Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 122

Kết quả tái khám vẫn rất tốt, lịch phẫu thuật cuối cùng được đặt vào ngày mười một tháng Mười Một, cách bây giờ vừa đúng một tháng không ít không nhiều.

Bởi vì vậy, mấy ngày nay Lâm Khinh Chu trực tiếp nuôi Tần Việt như heo, buổi sáng sữa bò, trứng gà, bánh mì không thiếu một thứ, buổi trưa bữa nào cũng có canh, canh giò heo, canh đầu cá tàu hũ, canh sườn khoai từ, canh thịt bò nạm cà chua... Mỗi ngày không món nào giống món nào.

Canh buổi sáng cậu hầm trong nồi cơm điện trước khi ra ngoài, bởi vì vậy còn đặc biệt tới siêu thị mua một cái nồi nhỏ, chuyên dùng để nấu canh cho Tần Việt.

Đến buổi tối, cũng phục vụ những món đầy thịt cá.

Tần Việt rất cạn lời, hỏi cậu: "Em muốn đưa anh đi phẫu thuật, hay là đưa đến lò mổ?"

Lúc nói lời này bọn họ đang xem phim ở phòng khách, Tần Việt vừa bị Lâm Khinh Chu giám sát uống một chén canh táo đỏ nấm tuyết, bụng sắp nổ tung rồi.

Lâm Khinh Chu lại đứng dậy vào nhà bếp rửa chén, tiện thể rửa một chén anh đào đi ra. Tần Việt nhìn thấy lập tức đau đầu không thôi: "Anh thật sự không ăn nổi nữa."

"Không được, ăn hai trái, hôm nay trái cây chỉ ăn táo, bác sĩ đã nói, lượng dinh dưỡng phải cân bằng."

"..." Nhưng bác sĩ không bảo em nuôi anh như heo. Nếu như anh béo núc, dao phẫu thuật vào một lớp mỡ, e là không hay lắm đâu."

Vẻ mặt Tần Việt rất đường hoàng, Lâm Khinh Chu cười hôn khoé môi anh, rồi bóp cổ tay anh: "Không thể nào, gầy rõ như vậy mà, em cũng muốn nuôi anh mập thêm vài cân."

Cậu tự ngậm một trái anh đào, trong tay còn cầm một trái: "Anh, có hai cách, anh chọn cái nào?"

"..." Tần Việt cam chịu cắn trái cậu cầm, cảm thấy đồ ăn trong dạ dày sắp trào lên họng tới nơi.

"Nếu mập quá không xuống dao được thật đấy, anh không giỡn --"

Lời sau bị Lâm Khinh Chu dùng miệng chặn về bụng --

"Nếu sợ mập chúng ta vận động đi." Cậu áp lòng bàn tay lên ngực Tần Việt, vuốt ve, "Anh, lần trước em không chuẩn bị, tối nay chúng thử lại không, coi như vận động sau bữa ăn..."

Chớp mắt chỉ còn lại nửa tháng là phẫu thuật, tối thứ bảy ấy, Lâm Khinh Chu lái xe chở anh cậu đi nghe concert của ban nhạc Hắc Hồ.


Đây là buổi lưu diễn tròn mười ba năm của ban nhạc Hắc Hồ, bắt đầu từ tháng Chín năm nay, đi đến mười hai thành phố lớn, vừa, nhỏ toàn quốc, kết thúc vào cuối tháng Mười Hai.

Đồng thời cũng là buổi biểu diễn chia tay tay bass Tống Nhạc của ban nhạc.

Ban nhạc Hắc Hồ là thanh xuân của vô số người, bây giờ Tống Nhạc sắp rời ban nhạc, từ nay về sau ban nhạc Hắc Hồ không còn là ban nhạc Hắc Hồ ban đầu nữa, là đả kích lớn đối với rất nhiều người hâm mộ.

Có một vài người hâm mộ đuổi theo Hắc Hồ khắp cả nước, chỉ vì xem thêm mấy buổi biểu diễn.

Tháng này đúng lúc lưu diễn đến Đông thành, Lâm Khinh Chu đã giành vé từ tháng trước, muốn đi cùng với Tần Việt.

Địa điểm biểu diễn chọn cung thể thao lớn nhất Đông thành, lúc còn hơn nửa tiếng là bắt đầu biểu diễn, trong cung thể thao đã ồn ào đông đúc, hai người tìm được chỗ ngồi của mình.

"Anh." Lâm Khinh Chu cài hai cái băng đô chuột Mickey mua ở cổng ban nãy lên đầu mình và Tần Việt, còn vẽ kí hiệu của ban nhạc Hắc Hồ lên mặt Tần Việt -- một con cáo đen đơn giản.

Có lẽ cảm giác đầu bút quẹt lên mặt không thoải mái, lông mi Tần Việt chớp rất dữ, trong ánh sáng mờ ảo, ruồi đen dưới hốc mắt vẫn rất loá mắt, hết sức xinh đẹp.

"Anh, lông mi anh dài quá."

Tần Việt ngước lên, trả lại cậu một câu: "Em cũng vậy."

Lâm Khinh Chu bật cười khanh khách, đưa bút trong tay tới: "Anh, đến lượt anh vẽ cho em."

Ngón tay thon dài của Tần Việt cầm, khó xử: "Anh không biết."

Vẽ tranh là điểm yếu của Tần Việt. Hồi nhỏ Lâm Khinh Chu cảm thấy anh cậu là toàn năng, người này cực kỳ thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, giống như chỉ cần anh chịu học thì không gì có thể ngăn cản anh.

Ví dụ như hình học không gian Lâm Khinh Chu làm thế nào cũng không hiểu, anh chỉ cần nhìn sơ qua là có thể chọn được đáp án, tỉ lệ đúng rất cao.

Nhưng có một thứ Tần Việt cực kỳ dở, đó chính là vẽ tranh.


Tranh của anh, nói sao nhỉ, khá là trừu tượng, nhìn thoạt qua hoàn toàn không nhận ra anh vẽ cái gì. Lâm Khinh Chu từng nhầm anh vẽ bà ngoại thành người ngoài hành tinh, thỏ thành mèo.

Bức ổn duy nhất là một cây củ cải trắng màu nước, lúc đó Lâm Khinh Chu vô cùng tự hào, cứ như do chính cậu vẽ vậy, mua một khung tranh bồi bức củ cải trắng kia lại, treo ở chỗ bắt mắt nhất đại sảnh.

Có một lần một cặp vợ chồng trẻ dắt cô con gái bốn năm tuổi của họ lên đảo du lịch, sau khi vào đại sảnh bé gái kia thấy ngay bức tranh trên tường, chỉ nó nói với mẹ cô nhóc: "Mẹ ơi, sao tranh của con lại được treo ở đó dợ..."

Lúc đó Tần Việt không nói gì, thế nhưng đến khi gia đình ba người vào phòng, lập tức lấy bức tranh kia xuống. Lâm Khinh Chu ở bên cạnh ôm bụng cười, sau đó thừa lúc Tần Việt đi làm việc, treo tranh lên lại.

Mười năm trôi qua, bây củ cải trắng kia vẫn được treo trên tường, thậm chí trở thành bảo vật trấn tiệm của [Phù Bạch], trên Dianping có rất nhiều bình luận nhắc đến bức tranh này, khen ngợi ông chủ "có tuổi thơ".

Cũng không biết nếu anh cậu nhìn thấy mấy bình luận này sẽ có cảm tưởng gì.

"Không sao, vẽ đại đi, cứ coi như là vẽ củ cải trắng ấy."

Lực tay Tần Việt nặng hơn.

"Ui -- đau --"

Tần Việt dừng động tác, lông mi chớp nhanh.

"Anh, thế này nhìn lông mi của anh càng dài hơn, đẹp quá." Cậu thật sự không sợ Tần Việt sẽ vẽ tệ, không chịu ngồi ngay ngắn, giơ tay chạm hàng mi dài kia, "Sao anh em lại đẹp vậy kìa, hệt như thiên tiên, chắc chắn đời trước em là một người tốt tích đức hành thiện."

Người kia bị cậu chạm như vậy, theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, ngả về sau mấy tấc. "Được rồi."

"Nhanh vậy?" Lâm Khinh Chu mở camera trước của điện thoại, soi mặt mình, "Để em xem có nhận ra là cá..."

Là trái tim.

Thảo nào cảm thấy anh cậu chuyển động bao nhiêu đã vẽ xong rồi.


Bởi vì không phải vẽ cáo.

Mà là một trái tim.

"Anh, anh như thế này em sẽ..."

"Anh không biết vẽ cáo, vậy nên chỉ đành cho em..."

Hai người cùng lúc lên tiếng.

[Ầm --]

Mà ngay lúc này, ánh đèn trong cung thể thao bỗng nhiên tối hết lại, giọng nói của hai người cũng ngưng bặt, ăn ý nhìn về phía sân khấu.

Vài giây sau, tất cả ánh đèn dồn đến trung tâm sân khấu, bốn thành viên của ban nhạc Hắc Hồ không biết đã xuất hiện trên sân khấu từ lúc nào, vào khoảnh khắc ấy toàn bộ khán giả có mặt sục sôi, trên khán đài vang lên tiếng hét hết đợt này đến đợt khác.

"Hỡi tất cả các bạn dưới sân khấu, xin chào, tôi là ghi-ta Thái Thái."

"Tôi là bass Tống Nhạc."

"Tôi là tay trống tiểu Trí."

"Tôi là hát chính Young."

"Chúng tôi là -- Ban nhạc Hắc Hồ --"

Bình thường ban nhạc Hắc Hồ chỉ có một câu đơn giản nhất "Xin chào mọi người, chúng tôi là ban nhạc Hắc Hồ", hôm nay vì lý do gì mà giới thiệu bản thân trịnh trọng như vậy, tất cả mọi người có mặt đều hiểu rõ trong lòng.

Bầu không khí bùng nổ ban đầu đột nhiên nguội lại, cô gái bên tay phải Lâm Khinh Chu từ lúc Thái Thái bắt đầu nói câu đầu niên đã nghẹn ngào, lúc này đã gục trên vai bạn trai khóc nức nở.

"Bắt đầu buổi biểu diễn, tôi đại diện Hắc Hồ xin lảm nhảm với tất cả các bạn thêm một hồi, mong mọi người đừng chê tôi phiền."

Ánh đèn tập trung trên người hát chính Young, Young người giống như tên, vóc dáng không cao, khuôn mặt búp bê đáng yêu, mắt to, da trắng, nếu như không kể tuổi tác, không ai tin anh ta lại là người lớn tuổi nhất trong ban nhạc, năm nay đã 35 tuổi.


Càng không ngờ được bên trong cơ thể nhỏ nhắn của anh ta ẩn chứa sức bùng nổ to lớn cỡ nào.

"Mười ba năm trước, tôi là một sinh viên tốt nghiệp đại học chán chường thoái chí, vừa bị ông chủ sa thải, đang lúc mờ mịt không biết phải làm sao, dùng một trăm tệ cuối cùng trên người gọi đầy một bàn đồ ăn ở quầy đồ nướng ven đường, sau đó... Uống say rồi, gân giọng gào năm tháng rực rỡ của beyond. Có hát lạc điệu hay không tôi không biết, bởi vì lúc đó uống nhiều quá."

Nhớ lại chuyện lúng túng, Young bật cười, thành viên ban nhạc và các người hâm mộ dưới sân khấu cũng cười theo.

"Đúng lúc đó, đột nhiên có một nhóc lông vàng chạy tới hỏi tôi, nói, anh nè, em cảm thấy anh hát rất hay, có hứng thú gia nhập ban nhạc của tụi em không. Tôi nhớ hình như tôi trợn mắt với cậu ta," Anh ta nhìn tay bass Tống Nhạc hỏi, "Có không?"

Tống Thần cười: "Ừm, có."

Young lập tức cười to hơn: "Lúc đó tôi thầm nghĩ, nhóc lừa đảo đâu ra đây, ban nhạc cóc khô gì chứ, bố nó tôi còn là ảnh đế đây. Nhưng khi ấy tôi nói thế nào nhỉ, có lẽ vì cồn lên não, lại đang rất chán, vậy nên thật sự đi cùng tên nhóc lông vàng kia."

"Kí ức sau đấy có hơi mơ hồ, dù sau lúc tỉnh lại phát hiện có ba tên ngốc đang ngồi chồm hổm bên cạnh, một là nhóc lông vàng gặp tối qua, hai đứa khác không quen, nhưng cũng ngốc."

"Tôi đoán ba đứa nó uốn cùng một tiệm cắt tóc, lông vàng, lông hồng, lông trắng, mấy tên nhóc nhìn chằm chằm tôi giống như động vật quý hiếm, nhìn đến mức tôi sởn da gà, cảm thấy giây tiếp theo chúng sẽ cho tôi một dao, bán thận tôi."

Nghe đến đây, Lâm Khinh Chu cũng không nhịn được bật cười, nghiêng qua nhìn người bên cạnh, nhận thấy anh cậu cũng đang cười. Hàng mi rung rinh, đẹp đến khó tả.

"Có điều may mà tụi nó không muốn thận của tôi, mà muốn tôi, nhưng bớt đùa, một sinh viên tài năng như ông lập ban nhạc với mấy tên gội - cắt - sấy, nói ra còn cần mặt mũi hay không? Không làm, nhất quyết không làm."

"Nhưng nhóm tên ngốc này chính là cường đạo, tôi không làm thì tụi nó không thả tôi đi, tôi đánh nhau với ba đứa nó một trận, đánh đến ngu người, nói, làm thì làm, làm bố nó! Ông đây không làm công nữa, ông lập ban nhạc!..."

Bàn tay để trên chân được nắm nhẹ lấy, Lâm Khinh Chu quay mặt sang, đón được tầm mắt của Tần Việt.

"Lúc trước em... Đã đánh nhau với tên ma men kia thật sao?"

Lâm Khinh Chu không ngờ anh vẫn còn nhớ cái này, trong tích tắc suýt không nhảy số kịp, trái tim bỗng nảy lên.

"Đúng, đúng vậy, sao tự dưng anh hỏi cái này, anh không tin em hả?"

Tần Việt lắc đầu: "Không có gì." Lại đảo mắt về sân khấu, cánh tay cũng rút về theo, dường như chỉ thuận miệng hỏi như vậy thật.

"Anh." Cánh tay lại bị Lâm Khinh Chu cản lại, lòng bàn tay đi xuống từng tấc, tạo thành tư thế đan mười ngón tay.

Dường như Tần Việt lại nhìn về phía cậu, nhưng không nhúc nhích, hai cánh tay cứ nắm lấy nhau như thế.

Bình Luận (0)
Comment