Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 14

Việc Thích Nguyên Hàm chủ động đề nghị ngủ chung cũng ảo quá rồi, Diệp Thanh Hà cứ dò xét nhìn cô, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, lúc Thích Nguyên Hàm tắm xong từ phòng tắm đi ra, Diệp Thanh Hà vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Thích Nguyên Hàm bị nhìn như vậy rất khó chịu, lấy máy sấy tóc, nghiêng người nói: "Nếu cô không muốn ngủ ở đây thì có thể ra sofa."

"Không." Diệp Thanh Hà nhận lấy khăn tắm từ tay cô, nói: "Chu Vĩ Xuyên điên rồi hả, tự nhiên lấy thuốc của chị, anh ta không biết thuốc rất quan trọng với chị sao?"

Lúc họ nói chuyện rất ít khi nhắc đến Chu Vĩ Xuyên, hiện tại Thích Nguyên Hàm lại rất hiếu kỳ, Diệp Thanh Hà không phải rất có đạo đức nghề nghiệp sao, cư nhiên lại vì cô mà mắng Chu Vĩ Xuyên, cô nói: "Chính vì biết nên mới lấy đi."

Diệp Thanh Hà tức giận nói: "Không cần biết ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ tăng cao như thế nào,  cũng không thể động đến thuốc của chị được, nghiêm trọng mà nói, anh ta như thế là muốn lấy mạng của chị." Nàng tự khen bản thân, "So ra thì, em nhất định sẽ không làm như vậy."

Thích Nguyên Hàm nhướng mày, hỏi: "Cô cũng ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ tăng cao?"

Diệp Thanh Hà không nghĩ đến Thích Nguyên Hàm lại nắm bắt cụm từ khóa này, nói: "Em ham muốn tăng cao hay không chị còn không biết sao?"

Lại bắt đầu thả thính rồi, Thích Nguyên Hàm không trả lời, Diệp Thanh Hà tự cười một mình, cũng không hỏi tiếp, cầm lấy khăn vào phòng tắm.

Giường trong phòng ngủ rất rộng, mỗi người nằm mỗi bên sẽ không đụng vào nhau.

Kỳ thật, Thích Nguyên Hàm biết Diệp Thanh Hà là một người không nghiêm chỉnh, nhưng so với chuyện có nghiêm chỉnh hay không, cô còn quan tâm đến chuyện đi lặn ngày mai hơn, không có gì quan trọng bằng việc cô lấy được hòn đảo này.

Đợi đến khi Diệp Thanh Hà nằm xuống, Thích Nguyên Hàm hỏi cô, "Nói đi, cô có cách gì giúp tôi nhanh chìm vào giấc ngủ?"

"Hửm?" Ánh mắt Diệp Thanh Hà mê man.

Thích Nguyên Hàm nói: "Không phải cô có thể chữa khỏi chứng mất ngủ của tôi sao?"

Diệp Thanh Hà khựng người, rồi nàng cười, nói: "Chị biết đấy, cách ngủ được nhanh nhất, chính  là phải để cho thân thể hưng phấn, hưng phấn đến mệt mỏi, thế là có thể ngủ được rồi."

Đến đây thì Thích Nguyên Hàm hiểu ra rồi, cái gì mà chữa khỏi chứng mất ngủ, là Diệp Thanh Hà đang trêu ghẹo cô, Diệp Thanh Hà chỉ nói chơi thôi, còn cô thì lại tưởng thật.

Thích Nguyên Hàm có chút bực tức, muốn ngồi dậy, Diệp Thanh Hà nhanh chóng đè lại cánh tay cô, "Chị vội cái gì chứ."

Sau đó nàng càng lúc càng lại gần, Thích Nguyên Hàm cảm thấy nàng có khả năng muốn hôn mình, vội quay đầu, Diệp Thanh Hà lại ở bên tai cô ngân nga hai tiếng.

Là một giai điệu nhịp nhàng.

Diệp Thanh Hà đang hát, Thích Nguyên Hàm không biết tiếng nước nào, nàng tiếp tục ngân nga, dịu dàng, ấm áp, giống như khúc ca ru ngủ.

Đối với một người mắc chứng mất ngủ, ban đêm rất thống khổ, nhất là khi nghe thấy âm thanh mình sợ hãi nhất, Thích Nguyên Hàm đã chuẩn bị sẵn tâm lý đêm nay mất ngủ, ngày mai liều mạng đi lặn, không ngờ Diệp Thanh Hà lại thật sự có thể ru mình ngủ.

Bài hát này giống như câu chuyện đồng thoại nghìn lẻ một đêm, có ma lực vô biên, khiến cho cô trông chờ vào ngày mai, khiến cô hy vọng không bao giờ hát đến dấu lặng.

...

Thời tiết bây giờ, sáng sớm cũng không lạnh, dùng xong bữa sáng thì ra bãi biển chơi, mặc xong đồ bơi bảo vệ, là có thể lặn xuống biển rồi.

Trên bãi cát, đã sắp xếp xong xuôi hai con thuyền chạy ra biển, thuyền viên đang kiểm tra cơ sở vật chất cơ bản, lặn xuống biển là một chuyện rất mạo hiểm, không thể xảy ra sai sót nào.

Tần Già Lam nhìn Thích Nguyên Hàm nói: "Không ngờ đấy, thân hình cô rất đẹp."

Bên cạnh cô có mấy em gái mười tám đôi mươi, mở miệng liền nói: "Wow, ngực to thế."

Mặc dù bọn họ nói với giọng điệu ngưỡng mộ, nhưng Thích Nguyên Hàm vẫn ngại, chỉ cười cho qua chuyện.

Tần Già Lam nói: "Hai đứa em họ của tôi, mới được nghỉ hè, đến đây chơi mấy ngày."

Từ khóa trong câu đó đụng đến Thích Nguyên Hàm một chút, cô cười nói không sao.

Tần Già Lam còn sắp xếp thêm vài huấn luyện thuyền viên, mấy em gái không bằng lòng nói: "Bọn em đều lớn cả rồi, đã có thẻ căn cước rồi, tự mình bơi không được sao, cứ bám theo huấn luyện viên thì vui gì."

"Em nhìn xem có ai không bơi theo nhóm không, đến lúc lạc ở vực biển xa lạ thì phải làm sao, đừng có đùa với sinh mệnh của mình." Tần Già Lam lại đi dặn dò huấn luyện viên, bảo anh ta kiểm tra máy định vị kỹ càng cẩn thận.

Thích Nguyên Hàm cũng lên thuyền theo huấn luyện viên, giới tính nam, là một tay lão luyện, việc chèo thuyền để cho anh ta, các huấn luyện viên rất có trách nhiệm, vừa chèo vừa hướng dẫn những vấn đề an toàn dưới nước, dặn bọn họ không được đụng linh tinh vào những thứ không biết, cũng không được tự tiện bơi vào hang động.

Có tám con thuyền đồng hành cùng nhau, trong đó có một đội đến để làm nghiên cứu khoa học.

Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn, không thấy bóng dáng của Diệp Thanh Hà.

Chắc nàng đang chơi trò nhặt vỏ sò trên biển nhỉ.

Nghĩ đến đây, Thích Nguyên Hàm khẽ cong đôi môi.

Tại sao lúc trước Diệp Thanh Hà lại cho rằng đến cả nhặt vỏ sò cô cũng chưa từng thử.

Sau lần đầu tiên được nhìn thấy biển, Thích Nguyên Hàm dành cả một năm để học bơi, học lặn, lướt sóng, học hết tất cả những trò mạo hiểm ở trên biển.

Thích Nguyên Hàm ngồi cùng một thuyền với Tần Già Lam, cô định nói chuyện dự án hải đảo, sắc mặt Tần Già Lam không được tốt cho lắm, nói: "Sao cô còn vội hơn cả chồng cô thế?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Đối với tôi, dự án hải đảo rất quan trọng."

Tần Già Lam không đáp lời nữa, nhưng vào khoảnh khắc huấn luyện viên ra hiệu bắt đầu lặn, dường như cô nghe thấy Tần Già Lam nói một câu gì đó, nhưng cô không nghe rõ.

Thế giới đại dương mê hoặc lòng người, huấn luyện viên dẫn dắt bọn họ, cùng bơi về một hướng.

Có thể ngắm nhìn rất nhiều thứ, san hô và những chú cá nhiệt đới rực rỡ sắc màu, lặn sâu hơn nữa, có thể nhìn thấy một con tàu bị chìm.

Chuyên gia làm nghiên cứu bật đèn pin lên bơi vào tàu, huấn luyện viên chỉ để bọn họ ở ngoài xem, nhân lúc không có ai chú ý một em gái đã vụиɠ ŧяộʍ bơi vào theo chuyên gia, bị huấn luyện viên phát hiện kịp thời liền kéo lại.

Thích Nguyên Hàm còn đang xem, thì tay bị người ta nắm lấy.

Nhưng dựa vào cảm giác, cô đoán ra là ai rồi.

Thích Nguyên Hàm quay đầu, bắt gặp đôi mắt đằng sau kính lặn.

Diệp Thanh Hà móc ngón tay, ý bảo cô bơi theo nàng.

Thân thể trôi trong nước, không còn cảm nhận được thân nhiệt nữa, nhưng lòng bàn tay của Thích Nguyên Hàm vẫn truyền đến cảm giác ngứa ngáy.

Diệp Thanh Hà không nắm chặt, thoát ra rất nhanh, Thích Nguyên Hàm định bơi quay lại, Diệp Thanh Hà liền đuổi theo, cứ phải bơi cùng với cô, lưu luyến bịn rịn. Đàn cá bơi dọc qua bọn họ, biết rõ chúng đều là mắt cá chết, nhưng khi ánh mắt đối diện, Thích Nguyên Hàm vẫn không chịu nổi.

Bơi đến gần con tàu đắm, con tàu khổng lồ trông rất u ám, bên tai là tiếng nước chảy róc rách, cùng với hơi thở của họ.

Vào lúc Thích Nguyên Hàm tưởng rằng Diệp Thanh Hà muốn bơi vào, Diệp Thanh Hà nắm lấy tay cô, giơ máy ảnh lên, đối diện với khuôn mặt hai người, chụp một bức ảnh đôi.

Đuổi theo đàn cá bơi lội, thân thể ở sâu trong lòng nước, trôi nổi theo làn sóng, thi thoảng sẽ gặp được ánh sáng mặt trời, ánh nắng có thể xuyên qua ngăn nước biển thật là quý hiếm.

Thích Nguyên Hàm bơi nhanh, thỉnh thoảng sẽ nhớ ra Diệp Thanh Hà, quay đầu lại nhìn, Diệp Thanh Hà có lúc chụp cá, đôi khi lại chụp cô. Ở thượng lưu, có một đôi tình nhân du lịch, đang đắm đuối ôm nhau dưới làn nước.

Diệp Thanh Hà cũng học theo, sát rất gần cô, muốn thân mật dưới nước, cố ý dán ngực lên vụиɠ ŧяộʍ ôm lấy cô...

Tiếng thở rõ ràng rơi vào tai cô.

Shhh ~

Không thua kém hơn so với nhịp tim đang đập.

Thích Nguyên Hàm tránh né vài lần, cướp lấy máy ảnh trong tay Diệp Thanh Hà, ống kính chụp ảnh rất rõ nét, Thích Nguyên Hàm lướt máy ảnh, xem mấy bức Diệp Thanh Hà mới chụp, Diệp Thanh Hà thế mà còn chụp cảnh lúc cô lặn xuống biển.

Thân thể lặn vào nước được ánh nắng bao phủ, trong làn sóng biển dần dần chìm xuống, bọt biển giống như bóng đen dâng lên, cô như một chú cá voi, nhảy xuống biển sâu, cảnh tượng tịch mịch mà đẹp đẽ.

Thích Nguyên Hàm còn đang muốn xem, đôi mắt của Diệp Thanh Hà chớp chớp hai cái, dường như đang nói: "Cẩn thận."

Có một khúc gỗ chìm bên cạnh cô, suýt va vào nó rồi.

Thế giới dưới nước đột nhiên trở nên nguy hiểm, Thích Nguyên Hàm không dám bơi nữa, chuẩn bị lên khỏi mặt nước, Diệp Thanh Hà vẫn ở bên cạnh cô, lay động đuôi chân, khi ánh nắng buông xuống, Thích Nguyên Hàm dường như nhìn thấy một chú cá, ngón tay vô thức nhấn nút chụp.

Đợi một lúc thì có thuyền cao su bơi đến.

"Chỉ có hai người sao?" Thuyền viên nhìn hai người nổi lên.

Thích Nguyên Hàm gật đầu leo lên thuyền, hơi lạnh, Thích Nguyên Hàm lấy khăn bông lau người.

Diệp Thanh Hà cởi mũ đội đầu xuống, mái tóc xõa ướt trên vai, nước nhỏ từng giọt xuống, nàng nhìn Thích Nguyên Hàm, ánh nắng hắt xuống, hai má đỏ cam.

Nàng của lúc này, trông rất gợϊ ȶìиɦ.

Thích Nguyên Hàm quay đầu đi, cẩn thận lau sợi tóc trên trán.

Nửa tiếng sau, từng người lần lượt nổi lên, huấn luyện viên đếm đủ số người, mọi người ngồi du thuyền quay về.

Có một huấn luyện viên giọng rất to, chỉ trích một em gái suốt, em gái mới có thẻ căn cước, tinh thần mạo hiểm vẫn còn đó, cứ bơi ra xa, hai huấn luyện viên cùng giữ cũng không được. Em gái bị khiển trách cũng không nhận sai, bĩu môi, Thích Nguyên Hàm chống cằm xem, không được mấy giây, Diệp Thanh Hà che đi tầm nhìn của cô, mỉm cười nhìn cô.

Những chú chim biển đạp lên ánh mặt trời, bay qua từ hòn đảo nhỏ.

Lên đến đất liền, mọi người đều chọn chơi bóng chuyền trên bờ biển, Thích Nguyên Hàm muốn quay về tắm rửa thay quần áo, trong khi đi, vẫn nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm ở đằng sau.

Thích Nguyên Hàm vào thang máy Diệp Thanh Hà cũng vào thang máy.

Thích Nguyên Hàm dán thẻ mở cửa vào phòng, cô cầm quần áo vào phòng tắm thay, lại nghe thấy tiếng mở cửa, còn tưởng là Diệp Thanh Hà, Thích Nguyên Hàm nói: "Trong vali xanh có quần áo..."

Còn chưa nói hết, Diệp Thanh Hà đã từ phía sau dán lấy cô, nàng đẩy Thích Nguyên Hàm ra phía trước, đẩy đến trước cửa sát trần.

Lưng của Thích Nguyên Hàm dán lên cửa sổ, cau mày trừng nàng, "Cô lại muốn làm gì?"

Diệp Thanh Hà đè ngón tay nhẹ nhàng suỵt một tiếng, nàng cách rất gần, Thích Nguyên Hàm có thể cảm nhận được nhiệt độ trên thân thể nàng, du͙ƈ vọиɠ lúc dời khỏi biển cũng dâng lên.

Ở một góc biển sâu không ai chú ý đến, sự trêu ghẹo của Diệp Thanh Hà, sẽ khiến khả năng kiềm chế của cô sụp đổ tan rã, lan tràn thành nước, Thích Nguyên Hàm cố gắng né tránh Diệp Thanh Hà.

Bên ngoài phảng phất có thể nghe thấy tiếng bước chân, Chu Vĩ Xuyên và Phương Thiên Hãn vào phòng, hai người đang thảo luận dự án hải đảo, Thích Nguyên Hàm nhất thời phản ứng không kịp, liền bị Diệp Thanh Hà kéo ra đằng sau rèm cửa.

Diệp Thanh Hà cố ý nói: "Nội dung cuộc trò chuyện của họ rất có ích với chị, chị có thể nghe trộm một lúc."

Sau đó, nàng đè giọng xuống, thật nhẹ nhàng truyền vào bên tai Thích Nguyên Hàm, "Mau tỉnh lại, bọn họ sắp vào đến nơi rồi."

Kỳ thật không cần nàng nhắc nhở, Thích Nguyên Hàm đã cảm nhận được rồi, Chu Vĩ Xuyên khẽ đẩy cửa phòng ngủ.

Thích Nguyên Hàm nhìn người trước mặt, ngay cả hô hấp cũng kìm nén không được, Diệp Thanh Hà không né tránh, cứ như vậy nhìn thẳng vào cô, sau đó giang hai tay ôm lấy cô, lúc Thích Nguyên Hàm muốn đẩy nàng ra thì đã muộn.

Khoảnh khắc đó, rất hỗn loạn, rất phức tạp.

Đằng sau bức rèm Diệp Thanh Hà đang ôm lấy cô, giống như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ...

Thật không biết xấu hổ.

Bình Luận (0)
Comment