Ánh Trăng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 4

15.
Mẫu phi thất thế, địa vị ở trong cung của tam hoàng tử Triệu Cẩn xuống dốc không phanh.
Cho dù cữu cữu gia có quyền thế, nhưng cửa cung sâu thẳm, chung quy là ngoài tầm tay với.
Hoàng cung chính là nơi ăn thịt người không nhả xương như vậy
Hắn hiện tại muốn nhìn mặt mẫu phi của mình còn không làm được.
Hắn đi cầu kiến Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng còn đang tức giận chuyện của mẫu phi hắn, căn bản không quan tâm hắn.
Hắn đi cầu Hoàng hậu, nhưng mẫu phi hắn độc chiếm ân sủng của Hoàng thượng nhiều năm như vậy, một khi thất sủng, Hoàng hậu còn ăn mừng không kịp.
Hắn đi cầu kiến bất cứ ai có thể giúp được hắn trong cung, nhưng tất cả nếu tránh hắn, không ai muốn gặp rắc rối với Hoàng thượng vào lúc này.
Tất cả mọi ngươi trong cung đều nhìn ra được, thời thế của Ngọc phi đã kết thúc, khi bà ta được sủng ái đã đắc tội với rất nhiều người, hiện tại đừng nói là giúp, bọn họ hận không thể giẫm đạp bà dưới chân.
Trước tình hình đó, cuộc sống trong cung của tam hoàng tử ngày càng trở nên khó khăn.
Các cung nhân thấy hắn mất sủng, vì thế phủng cao dẫm thấp, bỏ đá xuống giếng.
Hai huynh trưởng cũng dần dần xa cách hắn.
Ngoại trừ đại hoàng tử, hắn là người có cơ hội kế vị nhất, đã từng có rất nhiều tôi tớ vây quanh, hiện giờ cũng chỉ độc lai độc vãng một mình.
Ngày hôm đó, khi nhìn thấy hắn ngồi một mình bên hồ, ngơ ngác nhìn mặt hồ, ta biết rằng khoảnh khắc mà ta mong đợi đã đến.
Vì thế ta đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Ta có thể giúp ngươi.” Ta nói.
16.
Ngọc phi bị giam trong lãnh cung, Hoàng thượng ra lệnh không ai được gặp mặt.
Nhưng là sự vô tuyệt đối.
Người trong lãnh cung cũng cần ăn cơm, lãnh cung cũng có đồ ăn thừa.
Cho nên ta đương nhiên, có thể nhìn thấy Ngọc phi.
Ngọc phi thay đổi rất nhiều.
Ngày xưa bà hoa dung nguyệt mạo, thịnh khí lăng nhân, hiện giờ bà dung nhan tiều tụy, hai mắt vô thần.
Đôi lúc bà bi thương mà kêu Hoàng thượng, đôi lúc oán hận mà kêu nương ta, thậm chí còn hung dữ mắng ta, nhưng có một cái tên bà ta kêu nhiều nhất, Cẩn Nhi.
Nghĩ đến Triệu Cẩn, bà sẽ thương tâm mà ở một bên khóc rống.
Trước đây, bà phát tiết như thế nào ta đều thờ ơ.
Bởi vì ta nghĩ đến có lẽ khi nương mất đi hài nhi trong bụng cũng như bà vậy.
Nhưng hôm nay, ta đưa cho bà ấy chiếc khóa vàng mà Triệu Cẩn đã đeo từ nhỏ.
Bà ta ngừng khóc.
Ta đưa giấy bút cho bà ấy và yêu cầu bà ấy viết ra những điều bà ấy muốn nói với Triệu Cẩn, ta sẽ giúp họ chuyển thư.
Lần đầu tiên bà ấy cảm kích ta.
Mà khi ta đem tờ giấy bà ấy viết cho Triệu Cẩn, Triệu Cẩn mang theo cảnh giác hỏi ta, vì cái gì mà giúp hắn.
Rốt cuộc hắn từng trêu đùa ta, lăng nhục ta, thương tổn ta.
“Bởi vì ta cũng hiểu cảm giác không được gặp mặt mẫu thân!” Ta nói.
Ánh mắt Triệu Cẩn chợt trở nên dịu dàng khi nhìn ta.
Xem đi.
Phương pháp khống chế một người kỳ thật rất đơn giản.
Trước làm đối phương có điều áy náy.
Sau đó, cùng hắn đồng bệnh tương liên.
17.
Triệu Cẩn thành đồng minh của ta.
Hắn dù sao cũng là hoàng tử, so với ta tình cảnh của hắn vẫn tốt hơn một chút.
Cho nên hắn phụ trách che chở ta trước Quản sự ma ma, không cho bất kỳ ai đánh ta.
Ta có phụ trách chuyển thư cho hắn và Ngọc phi.
Ngọc phi khẳng định mình bị hãm hại, không có bỏ xạ hương vào Ngọc Quan m, nhờ Triệu Cẩn bên ngoài điều tra.
Triệu Cẩn lúc trước muốn gặp bà gấp như vậy chính là vì mục đích này, giúp bà điều tra rõ chân tướng, rửa sạch oan khuất.
Nói chung, Triệu Cẩn bên này liên hệ được với nương hắn, mà ta cuối cùng cũng gặp được nương của ta.
Nguyên nhân là nương ta mất con, thương tâm quá độ, không ăn không uống.
Hoàng thượng vì bà bỏ bê triều chính, ngày ngày làm bạn, lại trước sau không có biện pháp giúp bà giải quyết buồn bực trong lòng.
Trong cơn tuyệt vọng, hắn nghĩ đến ta.
Ta bị tuyên triệu đến tẩm cung của a nương, ta lại tỉ mỉ trang điểm một phen.
Dưới sự hướng dẫn của các cung nhân, ta từng bước một đến gần vị Hoàng thượng đang ngồi trên cao hướng về hắn cúi đầu, quỳ xuống, dập đầu.
A nương cầm lòng không đậu, rơi lệ không ngừng, run rẩy đem ta ôm vào trong lòng.
Mà Hoàng thượng nhìn dung nhan tuyệt sắc của ta, chỉ nói một câu nói.
“Bộ dạng lả lướt của Cửu An, càng hơn Quỳnh Nguyệt nàng năm đó.”
A nương đang ôm ta đột nhiên cứng đờ.
Hoàng Thượng bỗng nhiên đại phát từ bi, cho phép ta mỗi ngày tới thăm a nương.
Đoán được thâm ý trong đó, nương lại sầu lo không ngừng.
Ta biết bà sầu lo cái gì.
Ta ôm bà vào lòng, vỗ vỗ.
Đừng lo lắng, ta đều có phương pháp ứng đối.
18.
Được sự ân chuẩn, ta thật sự mỗi ngày đều đi đến tẩm điện của a nương.
Ngày ấy, ta lại đi thăm nương, trên đường lại gặp được Triệu Diễm từ trong cung của Hoàng hậu nương nương đi ra.
Từ đêm hắn đột nhập vào phòng bóp cổ ta, đã lâu ta không gặp hắn nữa.
Đảo mắt mùa xuân tới rồi, cỏ cây tranh nhau đua nở, ta so với trước đây càng rạng rỡ, hắn thoạt nhìn lại tiều tụy vài phần.
Khi nhìn thấy ta, vẻ mặt vốn bình tĩnh của hắn trở nên nham hiểm với đôi mắt đỏ bừng.
Hắn lạnh lùng trào phúng ta: “Ngươi gần đây thật đắc ý?”
Ta mỉm cười nhẹ.
“Còn chưa tới lúc đắc ý nhất đâu, biết đâu mấy ngày nữa, có lẽ điện hạ cũng nên xưng hô với ta một tiếng ‘nương nương’.” (chị gái chơi lớn quá)
“Làm càn!” Hắn gầm lên.
Ta rất vui khi thấy bộ dáng vô năng cuồng nộ này của hắn, nhưng liếc mắt ta nhìn đến chỗ bụi hoa thấp thoáng hiện lên một tia góc áo, ta nháy mắt sửa lại chủ ý.
Ta cười khổ, nhu nhược đáng thương thở dài: “Vận mệnh của ta từ trước đến nay không phải do ta quyết định.”
“Giống như lúc ta bị ép vào cung, bị ba huynh đệ các ngươi trêu chọc, ta phản kháng có ích lợi gì sao?”
“Hiện tại Hoàng thượng bỗng nhiên thiên ân hậu đãi với ta, cho phép ta đi thăm a nương, tâm tư của Hoàng thượng, điện hạ sao lại……”
Ta còn chưa nói xong, hắn liền dùng sức ép ta vào góc tường, khuôn mặt vặn vẹo bao phủ lên, chặn lấy đôi môi của ta.
Ta cười thầm trong lòng.
Thân thể lại không ngừng giãy giụa, gãi cánh tay hắn, gõ hắn ngực, dùng sức đem hắn đẩy ra.
Hắn thở hổn hển đứng ở tại chỗ, mờ mịt một lát.
Sau đó, hắn bỗng nhiên ra tay tát ta một cái. (ủa? anh chai)
Hắn thẹn quá thành giận: “Ngươi cùng nương ngươi giống nhau! Đều là! Đều là……”
Hai chữ sau hắn chưa nói ra, nhưng ta biết hắn muốn nói gì.
Hạ tiện, dơ bẩn, hồ ly tinh.
Mỗi lần đến lúc này, người ta thường dùng những từ như vậy để nói về nữ nhân.
Giống như nam nhân không chịu nổi mê hoặc đều là do nữ nhân sai.
Không sao cả.
Dù sao, cá đã cắn câu.
Người đứng phía sau bụi hoa cũng lộ diện, chậm rãi đi đến.
“Đại hoàng huynh, huynh đang làm cái gì?” Nhị hoàng tử Triệu Du nói.
19.
Nhị hoàng tử Triệu Du là người có tính tình kín đáo nhất trong ba vị hoàng tử.
Mẫu phi của hắn là Nhu tần, dung mạo tầm thường, vốn là một tú nữ trong cung, là Hoàng thượng say rượu mới có hắn.
Mậu gia của Nhu tần cũng không được tiết lộ, cha mất sớm, huynh trưởng chẳng qua chỉ là chính sử Tư Thiên Giám, nhưng chức quan này lại có được do muội muội sinh hạ hoàng tử - một viên quan bình thường của Tư Thiên Giám.
Cho nên nhị hoàng tử không phải là đích tử, mẫu phi cũng không được sủng ái, so với hai hoàng tử kia có sẵn chỗ dựa, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mà chính hắn cũng có tư chất bình thường, không chút nào thu hút.
Nhưng xét theo những lần tiếp xúc trước đây của ta, hắn là người có nhiều tâm cơ nhất.
Cái gọi là tầm thường chỉ là cách hắn ta che đậy dã tâm của mình.
Tựa như ngày ấy bị hắn bắt gặp được, đại hoàng tử cảnh giác hỏi hắn nhìn thấy gì.
Nhưng hắn lại ngây thơ nghiêng đầu: “Đệ cái gì cũng không nhìn thấy.”
Đại hoàng tử mặc dù có nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể để hắn rời đi.
Kết quả không quá mấy ngày, Hoàng hậu nương nương liền biết được chuyện ta cùng đại hoàng tử…
Bà ta phái người đem ta tới trước mặt bà, trên cao nhìn xuống ta: “Bộ dạng hồ ly giống y hệt mẹ ngươi, người đâu rạch gương mặt này ra cho ta!”
Ta bị đè chặt, không thể động đậy.
Thời điểm mấu chốt, a nương tới.
Nương ta lo lắng ôm tavào lòng để bảo vệ ta và không cho ai đến gần.
Ta nhìn thấy tam hoàng tử đứng ở phía sau bà, ta biết chính hắn đi báo tin cho a nương ta, liền cảm kích nhìn hắn.
Tam hoàng tử ngượng ngùng cười.
Khi a nương ta đến, sự tình không thể giấu rốt cuộc kinh động Hoàng thượng.
Hoàng hậu sợ ảnh hưởng đại hoàng tử, không dám công khai chuyện ta và hắn, chỉ nói là ta đụng trúng bà, bà mới phạt ta.
A nương nhu nhu nhược nhược quỳ gối trước mặt Hoàng thượng, khóc ròng nói:
"Đều là vì ta mà Cửu An khiến Hoàng hậu nương nương bất mãn, xem ra ta không có cơ hội ở lại bên cạnh Hoàng thượng, cứ để ta chết đi!"
Một khóc hai nháo ba thắt cổ, a nương sử dụng cũng thật đúng lúc.
Hoàng Thượng tức khắc mềm lòng, quát lớn Hoàng hậu:
“Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu làm tạp vụ! Ngươi thân là nhất quốc chi mẫu, hà tất so đo như thế!”
Hoàng hậu có nỗi khổ nói không nên lời, tức giận cắn răng chịu đựng.
Hoàng thượng ôm nương ta rời đi, trước khi rời đi hắn còn nhìn ta một cái thật sâu.
20.
Có Hoàng thượng chống lưng, Hoàng hậu không dám làm gì ta, đành phải tha ta bình yên vô sự.
Kết quả trên đường trở về, đụng phải nhị hoàng tử Triệu Du.
Ta dừng lại, hành lễ với hắn và hỏi thẳng vào vấn đề: “Là người tiết lộ chuyện giữa ta và đại hoàng tử với hoàng hậu đúng không?”
Ta ngoài miệng tuy hỏi nhưng trong lòng đã xác định chính là hắn.
Nhị hoàng tử cũng không hàm hồ, dứt khoát trả lời: “Ta chỉ là thuận miệng mà thôi, chỉ tùy tiện trò chuyện, bị ai nghe xong đi báo lại thì ta không biết.”
Điều này gián tiếp thừa nhận rằng đó là hắn ta.
“Hơn nữa, chỉ là trò chuyện thôi, không có rủi ro gì cả, có thể sẽ có bất ngờ ngoài ý muốn phải không?” hắn tiếp tục.
Ta biết hắn đang nói đến điều bất ngờ gì.
Ngẫm lại, vốn có hai vị huynh đệ cùng hắn tranh giành vị trí đó, trong đó có tam hoàng tử vì chuyện Ngọc phi xảy ra đã khiến Hoàng thượng không vui, tương đương với việc bị loại khỏi cuộc đua, chỉ còn lại đại hoàng tử.
Nếu có chuyện gì xảy ra với đại hoàng tử chẳng phải hắn sẽ là ứng cử viên sáng giá cho vị trí kia sao?
Cơ hội hiếm có như vậy sao hắn có thể không nắm bắt được?
Chẳng qua chính hắn cũng biết, chỉ bằng điểm này không đến mức làm đại hoàng tử xảy ra chuyện, huống hồ còn không có chứng cứ, cho nên hắn chỉ đem tin tức tiết lộ cho Hoàng hậu.
Lần này, chỉ là thử nghiệm một chút.
Người thông minh như vậy, ta muốn hắn làm đồng minh thứ hai của ta, vì thế hỏi hắn:
“Hay là hai chúng ta hợp tác đi?”
Nhị hoàng tử trêu đùa nói: “Ta biết ngươi và nương ngươi muốn làm gì, nhưng nếu ngươi nhờ ta giúp ngươi đối phó với phụ hoàng, ngươi nghĩ ngươi điên hay là ta điên?”
Lần này vẫn là thử, hắn không biết ta cùng a nương muốn làm cái gì.
"Nhị hoàng tử nói đùa. Việc ta làm chẳng qua chỉ là để trốn khỏi cung. Ta chưa bao giờ có ý hại Hoàng thượng. Hơn nữa, Hoàng thượng cũng biết ý đồ của ta. Nhị hoàng tử không nên nói mà không có bằng chứng."
"Vậy ngươi không sợ ta nói cho phụ hoàng chuyện của ngươi cùng đại hoàng huynh sao?"
Hắn tiếp tục hỏi.
Tôi mỉm cười nhẹ.
“Nếu nhị hoàng tử muốn nói ra thì đã nói từ lâu rồi. Đại hoàng tử có tình cảm với ta, chưa kể Hoàng thượng có tin hay không, cho dù Hoàng thượng có tin thì đại hoàng tử cũng là nhi tử của Hoàng thượng. Ta chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi. Có lẽ Hoàng thượng sẽ ban ta cho đại hoàng tử. Nhưng nhị hoàng tử đây không sợ Hoàng hậu nương nương trả thù sao?"
Thấy ta không thượng bộ, nhị hoàng tử bỗng nhiên cười.
"Đa tạ cô nương quan tâm, nhưng con người của ta không có dã tâm, chỉ muốn bình bình yên yên sống trong cung."
Ah, thú vị nha.
Quỷ mà không có dã tâm, ta không tin.
Hắn đơn giản nghĩ rằng không cần chính mình ra tay, tùy ý để ta cùng Hoàng hậu đấu đá, ngồi thu ngư ông thủ lợi thôi.
Không nghĩ tới, chỗ tốt này không phải muốn là có thể thu.

Bình Luận (0)
Comment