Ánh Trăng Soi Sáng Lòng Anh

Chương 21

Trên xe buýt lác đác vài người, Minh Nguyệt dựa vào người Trần Chiêu, không biết cô ngủ bao lâu, bỗng chốc Minh Nguyệt mơ thấy mình như con mồi bị thợ săn nhìn chằm chằm, sợ hãi tỉnh dậy.

Trần Chiêu nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt đen nhánh mang theo cảm xúc mãnh liệt, d/ục vọng cuồn cuộn, ánh mắt nóng rực, còn mang theo chút hung dữ.

Lông mi Minh Nguyệt run lên, dịu dàng hỏi: “Cậu… Cậu định làm gì?”

Trần Chiêu nhìn gương mặt xinh xắn linh động của Minh Nguyệt, từ từ nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của cô.

Đôi mắt cậu tối lại, cổ họng như chứa cát sỏi, giọng nói khàn khàn quyến rũ. “Cậu nhắm mắt lại đi.”

Minh Nguyệt ngoan ngoãn làm theo lời cậu: “Sao tự dưng…”

Dòng xe cộ chạy trên cao tốc mang theo ánh sáng rực rỡ tựa như ngân hà, khung cảnh Trần Chiêu và Minh Nguyệt quấn quýt chiếu lên cửa kính.

Minh Nguyệt thẹn thùng, hai tay giữ chặt tay Trần Chiêu, cổ họng phát ra vài tiếng hừ nhẹ.

Lý trí trong đầu Trần Chiêu như vỡ vụn, cuối cùng không khống chế được nữa, cậu chạm tay vào vòng eo nhỏ nhắn của Minh Nguyệt, bỗng nhiên tiếng chuông báo thức vang lên.

Nhiệt độ tháng ba đầu xuân lại như trưa hè tháng bảy, nóng nực bí bách.

Trần Chiêu mở mắt ra, cậu nhìn thấy trần nhà quen thuộc trong phòng ngủ, cảm thấy dưới thân nóng nóng nhớp nhớp, cậu khẽ chửi một câu, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tắm nước lạnh xong, cậu cầm khăn lông đứng lau tóc trước gương, giọt nước men theo thái dương chảy xuống yết hầu, cuối cùng rơi xuống xương quai xanh mảnh khảnh.

Bỗng nhiên Trần Chiêu ngẩng đầu nhìn mình trong gương, lại chửi: “Đm.”

Rốt cuộc cậu động tâm từ lúc nào?

Trần Chiêu tặc lưỡi, bực bội ném khăn lau vào gương mặt mình trong gương.

*

Hôm qua Minh Nguyệt, Lâm Thính, Trần Chiêu và Trình Bắc Diên ăn tối trong trung tâm thành phố, vốn dĩ Lâm Thính muốn ăn xong thì đi xem phim nhưng Minh Nguyệt và Trình Bắc Diên mới thi xong, ngồi tàu cả ngày cũng mệt mỏi, hơn nữa cũng muộn rồi, xem phim ít nhất cũng phải mất hơn một tiếng, cuối cùng cả đám hẹn cuối tuần cùng đi, gọi thêm cả Phùng Thư Nhã, Tôn Hạo Vũ và Hà Chu.

9 giờ 10 phút, Minh Nguyệt về tới nhà, Minh Hướng Ngu thấy cô về, bà hỏi cô thi thố thế nào, cô đáp “Cũng ổn” rồi về phòng.

Hiếm có ngày cô không học bài, tắm xong rồi lên giường nằm.

Khi xe buýt dừng lại ở Vân Thành, đúng lúc ấy cô tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thì phát hiện mình ngủ trên vai Trần Chiêu, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đứng dậy xuống xe.

Bây giờ về tới nhà, đột nhiên cô hơi lo.

Lúc dựa vào người cậu, chắc là… chắc là cô sẽ không chảy nước miếng chứ nhỉ? Minh Nguyệt bất an thiếp đi, tới khi tỉnh dậy cũng là sáng thứ hai hôm sau.

Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là 6 giờ 25 phút, cô dậy muộn 1 tiếng so với ngày thường.

Minh Nguyệt vội vàng đặt đồng hồ điện tử xuống, nhanh chóng mặc quần áo, ôm cặp sách chạy ra ngoài thì gặp Minh Hướng Ngu ngoài cửa.

Minh Hướng Ngu không hỏi tại sao hôm nay cô lại dậy muộn, chỉ dịu dàng bảo: “Nguyệt Nguyệt, dạo này con vất vả quá, sáng nay mẹ dậy từ 4 giờ hầm canh xương, mẹ múc ra hộp giữ nhiệt rồi đấy, còn thừa một tí tới tối con về rồi uống nhé, ăn sáng xong nhớ mang canh đi nhé.”

Minh Nguyệt mím môi: “Con không mệt đâu ạ, mẹ uống canh đi.”

Cô dừng mấy giây, túm góc áo Minh Hướng Ngu như hồi nhỏ: “À, mẹ ơi, mẹ đừng vất vả quá, lần sau mẹ cứ nấu vào ban ngày ấy, dù sao nhà mình cũng có tủ lạnh mà.”

Minh Hướng Ngu xoa tóc cô, mỉm cười đáp: “Mẹ biết rồi, con mau ăn sáng đi.”

Lúc Minh Nguyệt cầm bình giữ nhiệt tới lớp thì thấy Lâm Thính đang ngồi chỗ cô, mải mê bàn với Phùng Thư Nhã xem cuối tuần nên xem phim kinh dị hay là phim tình cảm.

Thấy cô tới, Lâm Thính lập tức đứng dậy trả chỗ cho cô, “Ánh trăng, cậu mang cái gì thế?”

“Mẹ tớ hầm ít canh xương, giữa trưa bọn mình cùng uống nhé.” Minh Nguyệt nói.

“Tuy là tớ đang giảm béo nhưng vẫn muốn nếm thử tay nghề của cô.” Phùng Thư Nhã cười đáp.

“Này cậu bảo giảm béo từ lâu lắm rồi đấy mà hôm nào tớ cũng thấy cậu ăn khuya.” Lâm Thính trêu Phùng Thư Nhã: “À này, từ hôm bọn mình đi học lại tới giờ vẫn chưa ăn ở ngoài hôm nào, tớ vừa hẹn với Tôn Hạo Vũ rồi, tối nay đi ăn nhé.”

Nghe thấy thế, bỗng nhiên Phùng Thư Nhã cao giọng hỏi: “Lại ăn cơm với bọn họ á?”

Lâm Thính khó hiểu nhìn cô nàng: “Sao cậu kích động thế?”

Phùng Thư Nhã kìm nén sự vui vẻ trong lòng lại, giả vờ bình tĩnh đáp: “Bởi vì có người mời chứ sao, người ta có câu “được hời mà không nhận thì là đồ ngu” đó.”

Tiết cuối cùng của buổi chiều kết thúc, Minh Nguyệt đi cùng Lâm Thính và Phùng Thư Nhã tới cổng trường nhưng chỉ có hai chàng trai đứng đợi.

Tôn Hạo Vũ nhìn qua, chủ động nói: “A Chiêu bảo không ăn, cậu ấy về nhà rồi.”

Dứt lời, cậu ta lẳng lặng nhìn Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt còn chưa làm gì thì Lâm Thính bước tới, kiễng chân bám cổ Hà Chu: “Cậu với Trần Chiêu cãi nhau hả? Thế nên cậu tránh cậu ấy, mà cậu ấy cũng né cậu à?”

Hà Chu thấy Minh Nguyệt nhìn mình, vội vàng gạt tay Lâm Thính ra, lùi lại nửa bước mới đáp: “Tuy bọn mình chơi thân nhưng dù sao cậu cũng là con gái, hành động đúng mực chút đi.”

Cậu ta dừng lại một chút rồi hậm hực nói tiếp: “Các cậu nghĩ vớ vẩn gì thế, tôi và A Chiêu thân nhau vậy mà, sao lại cãi nhau được? Tôi không hay đi ăn với các cậu là vì phải đi học thêm, không có thời gian.”

Lúc ăn tối, Minh Nguyệt cúi đầu, ngẩn ngơ suy nghĩ có phải Trần Chiêu đang tránh cô không?

Cô tham lam hơn những gì cô nghĩ, mà bây giờ cô mới chịu nhìn nhận bản thân mình, cô thích Trần Chiêu, rất thích rất thích cậu.

Thế nên mỗi lần nhìn thấy Trần Chiêu thì tim cô mới đập loạn xạ, vui mừng không thôi.

Cô không muốn cứ ở bên cậu với thân phận này nhưng chỉ có thể dùng tư cách bạn bè để gần cậu mà thôi.

Có khi nào cậu phát hiện ra tình cảm của cô nên mới tránh cô không?

Suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu Minh Nguyệt lập tức cắn môi bác bỏ nó.

Bình thường cô không hay gặp Trần Chiêu, biểu hiện lại không rõ ràng, chắc cậu vẫn chưa phát hiện ra.

… Nhưng lỡ như là thật thì sao?

Nhỡ đâu cậu nhận ra lòng tham của cô, bắt đầu trốn tránh cô, từ từ xa lánh cô, tới khi hai người trở lại thế giới của riêng mình, không bao giờ liên quan tới nhau nữa.

Nghĩ tới khả năng này, mắt Minh Nguyệt cay cay, hốc mắt phiếm hồng.

Phùng Thư Nhã thấy cô khác lạ, cô nàng để đũa xuống, quay sang nhìn cô: “Ánh trăng, cậu sao thế?”

Minh Nguyệt chớp mắt, khẽ đáp: “Tớ ăn phải miếng ớt.”

Hà Chu ngồi cạnh vội vàng rót nước cho cô: “Cậu uống nước đi.”

“Cảm ơn cậu.”

Minh Nguyệt cầm chiếc cốc, uống một ngụm.

Cả đám ăn xong rồi về trường, tới lúc về tới lớp, Phùng Thư Nhã đi vệ sinh, Lâm Thính đang định vào lớp thì Minh Nguyệt kéo tay cô nàng lại.

Lâm Thính thấy sắc mặt Minh Nguyệt không tốt lắm, lo lắng hỏi: “Ánh trăng, có phải cậu không khỏe không?”

Minh Nguyệt lắc đầu, cô muốn hỏi Lâm Thính cuối tuần Trần Chiêu có đi xem phim không?

“Cuối tuần…”

Cô dừng lại, gượng cười nói tiếp: “Cuối tuần xem phim gì thế?”

Lâm Thính đáp: “Tới đấy rồi mới chọn.”

Cô nàng chần chừ, cúi đầu thì thầm vào tai Minh Nguyệt, “Ánh trăng, có phải hôm nay Trần Chiêu không tới nên cậu mới…”

Minh Nguyệt vô thức phủ nhận: “Không phải.”

Lâm Thính bật cười: “Ơ kìa, chưa đánh đã khai rồi, tớ đã nói xong đâu.”

Minh Nguyệt: “…”

Lâm Thính vỗ vai Minh Nguyệt: “Yên tâm, nhất định tớ sẽ giấu kín như bưng.”

Cô nàng còn bảo đảm: “Cuối tuần này tớ sẽ lôi Trần Chiêu tới gặp cậu, tới lúc đó có gì cậu cứ hỏi thẳng cậu ấy nhé.”

Minh Nguyệt đang định nói gì đó thì tiếng chuông vào học vang lên, cô đành gật đầu, tạm biệt Lâm Thính rồi chạy về chỗ mình.

Hôm nay có nhiều bài tập, tới lúc gần hết tiết Minh Nguyệt mới làm xong, cô vừa thu dọn sách vở vừa nghĩ cuối tuần sẽ nói gì với Trần Chiêu, chẳng lẽ hỏi thẳng là cậu đang tránh mặt cô ư?

Càng nghĩ càng thấy bực bội, Minh Nguyệt mím môi, gạt tất cả những thứ liên quan tới Trần Chiêu sang một bên, bắt đầu làm bài.

Sáng thứ 7, Minh Hướng Ngu đi ra ngoài, Minh Nguyệt không cần nói dối nữa, cô đi tới rạp chiếu phim.

Cả đám hẹn nhau lúc 9 giờ, tới 8 giờ 50 phút, Minh Nguyệt tới nơi, các bạn khác đều đến đông đủ, trừ Trần Chiêu.

Con trai thì đi mua bắp rang bơ và đồ uống, Lâm Thính đứng ngay gần cửa, áy náy nhìn Minh Nguyệt: “Ánh trăng, tớ xin lỗi…”

Lông mi Minh Nguyệt run lên, cô nói: “Cậu đừng nói thế, cậu có lỗi gì đâu.”

Lâm Thính hít một hơi: “Trần Chiêu… Mẹ cậu ấy tới Vân Thành, lúc tớ tới nhà cậu ấy thì gặp cô, cậu ấy bảo hôm nay không đi được.”

Minh Nguyệt chỉ nhớ bộ phim hôm ấy là chủ đề tình yêu, cô khóc từ đầu tới cuối, may mà bộ phim này kết BE, trong rạp cũng có nhiều người khóc, mình cô không lẻ loi.

Một tuần nữa lại tới, cuối tháng ba, còn 2 tháng nữa là tới kì thi đại học, thứ sáu trường Tứ Trung tổ chức đi du xuân, địa điểm là một ngọn núi ở Vân Thành.

Trên núi có ngôi miếu, không quá nổi tiếng, bình thường cũng không có nhiều người tới. Mỗi năm hễ cứ gần tới lúc thi đại học thì trường cô sẽ dẫn học sinh tới đây cầu nguyện.

Mùa xuân, phong cảnh trên ngọn núi Vô Lượng rất đẹp, từ đây nhìn ra xa có thể thấy cây xanh rợp trời, tràn đầy sức sống.

Không có nhiều người tới núi Vô Lượng là vì đường rất khó đi, ngọn núi này rất cao, đường đi lại dài. Theo truyền thống của trường, chỉ có học sinh lớp 12 mới phải leo lên tới nơi, học sinh lớp 10 và lớp 11 không bắt buộc.

Thế nên học sinh lớp 12 tập trung lúc 6 giờ, lớp 10 và 11 tới 7 giờ mới tập trung.

Leo được nửa đường, Phùng Thư Nhã không đi nổi nữa, Lâm Thính và Minh Nguyệt ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi với cô nàng.

Lúc ấy, anh chị lớp 12 cũng lục đục đi xuống.

Có mấy anh lớp 12 thấy các em khối dưới nghỉ ngơi, cổ vũ: “Mấy đứa cố lên nhé, nghe nói ngôi miếu đó linh lắm, bọn anh cầu nguyện xong cũng thấy thoải mái hơn hẳn.”

Ngay sau đó có người cười bảo: “Để hai tháng sau xem có thoải mái không nhá, bao nhiêu năm nay trường mình đều dẫn học sinh lên đây nhưng có ai đỗ Thanh Hoa Bắc Đại đâu.”

Phùng Thư Nhã nghe thấy thế, cô nàng hạ quyết tâm không đi nữa, nắm chặt tay Minh Nguyệt, bảo: “Ánh trăng, tớ cũng thấy ngôi miếu này không linh đâu, bọn mình đừng leo lên nữa nhé?”

Minh Nguyệt lắc đầu: “Tớ muốn lên đấy xem, năm ngoái tớ đã không đi rồi, năm nay muốn xem trên đó thế nào.”

Lâm Thính cũng không muốn mất công, khuyên Minh Nguyệt: “Còn sang năm nữa mà, năm sau rồi xem.”

Minh Nguyệt cong môi đáp: “Không sao đâu, hồi bé tớ hay chạy nhảy, thể lực tốt lắm, các cậu chờ tớ ở dưới núi nhé.”

Hai cô bạn giơ ngón tay cái với cô: “Vậy thôi, cậu đi cẩn thận nhé.”

“Được.”

Minh Nguyệt lên tới đỉnh núi thì học sinh lớp 12 cũng về gần hết, gió lớn thổi qua, cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ trong miếu.

Cô quỳ xuống cầu phúc ở đại điện sau đó đi dạo xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở điện cầu nhân duyên ngay ngoài cửa.

Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi vào.

Bên trong có một vị sư trung niên mặc tăng bào màu vàng sẫm, nhắm mắt ngồi trước bàn gỗ, nghe thấy tiếng bước chân, sư thầy từ từ mở mắt ra: “Vị thí chủ này tới xin quẻ à?”

Minh Nguyệt cúi đầu nhìn lọ gỗ màu đỏ, bên trên có hai dòng chữ: Xin quẻ 10 tệ, giải quẻ thêm 5 tệ.

Cô gật đầu, trả tiền rồi cẩn thận rút một quẻ, quẻ này là quẻ trung bình, bên trên ghi: “8,9 phần biệt ly.” Trái tim Minh Nguyệt run lên.

Sư thầy dịu dàng hỏi: “Thí chủ có muốn giải nghĩa không?”

Minh Nguyệt đưa quẻ cho ông ấy, khẽ đáp: “Không cần giải đâu ạ.”

Mấy ngày nay cô cũng hiểu ra Trần Chiêu đang tránh mặt mình.

Tuần này bọn cô ăn cơm với Tôn Hạo Vũ và Hà Chu hai lần, cũng giống như hai hôm trước, Trần Chiêu không tới, hôm nay lúc tập hợp, cô liếc nhìn qua, thấy cậu đứng cùng Tôn Hạo Vũ ở cuối hàng lớp 11–11.

Tôn Hạo Vũ cũng biết cô nhìn Trần Chiêu, nhưng cậu lại không nhìn cô lần nào.

Minh Nguyệt muốn xuống núi theo đường cũ, kết quả mới đi được một lát thì giẫm phải hòn đá, chân cô nhói lên, cảm giác đau đớn truyền tới dây thần kinh, cô tìm một chỗ râm mát rồi ngồi xuống, lấy quyển sổ nhỏ từ trong túi ra, ngẩn ngơ ngồi đó.

Không biết qua bao lâu, Minh Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, sau đó có một người đứng trước mặt cô, dáng người cao ráo lấn át Minh Nguyệt.

Trần Chiêu nghiêm mặt nhìn Minh Nguyệt, trán cậu lấm tấm mồ hôi, lạnh giọng hỏi: “Cậu có biết đây là trên núi không?”

Minh Nguyệt không ngẩng đầu, hàng lông mi rũ xuống, lơ đãng nhìn quyển sổ, một lúc lâu sau mới khẽ đáp: “Biết.”

Trần Chiêu cau mày, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng, cậu hỏi tiếp: “Thế mà cậu lại dám lên đây một mình?”

Bỗng có giọt nước mắt nơi xuống trang vở, Minh Nguyệt vội vàng gấp sổ lại, cô im lặng một lát, ngẩng đầu nhìn đôi mắt Trần Chiêu, cố bình tĩnh nói: “Tôi chẳng liên quan gì tới cậu cả, cậu lấy tư cách gì đòi quản tôi…”

Trần Chiêu nhìn cô chằm chằm mười mấy giây, cuối cùng cậu khẽ cười: “Được.”

Cậu xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Minh Nguyệt.

Nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùng cô không kìm nén được nữa, nước mắt rơi lã chã, cô vội vàng lau đi.

Cậu đi thì cứ đi đi, cô sẽ không thích cậu nữa.

Thích một người quá mệt mỏi, cô sẽ không thích ai nữa.

Minh Nguyệt nhắm mắt lại, nhỏ giọng đọc thuộc bài thơ: “Dư quan phù Ba Lăng thắng trạng, tại Động Đình nhất hồ. Hàm viễn sơn, thôn Trường Giang, hạo hạo thang thang, hoành… (*)”

(*) Bài Nhạc Dương Lâu ký của Phạm Trọng Yêm

Tiếng chim hót vang vọng núi rừng, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu lên gương mặt Minh Nguyệt, cô muốn nghiêm túc đọc bài, cho tới khi lại có người đứng trước mặt cô.

Minh Nguyệt không đọc nữa, đôi mắt tròn xoe.

Trần Chiêu vô cảm nhìn Minh Nguyệt, giọng nói trầm trầm: “Không có tư cách gì thì ông đây lại càng muốn quản cậu.”
Bình Luận (0)
Comment