Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 3

Có lẽ vì trở về nơi thân thuộc, đêm nay, Lâm Khinh Chu lâu rồi mới ngủ được một giấc ngon, ngủ một mạch từ mười một giờ tối đến khi đồng hồ báo thức reo vào chín rưỡi sáng hôm sau.

Điều này thật sự quá hiếm thấy với một người khó ngủ thường niên như cậu, nhất là còn dưới tình huống cậu không uống thuốc.

Lần này Đường Tĩnh Du xuống lầu sớm hơn cậu, đến khi Lâm Khinh Chu đánh răng rửa mặt xong đi xuống, đối phương đang ăn sáng.

"Chào buổi sáng nhó thầy Lâm, mau qua đây, tay nghề của tiểu Yểu tuyệt lắm, tao thề đây là món cháo hải sản ngon nhất tao từng ăn! Vậy nên tôi có thể xin thêm chén nữa không, em gái tiểu Yểu?"

Lâm Khinh Chu: "..."

Từ bao giờ mà gọi luôn em gái rồi, thật tình.

Chén trong tay Đường Tĩnh Du đã sạch bóng, trên bàn còn có một lồ ng bánh khoai mỡ đã ăn được phân nửa, Lâm Khinh Chu vừa đi qua ngồi xuống, tiểu Yểu liền bưng một chén cháo hải sản đầy ắp tới cho cậu.

"Chào buổi sáng anh Lâm, tối qua ngủ ngon không?"

Bơ đẹp người nào đó đang nháy mắt bên cạnh.

"Ừ, lâu rồi chưa ngủ được một giấc ngon như vậy." Lâm Khinh Chu nói.

Tiểu Yểu mỉm cười: "Vậy thì tốt."

Cháo hải sản dùng đủ nguyên liệu, tôm khô, sò, râu mực, hải sâm… còn có hai con bào ngư đầu rất bự, ăn một miếng vào đều là topping. Trong cháo còn thêm dầu mè và hương thảo, thơm dịu nhẵn bóng, khó trách Đường Tĩnh Du khen không ngớt miệng, dày mặt muốn ăn thêm.

Lâm Khinh Chu ăn cháo, nhớ tới mỗi sáng trên đảo San Hô lúc nhỏ, cậu cũng giống như hiện giờ, một chén cháo hải sản hoặc mì sa tế, lại thêm một đ ĩa rau xanh, ăn xong thì lên núi xuống biển chơi đùa. Là niềm vui mà ngày sau hoàn toàn không thể nào tưởng tượng.


"Ông chủ của mấy cô đâu?" Sau khi thức dậy ngỡ xuống lầu là có thể nhìn thấy người, Lâm Khinh Chu đặc biệt ở trong phòng ăn diện rất lâu, bởi vậy nên mới đến chậm, kết quả ăn xong một chén cháo, ngay cả nửa cái bóng của đối phương cũng không thấy, không kìm được thấy mất mát trong lòng. Nhịn một hồi, vẫn là không nhịn nổi, làm bộ lơ đãng hỏi ra.

Tiểu Yểu căn bản không nghe được suy tư trăm mối của cậu, tùy tiện nói: "Anh ấy hả, mới sáng đã ra ngoài rồi."

"Ra ngoài?"

"Phải phải, ông chủ tụi em có thói quen ra ngoài đi dạo buổi sớm, ngày nào cũng phải lượn đường quanh đảo một vòng." Tiểu Yểu nói.

Đường Tĩnh Du cười thành tiếng: "Vậy ông chủ mấy cô hăng hái thật."

Cho đến khi hai người sửa soạn ra ngoài, ông chủ vẫn chưa về, mong đợi trong lòng Lâm Khinh Chu bể nát, cả người héo rũ, không hứng khởi nổi.

Đường Tĩnh Du cũng nhìn ra, lo lắng hỏi: "Sao đấy, cơ thể vẫn không thoải mái sao?"

Lâm Khinh Chu lắc đầu: "Không sao, đi thôi."

Cả một ngày sau đấy, hai người dạo hết các điểm tham quan trên đảo, vì là nghỉ hè nên du khách trên đảo rất nhiều, quá nửa là học sinh vừa kết thúc kì thi đại học, đi đến đâu cũng là người chen người, người nhìn người, mấy lần Lâm Khinh Chu bị xô suýt té sấp mặt, giày thể thao trắng mới thay bị giẫm mấy dấu chân, sắp không nhìn ra được màu sắc vốn có.

Trên đường trở về hai người không đi nổi nữa, bèn ngồi xe ba bánh.

Đường Tĩnh Du không nhịn được than: "Thế này cũng nhiều quá thể, hay là buổi tối chúng ta lên kế hoạch lại, ngày mai đi mấy khu vắng chút đi, còn như hôm nay nữa tao chịu không nổi, bởi thế tao không thích ra ngoài chơi."

"Ừ." Lâm Khinh Chu không đành lòng nói cho hắn biết, những nơi họ đi hôm nay, đổi thành mười năm trước thì chính là khu du lịch vắng khách.


Đảo San Hô phát triển quá nhanh, mà cậu lại đi quá lâu, nhiều sự vật tự cho là rất quen thuộc đã sớm thay đổi lúc nào không hay.

Bước vào trong sân, bất ngờ va vào một đôi mắt đen láy, tim Lâm Khinh Chu nảy mạnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, vịn khung cửa có hơi mạnh.

"Sao vậy, sao không vào?" Đường Tĩnh Du lại hoàn toàn không hay biết biến động trong lòng cậu, khó hiểu hỏi.

Lâm Khinh Chu thuận miệng bịa: "Bất cẩn vấp cái thôi, không sao."

Bình ổn lại cảm xúc, nhìn thấy người cả ngày không gặp đang ngồi dưới gốc đa lớn bóc hạt sen ăn. Thấy hai người về, đối phương gật đầu có phần lạnh nhạt, xem như đã chào hỏi.

Đảo San Hô bốn phía giáp biển, ở nơi thế này vậy mà lại có đài sen tươi, Đường Tĩnh Du rất tò mò, trước khi Lâm Khinh Chu nhấc chân đã đi qua trước.

"Chào buổi tối ông chủ Tần, không ngờ chỗ các anh trồng được hoa sen đấy?"

"Ừ, thật ra trên đảo có hồ nước ngọt." Ông chủ Tần nói.

Trên bàn tròn mây tre đặt một chiếc giỏ trúc vuông vắn, bên trong đựng gần bốn năm cái đài sen, có mấy cái bên trên còn đọng giọt nước, trông có vẻ là mới hái lên.

Trong tay ông chủ Tần cũng cầm một cái, thong thả lột một hạt, đặt bên môi bỏ vào miệng, nhai từ tốn, đến khi nuốt xuống rồi mới lột hạt kế.

Người này bất luận làm việc gì cũng giữ dáng vẻ điềm đạm này, nói chuyện là thế, ăn uống cũng vậy, ăn hạt sen cũng ăn ra cảm giác bình phẩm món ăn đạt sao Michelin.

Lúc trước Lâm Khinh Chu không hiểu mấy video mukbang trên mạng lắm, nhìn người khác ăn thì có gì đẹp, nhưng giờ cậu đã thông suốt. Xem ông chủ Tần ăn chính là cảnh đẹp ý vui, cậu có thể nhìn tiếp mãi.


"Cậu Lâm, muốn một hạt không?" Ông chủ Tần nâng mí mắt, hạt sen trắng mẩy vừa được lột ra được ngón tay xinh đẹp của anh nắm lấy, đưa lên trước mặt Lâm Khinh Chu.

"Muốn." Lâm Khinh không dùng tay nhận, mà giữ tư thế này trực tiếp cắn hạt sen trên tay ông chủ.

Bờ môi sượt qua đầu ngón tay, cảm nhận được hơi mát giật mình.

Mà cuối cùng cậu cũng tỉnh táo lại từ cảm giác mát lạnh này, đỏ mặt lùi về sau. Nuốt trọn hạt sen trong miệng xuống.

"Ngon không?" Ông chủ Tần hỏi. Khoé môi hiện ra ý cười như có như không. Lâm Khinh Chu ra sức nuốt nước bọt, chậm chạp nói, "Ngon lắm."

Ông chủ Tần bỗng bật cười, vẫy tay kêu hai người ngồi xuống, sau đó đẩy giỏ trúc về trước: "Vậy thì ăn nhiều chút. Cậu Đường thử xem, đừng ngại."

Đây là lần đầu tiên anh bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy, còn là nụ cười tỏ rõ ý vui, Lâm Khinh Chu nhất thời nhìn đến ngẩn người.

Hơn nữa anh vừa cười, nốt ruồi nhỏ dưới hốc mắt như thể sống dậy, điểm tô thêm cho anh sức sống đáng ra nên có ở tuổi này, nhìn không còn xa cách như vậy nữa.

Trước đây, mặc dù anh chu đáo lễ phép, nhưng luôn giống như bị ngăn cách bởi cái gì đó, có cảm giác cách xa mọi người.

Lâm Khinh Chu thu tầm mắt về, học dáng của ông chủ lột hạt sen, mới nhai một miếng liền cau chặt mày.

- - Đắng quá, sao lại đắng như vậy.

"Phì! Phì phì!" Đường Tĩnh Du bên cạnh phản ứng càng lớn hơn, "Đắng quãi đạn!"

Lâm Khinh Chu không ăn được đắng, cũng muốn nôn, nhưng ở trước mặt ông chủ Tần, cậu không thể làm chuyện như vậy, đành nhịn nuốt xuống.

Kì cục quá, rõ ràng cùng một món, vì cớ gì trong tay ông chủ Tần có dư vị ngọt, mà thứ mình lột lại đắng như vậy.


"Tâm sen có vị đắng, nếu không quen vị này có thể lột ra."

Ông chủ Tần thành thạo lột mấy hạt sen, bỏ trên đ ĩa men màu xanh bên cạnh, sau đó lấy từng tâm sen màu lục mảnh ra, đặt ở một bên chén. Kế đến đẩy đ ĩa tới trước mặt Lâm Khinh Chu, "Nếm thử xem."

Trước đó Lâm Khinh Chu có để ý cái dĩa không này, còn lấy làm lạ, vậy mà bây giờ đã có chỗ dùng.

Mặt cậu lại bắt đầu nóng lên, duỗi tay cầm một hạt ăn, vị lạt, rất tươi mát, sau khi nuốt xuống trong miệng có vị ngọt.

"Vậy tôi cũng thử xem." Đường Tĩnh Du vớ ba bốn hạt, "Ừm, thế này quả thật ngon hơn rồi."

Lâm Khinh Chu nhìn trong dĩa mới đó mà chỉ còn lại một hạt, tiếp đến nghiêng đầu nhìn bạn tốt.

Đường Tĩnh Du nhận thấy ánh mắt của cậu: "Làm, làm gì thế? Sao nhìn tao như vậy?"

Ánh mắt Lâm Khinh Chu ai oán: "Không có gì."

Chỉ là tự dưng rất muốn quét mày ra cửa, đạp xuống biển thôi.

Ăn hạt sen xong đã gần bảy giờ rưỡi, ông chủ Tần dọn bàn, sau đó bưng đ ĩa đựng tâm sen nói với hai người: "Tôi vào trước, hai vị tự nhiên."

"À thì..." Lâm Khinh Chu nhân lúc anh chưa quay người gọi người lại. Người ấy ngờ vực nhìn qua, "Sao thế cậu Lâm?"

Lâm Khinh Chu chỉ cái dĩa, bảo: "Hay là để đó đi, lát chúng tôi sẽ đem vào."

Hình như ông chủ Tần lại mỉm cười: "Không sao đâu, tâm sen có thể pha trà, tôi đem đi phơi."

"Vậy à." Lâm Khinh Chu hệt như một quả bóng bay bị chọc bể, lúng túng gật đầu, "Thế....ngủ ngon."

Bình Luận (0)
Comment