*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Khinh Chu đựng trái dại nấu xong vào hũ thủy tinh đã rửa sạch phơi ráo từ trước, sau đó là đợi nó nguội. Nhưng hôm nay trời nóng, đoán chừng không một hai tiếng thì không nguội được, Lâm Khinh Chu đặt nó sang một bên, tạm thời mặc kệ.
"Chỗ các anh cũng có sao?" Tiểu Yểu rất tò mò, sau nhanh chóng nhớ ra, "Ấy, tí thì quên, trước đây anh Lâm là người Đông thành."
Lâm Khinh Chu cởi tạp dề trên người, đi ra tìm Tần Việt: "Phải, tôi không chỉ là người Đông thành, tôi còn là người ở đảo đấy."
"Thật hay giả vậy, hòn đảo nào ạ?" Đảo giống như đảo San Hô, Đông thành phải có hơn mười mấy hòn lớn nhỏ, tiểu Yểu loại bỏ đảo San Hô đầu tiên, kết quả Lâm Khinh Chu lắc đầu, cười với cô, "Ngay đây này."
Tiểu Yểu: "..."
Cô cảm thấy mình bị trêu chọc, tức phì phò nói: "Anh Lâm, anh thay đổi rồi. Không nói chuyện với anh nữa, em đi làm việc!"
Đầu năm nay nói sự thật cũng không ai tin, Lâm Khinh Chu ấm ức, nhưng vừa ngước lên liền thấy Tần Việt đang ngồi ở quầy lễ tân, trái tim lập tức trở nên mềm mại, thỏa lòng.
Người kia đang nhìn về phía nhà bếp, lúc Lâm Khinh Chu trông qua, tầm mắt của hai người bất ngờ va vào nhau.
Lâm Khinh Chu đội ánh mắt sâu thẳm ấy đi tới, ngồi xổm bên chân Tần Việt: "Sao mặt mũi nghiêm túc vậy, đang nhìn em với tiểu Yểu à?"
Trước đây toàn là Tần Việt làm chè làm mứt ở bếp, Lâm Khinh Chu lẽo đẽo theo sau anh. Nhưng bây giờ Lâm Khinh Chu trở thành người làm việc, cái đuôi phía sau đã đổi thành một người khác.
Lâm Khinh Chu không chắc trong lòng anh cậu liệu có bấp bênh hay chăng, nhưng có lẽ là có, bằng không cũng sẽ không bất chấp việc bị cậu phát hiện, nhìn chằm chằm động tĩnh phía nhà bếp, mãi đến khi cậu đi tới, vẫn không kìm được cảm xúc trong mắt. -- Tần Việt đang không vui.
Không vui bởi cậu và tiểu Yểu ở trong bếp nấu chè trái dại nói cười vui vẻ.
"Anh." Cậu phủ lòng bàn tay lên đầu gối của Tần Việt, "Đừng cau mày, chè đã làm xong rồi, chờ đến tối là ăn được."
Trên chân Tần Việt vẫn đắp cái thảm nhung san hô mây trắng nền xanh, mà Lâm Khinh Chu cũng đã sớm tìm được xuất xứ của cái thảm này trong dòng hồi tưởng -- là của cậu.
Đêm đầu tiên Tần Việt được bà ngoại nhặt về nhà, trong homestay không có phòng dư cho anh ở, anh bèn chen chúc trên một cái giường với Lâm Khinh Chu.
Lúc đó Lâm Khinh Chu vẫn còn rất ghét Tần Việt, thấy ghét đối phương từ trong ra ngoài, vậy nên lục một cái thảm nhung trong tủ quần áo ngăn giữa hai người, cảnh cáo Tần Việt không được vượt qua "vĩ tuyến 38" đó.
Sau đấy Tần Việt thật sự ngoan ngoãn chen trên vị trí cỡ miếng tàu hũ của mình, trái lại là Lâm Khinh Chu ngủ banh càng, chiếm mất chỗ nằm của người ta.
"Anh." Lâm Khinh Chu nhón nhẹ mũi chân, ban đầu là tư thế thấp hơn Tần Việt một chút, thế này thì hai người gần như bằng nhau, "Anh… ghen hả?"
Cậu cũng không biết những suy tính của mình rốt cuộc đến từ đâu, trải qua mười mấy năm sống vô dục vô cầu, cả khi xem phim tình cảm khiến người ta rơi nước mắt cũng không xúc động bao nhiêu, hiện giờ đối mặt với Tần Việt, cả người lại như có đầy mưu trí, biết rõ phải làm sao để quyến rũ người này.
Anh cậu là chàng tiên nấp trong vỏ sò, cậu phải quyến rũ chàng tiên này ra ngoài, chiếm làm của riêng.
Đường Tĩnh Du nói chắc cậu sẽ không động lòng với ai, lúc đầu cậu cũng cho là vậy, nhưng thật ra không phải. Lý do cậu không thể yêu bất kỳ ai, là bởi vì đã trao tim mình từ mười năm trước mất rồi.
Rời xa người ấy, cậu là người không tim, là không hoàn chỉnh, sao có thể thích thêm ai khác.
Mà bây giờ tim cậu đã về, cậu cũng sống dậy.
"Ông chủ, trong nhà em có chút -- ông chủ, anh Lâm, hai người… đang làm gì vậy?"
Hai người đang kề sát, nhìn từ góc độ của tiểu Yểu, gần như là dán vào nhau, cứ như là đang… hôn môi.
Vốn cô chỉ qua xin nghỉ vì cuộc gọi trong nhà, kết quả vừa vào đã thấy một màn có tính công kích mạnh như vậy, sắc mặt lập tức đỏ gay.
"Tiểu, tiểu Yểu." Lâm Khinh Chu cũng bị làm giật nảy mình, quay ngoắt đầu lại, sau đó tức tốc đứng dậy, xấu hổ cụp mắt, "À thì, cô đừng hiểu lầm, tôi đang nói chuyện với ông chủ Tần thôi."
Nói thì nói, có cần dựa gần vậy không, anh chột dạ chứ còn gì!
Tiểu Yểu không tin lấy nửa chữ, thầm trợn trắng mắt trong lòng, cười giả trân nói: "Ha ha, vậy ạ."
Tần Việt: "..."
Mấy năm không gặp, kỹ năng diễn xuất của cậu nhỏ quả thật là cao siêu, mà con nhóc bên mình còn chẳng thông minh lắm. Tần Việt nhức đầu ấn huyệt thái dương, "Nhà lại kêu cô về?"
Tiểu Yểu hơi mất tự nhiên: "Dạ."
"Vậy cô đi đi."
"Nhưng mà ông chủ, em không biết có thể về kịp trước cơm tối không nữa..."
"Không sao, cô bận việc cô đi, ông chủ Tần và homestay cứ giao cho tôi." Lâm Khinh Chu vội nói trước khi Tần Việt mở miệng.
Tiểu Yểu: "... Vậy thì… cảm ơn?"
Lâm Khinh Chu tươi cười rạng rỡ: "Không cần cảm ơn."
Tần Việt: "..."
Anh chợt cảm thấy Lâm Khinh Chu nói chí phải, có lẽ phải trừ lương của tiểu Yểu thật rồi.
Cùng lắm cũng phải phân cho cô nhiều việc hơn, đỡ cho ngày ngày không biết đang nghĩ cái gì trong đầu.
Anh không kiên nhẫn xua tay: "Đi mau, trong thời gian ngắn đừng để tôi nhìn thấy cô."
Tiểu Yểu khá tủi thân: "Gì vậy ông chủ, anh lại giận cá chém thớt gì em đấy..."
Tiểu Yểu vừa đi, homestay thật sự chỉ còn lại hai người bọn họ. Tần Việt cầm quyển sách, ngồi đọc trước bàn ăn gần giá sách. Không phải cuốn [Yêu thầm khó trọn vẹn] kia nữa, mà đã đổi một cuốn mới. Lâm Khinh Chu liếc tên sách, vậy mà lại là tiểu thuyết tu chân, trên gáy sách đánh số thứ tự 1.
Theo thông lệ của tiểu thuyết tu chân, phía sau ít nhất còn phải tới 24678, dựa vào tốc độ đọc sách của Tần Việt, sang năm sau cũng không chắc có thể đọc hết bộ.
Lâm Khinh Chu đặt chè trái dại đã nguội trong bếp vào ngăn tủ lạnh, lúc về đại sảnh cũng rút một cuốn từ giá sách, ngồi đối diện Tần Việt lật.
"Anh, anh đang nhìn lén em hở." Một lúc sau, cậu đột nhiên mở miệng hỏi Tần Việt.
Tần Việt ngước lên nhìn cậu một cái, vẻ mặt lạnh nhạt: "Không có."
"Được thôi, anh nói không có thì không có." Lâm Khinh Chu cũng không tranh cãi với anh, bĩu môi tiếp tục lật sách trong tay.
Quyển cậu cầm là tiểu thuyết lịch sử, nhìn qua rất dọa người, nhìn thêm cái nữa, cả tác phẩm đều là đồ bỏ, còn ảo hơn cả chuyện trước khi ngủ Tần Việt chế hồi đó.
Lâm Khinh Chu đọc không vào, lật hết quyển sách xong nằm dài trên bàn nhìn Tần Việt, ngón tay không yên phận nắm một góc sách của Tần Việt, nhích tới dịch lui, Tần Việt muốn qua trang, cậu không cho, dùng lòng bàn tay quấy rối.
Tần Việt bị câu quậy cho nhức đầu, cuối cùng không nhịn được bật ra một câu: "Lâm Khinh Chu, đừng nghịch."
"Sao không kêu cậu Lâm nữa?" Lâm Khinh Chu cong khoé môi.
Tần Việt: "..."
Tần Việt cảm thấy mình sai rồi, trưởng thành thận trọng gì đó đều là giả, rõ ràng người này vẫn giống hệt trước đây.
"Anh." Lâm Khinh Chu vươn tay nắm lấy ngón tay đang muốn qua trang của anh, đưa đến bên môi mình hôn, "Sáng nay em tình cờ gặp chị Trương Tiểu, chính là cái chị trợ lý của chị Lý Lê, còn từng thích anh nữa, anh nhớ chỉ không?"
Tần Việt sống ngay trên đảo, thỉnh thoảng sẽ chạm mặt Trương Tiểu, đương nhiên là nhớ. "Ừ."
"Vậy mà chị ấy sinh hai đứa rồi, đứa lớn cũng đã học lớp ba, thời gian qua mau thật ấy."
"Chỉ còn nói với em, chị Lý Lê cũng kết hôn rồi, có điều bây giờ người ta đã là streamer nổi tiếng, một lần livestream có tới ngàn - chục ngàn người xem."
"Anh, anh nói xem nếu như chúng ta không xa nhau, thì bây giờ sẽ như thế nào, cũng kết hôn chứ? Tiếc là chúng ta không sinh con được, bằng không chắc phải lớn hơn con hai người họ một chút."
Tần Việt đã gặp hai đứa con của Trương Tiểu, một nam, một nữ, đứa nhỏ anh từng đi ăn tiệc đầy tháng. Vào lúc mà tất cả mọi người đều tránh né anh, Trương Tiểu nhét đứa trẻ mềm mại hồng hào vào lòng anh, bảo anh bế. Đứa bé ấy cầm hai tay, toét miệng cười khanh khách với anh.
Lúc đó anh giống như Lâm Khinh Chu bây giờ, trong lòng không khỏi nghĩ, nếu như anh và Lâm Khinh Chu không chia xa, mọi thứ sẽ như thế nào.
Nhưng đồng thời, anh cũng tỉnh táo hiểu được rằng, tất cả giả thiết không có ý nghĩa.
Hôm nay cũng vậy.
Vậy nên anh rút tay về, chăm chú nhìn Lâm Khinh Chu, đánh vỡ hết mọi tưởng tượng của cậu: "Lâm Khinh Chu, chúng ta không thể kết hôn, em cũng, đừng nghĩ mấy cái này nữa."
Một câu ngắn ngủi lại như tiêu nhau rất nhiều sức lực của anh, để lộ vài phần yếu đuối và mệt nhọc, "Anh hơi mệt, về phòng trước đây."
"Anh --" Nhưng Lâm Khinh Chu gọi anh ở phía sau, "Qua mấy hôm nữa em phải đi rồi, trước khi đi em có một vấn đề muốn hỏi anh."
Bàn tay vịn xe lăn của Tần Việt nổi gân xanh, lúc lâu sau, anh nhỏ giọng nói: "Em hỏi đi."
"Có phải anh biết em mất trí nhớ từ lâu rồi không?"
Hai ngày nay cậu luôn nghĩ về mấy chuyện này, lúc đầu cảm thấy Tần Việt không nhận lại cậu là vì hiểu lầm cậu, nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng, đến sáng ngày hôm nay, nghe những lời Trương Tiểu nói, cậu chợt hiểu ra, nhiều chỗ cảm thấy không bình thường đã có lời giải đáp.
Kể từ lúc bắt đầu Tần Việt đã biết cậu mất một phần trí nhớ, anh cố tình không nhận lại cậu, nếu không phải cậu tự nhớ ra, có khả năng Tần Việt sẽ không bao giờ nhận cậu.
Thậm chí, có lẽ Tần Việt hoàn toàn không muốn để cậu nhớ lại.
Người này, nhẫn tâm biết bao.
Nhẫn tâm với cậu.
Lại càng tàn nhẫn với mình.
Khớp xương ngón tay của Tần Việt bị nắm trắng bệch vì dùng quá sức, trong mắt lóe lên sự đau đớn nặng nề, nhưng rồi anh nhanh chóng cưỡng ép kìm nén những cảm xúc ấy, lúc đưa mắt nhìn Lâm Khinh Chu đã bình tĩnh đến mức có phần lạnh nhạt, anh thừa nhận: "Anh biết."
Lâm Khinh Chu dựa bàn ăn, âm giọng hơi run rẩy: "Là anh tự nhìn ra, hay là mẹ em nói cho anh biết."
Lần này Tần Việt không trả lời ngay, mà muốn lảng tránh vấn đề này: "Lâm Khinh Chu, đã qua hết rồi, vướng mắc những thứ này thêm cũng không có nghĩa lý gì cả."
"Vậy sao." Lâm Khinh Chu bật cười tự giễu, giọng khẽ hơn, gần như là nói bằng giọng gió. Sau đó cậu đứng thẳng người, nói bằng giọng điệu thoải mái, "Được rồi anh à, anh mau đi nghỉ ngơi đi, bên ngoài có em trông coi, bữa tối xong em gọi anh."
Thế mà không tiếp tục chủ đề này nữa thật.
Tần Việt rất ngạc nhiên, sau đó hỏi: "Em làm?"
"Đúng vậy, hôm nay em lo liệu, bữa tối ăn mì em làm, tráng miệng ăn chè em nấu, bất ngờ không, vui hay không?"
Tần Việt không hề thấy vui, thậm chí anh hơi khiếp hãi. Nhưng cũng không đả kích sự tự tin của cậu nhỏ, "Không tiêu chảy thì rất vui mừng."
"Anh, anh cười lên đẹp lắm, anh phải cười nhiều vào."
Tần Việt: "..."
Anh biết mồm mép mình không nhanh nhạy bằng người này, dứt khoát không nói nữa, lăn xe lăn trốn về phòng. Qua một hồi mà vẫn còn nghe được tiếng cười bên ngoài của Lâm Khinh Chu.
Lâm Khinh Chu chuẩn bị mì sa tế, ở nước Y muốn ăn món này nhưng không tìm được chỗ nào hợp khẩu vị, cậu bèn thử tự làm, định khôi phục mùi vị trong ký ức. Nhưng hiển nhiên không tài nào làm được.
"Anh, anh cảm thấy thế nào?" Bây giờ làm cho Tần Việt ăn, trong lòng cậu rất hồi hộp.
Thiếu mất tiểu Yểu, trên bàn ăn của hai người hơi im ắng. Tần Việt im lặng ăn mì, chỉ khi Lâm Khinh Chu hỏi anh mới gật đầu.
"Ừm."
"Ừm là ý gì, là ngon hay không ngon?"
"Ngon."
Lâm Khinh Chu thở phào nhẹ nhõm, nhón một trái dại cho anh cậu: "Anh, ăn cái này."
Tần Việt mím môi, cúi đầu ngậm trái, động tác cẩn thận, như là sợ chạm phải Lâm Khinh Chu. Người kia nhận ra ý đồ của anh, vào lúc Tần Việt lùi ra, liếm ngón tay của mình ngay trước mặt đối phương.
"Anh, ngọt lắm."
Mặt Tần Việt bỗng nhiên nóng phừng, tai lập tức ửng đỏ.
Da anh rất trắng, hơi đỏ chút thôi là vô cùng nổi bật. Lâm Khinh Chu thấy mà thích mắt, song trong lòng chua chát.
Cậu cúi đầu ăn một miếng mì, rõ ràng đang cười, trước mắt lại phủ sương:
"Anh, có thể anh không tin, nhưng trong mười năm nay, không có lúc nào làm em vui hơn bây giờ."
Động tác cầm đũa của Tần Việt chững lại, lúc cụp mắt trong mắt đỏ tươi.