Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 132

Nhắc nhở: nếu như bạn chỉ muốn ngọt ngào, lúc đọc đến 13 hãy dừng lại, bởi vì phía sau sẽ quay về tuyến hiện thực.

6.

Song Lâm Khinh Chu đã giữ lời, bảo vệ Tần Việt rất nhiều năm, từ ngày đầu tiên Tần Việt đến đảo San Hô đến khi họ tốt nghiệp cấp hai, sắp sửa đến Đông thành học cấp ba.

Trọn 9 năm. Hai người cùng học hết Tiểu học, lại học xong cấp hai, bây giờ sắp cùng đến Trung học Đông thành 1.

Thành tích của Lâm Khinh Chu không tốt lắm, cậu giống như chú mèo nhỏ trong truyện ngụ ngôn, làm việc gì cũng một dạ hai lòng, không thể yên tĩnh, học hành đương nhiên cũng vậy.

Lâm Lung là nghệ sĩ piano nổi tiếng trong và ngoài nước, biểu diễn bên ngoài quanh năm suốt tháng, căn bản không rảnh quan tâm việc học của Lâm Khinh Chu, vậy thì người làm anh là Tần Việt đến quản thúc cậu.

Đúng lúc ba mẹ Tần Việt cũng bận làm ăn, mỗi ngày anh đều ở nhà Lâm Khinh Chu ăn cơm, đôi khi sẽ ngủ lại. Ăn xong hai người sẽ làm bài tập trong phòng của Lâm Khinh Chu.

Lâm Khinh Chu là đứa không thể ngồi im, chốc ngó nghiêng, khi cào móng, thường hay lấy một túi đồ ăn vặt ra ăn, không chịu học hành đàng hoàng.

Vào lúc cậu lén lút làm mấy việc này Tần Việt dùng bút trong tay gõ lên mu bàn tay cậu, Lâm Khinh Chu sẽ ngoan ngoãn một lát, nhưng chưa được bao lâu đã chứng nào tật nấy.

Chẳng qua thói quen là phải nuôi dưỡng từ từ, dưới sự quản thúc của Tần Việt, Lâm Khinh Chu vẫn tiến bộ rất nhanh, vả lại chính cậu cũng muốn cùng học cấp ba, thi đại học cùng với Tần Việt.

Thành tích của Tần Việt tốt hơn cậu, nếu như cậu không chăm chỉ học tập sẽ rớt Trung học Đông thành 1, hai người sẽ tách ra.

“Anh, nếu như em đậu Đông thành 1, anh có thể thưởng cho em không?”

7.

Khi hỏi chuyện này là vào kì nghỉ hè lớp tám, lúc chạng vạng, mặt trời lặn xuống, hai người ngồi dưới gốc cây ngân hạnh to trong sân ăn sinh tố ngoại làm, bà cụ nằm trên ghế bập bênh, phẩy quạt hương bồ nghe ra-đi-ô.

“Ui dào ôi con khỉ nghịch ngợm kia, con thi cho ai, còn đòi nhóc Tần thưởng cho con, không biết ngượng.”

“Bà ngoại! Ngoại lại cười nhạo con!”

Đậu Hiểu Hoa lấy quạt hương bồ che nửa bên mặt cười trộm. Lâm Khinh Chu dẩu môi lắc cánh tay của Tần Việt: “Em mặc kệ, em muốn thưởng, em muốn thưởng em muốn thưởng!”

Tần Việt bị cậu lắc cho choáng đầu, hỏi cậu: “Muốn cái gì?”

Lâm Khinh Chu nghiêng đầu, nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Chưa nghĩ ra, cái này không gấp, anh, anh đồng ý trước rồi em nói sau.”

Tần Việt chỉ đành gật đầu.

Có ước hẹn này, Lâm Khinh Chu quyết chí chăm chỉ, thật sự đậu vào Đông thành 1.

Vì để tiện cho Lâm Khinh Chu đi về, Lâm Lung mua một căn nhà cạnh trường, Tần Việt liền vào ở cùng cậu. Giống trên đảo San Hô, hai người cùng đến lớp, cùng tan trường, cấp ba rất mệt, ngày nào Lâm Khinh Chu cũng than vãn, nhưng vẫn cắn răng theo kịp bước chân của Tần Việt.

Chỉ khi tối đến trước lúc ngủ cậu sẽ dang rộng hai tay vòi Tần Việt một cái ôm: “Anh, anh ôm em đi, cho em sạc điện một lát.”

“Sao em lại dính người vậy Lâm Khinh Chu.”

Lâm Khinh Chu ngã trên người anh, nhắm mắt, trông như sắp mệt chết nói: “Anh, cứ coi như em không có tiền đồ đi, em chăm chỉ học hành chỉ vì thi đại học với anh, không có anh em không học tiếp được.”

Tần Việt cười nó: “Ngoại mà nghe thấy thể nào cũng nói em.”

Lâm Khinh Chu vẫn nhắm mắt, nhưng cũng cười theo anh: “Nói thì nói thôi, dù sao ngoại cũng trách mắng em đó giờ, em cảm thấy anh mới là cháu ngoại cưng của bà, còn em được nhặt về.”

“Ngày mai gọi điện cho ngoại đi, mấy ngày rồi, chắc bà cụ nhắc mãi.” Tần Việt nói.

Người trên người cả buổi không lên tiếng, Tần Việt nhìn sang, nhịp thở vững vàng, đã ngủ lâu rồi.

8.

Trưa hôm sau, hai người vừa tới căn tin ăn cơm, đàn em dưới bọn họ một lớp ở cửa lớp họ nhìn dáo dác.

Là đến tìm Tần Việt.

Phòng học của lớp họ ở tầng trệt, gần đó có một con đường rợp bóng cây, hai bên trồng đầy hoa giấy, hình thành một giàn hoa xinh xinh, hai người đi dưới giàn hoa giấy.

Nam sinh ngượng ngùng tỏ tình với Tần Việt, nhưng bị Tần Việt từ chối.

“Tại sao vậy đàn anh, bởi vì em là con trai ạ?”

Tần Việt lắc đầu, xuyên qua khe hở của giàn hoa lia mắt đến phòng học cách đó không xa, Lâm Khinh Chu đang ngồi trên bậc thang ở cửa lớp, hai tay chống cằm, thỉnh thoảng lại duỗi cổ trông về phía họ.

Tần Việt thu tầm mắt về, xin lỗi nam sinh kia một lần nữa, sau đó nói: “Không phải, bởi vì anh đã có người mình thích rồi.”

Hai người nói chuyện xong đi về, bóng dáng của Lâm Khinh Chu vút qua trước mặt Tần Việt, biến mất thần tốc.

Cũng không biết cậu lại cáu kỉnh gì, cả buổi chiều sau bơ đẹp Tần Việt. Ngay cả bàn cùng bàn cũng thấy lạ, hỏi cậu cãi nhau với Tần Việt rồi à.

Trong lớp ai ai cũng biết Lâm Khinh Chu là cái đuôi nhỏ của Tần Việt, Tần Việt đi đến đâu Lâm Khinh Chu theo đến đó, không rời một khắc.

Có thể nhịn nửa ngày trời không nói chuyện, đúng thật là mặt trời mọc đằng Tây.

9.

Trên đường về nhà, Lâm Khinh Chu đi như bay, rất có xu thế tiếp tục phớt lờ Tần Việt. Tần Việt đuổi theo cậu, một tay ghì ba lô của cậu, xách người tới trước mặt mình. Lâm Khinh Chu không tình nguyện, vẫn muốn đi về phía trước, quơ quàng bốn chi giống hệt con rùa nhỏ bị nắm mai không di chuyển được.

“Sao em lại giận?”

Lâm Khinh Chu thở phì phò từ mũi: “Em không giận.”

“Thế tại sao lại lơ anh?”

“Không muốn để ý anh vậy đó.” Lâm Khinh Chu ngang ngược không nói lý.

“Do anh đã làm sai gì sao?”

Lâm Khinh Chu tiếp tục vùng vẫy, Tần Việt liền buông ba lô ra, Lâm Khinh Chu có vẻ không ngờ anh sẽ làm thế, trông như lại càng tức giận hơn. Cậu tức sôi gan trừng Tần Việt, hai tay với ra sau giữ bao lô, chạy vụt đi.

Tần Việt cứ tưởng cơn giận này sẽ không vơi được trong một sớm một chiều, nào ngờ hôm đó tắm rửa xong, Lâm Khinh Chu đã chủ động nói chuyện với anh.

Cậu đun hai ly sữa, ực ực uống hết, liếm vết sữa ở khoé môi, nhìn chiều cao của mình, rồi lại nhìn Tần Việt:



“Anh nè, rõ ràng hồi đó tụi mình xêm nhau, vì sao bây giờ anh cao hơn em một cái đầu, có phải anh lén uống sữa không?”

“Anh không có.” Tần Việt nói. Anh vươn tay tính lấy ly sữa kia, thế nhưng Lâm Khinh Chu đi trước anh một bước, uống cả ly sữa của anh vào bụng, “Chắc chắn là có, sau này anh đừng uống sữa nữa, em uống, chờ khi nào em cao bằng anh anh hẵng uống.”

Nhóc con này bao giờ cũng ngang ngược thích nói linh tinh, Tần Việt tốt tính nhường nó: “Được.”

Thế nhưng chưa được mấy phút, Lâm Khinh Chu lại bưng một ly sữa vào, phụng phịu nói: “Thôi, cứ uống đi thôi, nam tử hán đại trượng phu không thể khắc khe với vợ mình, bằng không là đàn ông gì chứ.”

Từ nhỏ đến lớn, không ít lần Lâm Khinh Chu treo hai từ vợ bên môi, không chỉ Tần Việt, hai bên gia đình lẫn ông bà ngoại đều đã quen.

Tần Việt đỡ trán cười: “Ừ, anh uống.”

“Không cho cười!” Lâm Khinh Chu hung dữ ôm lấy cánh tay anh.

Tần Việt nhịn cười: “Ừ, không cười.”

“Cũng không cho yêu đương.”

“Hửm?”

“Anh, yêu sớm là không đúng, anh phải thi đại học với em, không được yêu sớm với người khác.”

“Anh không có.”

“Suýt là anh có rồi, cái cậu trưa nay muốn tỏ tình với anh đúng không?”

Tần Việt lộ vẻ kinh ngạc: “Sao em biết?”

Lâm Khinh Chu đắc ý sắp vểnh cả đuôi: “Em biết đó, em nhìn ra được.”

“Cậu ấy là con trai.” Tần Việt thăm dò nói.

“Vậy thì thế nào, con trai cũng có thể hẹn hò với con trai mà, em biết. Nhưng anh không được yêu đương với cậu ra.” Nó nghiêm túc cảnh cáo Tần Việt.

Tần Việt hơi híp mắt, hỏi nó: “Tại sao?”

Lâm Khinh Chu đảo mắt lia lịa hai vòng, ôm Tần Việt chặt hơn: “Nói chung là không cho phép. Nếu không em sẽ không để ý đến anh, không tốt với anh nữa.” Nó làm nũng, “Anh, chắc chắn anh không nỡ khi em không tốt với anh đâu nhỉ?”

10.

Hôm lễ trưởng thành 18 tuổi, trường học tổ chức cho học sinh Mười Hai đến viện phúc lợi trong thành phố làm tình nguyện. Với Lâm Khinh Chu, chỉ cần không phải là ở trong kiểm tra vào học, bảo cậu làm gì cậu cũng vui. Vậy nên sau khi đến viện phúc lợi cậu như cá gặp nước, phát quà cho các bạn nhỏ xong thì cùng nhau chơi đùa.

Tính tình Tần Việt lạnh nhạt, không giỏi giao tiếp với các bạn nhỏ, đành ở cạnh hỗ trợ. Rất nhanh anh đã nhìn thấy hai bạn nhỏ ngồi dưới gốc cây.

Tuổi không lớn, nom chỉ khoảng bốn năm tuổi, ngồi im đấy, lúc nhìn những đứa trẻ khác vui chơi không giấu được vẻ ước ao.

Tần Việt đã quen với Lâm Khinh Chu làm ầm ĩ, thật tình thấy làm lạ với hai bạn nhỏ ngoan ngoãn như vầy, bèn đi tới.

“Sao hai em không ra chơi?”

Đứa trẻ cao nhỉnh hơn phía trước, cười ngượng: “Em không nhìn thấy, tim em ấy không khoẻ, không thể vận động.”

Mãi lúc này Tần Việt mới phát hiện ánh mắt của đứa bé này trống rỗng, tầm nhìn không có tiêu cự. Nói chuyện với anh cũng không nhìn về phía anh.

Hoá ra là không nhìn thấy.

Nhưng em ấy có một đôi mắt rất đẹp.

Tần Việt nhớ tới trong ba lô của anh có một chiếc ra-đi-ô, vốn là mua tặng cho Đậu Hiểu Hoa, muốn gửi trên đường từ viện phúc lợi về, bây giờ nhìn thấy hai bạn nhỏ này, anh lập tức lấy ra-đi-ô ra.

“Có muốn nghe thuyết thư không?”

“Thuyết thư ạ?”

“Phải, cũng gần tương tự kể chuyện, giờ này kênh thuyết thư đúng lúc kể [Tùy Đường anh hùng truyền]...”

11.

Trên đường về, Tần Việt gọi điện cho bà cụ, nói bà biết ra-đi-ô của bà đã bị hẫng tay trên, hai hôm nữa sẽ gửi cho bà cái mới mua.

Bà cụ thoải mái nói: “Không sao, hai bữa trước ông ngoại tụi con loay hoay nửa ngày đã sửa cho ngoại rồi, không còn chút trục trặc nào, phỏng chừng vẫn còn nghe được mười năm.”

Bà cụ hỏi han việc học, sinh hoạt của họ một hồi rồi cúp điện thoại, bảo là phải cùng các bạn già đi đánh mạt chược.

“Anh, anh mềm lòng với hai đứa bé kia phải không?”

“Ừm, trông hai đứa không dễ dàng gì.”

Lâm Khinh Chu treo trên người anh theo thói quen, cũng không chịu đi đường đàng hoàng: “Anh, nói thật thì em có hơi ghen tị, nhưng ai bảo anh là anh của em chứ, đừng buồn, cùng lắm là về sau tháng nào chúng mình cũng đi thăm hai đứa, hơn nữa bác viện trưởng là người rất tốt, mẹ em có quen, thế nên anh đừng lo.”

Tần Việt gật đầu: “Ừm.”

“Hầy.” Lâm Khinh Chu bình tĩnh thở dài một hơi, “Làm sao đây, anh em sao lại vừa đẹp vừa tốt bụng như vậy chớ, anh nè, anh không được yêu sớm đâu đấy.”

Tần Việt không biết giữa hai cái này có liên quan gì mà bị cậu nói chung với nhau, nhưng vẫn trả lời: “Biết rồi mà.”

12.

Mấy ngày thi đại học đều đẹp trời, hai đứa trẻ không khiến phụ huynh hai nhà nhọc lòng, vẫn giống y như trước đây, nên mấy giờ dậy thì mấy giờ dậy, cần làm gì thì làm đó.

Tần Việt ra ngoài trường thi trước, chờ tại nơi bọn họ đã hẹn, nửa phút sau Lâm Khinh Chu chạy như bay đến, từ xa đã dang hai tay với anh, sau đó bắn vào lòng anh như tên lửa: “Anh! Thi xong rồi! Lẩu! Đồ nướng! Game! Yêu đương!”

Tần Việt bóp gáy cậu xách cậu xuống, làm như vô ý hỏi: “Yêu đương với ai?”

Lâm Khinh Chu cười trộm một hồi, nhìn lướt qua mặt anh: “Tạm thời không cho anh biết, anh sẽ biết mau thôi, chỉ là không biết anh ấy có đồng ý hay không.”

Tần Việt vuốt ve phần thịt mềm trên gáy cậu: “Sẽ đồng ý.”





“Thật hả?!” Lâm Khinh Chu ngước mặt lên từ trong lòng anh, đưa ngón út ra, “Vậy ngoắt ngoéo, anh không được hối hận, ai thất hứa người đó là chó con.”

Ngoắt ngoéo xong, Lâm Khinh Chu nắm tay anh cho anh xem mồ hôi ở tay mình: “Anh xem em này, 15 phút trước khi thu bài phát hiện mình vẫn chưa tô đáp án, sợ toát mồ hôi lạnh, bây giờ vẫn chưa rút, suýt chút nữa là không thể cùng trường với anh rồi.”

Cậu nghĩ lại còn rùng mình, lúc nói chuyện tim đập rất nhanh, cách khoang ngực mỏng, Tần Việt có thể cảm nhận được tần suất đập của trái tim ẩn giấu bên trong. Nhịp tim của anh cũng trở nên nhanh, rất nhanh theo.

“Mau mau mau, anh, về nhà lấy va li, tối em muốn ăn đùi gà ngoại làm, còn sinh tố nữa!”

[Phù Bạch] tối đó rất náo nhiệt, phụ huynh hai nhà bảo là rất bận xuất hiện trong nhà như kỳ tích, mẹ Tần làm một chiếc bánh kem sô cô la vì kỳ thi đại học của cả hai, ông bà ngoại thì phụ trách một bàn món ngon.

Ba Tần dời bàn vào sân, mọi người ngồi trong sân vừa ăn vừa trò chuyện.

Lâm Khinh Chu ôm ghi-ta của mình từ trong phòng xuống, ngâm nga mấy bài dân ca, Tần Việt ngồi đối diện cậu, tầm mắt của Lâm Khinh Chu thường xuyên dừng trên mặt anh, vào lúc cậu hát đến thiếu niên yêu dấu, hát đến nước ngọt ngày hè, hát đến năm dài tháng rộng…

13.

Bữa cơm này ăn đến tối muộn, đêm đó đương nhiên hai người vẫn ngủ chung. Lâm Khinh Chu vẫn ôm ghi-ta của cậu trong lòng, Tần Việt tắm rửa xong đi ra, Lâm Khinh Chu liền đàn hát một bài hát cho anh.

Lúc nốt nhạc cuối dừng lại, Lâm Khinh Chu đặt ghi-ta ở đuôi giường.

“Anh, bài hát này do em tự viết.”

“Là em viết cho anh.”

“Anh, không phải anh hỏi em muốn yêu đương với ai sao, bây giờ anh vẫn muốn biết chứ?”

Cậu hô biến ra một đóa hướng dương từ phía sau đưa cho Tần Việt, đôi mắt sáng ngời nhìn Tần Việt chăm chú. Khiến cho Tần Việt nhớ tới lần đầu gặp mặt rất nhiều rất nhiều năm về trước, đứa trẻ nắng ăn đen thui với cái mũi đỏ tróc da nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt xinh đẹp, nói với anh: “Anh tên Lâm Khinh Chu, em tên là gì thế?”

Khi đó Tần Việt thật sự thấy cậu hơi phiền, nhưng phiền mãi cũng đã quen, vậy là không thể xa dẫu một ngày.

Anh nhận bó hướng dương kia từ trong tay Lâm Khinh Chu, khẽ cụp mắt, nhìn lại cậu: “Với ai.”

Lâm Khinh Chu hơi nghiêng người, bờ môi mềm mại hôn lên nốt ruồi đen nhỏ dưới hốc mắt của Tần Việt.

“Bây giờ anh đã biết chưa?”

Hàng mi của Tần Việt run rẩy, trái cổ cũng lăn không ngừng, anh dùng một tay ấn vai Lâm Khinh Chu, ngăn động tác muốn lùi về sau của cậu, đè giọng, “Chưa biết, Lâm Khinh Chu, em phải nói rõ ra anh mới biết được, vậy nên người em thích là ai.”

“Là anh.” Lâm Khinh Chu cũng không ngượng ngùng, biết rõ Tần Việt cố tình nhưng cậu vẫn thuận ý đối phương, “Là anh trai, cho nên anh trai có thể hẹn hò với em không?”

Tần Việt nuốt nước bọt, tơ tình cuộn trào trong mắt như cơn sóng lúc triều lên, hắt đến từng lớp từng lớp, khiến cho Lâm Khinh Chu theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.

Nhưng cậu không sợ hãi, mà giữ một bàn tay của Tần Việt, “Anh, chúng ta đã đính ước từ bé, anh được định sẵn là cô dâu của em, hôm nay nếu như anh không bằng lòng vậy sang ngày mai em hỏi lại.”

Tần Việt cố ý hỏi cậu: “Nếu ngày mai không đồng ý thì sao?”

“Vậy mỗi ngày em hỏi một lần, cho đến khi anh ưng em, chắc chắn anh sẽ thích em mà đúng chứ?”

Tần Việt cũng không giả vờ nữa, anh gần như thô bạo ôm lấy Lâm Khinh Chu bằng cánh tay ôm đóa hướng dương, khoảng cách bỗng nhiên sát lại làm hô hấp của cả hai quấn quýt.

“Đúng, anh thích em.”

“Lâm Khinh Chu, anh muốn hẹn hò với em, đã hỏi tên của anh, ăn oden của anh thì phải ở bên anh.”

14.

“Tích —— tích —— tích...” Trong phòng bệnh, các loại máy móc vận hành liên tục, Tần Việt từ từ mở mắt ra, đối diện với Lâm Khinh Chu bên giường bệnh.

“Anh, anh tỉnh rồi?” Lâm Khinh Chu giúp anh rót một ly nước, cẩn thận đút anh uống.

Tần Việt nhìn cậu không chớp mắt, nhìn đến mức Lâm Khinh Chu nhận thấy không bình thường, cậu hôn khoé môi anh cậu, “Sao vậy anh, sao lại nhìn em như vậy?”

Tối qua trước khi ngủ hai người cùng xem một bộ phim, nhân vật chính bất ngờ xuyên về quá khứ, bù lấp rất nhiều nuối tiếc trong cuộc đời, Lâm Khinh Chu chợt nảy số, cũng tưởng tượng ra rất nhiều giá như.

Lúc đó Tần Việt không đặt giả dụ theo, không ngờ đến tối lại mơ một giấc mơ như thế, lúc mở mắt ra suýt không phân biệt được đêm nay là đêm nào, cõi mơ và hiện thực.

Anh túm gáy của Lâm Khinh Chu, cùng cậu hôn môi: “Anh đã nằm mơ.”

“Giấc mơ gì, mơ thấy em sao?”

“Ừ.”

Anh kể giấc mơ dài thật dài, đẹp thật đẹp kia cho Lâm Khinh Chu nghe, Lâm Khinh Chu nằm sấp trên ngực anh, viền mắt đỏ hoe, còn lặng lẽ chảy nước mũi.

“Anh, nếu như cho anh chọn, anh hi vọng giấc mơ này biến thành hiện thực không?” Cậu lại đặt giả thiết.

Tần Việt không trả lời cậu ngay, mà nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, trong phòng bệnh yên tĩnh, Lâm Khinh Chu nghe nhịp tim gần ngay bên tai của anh cậu, không thể ngăn viền mắt càng ngày càng đỏ.

Cậu cũng không biết tại sao, chỉ là rất khó chịu. Có lẽ bởi vì mọi thứ trong mơ đều quá tốt đẹp, còn anh cậu đã quá khổ.

“Lâm Khinh Chu.” Tần Việt đột nhiên gọi tên cậu. Lâm Khinh Chu ngẩng đầu, “Anh.”

Tần Việt lau nhẹ viền mắt đỏ bừng của cậu, “Mơ rất đẹp, mọi thứ trong mơ đều rất đẹp, nhưng bây giờ cũng rất tốt, em ở bên anh là đã tốt lắm rồi.”

“Ừm.” Lâm Khinh Chu nhếch môi, “Em cũng cảm thấy... Rất tốt.”

“Đừng cười nữa, cười còn khó coi hơn khóc.”

Lần này Lâm Khinh Chu thật sự là vừa khóc vừa cười: “Anh, sao anh lại như vậy, còn chưa chồng chồng già mà anh đã chê em...”

__

@Vấn Quân Kỷ Hứa

Chúc các cục zàng thi đại học hôm nay mọi điều suôn sẻ, làm bài thật tốt ~

Chúc tất cả các cục zàng Đoan Ngọ an lành, vậy nên các bạn ăn bánh ú nhân ngọt hay nhân mặn vậy, hahaha.

Tiện thể khoe ảnh đại diện của tui một xíu, một cục zàng đã tặng cho tui, là anh trai hình mèo! Dễ cưng quá!

@yu: cục zàng đó là tui đó hí hí hí

Bình Luận (0)
Comment