Ánh Trăng Soi Sáng Lòng Anh

Chương 6

Minh Nguyệt né tránh ánh mắt cậu, “Thấy.”

Cô dừng lại, sau đó mới nói tiếp: “… Thế nên mới trùng hợp.”

Trần Chiêu híp mắt, trầm giọng bảo: “Thấy mà cậu không chào à?”

Từ lần thứ 2 gặp nhau, Trần Chiêu phát hiện hình như cô không thích mình.

Minh Nguyệt do dự, khẽ đáp: “Chúng ta… không thân lắm.”

Trần Chiêu tặc lưỡi, lạnh lùng nói: “Đúng là không thân thật.”

Minh Nguyệt nhận ra mình làm cậu không vui, mím môi bảo: “Xin lỗi cậu.”

Trần Chiêu cau mày, “Tôi có giận cậu đâu, cậu không phải xin lỗi.”

Minh Nguyệt không nói gì, vô thức nắm chặt quai cặp.

Một lát sau, cô hạ quyết tâm, dịu dàng bảo: “Lần sau tôi nhất định sẽ chào cậu.”

Trần Chiêu nghiêng đầu, cười như không cười nhìn vào mắt cô: “Bây giờ lại thân nhau nhanh thế à?”

Minh Nguyệt tránh ánh mắt đùa cợt của cậu, tai cô nóng lên, giả vờ không nghe thấy gì, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Nhưng cô không thể bỏ qua cảm giác tồn tại của Trần Chiêu được, cậu như gió nóng mùa hạ làm người ta không thể trốn tránh.

Cô ngồi thẳng người, duy trì tư thế ngắm cảnh, ngồi im không nhúc nhích.

Xe buýt nhanh chóng tới trạm dừng gần Tứ Trung, Minh Nguyệt xuống xe sau Trần Chiêu, cô lẳng lặng đi bên cạnh cậu, lòng dạ lại bồn chồn không thôi.

Advertisement

Trần Chiêu rất nổi tiếng ở các trường khác chứ đừng nói tới Tứ Trung, vì điểm thi của cậu đội sổ, vì gia thế hiển hách và gương mặt tuấn tú, mãi mãi là tiêu điểm trong mắt người khác.

Tôn Hạo Vũ và Hà Chu đứng ở cổng trường, không nhìn thấy Minh Nguyệt, hai người họ thấy Trần Chiêu xuống xe buýt, cảm thấy rất kinh ngạc.

Tôn Hạo Vũ đi tới, đưa một cốc sữa bò nóng cho Trần Chiêu, “Ôi, hôm nay Chiêu gia lại ngồi xe buýt cơ đấy.”

Trần Chiêu không thèm giải thích, thuận miệng đáp: “Không gọi được xe.”

Hà Chu nhìn đồng hồ trên điện thoại: “Còn 1 tiếng nữa mới vào học, có thể chơi được mấy ván game.”

Minh Nguyệt phát hiện 3 người họ định tới quán net, cô đang do dự không biết có nên đi thẳng vào trường luôn không, Tôn Hạo Vũ nhìn thấy cô, cười tủm tỉm bảo: “Chào học sinh ngoan nhé, cậu đưa ly cacao nóng này cho Lâm Thính hộ tôi được không?”

Minh Nguyệt: “Ừ.”

Cô giơ tay định nhận ly cacao, đột nhiên Trần Chiêu đưa ly sữa nóng của cậu cho cô, lạnh nhạt bảo: “Cho cậu này.”

Tôn Hạo Vũ và Hà Chu ngạc nhiên nhìn nhau.

Lông mi Minh Nguyệt run lên: “Cảm ơn cậu.”

Trần Chiêu bật cười, lười nhác bảo: “Cảm ơn gì chứ, bọn mình thân nhau mà.”

Minh Nguyệt: “…”

Mặt cô lại càng đỏ hơn, cầm hai ly nước chạy vào trường.

Tôn Hạo Vũ khoác tay lên vai Trần Chiêu, mỉm cười hiền từ như ông bố: “Con trai của ba thân thiết với cô bạn kia từ khi nào thế, mau nói cho ba…”

Tôn Hạo Vũ còn chưa nói xong, Trần Chiêu nghiêng người tránh sang một bên, nắm cổ tay cậu ta.

Trần Chiêu vặn tay Tôn Hạo Vũ, cậu ta khom lưng về phía cậu, không ngừng la hét: “Đau, đau quá, Chiêu gia, tôi sai rồi… Lão Hà, cậu mau cứu tôi đi!”

Hà Chu không thèm giúp cậu ta, còn vui vẻ nhìn cậu ta gặp họa, bảo: “Ai bảo cậu ngứa đòn.”

*

Lớp ôn thi nằm ở tòa nhà thực nghiệm của Nhất Trung.

Nhất Trung rất to, đi qua cổng trường, lối đi lát gạch xanh, hai bên đường trồng cây bạch quả cao lớn, tới mùa thu, lá cây xanh um tùm chuyển sang màu vàng.

Theo lời chỉ đường của bác bảo vệ, đi vòng qua đài phun nước là tới tòa nhà thực nghiệm.

Lúc tới phòng học, đằng sau có vài chỗ trống, các bàn trước đều kín chỗ.

Trình Bắc Diên giải xong tờ đề, đúng lúc ngẩng đầu lên thì thấy cô, cậu ho một tiếng: “Ở đây.”

Từ lúc nhập học, lúc nào Trình Bắc Diên cũng xếp hạng 1, cậu đẹp trai tuấn tú, xứng đáng với danh hiệu nhân vật phong vân của Nhất Trung, động tác của cậu làm nhiều người chú ý đến.

“Bạn nữ kia là ai thế? Sao trông thân với Trình Bắc Diên thế nhỉ?”

“Chưa thấy bao giờ, chắc là không phải học sinh trường mình.”

“Bạn đó là Lâm Thính ở Tứ Trung hả? Thấy bảo cậu ấy hay đi học với Trình Bắc Diên lắm.”

“Lâm Thính xinh lắm, là mỹ nữ đó, không thua kém Giang Vãn Ý đâu, còn bạn này trông bình thường quá.”

“…”

Minh Nguyệt không quen với việc bị chú ý thế này, cô nhanh chóng đi qua chỗ Trình Bắc Diên, khẽ nói: “Cảm ơn cậu.”

Trình Bắc Diên gật đầu rồi lại tiếp tục làm bài.

Minh Nguyệt cầm quyển sách ôn thi Vật lý hôm nay mới mua ra, đang định giở sách thì phía sau có người hoang mang gọi cô: “Minh Nguyệt?”

Cô quay đầu lại, thấy Khương Tuế Tuế ngồi cạnh một cô bạn xinh xắn.

Khương Tuế Tuế vui vẻ bảo: “Đúng là cậu thật này.”

Hồi cấp 2 Minh Nguyệt và Khương Tuế Tuế là bạn cùng bàn, lúc ấy Minh Nguyệt học giỏi hơn Khương Tuế Tuế, cô nàng chép vở của cô, có cái gì cũng kéo Minh Nguyệt làm cùng, dần dần hai người thân nhau hơn, như hình với bóng.

Nhưng sau này Khương Tuế Tuế thi đỗ Nhất Trung, Minh Nguyệt học ở Tứ Trung, từ đó hai người không liên lạc gì với nhau nữa.

Cô nàng cũng không ngờ sẽ gặp Minh Nguyệt ở đây.

Khương Tuế Tuế nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi: “Sao cậu lại học lớp này, học phí rất đắt…”

Giang Vãn ý cau mày, ngắt lời cô nàng, “Tuế Tuế, đây là Minh Nguyệt – bạn thân của cậu đúng không?”

Trước đây Khương Tuế Tuế từng nhắc tới Minh Nguyệt, cô sống trong gia đình đơn thân, mẹ không có công việc ổn định.

Giang Vãn Ý nhìn Minh Nguyệt, cô nàng rất xinh, mỉm cười với cô, giọng nói cũng rất ngọt ngào: “Chào cậu, tớ là Giang Vãn Ý.”

Minh Nguyệt: “Chào cậu.”

Khương Tuế Tuế cười khanh khách, nói: “Nhưng mà dù sao cậu cũng học ở đây rồi, thầy giáo này dạy hay lắm, là kim bài của Nhất Trung đấy, cực kì giỏi luôn, hồi xưa thầy dẫn dắt học sinh đi thi Vật lý được giải nhất toàn quốc đó, sau đó người đó được tuyển thẳng vào Thanh Hoa Bắc Đại đấy.”

Lúc nói chuyện, giọng Khương Tuế Tuế còn xen lẫn cả ngưỡng mộ.

Minh Nguyệt không nói gì.

Giang Vãn Ý cau mày, lắc đầu với Khương Tuế Tuế, bảo cô nàng đừng nói lung tung.

Khương Tuế Tuế bĩu môi, cô nàng nói thật mà, sao lại không cho nói.

Giang Vãn Ý nghĩ ngợi, nghiêm túc nói với Minh Nguyệt: “Về sau bọn mình là bạn cùng lớp rồi, phải giúp đỡ nhau đó nha.”

Năm ấy, Giang Vãn Ý chưa trở thành minh tinh nổi tiếng, chưa học được cách che giấu cảm xúc, lúc nhìn Minh Nguyệt, ánh mắt còn có cả sự thương hại.

Thấy Giang Vãn Ý nhìn mình, Minh Nguyệt biết chắc chắn Khương Tuế Tuế từng kể về cô cho cô nàng nghe, cô gật đầu rồi quay người lại, vùi đầu vào sách vở.

Một lúc sau, học sinh tới gần hết, thầy giáo Vương Khánh Tường cực kì giỏi giang mà Khương Tuế Tuế nhắc tới cũng đến.

Ông cầm sách, lật qua lật lại vài trang, sau đó nhìn học sinh dưới lớp, chọn Trình Bắc Diên làm lớp trưởng, phụ trách thu bài tập của các bạn.

Bình thường lúc dạy thầy có thói quen, sau khi giảng xong kiến thức thì sẽ nêu ví dụ, hay gọi học sinh đứng dậy trả lời, ông nhìn danh sách học sinh, chọn bừa một bạn, nhưng bạn nam đó không trả lời được, vẻ mặt lúng túng.

Lúc đó, mấy bạn khác cúi đầu, học sinh Nhất Trung ngồi đằng trước ngoảnh lại nhìn cậu ta.

Mấy lần sau, thầy không gọi theo danh sách nữa, hay gọi mấy bạn học giỏi Vật Lý trả lời.

Minh Nguyệt bị gọi hơn 3 lần, coi như là được thầy giáo yêu quý.

Kì nghỉ Quốc khánh phải đi học 2 buổi, một buổi học bình thường, buổi còn lại là làm bài trắc nghiệm.

Sau kì nghỉ, Tứ Trung tổ chức 2 ngày thi tháng, 1 tuần sau là có điểm các môn.

Dạo này Minh Nguyệt hay làm lại mấy bài cô làm sai, làm thêm nhiều bài khác để củng cố kiến thức, cô dựa vào phương pháp học mà Trình Bắc Diên chỉ cho, chú tâm vào chỗ nào còn yếu, không ngừng làm các bài tập liên quan, càng ngày càng ngủ muộn.

Vì thức đêm nhiều hôm, sáng hôm nay, cô hơi uể oải, lúc ăn sáng, Minh Hướng Ngu bảo trời sắp mưa, dặn cô mang ô.

Nhưng tới lúc ra khỏi nhà Minh Nguyệt lại quên mất.

Học được 1 nửa, ngoài trời đổ mưa to, gió lớn thổi qua làm mưa hắt lên cửa kính, lá cây bạch quả rơi đầy xuống đất.

Minh Nguyệt nghe tiếng mưa rơi, cô hơi đau đầu.

Sau khi các bạn về hết, trong lớp chỉ còn Minh Nguyệt và Trình Bắc Diên.

Cô có 2 bài không hiểu định hỏi cậu.

Trình Bắc Diên đọc đề xong, tính toán một lát, bảo: “Có một bài tôi tính ra rồi, hơi rắc rối, bài kia tôi cũng chưa biết làm.”

Minh Nguyệt đang định nói cảm ơn thì có người đẩy cửa lớp ra, “Trình Bắc Diên, sao cậu lề mề thế, bộ phim kia sắp bắt đầu rồi đó.”

Lúc Lâm Thính bước vào mới phát hiện trong phòng còn có người khác, cô nàng chớp mắt, “Ánh trăng, sao cậu vẫn chưa về? À, mưa to quá, cậu không mang ô à?”

Lông mi Minh Nguyệt run run, cô đáp: “Tớ có mang.”

Lâm Thính mặc chiếc váy màu đen, cô nàng xoa tay, đang định nói chuyện với Minh Nguyệt thì Trình Bắc Diên cởi áo ra khoác lên người cô nàng, “Mặc vào.”

“Không mặc áo của đồ mọt sách đâu.”

Trình Bắc Diên không nói gì, nhìn cô nàng một cái rồi bước ra ngoài.

Lâm Thính ôm áo đuổi theo sau, “Tớ mặc là được chứ gì, Trình Bắc Diên, sao cậu đi nhanh thế.”

Trong phòng học chỉ còn mình Minh Nguyệt, vừa nghĩ cách giải bài tập vừa chờ mưa tạnh, nhưng mà qua nửa tiếng, cô giải xong bài toán kia rồi mà mưa chỉ ngớt đi một chút.

Sáng nay cô ăn một chiếc màn thầu vị bí đỏ, đói bụng từ lâu, do dự một lát, cô định dầm mưa chạy ra bến xe buýt về nhà.

Minh Nguyệt ôm cặp sách xuống lầu, cô đi tới hành lang, hít sâu một hơi, đang định chạy đi thì có bóng người cao gầy bước đi trên con đường lát gạch.

Trần Chiêu cầm ô đi tới chỗ cô.

Cách màn mưa, tiếng mưa rơi tí tách không ngừng vang lên, Minh Nguyệt còn nghe thấy cả tiếng tim mình đập loạn xạ.

Thình thịch, thình thịch.

Mấy hôm trước, trước khi đi ngủ, vài hình ảnh lại hiện lên trên đầu cô, lúc ấy tim cô cũng đập nhanh như thế này.

Trần Chiêu đứng im, giơ chiếc ô xám tới trước mặt Minh Nguyệt vẫn đang ngẩn ngơ, thấy cô không nhận, cậu nhướng mày, giọng nói có chút quyến rũ, âm cuối cao hơn: “Sao? Một tháng không gặp thì lại không thân nữa à?”

Nửa người Trần Chiêu đứng trong màn mưa, mưa như trút nước, cả tóc lẫn quần áo của cậu ướt nhẹp, áo dính vào người, gương mặt khôi ngô, xương quai xanh mảnh khảnh, cơ bắp săn chắc nuột nà.

Minh Nguyệt giấu hết cảm xúc vào trong lòng, nhận chiếc ô trong tay cậu, lại gần Trần Chiêu hơn: “Mưa thế này mà sao cậu mặc ít thế?”

Trời đã vào thu mà Trần Chiêu lại mặc áo ngắn tay.

Trần Chiêu xoa tóc mái trên trán, ngả ngớn bảo: “Thoải mái mà.”

Minh Nguyệt: “…”

Áo khoác cô mặc rất to, mỗi lần Minh Hướng Ngu mua áo cho cô đều chọn size to nhất, có thể mặc được mấy năm.

Minh Nguyệt khua tay, tuy Trần Chiêu cao hơn cô một cái đầu, nhưng cậu lại rất gầy, có thể mặc vừa áo của cô.

Cô đưa ô cho cậu, kéo khóa áo xuống, định cởi áo cho cậu mặc.

Trần Chiêu bật cười, khóe môi cong cong, “Ông đây không phải loại người như thế đâu.”

Minh Nguyệt: “Ơ?” Vẻ mặt cô hoang mang nhìn cậu.

Ánh mắt cô trong veo, tựa như ánh trăng sáng nổi bật giữa màn đêm vô tận, ánh trăng dịu dàng, đẹp đẽ động lòng người. 

Yết hầu Trần Chiêu khẽ động, cậu kéo ô xuống, ô che mất nửa trên, Trần Chiêu cúi đầu sát gần tai Minh Nguyệt.

Mùi hương bạc hà quanh quẩn bên người cô, hơi ấm từ Trần Chiêu phả vào tai Minh Nguyệt, lan vào từng dây thần kinh, “Cậu cởi áo là cũng có thể quyến rũ người khác đấy.”

“Thế nên ngoan ngoãn mặc cẩn thận vào đi.”
Bình Luận (0)
Comment