Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 62

"...Anh này, em gọi ngài một tiếng anh hai luôn đó, ngài nói em nghe xảy ra chuyện gì đi, ngài cứ không nói không rằng thế này em sợ lắm." Lý Hải Dương cào da đầu, cả người sắp sụp đổ.

Lâm Khinh Chu nhấc mắt liếc nó một cái, rồi cụp xuống, tiếp tục nhìn mặt đất ngẩn người.

Lý Hải Dương: "..."

Bây giờ nó rất muốn đánh chết bản thân hơn nửa tiếng trước. Khi đó nó mới ăn tối xong, Lâm Khinh Chu đột nhiên tới tìm, nó tưởng đối phương tới tìm mình chơi, dung dăng dung dẻ ra ngoài theo.

Kết quả hay rồi, hai người đi tới khu vỉa hè này thì đứng hình, Lâm Khinh Chu ôm đầu gối ngồi bên đường, y chang tảng đá, không động đậy, cũng không nói năng. Hỏi cái gì cũng không chịu cho nó một ánh mắt.

Lý Hải Dương cũng là một đứa không thích ngồi yên, kêu nó độc thoại với "tảng đá" một tiếng, vậy quả thật điên tới nơi.

Nể mặt cùng nhau lớn lên mới không bỏ đi ngay, mà kiên nhẫn lằng nhằng với nó.

Có lẽ trời không phụ người có lòng, vào lúc Lý Hải Dương vò đầu bứt tai, cuối cùng Lâm Khinh Chu cũng phản hồi nó một chút: "Đầu To, lòng tao buồn."

"Buồn, sao lại buồn?" Tính nết thằng bạn tốt của mình thế nào Lý Hải Dương làm sao không biết, nó không làm người ta buồn là tốt rồi, ai mà làm nó buồn được. Phản ứng đầu tiên của Lý Hải Dương là, "Mày thất tình rồi?"

Nếu không phải lúc trước hai đứa đúng lúc thảo luận vấn đề này, nó thật sự không dám đoán ở mặt này.

Ai ngờ Lâm Khinh Chu còn gật đầu, rầu rầu nói: "Coi là vậy đi."

Lý Hải Dương: "..."

Thật luôn nè.

Có điều thất tình ở trong mắt nó chẳng bõ bèn, "Xời, thất tình thôi mà, mối này bay thì mối khác, ban đầu có lẽ sẽ hơi buồn, nhưng sẽ qua nhanh thôi, quen là được."

Lâm Khinh Chu vùi đầu lên gối: "Không qua được."

Lý Hải Dương gãi đầu, ngồi xuống tảng đá bên cạnh: "Tình đầu?"

Lâm Khinh Chu: "Ừ."

Hèn gì, lúc nó chia tay với tình đầu cũng tuyệt vọng tưởng như trời sắp sập xuống, vì vậy còn ngốc nghếch chạy tới dưới nhà bạn gái gọi điện thoại xin làm hòa trong đêm mưa, kết quả người không ra, thậm chí còn chặn số của nó.

Cũng vì thế mà nó còn khoá cửa trái tim một thời gian dài, cho đến khi quen cô bạn gái thứ hai mới miễn cưỡng thoát ra. Đến bây giờ, chia tay hay bị chia tay cũng đã tập mãi thành quen.


"Cho nên mày trải nghiệm ít quá, tới sau này mày sẽ phát hiện, mấy cái này chẳng thể tính là chuyện vặt, đều là mây trôi." Nó khuyên nhủ với thân phận người từng trải.

Nhưng Lâm Khinh Chu lắc đầu: "Không thể nào qua được."

Lý Hải Dương: "..."

Được, không ngờ là một tên chết não cứng đầu.

Lý Hải Dương đổi cách khuyên: "Vậy tại sao tụi mày chia tay, không thì mày thử xoay chuyển lại thử xem, nói không chừng quay lại được?"

"Không phải chia tay, anh ấy còn chả chấp nhận lời tỏ tình của tao." Nét mặt của Lâm Khinh Chu càng buồn hơn.

Lần này Lý Hải Dương thật sự không biết phải nói sao, ngước lên nhìn cửa tiệm cách đó không xa, chợt nảy linh cảm: "Hay là vầy đi, tao với mày uống rượu, như tục ngữ nói "Cơn say giải nghìn sầu", uống xong biết đâu mày quên được cô ấy thì sao."

Cuối cùng Lâm Khinh Chu cũng ngẩng đầu lên: "Được."

"Được rồi, mày đợi đó, tao về ngay!"

Lý Hải Dương lúc này cảm thấy mình lanh trí bao nhiêu, Lý Hải Dương nửa tiếng sau hối hận bấy nhiêu.

Nó vốn chỉ muốn dỗ anh em tốt vui vẻ một chút, ngờ đâu tên Lâm Khinh Chu này bất ổn cả đô lẫn nết say, hơn nửa lon bia xuống bụng đã say bí tỉ, đầu tiên là ôm nó gọi anh, hỏi nó tại sao không để ý mình.

Vì để dỗ nó về nhà, Lý Hải Dương chỉ có thể giả làm Tần Việt, vỗ vai nó nói: "Để ý để ý để ý, anh nỡ lòng nào bơ em chứ, em là em vàng em bạc của anh mà!"

Kết quả Lâm Khinh Chu đột nhiên đẩy mạnh nó ra, nói: "Bịp bợm! Nhà mi không phải anh ông! Yêu quái từ đâu tới dám giả mạo anh ông!"

"Tao mẹ nó..." Lý Hải Dương chứa đầy bụng lời tục.

Song Lâm Khinh Chu đã bắt đầu ôm tảng đá kêu anh, vừa khóc vừa kêu, khóc lóc một hồi lại bật cười, còn đạp tảng đá, đạp đau rồi ôm mu bàn chân khóc tiếp.

Tiếng động quá lớn, đến mức người qua đường ngang qua đổ xô tới nhìn bọn họ, Lý Hải Dương cảm thấy mặt mũi cả đời này của mình mất sạch vào ngày hôm nay rồi.

Hơn nữa thất tình không gọi tên bạn gái, gọi anh không là thế nào, không biết còn tưởng người nó thích là anh nó đấy.

Lý Hải Dương rầu thúi ruột, vô cùng câm nín. Nhưng nếu đã gọi anh, nó cũng chỉ có thể giúp tìm anh tới. Bằng không chỉ dựa vào một mình nó không tài nào xách con ma men này về được.


Lúc nhận được điện thoại của Đầu To, Tần Việt đang gom mận phơi trong sân. Trong điện thoại Đầu To lắp ba lắp bắp, không giải thích chuyện ra làm sao, chỉ bảo anh mau qua đó, nói mình không xử lý được Lâm Khinh Chu.

Làm Tần Việt ngỡ đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ đám mận gom được một nửa, vội vàng chạy tới, kết quả nhìn thấy cảnh tượng thế này đây.

Mà giây phút nhìn thấy anh, Lý Hải Dương lập tức sáng mắt, như chờ được cứu tinh: "Ôi mọe ơi, anh tiểu Tần cuối cùng anh cũng tới!"

"Ừ." Tần Việt gật đầu, tầm mắt dừng trên người Lâm Khinh Chu đang nằm trên tảng đá cất cao giọng hát, "Em ấy làm sao vậy?"

Thời điểm này, hai bên đường có rất nhiều du khách, rất nhiều người đang cầm điện thoại quay video Lâm Khinh Chu, mà cái người trên tảng đá như mở concert, thấy ống kính cũng không biết nấp, ngược lại cười khằng khặc vẫy tay với mọi người:

"...Tôi rất muốn sống thêm năm trăm năm nữa, làm người can đảm, làm người không sợ hiểm nguy, hăng hái chẳng đổi thay, năm này qua năm khác..."

Tần Việt: "..."

Lý Hải Dương: "..."

"Gì nhỉ, là, uống chút rượu," Lý Hải Dương vô cùng chột dạ, thấy Tần Việt bất mãn cau đôi lông mày lại, quýnh quáng giải thích, "Nhưng mà chỉ có một chút xíu, có lẽ còn chưa tới một lon!"

Sắc mặt Tần Việt tối hơn: "Ai cho em ấy uống, tại sao uống?"

"Em..." Lý Hải Dương cảm thấy mình oan chết đi được, vốn dĩ nó chỉ muốn để tâm trạng anh em tốt lên, ai biết đô với nết say của ông cố Lâm Khinh Chu này tệ như vậy.

"...Tôi muốn hỏi trời cao đất rộng, bắt đầu tôi thông minh, kết thúc tôi thông minh, thông minh gần như hủy diệt bản thân mình..."

Giỏi, lại đổi bài hát mới. Nhưng hôm nay không qua được "trời" rồi.

"Anh tiểu Tần, anh xem..."

"Cậu về trước đi, người tôi xách về."

"Một mình anh ổn không, có cần em giúp anh không?"

Mặt Tần Việt giăng kín chữ không kiên nhẫn: "Không sao, cậu đi đi."


Lý Hải Dương thật sự không muốn ở lại đây thêm, chớ có thấy Tần Việt người này bình thường không nóng không lạnh, với ai cũng trông hòa nhã dễ nói chuyện, nhưng không hiểu sao nó hơi sợ đối phương, nhất là khi đối phương cau mày nhìn sang, ánh mắt đó, lần nào cũng khiến Lý Hải Dương dựng lông măng, lạnh sống lưng.

Đáng sợ quá.

Vậy nên vừa nghe bảo nó đi thật, Lý Hải Dương lập tức chạy đi như bay, để lại mình Tần Việt, ngồi xổm trước tảng đá ngó Lâm Khinh Chu.

Kho nhạc của Lâm Khinh Chu cũng khá phong phú, hỏi trời hỏi đất xong thì bắt đầu chết vẫn muốn yêu, gào xé ruột xé gan như giết lợn. Tần Việt dịch về trước, dùng lưng che ống kính của các du khách.

"Anh," còn Lâm Khinh Chu như cũng nhận ra người trước mặt là ai, chậm chạp chớp mắt, "Anh tới đón em về nhà hở?"

"Ừ, anh đến đón em về nhà."

Lâm Khinh Chu mếu máo: "Nhưng không phải anh không cần em nữa sao?" Cơ thể nó nhoài về trước hơn, gần đến độ sắp rạp đầu lên đường xi măng, bởi vì tư thế thế này, máu huyết toàn thân như chảy ngược lên mặt, cả khuôn mặt đỏ bừng, "Anh không phải anh tui...không phải Tần Việt..."

"Anh phải." Tần Việt muốn kéo nó dậy, nhưng Lâm Khinh Chu không cho anh đụng, ôm tảng đá không chịu buông tay, hai chân dồn sức đá, đạp, "Anh không phải, anh không phải anh tui, anh tui không cần tui nữa! Anh ấy không cần tui nữa!"

Tần Việt nhìn nó, không nói chuyện. Và Lâm Khinh Chu cũng dần bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Tần Việt là sự mến mộ không giấu giếm, "Anh, em có lời muốn nói với anh."

Trái cổ Tần Việt chuyển động: "Ừ, anh đang nghe đây."

Lâm Khinh Chu chìa tay, chạm mũi anh một cái khẽ khàng, lại chạm nốt ruồi dưới hốc mắt anh, rồi mù mờ rút về, nhìn chằm chằm ngón tay ấy rất lâu, mỉm cười, đưa đến bên môi hôn chậm.

Tần Việt nhìn trọn động tác của nó, vào khoảnh khắc cái hôn rơi xuống, trái tim bỗng thắt chặt, ánh mắt sâu thẳm.

Nhưng Lâm Khinh Chu không hề hay biết, nó ngước mắt, nói rất nghiêm túc: "Anh, bây giờ anh không thích em, không chấp nhận em không sao, sau này thì sao, mười năm sau, hai mươi năm sau, hoặc là ba mươi năm sau, anh sẽ thích em chứ? Bao lâu em cũng chờ được, anh, anh nhìn em đi có được không..."

Tần Việt không nhìn được ánh mắt thế này của nó, chừng như ngay khi Lâm Khinh Chu nhìn qua, anh giơ tay che mắt đối phương lại, thở ra một hơi chậm và khẽ:

"Vậy xa quá Lâm Khinh Chu, thật ra không lâu như vậy đâu, chờ em rời đảo San Hô, đi khỏi Đông thành, chờ em bắt đầu học đại học, sẽ gặp được rất nhiều rất nhiều người, họ sẽ tốt hơn anh, hợp với em hơn anh."

"Lúc đó em sẽ phát hiện anh chẳng qua chỉ là một người quá đỗi bình thường trong những người em quen biết trong đời này, không có chỗ nào đáng để em thích và bận tâm, vậy nên Lâm Khinh Chu à, đừng buồn vì anh, cũng đừng nhớ nhung anh, thế không đáng."

Đôi tay của Lâm Khinh Chu nắm lấy cổ tay anh, hàng mi dưới lòng bàn tay cánh bướm rung rinh, mong manh và mềm mại, đến nỗi Tần Việt không dám kề sát lòng bàn tay, sợ chú bướm này sẽ chết trong lòng bàn tay anh.

Nhưng chú bướm kia lại đuổi theo anh không chịu đi: "Nhưng bọn họ không phải anh, bọn họ tốt hơn cũng không phải là anh, em chỉ thích anh thôi, anh... Tần Việt..."

Tần Việt nhắm mắt, bụng ngón tay hơi ráp nhẹ nhàng cọ qua gáy Lâm Khinh Chu: "Được," rốt cuộc anh vẫn lưu luyến chú bướm xinh đẹp này, "Nếu mười năm sau em vẫn còn thích anh, vậy anh sẽ yêu em."

Ban đầu Lâm Khinh Chu không khóc, anh vừa dứt câu này, nước mắt liền trút xuống như nước sông vỡ đê, song trên mặt lại là nụ cười, vừa cười vừa giơ ngón út ra với Tần Việt: "Ngoắc tay, ngoắc tay rồi thì anh không thể lừa em."

"Được, không lừa em." Ngón út của hai người móc lấy nhau, Lâm Khinh Chu nước mắt nước mũi tèm lem, nghiêm túc nói: "Ngoéo tay treo ngược một trăm năm không được lừa gạt..."


"Được rồi, bây giờ có thể về nhà chưa?"

"Ừm!" Lâm Khinh Chu vui vẻ gật đầu, sau đó được nước lấn tới đưa ra yêu cầu nhỏ, "Anh, em nhũn chân, đi không nổi, em cõng em được không?"

"Lên."

Đây không phải lần đầu Tần Việt cõng Lâm Khinh Chu, cậu nhỏ nghịch ngợm là chuyện cơm bữa, đôi khi chơi điên chơi dại ở bên ngoài, chê mệt, sẽ gọi điện cho Tần Việt, tủi thân nói: "Anh ơi, anh đến đón em đi."

Thật ra là mệt đi đường không nổi nữa, muốn Tần Việt đón nó về nhà.

Còn như đón thế nào, tất nhiên là cõng, cậu nhỏ nằm sấp trên lưng anh, tay cầm đôi dép của mình, khoe khoang "công lao vĩ đại" cả ngày, mèo chê chó ghét, còn thấy rất hãnh diện.

Về sau có lẽ là được nuông chiều, có khoảng thời gian hầu như ngày nào cũng ới Tần Việt đi đón, đến Đầu To cũng không nhìn nổi, cười nhạo nó: "Lâm Khinh Chu, mày là em bé nhà trẻ hả, về nhà cần có người đón?"

Lâm Khinh Chu mặc kệ, vẫn làm theo ý mình: "Mày ganh tị tao có anh thì có."

Đầu To sắp bị nó làm cạn lời chết: "Được được được, tao ganh tị, đảo San Hô chúng ta chỉ mày có anh trai, mày giỏi nhất!"

Tình huống thế này kéo dài đến khi Lâm Khinh Chu tốt nghiệp cấp hai mới chấm dứt, suy cho cùng đã lớn, biết ngại rồi.

"Anh, anh không được lừa em." Dưới đèn đường, kéo ra phía sau hai người cái bóng dài, Lâm Khinh Chu như hai năm trước, nằm trên lưng anh nó, dụi hệt chó con: "Anh phải yêu em, không được lừa em, bằng không em sẽ không thích anh nữa."

"Ừ, không lừa em." Tần Việt. "Bằng không em đừng thích anh nữa."

Kết quả Lâm Khinh Chu lại nóng nảy: "Không được! Anh cố ý đúng không, đang đợi em không thích anh, còn khuya em mới mắc lừa!"

Tần Việt: "..."

Bây giờ sao đầu óc không mơ hồ nữa, nhảy số nhanh tới vậy.

Tần Việt giận quá hoá cười, nghiêng đầu nhìn người trên lưng: "Vậy em nói xem phải thế nào?"

"Để em nghĩ..." Lâm Khinh Chu chun mũi nghiêm túc suy ngẫm, Tần Việt vẫn luôn chờ đoạn sau của nó, song đợi hoài đợi mãi cũng không đợi được, nghiêng đầu xem thử, mới phát hiện cậu nhỏ đã nằm trên lưng anh thiếp đi.

Môi hơi trề, mày nhíu chặt, dường như trong mơ cũng không yên ổn.

Tần Việt liếc nhìn nó rất lâu, ánh mắt khẽ rung, thầm thở ra một hơi chua chát.

-- Trên lưng của anh, là người quan trọng nhất đối với anh, là cả thế giới của anh, nhưng hiện giờ anh lại chẳng biết làm sao mới phải.

Chung quanh vắng người, anh lẳng lặng kề sát vài phân, đáp một cái hôn rất nhẹ, rất khẽ, lên chóp mũi toát mồ hôi nhễ nhại của thiếu niên.

Bình Luận (0)
Comment