Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 55

Và suy đoán của Tần Việt nhanh chóng được kiểm chứng, nửa ngày tiếp đó, lần lượt có khách ra khỏi phòng, hầu như ai ai cũng sẽ tới chào anh trước, tươi cười chúc anh sinh nhật vui vẻ, sau đó lấy một đoá vụn băng xanh, rồi rời đi.

Như thể ai cũng biết hôm nay là sinh nhật của Tần Việt, đồng thời đang ngầm theo một quy luật nào đó.

"

"Có phải thằng nhóc thối Lâm Khinh Chu làm không?" Đến cả bà ngoại cũng đoán được xảy ra chuyện gì. Tần Việt gật đầu, "Ngoài em ấy ra không còn ai khác nữa."

Dẫu sao sinh nhật của hai người cũng là của tiểu tổ tông kia đặt.

"Trò phá của, nhiều hoa như vậy phải tốn bao nhiêu tiền, dỗ con như con gái vậy, giàu thế còn không biết tặng món nào thực tế, ai dạy nó mấy thứ hoa hoè hoa sói này không biết, sau này lại bao nhiêu cô về nhà, phiền thật mà..."

Tần Việt cũng cảm thấy vậy, chi mấy nghìn tệ nhờ người khác một câu sinh nhật vui vẻ, tên phá của thế nào mới làm ra chuyện cỡ này, thật là...

Nhưng không thể phủ nhận, trong khi cảm thấy Lâm Khinh Chu ngốc, trái tim Tần Việt lại mềm đi trong từng lời chúc phúc, giống như sinh tố Lâm Khinh Chu thích nhất, ngọt ngào, mềm mềm.

Trước bữa trưa, tên phá của núp trong phòng cả ngày cuối cùng cũng xuống lầu, không chờ Tần Việt nói gì, nó đã lao qua ôm lấy eo Tần Việt trước, sau đó dán mặt lên ngực anh, ồm ồm nói: "Anh, anh đừng mắng em, em chỉ muốn làm anh vui thôi."

Tần Việt bóc nó xuống khỏi người mình, búng trán nó: "Lãng phí tiền."

"Ui da, đau!" Lâm Khinh Chu làm lố che trán, Tần Việt nhẹ nhàng đưa một mắt qua, "Em có thể diễn giả trân hơn chút nữa."

Anh không hề dùng sức, đau mới lạ.

"Hì hì." Lâm Khinh Chu lại sáp tới, lần này ôm anh từ phía sau, "Anh ơi, thế anh vui không?"

Tần Việt đang tính ngồi xổm xuống lặt rau, vầy còn làm kiểu gì, đau đầu bảo: "Nếu bây giờ em buông tay anh sẽ càng vui hơn." Nhưng Lâm Khinh Chu từ chối ngay, "Không đâu. Em muốn ôm anh cơ."

Cuối cùng hai người chỉ có thể vào nhà bếp như cặp song sinh dính liền, Đậu Hiểu Hoa thấy vậy tức mà không biết trút chỗ nào: "Lâm Khinh Chu, con bao tuổi rồi?"

Lâm Khinh Chu lại tới ôm ngoại nó: "Bà Đậu Hiểu Hoa, hôm nay là sinh nhật con, bà không thể hung dữ với con được."

"Ôi chà, đón sinh nhật mà xem con ghê gớm chưa kìa, làm sao không hung dữ với con được, ta là ngoại con, ta muốn dữ lúc nào thì dữ lúc đấy, chẳng nhẽ còn phải chọn ngày?"

Lâm Khinh Chu sốt ruột, dụi mặt bà: "Ngoại ơi...".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!

2. Đêm Nay Có Mưa
3. Đông À, Hạ Lạnh
4. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
=====================================

"Ta không chỉ hung dữ với con, ta còn đánh con!" Đậu Hiểu Hoa cười vỗ lên mông nó một cái, "Đi đi đi, đừng thêm phiền phức, đi lặt rau giúp anh con đi!"

"Trước đây không phải người không cho con động tay hả?" Lâm Khinh Chu ngồi xổm bên cạnh Tần Việt, thấy đối phương đang cười, lấy một cái lá cải khều mũi Tần Việt, Tần Việt trốn ra sau, nó liền theo sát, Tần Việt cười quá chừng, "Đừng quấy."

Đậu Hiểu Hoa nói: "Giống được sao, trước đây con là học sinh, học bài là quan trọng nhất, bây giờ thi đại học xong rồi, đương nhiên phải bắt đầu làm việc, không ấy hả, bà sợ con tinh lực dồi dào quá, phá hư chỗ này của bà."

Lâm Khinh Chu cười khà khà.

"Nhắc mới nhớ, sắp có kết quả rồi phải không?" Tần Việt hỏi.

"Ừ, ngày 20."

Đậu Hiểu Hoa: "Có thể đậu Học viện Âm nhạc nào không?"

"Nhất định phải được!" Lâm Khinh Chu nói.

Trông dáng vẻ kia của nó tưởng chừng như sắp run như cầy sấy. Đậu Hiểu Hoa cười không khép miệng được: "Khá tự tin đấy."

"Phải có chứ." Lâm Khinh Chu hùng hồn, "Bằng không làm sao xứng với công sức ngàn dặm xa xôi đưa canh gà của anh con."

"Đúng vậy, con thi, người góp sức nhiều nhất nhà ta chính là nhóc Việt, đến khi có thành tích, con phải cảm ơn anh con đàng hoàng."

Lâm Khinh Chu liệu rằng mình sẽ nhớ mãi chuyện anh nó đợi nó cả ngày vào mùa đông giá rét chỉ vì đưa canh gà cho nó, cũng mãi mãi khắc ghi anh nó mặc áo thun đỏ vì nó.

Anh nó tốt với nó biết bao.

"Dạ." Lâm Khinh Chu nghiêng người, nửa dựa lên người Tần Việt, "Đến lúc đó mời hai người ăn một bữa thịnh soạn."

Ăn trưa xong, Đậu Hiểu Hoa ra ngoài đánh mạt chược với chị em già, để hai anh em ở lại giữ nhà, buổi sáng Lâm Khinh Chu dậy sớm, đến bây giờ đã buồn ngủ díp mắt, kéo anh nó về phòng ngủ trưa.

Gần đây bởi vì trong lòng nó tật, nên không dám ngủ chung phòng với Tần Việt, toàn ngoan ngoãn về phòng mình, lúc này lại mặc kệ, nhất quyết muốn Tần Việt ngủ cùng nó.

"Anh, anh đã chuẩn bị quà gì cho em vậy?" Lâm Khinh Chu dựa sát anh nó, đầu ngón tay quấn một lọn tóc của Tần Việt, tò mò hỏi.


Trước đây nó cũng hay làm động tác này, là một hành động thân thiết giữa anh em trai, nó cảm thấy mái tóc dài của anh nó rất đẹp, cứ không nhịn được mà sờ sờ chạm chạm.

Nhưng giờ đây lòng nó thay đổi, khi làm cùng một động tác lại có thêm chút cảm xúc khó miêu tả, giống như thứ lọn tóc của Tần Việt đang quấn không phải ngón tay, mà là trái tim rộn ràng của nó.

Tần Việt bị nó làm hơi ngứa, vô thức né ra một chút, kết quả Lâm Khinh Chu lại sáp tới, đè nửa người lên người anh.

Điều hòa trong phòng vừa mới bật, chưa đủ lạnh, hai người kề sát thế này nên người đều toát mồ hôi, Tần Việt đẩy nó, đẩy không ra, cạn lời, "Không chê nóng à, đầy mùi cơ thể."

Không chê chút nào, Lâm Khinh Chu vùi vào cổ anh nó, lén hít một hơi, cảm thấy anh nó đến cả mồ hôi cũng rất thơm.

"Vậy nên anh à, rốt cuộc là quà gì thế."

"Làm gì có ai đuổi theo người khác vòi quà, ngộ nhỡ anh không chuẩn bị thì sao?" Tần Việt cười nói.

"Không thể nào." Lâm Khinh Chu nói chắc như đinh đóng cột, "Năm nào anh cũng tặng em."

Chỉ là quà tặng đều một năm khó hết, năm ngoái tặng [Năm ba tuyển sinh], năm kia mỗi môn cả bộ đề thi thật, năm kia nữa là [Tài liệu dạy học đầy đủ lời giải của Vương Hậu Hùng]... Lâm Khinh Chu vô cùng cảm động, đồng thời rớm lệ làm đề.

Nhưng dù là như thế, nó vẫn điếc không sợ súng, vẫn chờ mong món quà sinh nhật Tần Việt chuẩn bị cho mình, thậm chí còn háo hức hơn Lâm Lung mua bánh kem lớn, autobot cho nó hồi nhỏ.

Tần Việt bị nó đè ép, không động đậy được, bèn vỗ hông nó, nói: "Ở trong tủ quần áo, tự xem đi."

Vốn dĩ định chờ đến tối ăn bánh kem mới lấy ra, kết quả cậu nhỏ không đòi được quà không chịu dừng.

"Tủ quần áo? Vậy em đoán năm nay chắc chắn không phải Vương Hậu Hùng!"

Đúng thật không phải Vương Hậu Hùng, cũng không phải Tiết Kim Tinh, mà là một cây ghi-ta màu gỗ thô. "Anh?"

"Anh không biết lựa, nên nghe đề xuất của chủ tiệm, không biết em có thích không." Tần Việt nói.

Lâm Khinh Chu chạm các loại nhạc cụ đến lớn, trong nhà cũng treo tận mấy cây ghi-ta, vậy nên dễ dàng phân biệt được cây ghi-ta trong tay không thể coi là tốt, nhưng giá cả chắc chắn rất đắt, chuyên để bịp những người ngoài ngành không biết gì như anh nó.

Nhưng nó không định nói cho Tần Việt biết.


"Thích! Tốt hơn cây đàn trước của em luôn!" Cây đàn trước đã bất cẩn đứt dây mấy hôm trước, vẫn chưa đem đi sửa, có lẽ cũng vì thế nên Tần Việt mới mua cho nó cây mới.

"Anh, có phải anh đem cả gia tài đi mua ghi-ta không?"

Tần Việt ngớ người, cười nói: "Không có."

Song Lâm Khinh Chu không tin, Tần Việt luôn không chịu lấy tiền công ngoại cho anh, anh cảm thấy bà ngoại đã cho anh một nơi trú ẩn, để anh ăn ở đây, sống ở đây, anh làm việc cho bà ngoại là chuyện hiển nhiên, không thể lấy thêm tiền của ngoại.

Về sau bà ngoại dùng thái độ cương quyết, nói nếu như anh không lấy tiền, thì không cho anh làm nữa, anh mới không tình nguyện nhận lấy.

Nhận xong quay đầu đã lấy số tiền ấy mua đồ dinh dưỡng cho bà ngoại, mua vật dụng hàng ngày cho homestay, cũng mua đồ ăn thức uống cho Lâm Khinh Chu, chỉ không nỡ tiêu cho phần mình.

Anh đã thật sự coi đây là nhà, coi bà ngoại và Lâm Khinh Chu là người nhà của mình.

Vậy nên trong tay anh nó còn lại bao tiền, Lâm Khinh Chu nắm rất rõ. Vì cây ghi-ta này, chắc Tần Việt đã dành dụm rất lâu, chẳng trách cũng không chịu ở nhà trọ tốt một chút.

Lâm Khinh Chu vừa thương vừa xót, ôm ghi-ta đi tới bên giường, Tần Việt đang ngồi ở đầu giường, nó liền ngồi xổm bên chân đối phương, ôm cả người lẫn ghi-ta vào lòng, dụi như chó con:

"Anh, anh có thể đừng tốt với em như vậy không."

"Nếu như về sau em làm sai, liệu anh có thể tha thứ cho em?"

"Nếu như thật sự tức giận cứ đánh em một trận, nhưng đừng phớt lờ em."

Tần Việt không hiểu tâm tình ưu tư của cậu nhỏ, cũng không đoán trúng bí mật trong lòng nó, cười bảo: "Nói lời ngốc nghếch gì đấy, tốt với em em còn không vui? Hơn nữa họa em gây ít ỏi gì nữa, có lần nào anh đánh em chưa?"

Lâm Khinh Chu vùi mặt vào ngực anh, mắt cay xè.

"Vậy anh phải nhớ lời hôm nay, không thể tức giận, cũng không được phớt lờ em."

Sau khi ăn tối Tần Việt dọn dẹp xong đi ra nhà bếp, không thấy Lâm Khinh Chu ở đại sảnh, bèn ôm dưa hấu tới sân tìm người. Trước khi ăn cơm cậu nhỏ nói muốn ăn dưa hấu, không biết bây giờ có đổi ý chưa.

Lúc đến cửa đụng phải hai khách trọ đi chơi về, thấy Tần Việt vui vẻ nói câu: "Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn." Tần Việt nhận ra họ, hôm nay đã đụng mặt tổng cộng ba lần, lần nào cũng nhận được câu chúc phúc từ chỗ đối phương.

Hơn nữa có không ít khách giống như bọn họ, vậy nên mặc dù homestay chỉ có hai mươi mấy người ở, nhưng hôm nay Tần Việt đã nghe cả trăm tiếng chúc phúc.

Mà mấy giỏ vụn băng xanh vẫn còn ở đó, căn bản không tặng được bao nhiêu. Cậu nhỏ đơn giản là có tiền không có chỗ tiêu.

"Anh!" Quả nhiên Lâm Khinh Chu ngồi ở sân, đang ôm cây ghi-ta trong lòng, thấy anh kích động vẫy tay gọi anh lại.

Tần Việt để dưa hấu lên bàn tròn, hỏi nó: "Có ăn dưa nữa không?"


Lâm Khinh Chu: "Ăn."

Nhưng dưa hôm nay chọn không ngon, là dưa ruột xốp, Lâm Khinh Chu không thích ăn, múc hai ba muỗng là đẩy sang một bên không ăn nữa, tiếp tục chơi đàn ghi-ta trong tay.

Hôm nay nó đã ôm ghi-ta suốt buổi chiều, không nỡ rời tay lấy một khắc, đến lúc ăn cơm cũng ôm trong lòng, làm Tần Việt khá cạn lời, thậm chí hơi hối hận đã tặng nó cái này.

"Hôm nay bỏ qua, ngày mai bỏ ghi-ta xuống cho anh, nghe thấy chưa?"

Lâm Khinh Chu gảy dây đàn, đàng hoàng trịnh trọng nói xằng nói bậy: "Tại sao chứ, anh, anh quên rồi hả, em sắp học Học viện m nhạc Đông Thành, bây giờ cống hiến cho chuyên ngành của mình được chứ."

Còn Tần Việt không hiểu rõ cái này, không tìm được lời phản bác, chỉ có thể hậm hực cúi đầu ăn dưa.

"Anh." Một lát sau, Lâm Khinh Chu đột nhiên gọi anh.

"Hửm?" Tần Việt đáp, vừa quay đầu phát hiện Lâm Khinh Chu không biết đã kề đến tự bao giờ, lúc nói chuyện hơi thở phả lên mặt anh, nóng hổi, có vị ngọt của dưa hấu mới ăn. "Anh, em hát cho anh một bài nhé."

Hai người thật sự quá gần, Tần Việt nhắm mắt theo bản năng, lòng bàn tay rịn mồ hôi, mà Lâm Khinh Chu đã lui về, gảy dây đàn cất tiếng hát.

Là bài dân ca Tần Việt chưa từng nghe, liên quan đến mùa hè, liên quan đến sự rung động của thiếu niên, Lâm Khinh Chu gảy dây đàn, vừa hát vừa ngâm nga.

Mấy người khách trên lầu dưới lầu bị tiếng ca thu hút, tới sân nghe Lâm Khinh Chu hát. Nhưng ánh mắt của người này chỉ dừng trên người Tần Việt, chưa từng dời đi một phút giây. Trong mắt tràn ra ý cười.

"Anh ơi, hay không?"

Thật ra khoảng cách của hai người vẫn còn rất gần, Tần Việt bỗng sinh ra chút không tự nhiên khó hiểu, muốn tránh, lại cảm thấy lộ liễu, cố nhịn thôi thúc tránh ra sau, nuốt cổ họng gật đầu, "Ừ."

Lâm Khinh Chu vẫn luôn rất dính người, hở tí là treo trên người anh như con lười, gần hơn lúc này không biết bao nhiêu lần, vốn dĩ Tần Việt đã quen rồi, nhưng hôm nay không biết sao lại cảm thấy kì -- ánh mắt Lâm Khinh Chu nhìn anh quá kì lạ, như cố tình muốn anh hiểu lầm gì đó.

Ngay cả tư thế của họ bây giờ, cũng khiến Tần Việt hãi hùng.

Có điều anh thật sự không dám khẳng định người kì lạ rốt cuộc là Lâm Khinh Chu hay là bản thân anh, chỉ là nhịp tim dần dần tăng tốc trong hơi thở nóng rực của người trước mắt. Tần Việt vô thức cúi gằm mặt.

"Hay quá ông chủ nhỏ, thêm một bài nữa!"

"Phải phải, một bài không đủ, thêm mấy bài nữa! Hôm nay chúng tôi đã làm việc giúp cậu, hát nhạc cảm ơn chúng tôi không quá đáng chứ?"

"Hahaha, hợp lý..."

Vài du khách bắt đầu trêu chọc Lâm Khinh Chu, dụ nó hát tiếp. Lâm Khinh Chu cười khà khà, hát tiếp thật, đều là bài hát của ban nhạc Phong Tranh nó thích, rất cháy, rất dữ.

Này mới hợp với sở thích nhất quán của cậu nhỏ, khác xa bản tình ca dịu dàng mới rồi.

Sau bài [Bão táp], có nhiều du khách chạy vào sân hơn, hoặc ngồi hoặc đứng vây quanh Lâm Khinh Chu, nghe một bài xong hét to đòi nghe bài nữa, sau đó dứt khoát biến thành "concert riêng của Lâm Khinh Chu", hát đến mức Lâm Khinh Chu khàn giọng, không còn hát được nữa mới kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment