*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gặp xong người muốn gặp, bà cụ hệt như bị ép khô tia sức sống cuối cùng trong cơ thể, hoàn toàn không chống đỡ được nữa, trong buổi tối ấy tình trạng đột nhiên chuyển xấu, lại bị đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu, cho đến hơn sáu giờ sáng hôm sau, mới ra khỏi phòng phẫu thuật.
Cứu thì tạm thời cứu được, nhưng bác sĩ khéo léo nhắc nhở họ chuẩn bị sẵn tâm lý. Giống như để chứng thực cho lời của bác sĩ, bà cụ bắt đầu rơi vào hôn mê thời gian dài, trong một ngày cũng hiếm có thời gian tỉnh lại, nhưng một khi tỉnh, sẽ luôn miệng gọi tên của Lâm Khinh Chu và Tần Việt.
Dù là Lâm Khinh Chu hay Tần Việt, đều hiểu rõ trong lòng, bà cụ vẫn chưa nhận được lời hứa của họ, chẳng thể yên tâm.
Cách một bức tường kính dày, Lâm Khinh Chu nhìn bà ngoài ngày một teo tóp trên giường bệnh, bản thân nó cũng gầy đi một vòng lớn, đôi mắt hạnh vốn đã to, vừa gầy đi liền to thêm, cả người sắp trơ cả xương.
Hơn nữa rất dễ bị giật mình, xung quanh chỉ cần vang lên tiếng động nhỏ, là có thể làm cho nó hết hồn, cả ngày thấp thỏm lo âu.
Chớp mắt đã tới mùng tám, chưa tới một tuần nữa là Lâm Khinh Chu phải nhập học, nhưng bà ngoại vẫn như thế, không hề thấy chuyển biến tốt.
Lúc này Lâm Khinh Chu mới chậm chạp nhận ra, bà ngoại có lẽ sắp rời xa bọn nó thật rồi.
Bà ngoại có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào, phía bệnh viện không thể không có người trông, khoảng thời gian này đều là hai anh em và vợ chồng Lâm Lung thay phiên túc trực, sáng nay đổi ca xong, Tần Việt dẫn Lâm Khinh Chu tới quán đồ ăn sáng ở cổng bệnh viện ăn sáng.
Hỏi hai lần nó muốn ăn gì, Lâm Khinh Chu mới ngu ngơ nói: "Sao cũng được."
Tần Việt tự quyết chọn hai phần tào phớ và bánh nướng, cùng với một cái bánh quẩy.
Lâm Khinh Chu thích xé bánh quẩy bỏ trong tào phớ ăn, nhưng hôm nay nó không làm như vậy, cầm muỗng ăn miếng có miếng không.
So với hai ngày trước, mặt nó đã gầy hơn, đôi mắt luôn lấp lánh khi nhìn Tần Việt cũng trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.
Thậm chí họ đã nhiều ngày không nói chuyện, cho dù họ luôn ở cùng nhau, cùng túc trực ở bệnh viện, cùng về nhà, cùng đợi phán quyết cuối cùng.
Nhưng Lâm Khinh Chu dường như không muốn nói chuyện, luôn im lặng chẳng nói chẳng rằng. Ở nhà cũng không nói, chỉ ôm Tần Việt hôn như điên, cứ như hôn chẳng đủ, lại như sợ không còn thời gian, muốn hôn những nụ hôn của cả đời này trong mấy ngày nay.
Ăn sáng xong, Tần Việt giúp nó lau chút tàu hũ dính bên mép, sau đó nói: "Bé Chu, đi dạo đảo San Hô với anh đi."
Với đề nghị bất ngờ của Tần Việt, Lâm Khinh Chu như rất ngạc nhiên, nhưng mau chóng gật đầu, nói: "Được."
Bên cạnh quán ăn sáng là tiệm trái cây không lớn, ở cửa đặt một sọt dừa, năm tệ một trái, Tần Việt mua hai, cùng Lâm Khinh Chu mỗi đứa ôm một trái.
Tối hôm qua trời vừa đổ một trận tuyết to, không khí như lạnh hơn hai hôm trước, mà dừa lấy ra từ trong kho ướp lạnh, ôm trong cóng cả tay.
Lâm Khinh Chu uống một ngụm, lạnh đến mức răng run cầm cập, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười: "Anh, tụi mình như hai thằng ngốc vậy, ngày đông lại uống dừa đá."
Tần Việt cũng cười: "Ừ, ngốc. Nhưng tự dưng hơi thèm. Bé Chu, em còn nhớ năm anh vừa mới lên đảo, em bị trái dừa đập đầu không?"
Lâm Khinh Chu: "Nhớ."
Không nhớ sao được, đó hẳn là chuyện xảy ra không lâu sau khi Tần Việt mừng sinh nhật nó, chập tối hôm nọ, nó kéo Tần Việt đi dạo trên đảo, sau đó ôm một cây dừa lắc, muốn lắc rớt trái dừa bên trên.
Bình thường nó và Đầu To làm việc này không ít, dừa, sầu riêng, xoài gì đó, không có thứ gì tụi nó không lắc rớt được. Thật sự không được thì trèo, biệt danh khỉ hoang của nó không khải gọi suông, kỹ năng trèo cây độc nhất vô nhị.
Hôm đó có lẽ vì có mặt Tần Việt, nó phô sức mạnh hơn, còn khoa trương khoác lác với Tần Việt: "Anh, anh nhìn trúng trái dừa nào, cứ chỉ cho em, em lắc rớt nó giúp anh!"
"Em có bản lĩnh này luôn? Vậy thì... trái ngoài cùng bên trái đi."
"Được rồi, anh, anh cứ chờ đó đi!"
Khoác lác cho đã rồi, mà dừa lại chẳng rớt, xui thay Lâm Khinh Chu bị trái dừa kia nện trúng đầu, hai mắt lập tức nổ đom đóm, đi đường loạng choạng, ngã bẹp xuống sàn xi măng nóng hổi.
Tần Việt bị dọa hú hồn: "Lâm Khinh Chu đầu em chảy máu rồi, có sao không, chóng mặt không, buồn nôn không?"
Đương nhiên đau, đau chết đi được, cũng rất choáng, rất buồn nôn, nhưng không biết vì sao nó không muốn biểu hiện trước mặt Tần Việt, bụm cục u bự trên đầu nói:
"Không sao, chuyện nhỏ ấy mà, em bị nện từ nhỏ tới lớn, luyện ra thiết đầu công rồi, không có vấn đề, anh, anh coi coi có phải trái dừa anh muốn không đã..."
Tần Việt dở khóc dở cười, song vẫn tâng bốc: "Ừm, là trái đó, em siêu quá."
Nhưng thật ra ban nãy anh chỉ chỉ đại, nào nhớ được trái dừa kia tròn méo ra sao.
"Anh, thật ra lúc đó đau lắm." Lâm Khinh Chu nói, "Hơn nữa trái em lắc xuống cũng không phải trái anh muốn, anh lừa em, em biết."
Tần Việt vạch trán nó, để lộ một vết sẹo nhạt ở thái dương, chính là bị trái dừa làm xước khi đó.
Lâm Khinh Chu cũng biết đại khái anh đang nghĩ gì, nắm cổ tay anh, làm nũng: "Nhưng bây giờ không đau nữa."
Sau cùng hai người vẫn không uống hết trái dừa trong tay, lạnh quá, còn uống thì dạ dày không chịu nổi. Nhưng cũng không ném đi ngay, cứ ôm trong lòng, đi một mạch từ bệnh viện tới bờ biển.
Bờ biển dịp Tết đến rất vắng vẻ, không có lấy một du khách nào, hai người ngồi trên tảng đá viết chữ, vừa ăn hàu ốp lết vừa hóng gió lạnh, thi thoảng lại hút một hớp dừa đá, y hệt như bị khùng vậy.
Lâm Khinh Chu còn bất cẩn hít phải một làn gió lạnh, nấc cụt cả buổi trời. Lúc xuống khỏi hòn đá người teo cóng, Tần Việt nắm tay nó trong lòng bàn tay mình, sau đó nhét vào trong túi áo phao.
Hai người dựa sát, quần áo mùa đông lại dày và nặng, cho dù bên cạnh có ai đi ngang, cũng không nhìn ra hai tay của hai người đang đan vào nhau.
Nhưng trong lòng họ biết rõ hơn ai hết, tình cảm này không thấy được ánh sáng, giống như đôi bàn tay trong túi áo, chỉ có thể giấu trong bóng tối.
Sau đó hai người lại dạo vườn bách thảo, viện bảo tàng Vỏ Sò, thế giới dưới đáy biển...gần như đi hết một lượt những nơi họ từng cùng đi qua.
Lúc đi ra từ viện bảo tàng Vỏ Sò là chín giờ mười lăm phút tối, trời đã đen hẳn, âm u, không có sao trời, cũng chẳng thấy trăng. Nhìn như sắp đổ mưa.
Lớp tuyết phủ trên mặt đường dần tan, lúc giẫm lên nước tuyết lẫn nước bùn, tung tóe đến độ trên ống quần đâu đâu cũng là vết bùn đất.
Đường cũng rất khó đi, hễ sơ xuất là sẽ ngã nhào, Lâm Khinh Chu đã tận mắt thấy mấy đứa trẻ té trước mặt nó, mà bản thân nó nếu không có Tần Việt ở cạnh kéo, cũng té mông nở hoa từ lâu.
"Anh, chúng ta phải về rồi phải không."
"Em muốn về không?"
Lâm Khinh Chu lắc đầu, nói với giọng rất khẽ: "Em không biết."
Tần Việt "ừ", nắm tay nó chặt hơn.
Hai người im lặng đi một đoạn, con đường này thông đến homestay, chỉ cần qua ngõ phố này, đi thêm tầm mười lăm phút, bọn họ sẽ về tới homestay.
Ngày hôm nay tâm trạng của Lâm Khinh Chu khá tốt, nhưng lúc này chợt sa sút, nỗi tuyệt vọng cuộn đến tựa biển sâu, nhấn chìm nó chỉ trong một khoảnh khắc. Nước biển lạnh căm trút vào lỗ mũi nó, khiến nó có thấy khó chịu như ngộp thở.
"Anh." Nó dừng bước, nhìn Tần Việt bên cạnh, "Anh muốn chia tay với em phải không, anh không cần em nữa phải không?"
Khoé mắt Tần Việt ửng lên màu đỏ thấu, anh nhắm mắt, khi mở mắt ra tơ máu dần lan nhiều hơn.
"Lâm Khinh Chu." Lòng bàn tay vuốt ve mặt Lâm Khinh Chu, giúp nó lau đi nước mắt, giọng nói rõ ràng rất run rẩy, nhưng lại bị anh cố gắng kìm nén, nhẫn nhịn, đến nỗi mỗi một chữ như vụn vỡ, ngắc ngứ thoát ra khỏi cổ họng, "Đừng buồn."
Lâm Khinh Chu liều mạng lắc đầu, muốn vùng vẫy, muốn nói đừng mà, nhưng một chữ cũng không thể nói ra.
"Lâm Khinh Chu, anh không muốn em phải khó xử, cũng không muốn sau này em nhớ lại sẽ hối hận."
"Vậy nên đi gặp ngoại đi, đừng sợ."
Mấy ngày nay, mọi thay đổi của Lâm Khinh Chu anh đều thấy cả, cho dù Lâm Khinh Chu không lên tiếng, Tần Việt cũng biết trong lòng người ấy chịu dằn vặt cỡ nào, một bên là lời hứa với mình, một bên là bà ngoại nó yêu nhất, người nào nó cũng rất lưu luyến, ai nó cũng không muốn từ bỏ.
Cuối cùng chỉ tổn thương chính mình. Vậy nên nó thu mình lại, không nói chuyện, không ăn uống, không suy nghĩ, giống như chỉ có vậy mới có thể dối gạt bản thân, mới có thể không đưa ra chọn lựa tàn nhẫn ấy.
Nhưng nó không thể trốn tránh mãi, tình hình của bà ngoại cũng không cho phép nó trốn tránh thêm. Truyện Dị Năng
Lựa chọn nào cũng tàn nhẫn và khổ đau với Lâm Khinh Chu, Tần Việt biết, vậy nên anh giúp Lâm Khinh Chu quyết định.
"Lâm Khinh Chu, đi gặp ngoại, sau đó trở về học đi."
"Nếu như nhiều năm sau, thế giới này không còn tàn nhẫn đến thế, nếu như nỗi lo của bà ngoại không thành sự thật, nếu như ngày đó em vẫn còn thích anh, vậy thì đến tìm anh."
Tay anh gần như là run rẩy, gần như là muốn cố hết sức lau đi nước mắt trên mặt Lâm Khinh Chu, rồi lại mâu thuẫn không dám dùng sức quá lớn, sợ làm Lâm Khinh Chu đau.
Mà những sức lực không nơi trút ấy như được anh dùng để kiểm soát bản thân, kiềm lại trái tim...đang đau khổ, tuyệt vọng, không cam lòng của anh, không để những cảm xúc ấy hiện ra trên mặt chút gì.
"Lâm Khinh Chu, đừng sợ, đừng buồn."
"Anh rất yêu em, vậy nên đừng sợ."
Thời gian đã rất muộn, cửa tiệm hai bên bệnh viện đã sớm đóng cửa, bọn họ đi thẳng tới đây, chỉ có đèn đường lờ mờ soi chiếu, ngay cả cái bóng cũng trở nên nhạt nhòa và vụn vỡ.
Hai người đứng ở cửa tiệm hoa đối diện cổng bệnh viện một hồi, trong góc xó bên cạnh chất hoa héo được dọn dẹp, trông cô quạnh thê lương.
"Anh, vậy em vào đây." Nước mắt của Lâm Khinh Chu vốn đã ngừng rơi, nhưng vừa nói chuyện giọt lệ lại lăn xuống, muốn cũng không ngừng được.
Rõ ràng nó đã quay người, nhưng rồi đột nhiên nhào vào vòng tay của Tần Việt, cố sức hôn anh, thơm anh, ôm chặt lấy anh như muốn hoà anh vào huyết dịch trong thân thể mình.
"Anh, hứa với em, chúng ta chỉ đang lừa ngoại, đợi đến sau này, đợi mùa hè sang em sẽ trở về tìm anh."
"Được, bất kể em trở về khi nào, anh cũng ở trên đảo San Hô chờ em." Tần Việt mỉm cười với nó, vẫn dịu dàng như mọi ngày, như đây chỉ là một cảnh chia ly quá đỗi bình thường, giống như mỗi lần kì nghỉ hè kết lúc, Lâm Khinh Chu trở về Đông thành vậy.
Nhưng Lâm Khinh Chu biết rõ, nó không giống.
"Anh ơi..." Nó khóc đến mức không kiềm chế được, Tần Việt hôn lại nước mắt trên mặt nó, "Đừng khóc, không phải khóc, anh vào cùng em."
Lâm Khinh Chu túm chặt tay anh: "Được."
Hai thiếu niên tay dắt tay, băng qua con đường chật hẹp, cũng bước tới tương lai mà họ chưa biết trước.