suýt chút nữa mắc trong họng.

"Tần --"

"Ông chủ Tần sao anh lại tới đây!" Chỉ là cậu chưa kịp nói chuyện, đã bị bạn tốt cướp, nơi bị hóc kẹo cũng cực kỳ khó chịu.

Tần Việt chào hỏi Đường Tĩnh Du, sau đó cũng gọi Lâm Khinh Chu: "Cậu Lâm."

Lâm Khinh Chu gật đầu, dứt khoát không nói gì. Song trong lòng lại bứt rứt khó chịu.

Tần Việt vội vàng xuất hiện ở đây quá kì quặc, nhưng hỏi anh cũng sẽ không nhận được đáp án mình muốn, người này luôn như vậy, nhìn như chu đáo lễ phép, thật chất luôn cách xa người khác, sẽ không giao phó chân tâm cho ai.

Nhưng có lẽ có, có người có thể tiến vào lòng anh, ví dụ như "người bạn tốt" kia.

Lâm Khinh Chu cảm thấy mình có bệnh thật rồi, nếu không sao lại ghen tuông ăn giấm với một người chưa từng gặp ở đây.

Cậu lén thở ra một hơi, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Ông chủ Tần cũng muốn rời đảo?"

Có điều nếu không nhớ nhầm, bình thường người bản địa muốn rời đảo sẽ tới một bến đò khác phía Bắc. Tách biệt với du khách.

Tần Việt nhìn cậu, lắc đầu: "Không phải, đúng lúc có việc ở gần đây, nhớ tiểu Yểu nói hôm nay các cậu rời đảo nên muốn qua đây xem thử, có lẽ vẫn kịp chào tạm biệt các cậu."

Bình Luận (0)
Comment