Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 50

"Hay là che đi, lần sau lúc chụp style đường phố có thể để lại, ngầu." Chị Lý Lê cuối cùng cũng ra quyết định. Thật ra vết sẹo kia đã rất nhạt, nếu không nhìn kĩ sẽ không nhìn ra, chỉ là ống kính khá sắc nét, sẽ phóng đại vết sẹo.

Lâm Khinh Chu thầm cắn một miếng dưa hấu, chua.

"Lâm Khinh Chu, mày làm vẻ mặt gì vậy, dưa không ngon hả?" Đầu To hỏi.

"Ừ."

"Thật hay giả đó, nhìn đỏ lắm mà." Đầu To cắn một miếng, nhìn nó quái dị, "Khùng hả ba, rõ ràng ngọt sớt."

Lâm Khinh Chu trợn mắt, không đáp lời. Mà bên Tần Việt đã trang điểm xong, chuẩn bị thay đồ.

Xấp đồ này là loại mỏng nhẹ hợp cho mùa hè, phong cách nào cũng có, nhưng bất luận là dễ phối, hip-hop, hay công sở, hộp đêm... Tần Việt đều hold tất. Biết sao được, mặt cỡ đó, mặc bao tải rách nhìn cũng là mốt.

Chị Lý Lê chụp lách tách mấy trăm tấm, tấm nào cũng thấy đẹp, quả thật sắp mắc chứng khó lựa chọn rồi.

Ngay cả Lâm Khinh Chu cũng không nhịn được kích động, móc điện thoại mình ra lén chụp vài tấm.

Anh nó chính là giá áo trời sinh, mặc cái gì cũng đẹp hết sảy. Có mấy bộ của chị Lý Lê trông rất xấu, đông treo một miếng tây vắt một mảnh như đồ bỏ, Lâm Khinh Chu không ngấm nổi mốt này, nhưng một khi mặc lên người anh nó, lập tức trở nên như nhau, khiến nó cảm thấy đẹp.

Đều bảo người đẹp vì lụa, song đến phiên anh nó, thì biến thành áo đẹp vì người. Vừa nghĩ đến những bức ảnh này sẽ để trong cửa hàng online, bị vô số người cả nước nhìn thấy, trong lòng Lâm Khinh Chu chua lè càng không vui hơn.


Bộ cuối cùng là áo choàng ngủ, có hai màu đen trắng, Tần Việt mặc bộ trắng trước, lúc đó Lâm Khinh Chu còn không cảm thấy có gì, chẳng qua là lại bị vẻ đẹp của anh nó chinh phục, nhưng lúc Tần Việt thay bộ màu đen, cả người nó đơ ra.

Bởi vì bộ đồ ngủ này thật sự quá giống bộ anh nó mặc trong mơ.

Vải lụa màu đen, cổ áo và cổ tay áo viền viền trắng, cổ áo mở lớn, xương quai xanh và lồng ngực phô bày trước mắt, dây buộc ở hông rũ xuống hai bên.

Lý Lê làm ướt tóc anh, lại giội một vốc nước lên ngực anh, cố ý xây dựng bầu không khí sau khi tắm gội, mà hai tay Tần Việt để ở túi đồ ngủ, tầm mắt nhẹ nhàng quét qua trước ống kính, dáng điệu lười biếng, mang chút thờ ơ.

Quá khí chất, cũng quá xinh đẹp.

Lâm Khinh Chu nhìn chằm chằm nốt ruồi đen nhỏ dưới hốc mắt anh, trái tim bỗng thắt chặt.

Trong mơ cũng thế này, anh nó tắm xong bước ra, giống như Diễm Quỷ mê hoặc lòng người, từ từ đi về phía nó, hôn nó, sau đó chiếm hữu, cướp đoạt.

Lồng ngực trắng như tuyết nhuộm lên màu đỏ nhạt, sau khi đứng thẳng dậy ngã vào giữa chăn nệm trắng ngần, tóc đen xõa xuống, che hờ nửa bả vai, trong hai màu sắc đen trắng tương phản, anh nó cắn vai nó, khàn giọng gọi tên nó...

"...Lâm Khinh Chu? Lâm Khinh Chu?" Lòng bàn tay huơ trước mặt gọi về thần trí dần trở nên mất khống chế của Lâm Khinh Chu, "Nghĩ gì vậy, hồi nãy tao nói mày có nghe không?"

Đương nhiên Lâm Khinh Chu không nghe thấy gì, cõi mộng nó khó khăn lắm mới đè xuống lại bị cái áo ngủ màu đen này gợi lên, thậm chí còn cụ thể hoá cõi mộng hư ảo, hệt như Tần Việt bước ra từ trong mơ, đi đến trước mặt nó.

Chuyện này đối với một thiếu niên vừa mới mười tám thật sự có sức đả kích quá, Lâm Khinh Chu muốn chết.


"Không nghe thấy."

Đầu To tức nổ phổi: "Hôm nay mày bị gì vậy, trông là lạ."

Mày còn không biết ngượng mà hỏi tao, không phải tại mày cho tao xem thứ lung tung lộn xộn gì đó, cho tao xem ra bệnh thần kinh luôn rồi, Lâm Khinh Chu thầm nghĩ.

"Xong rồi, kết thúc! Hôm nay thật sự rất cảm ơn tiểu Việt, bằng không trong nhất thời chị cũng không biết phải tìm người mẫu phù hợp ở đâu nữa." Chị Lý Lê cất máy ảnh, lấy điện thoại trên bàn trà qua, "Cho chị số tài khoản, chị chuyển tiền cho em."

Tần Việt: "Không cần đâu chị, em cũng đâu làm gì."

"Vậy sao được, hàng xóm thân thiết chúng ta phải tính rõ ràng, em nhận tiền sau này chị mới dám tìm em giúp nữa, nếu không lần sau chắc chắn chị sẽ ngại mở lời, em cũng không thể trơ mắt nhìn tiệm chị phá sản vì không tìm được người mẫu chứ?"

Người mẫu tất nhiên không có vụ không tìm được, chỉ là vấn đề giá cả cao thấp mà thôi, nhưng chị Lý Lê cũng đã nói vậy rồi, Tần Việt cũng không tiện từ chối tiếp, chỉ có thể nói cảm ơn, rồi nhận tiền.

"Này mới đúng nè, chúng ta nước phù sa không chảy ruộng ngoài, lần kế chị tìm em nhé, cục cưng em không đi làm người mẫu thì thật tiếc, nhìn gương mặt, đôi chân dài này đi, trời sinh là người ăn bát cơm này mà."

Tần Việt mỉm cười, không tỏ ý kiến.

Trên đường trở về, hai anh em mỗi đứa một cây kem ốc quế, Tần Việt vị vani, Lâm Khinh Chu vị dâu.

Sau khi mưa lớn mấy ngày liên tục, hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có, bầu trời đêm rất trong, gần như không thấy một gợn mây, sao trời nối liền như tơ lụa. Lâm Khinh Chu không chịu đi đường đàng hoàng, chắn trước anh nó, đi thụt lùi.


"Anh, anh có biết bọn họ nói hương vani chiết xuất trong phân và nước tiểu lợn không."

Lúc nói lời này nó nén cười, đôi mắt hạnh cong thành vầng trăng trên cao, trút ra sự xảo quyệt. Tần Việt đúng lúc cắn một miếng kem ốc quế, nghe vậy trống rỗng trong giây lát, ánh mắt nhìn Lâm Khinh Chu là vẻ bối rối rất rõ ràng.

Lâm Khinh Chu cảm thấy buồn cười hơn, đi tới đút kem ốc quế của mình đến bên môi Tần Việt, "Vậy nên anh à, nếm thử của em đi."

Tần Việt nhịn cười: "Đang lừa anh?"

"Không có, đây là thật đó, không tin anh tự mình tra."

Tần Việt không muốn tra, tra rồi sẽ càng chứng thực mình đang ăn đồ lấy từ phân và nước tiểu lợn, kem ốc quế trong tay lập tức mất ngon.

Vì để trả thù Lâm Khinh Chu, anh cắn một miếng rất to, cắn đi hơn nửa cây kem ốc quế vị dâu, sau đó cong khoé môi như khiêu khích.

Thế nhưng Lâm Khinh Chu không hề thấy giận, lại còn cười ha hả: "Anh, anh thật ấu trĩ."

Rốt cuộc là ai ấu trĩ hả, Tần Việt thầm nghĩ. Anh dứt khoát cắn thêm miếng nữa, tha đứt phần còn thừa lẫn vỏ kem ốc quế vào trong miệng nhìn, coi đó như mặt Lâm Khinh Chu nhai đến là giòn giã.

Mấy năm trước cướp một chén oden của nó đã như đòi mạng, vắt chân đuổi theo ba dặm đường, bây giờ ăn kem ốc quế của nó nó còn hỏi một câu: "Anh, ngon không, ngọt không?"

Cậu thiếu niên lớn thật rồi.

"Ngon, ngọt."


"Em cũng thấy vậy." Lâm Khinh Chu nói, nó rủ tầm mắt, nhìn tay Tần Việt, "Anh, kem của anh chảy rồi."

"Không --" Tần Việt mới định nói không sao, nhưng Lâm Khinh Chu đã sáp đến, cụp mắt liếm mu bàn tay anh. Đầu lưỡi linh hoạt quét qua men vệt kem chảy xuống, cả người Tần Việt như bị sét đánh, lúng túng đứng như trời trồng.

Nhưng bản thân Lâm Khinh Chu lại như không ý thức được hành động thế này kì quái biết bao, dịu dàng ngoan ngoãn hệt như cún con.

Rất nhiều hình ảnh kinh khủng buồn nôn lập tức xộc vào não, họng Tần Việt khô ran, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, vô thức đẩy mạnh Lâm Khinh Chu một cái: "Đừng đụng vào anh --"

"Anh?" Sắc mặt Lâm Khinh Chu tái nhợt.

Mà Tần Việt cũng nhận ra mình đã làm gì, anh vén tóc rũ xuống hai bên ra phía sau, vô cùng áy náy nhìn Lâm Khinh Chu: "Anh..."

"Em xin lỗi, anh."

"Xin lỗi, anh không cố ý."

Hai người đồng thanh lên tiếng. Cũng đồng thời ngớ ra. Dáng vẻ Tần Việt hiện giờ trông rất đau khổ, giống như rơi vào trong cơn ác mộng kinh hoàng khủng bố nào đó, Tần Việt gần như nghĩ ngay đến những chuyện đã bị phủ bụi, trong lòng trào dâng nỗi day dứt.

Nó muốn tới ôm lấy anh nó, muốn xin lỗi anh, nhưng nó không dám, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ như một tên hèn nhát.

Trái cổ của Tần Việt lăn lên xuống, môi mím chặt, mà cây kem ốc quế vị dâu kia đã rơi xuống đất trong cái xô đẩy của hai người, rớt thành bùn.

Không biết trôi qua bao lâu, Tần Việt đi qua trước, dắt tay của Lâm Khinh Chu, nói với nó: "Đi thôi, về nhà."

Lâm Khinh Chu kìm lại nước mắt: "Ừm."

Bình Luận (0)
Comment