Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 6

Mưa hết cơn này đến cơn mưa, lại còn có thể vừa vặn đúng lúc như thế, Thích Nguyên Hàm không khỏi nghi ngờ, tất cả những chuyện xảy ra hôm thay Diệp Thanh Hà đã tính cả rồi.

Đương nhiên, cô cũng biết rõ Diệp Thanh Hà không có khả năng đó, Diệp Thanh Hà chỉ lợi dụng thời tiết, nàng là một người phụ nữ rất giỏi trong việc tạo ra sự lãng mạn và thu phục lòng người.

Hai cần gạt nước quét đi quét lại trước cửa xe, bận rộn như vậy, thành phố được cơn mưa này rửa tội, thời tiết oi nóng đã lâu giờ đây đang thét gào nổi gió, những lá cây bị thổi cuốn lên, cuồn cuộn lăn trên đường. Trận mưa này, khiến mùa hè nóng nực, cuối cùng cũng cảm thấy một tia lạnh lẽo.

Khu chung cư nơi Diệp Thanh Hà ở, khác xa với khu biệt thự của Thích Nguyên Hàm. Tiền cả mà, Thích Nguyên Hàm theo thói quen tính toán,  khoảng đất này cũng không tệ, một căn hộ hơn một trăm mét vuông, cũng đáng tiền triệu.

Hai người đi vào thang máy, váy của Thích Nguyên Hàm đã ướt sũng, vốn dĩ cô mặc một chiếc váy xếp ly, nhưng bây giờ vải dính vào da thịt, giống như mặc một chiếc váy bó sát ngắn làm nổi bật dáng người. Phần trên khoe ngực, phần dưới khoe mông, Thích Nguyên Hàm cúi đầu tự mình nhìn mình, cũng cảm thấy hơi thở của du͙ƈ vọиɠ.

Khu chung cư này người đông, trong thang máy luôn có người, Thích Nguyên Hàm cố gắng đứng nép vào trong, Diệp Thanh Hà cũng phối hợp che giúp cô. Đến tầng Diệp Thanh Hà sống, Diệp Thanh Hà đưa tay kéo cô, Thích Nguyên Hàm cúi đầu nhìn vào ngón tay của nàng, không nhúc nhích, bàn tay đó kéo lấy váy của cô.

Nàng mở cửa đưa cho Thích Nguyên Hàm một đôi dép, Thích Nguyên Hàm theo quán tính liếc qua tủ giày đầu tiên, bên trong đa số là giày nữ, không thấy giày nam.

Thích Nguyên Hàm đi dép vừa vặn vừa chân.

Căn hộ này không thể nói là lớn, nội thất thiết kế loft hai trăm mét vuông, tầng dưới là hai phòng ngủ, một phòng khách, phong cách trang trí tương đối ins, dọc hàng lang trên tầng hai toàn là sách.

Diệp Thanh Hà đưa khăn tắm cho cô: "Lau khô trước?"

Nghĩ đến hoàn cảnh quẫn bách của mình, Thích Nguyên Hàm tạm thời không ngắm nghía nữa, cứ nhận lấy khăn tắm rồi lau tóc trước đã, lau hai lượt, trực giác mách bảo có gì đó sai sai, kéo khăn tắm xuống đầu, liền nhìn thấy Diệp Thanh Hà đang nhìn cô.

Vì vậy, Thích Nguyên Hàm quay lưng lại với nàng, thế thì tầm nhìn sẽ rơi trên lưng của cô, lần đầu tiên cô bị dòm ngó một cách trực tiếp như vậy... không đến nỗi dòm ngó, là quan sát đi, bởi vì cô cũng từng nhìn nàng như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, ánh mắt trắng trợn rõ ràng như vậy, thật khó để không phát hiện ra.

Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị không thích phụ nữ nhỉ?"

Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng.

Diệp Thanh Hà hỏi xong liền đi lên lầu hai, mở cửa phòng, khi đi ra cầm một bộ quần áo, trên người nàng mặc một chiếc áo T shirt dài, giẫm chân trần ra khỏi phòng ngủ, áo chỉ dài đến đùi, trong giây lát Thích Nguyên Hàm lại quên vừa rồi nàng mặc cái gì rồi.

Diệp Thanh Hà cười nói: "Lát nữa chị mặc cái này nhé? Nhà em không còn quần áo nào khác nữa."

Nàng giũ bộ đó ra, là một chiếc váy ngủ hai dây, màu đen, cổ chữ V, viền ren, còn ngắn hơn cả cái áo T shirt ở trên người nàng, quan trọng nhất là, sau lưng có một quả bóng nhỏ giống như cái đuôi thỏ.

Thích Nguyên Hàm thực sự không thể hiểu nổi, ý nghĩa của kiểu thiết kế váy này là gì?

Diệp Thanh Hà nói, "Thật ngại quá, trong nhà chỉ còn váy này em chưa từng mặc, những bộ em từng mặc rồi chắc chị cũng ngại nhỉ?"

Nhưng mà, đưa cái váy này cho cô, cô không ngại chắc?

Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà cười đầy ẩn ý.

Vài giây sau, Thích Nguyên Hàm nhận lấy chiếc váy, hỏi: "Phòng tắm ở đâu?"

"Để em dẫn chị đi." Diệp Thanh Hà đi trước chỉ đường, tầng một cũng có phòng tắm, nàng đi đến giúp mở nước, thử nhiệt độ.

Thích Nguyên Hàm chạm vào khóa váy trên eo, kéo xuống một ít, nhận ra nàng vẫn chưa đi, quay lại nhìn nàng, Diệp Thanh Hà nói, "Đều là phụ nữ. Cùng nhau tắm cũng không sao đâu nhỉ?"

Thích Nguyên Hàm muốn nói, cô không phải thích phụ nữ sao? Như vậy thì không thích hợp cho lắm. Nhưng lúc cô định mở miệng ra nói, thì cảm thấy lời này sợ có hàm ý khác, giống như kiểu cô đang nói Diệp Thanh Hà thích cô vậy.

"Nhà không đủ nước nóng để dùng sao?" Thích Nguyên Hàm vốn muốn giễu cợt nàng, ai biết được Diệp Thanh Hà lại thẳng thắn gật đầu nói: "Đúng thật là như vậy, máy nước nóng nhà em bị hỏng, tắm nửa chừng sẽ thành nước lạnh."

Nàng đóng cửa lại, đi vào liền cởϊ áσ t shirt ra luôn, chỉ sau một giây, Thích Nguyên Hàm nhanh chóng nhắm mắt lại, xoay người chạm vào tay nắm cửa, sau đó Diệp Thanh Hà tắt đèn phòng tắm luôn rồi.

Nước nóng từ trên người Thích Nguyên Hàm đổ xuống, cô giơ tay che mặt, nước lại phun lên tường, đi đi lại lại như vậy, Thích Nguyên Hàm có chút vô lực, có chút khó chịu, lại có chút muốn cười.

Cô nghiêm giọng nói: "Đừng đùa nữa."

Diệp Thanh Hà nói: "Xin lỗi em không nhìn thấy, tối quá."

Đúng thật rất tối, bên ngoài trời vẫn còn mưa, nàng lại cầm vòi hoa sen vẩy nước lung tung, như thể bọn họ đang không ở trong phòng.

Thích Nguyên Hàm nói: "Nhắm trúng em đi."

Diệp Thanh Hà nói: "Không, cái này cho chị, em tắm bằng vòi khác."

Một câu này lại lần nữa ngăn cản động tác đi ra ngoài của Thích Nguyên Hàm, trong phòng chỉ có những con số nhấp nháy trên máy nước nóng là phát ra ánh sáng, ngoài việc giúp xác định bức tường ở đâu, nó không còn tác dụng gì khác.

Không biết người phụ nữ này có phải cố ý hay không, nàng ta đưa vòi hoa sen cho Thích Nguyên Hàm, lại sờ lên vai của Thích Nguyên Hàm, lúc còn muốn sờ tiếp, Thích Nguyên Hàm một nắm bắt trọn vòi hoa sen mà nàng đưa cho, "Tôi tự làm, cảm ơn."

Diệp Thanh Hà ừ một tiếng, quay lại chỗ cũ.

Dựa vào cảm giác, phòng tắm này không lớn, chật hẹp khiến cô rất khó chịu, Thích Nguyên hàm nhắm mắt lại, cầm vòi hoa sen dội lên mặt, cởi chiếc váy ướt đẫm ra.

Thính giác không ngừng nhạy bén, hai thanh âm nước chảy ào ào, đây là lần đầu tiên Thích Nguyên Hàm dùng chung phòng tắm với người khác, cũng cảm nhận được người phụ nữ đằng sau cách mình không xa. Nếu đã như vậy, thà bật đèn còn hơn, như thế hai người còn tự nhiên hơn chút, không giống như bây giờ, mơ mơ hồ hồ, lẫn lộn quan hệ giữa hai người, rõ ràng chỉ là hai người phụ nữ tắm thôi, lại giống như chuyện gì đó mập mờ lắm không bằng.

"Muốn có sữa tắm hả?" Diệp Thanh Hà đá cái gì đó sang đây, cái chai đập vào tường, Thích Nguyên Hàm nhấc chân lên, xác định phương hướng, chậm rãi móc lại cái chai.

Mất mười mấy phút, cuối cùng cũng xong rồi, lúc Thích Nguyên Hàm đi vào, là bản thân tự để đồ ngủ, cô biết đồ ngủ ở đâu, cô lần mò lấy nó mặc vào, rồi tựa người vào tường đứng chờ.

Diệp Thanh Hà cũng sột soạt sắp xong rồi, vài giây sau nàng tắt vòi hoa sen, nói: "Bật đèn đi."

Thích Nguyên Hàm âm thầm đếm sáu mươi giây, sau đó bật đèn lên, ánh sáng mạnh mẽ xuyên thẳng vào mắt cô, cô chớp mắt vài cái, thì nhìn thấy Diệp Thanh Hà cũng xem như là mặc quần áo chỉnh tề đứng dưới vòi hoa sen.

Không có cảm giác gì, chỉ thấy có chút kinh ngạc.

Diệp Thanh Hà nói ra suy nghĩ của cô: "Sao thế, tưởng em sẽ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt chị hả?"

Thích Nguyên Hàm không trả lời, mở cửa đi ra ngoài. Sau đó Diệp Thanh Hà lo nốt việc còn lại, lấy cây lau sàn lau nhà, nàng nói: "Chị có phải nên nghĩ kỹ lại xem, rốt cuộc là chị đang kinh ngạc em mặc quần áo xong, hay là đang mong đợi em sẽ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ."

Con người rất giỏi trong việc ngụy trang, để đối mặt với xã hội, ra vẻ lịch lãm lịch sự biết điều nho nhã, Diệp Thanh Hà dường như là khắc tinh của đời cô, luôn thích vạch trần cô ra một cách sạch sẽ.

Diệp Thanh Hà lau sạch sữa tắm đá văng khắp nơi, lại dùng vòi xối sạch bọt, Thích Nguyên Hàm bình tĩnh lại, cảm thấy mệt mỏi, ngáp một cái.

Hiện tại không còn sớm nữa, tất cả những việc đã làm đều vượt qua tiêu chuẩn sống của mình, cuộc sống ngày trước, đều là sợi dây liên kết hai đầu, công ty, nhà, nhà ,công ty, hôm nay triệt để hoàn toàn lệch ra khỏi quỹ đạo.

Thích Nguyên hàm nói: "Phiền cô cho tôi một phòng ngủ, tôi mệt rồi, cần nghỉ ngơi."

Cô cố gắng nhấn mạnh, ngăn không cho Diệp Thanh Hà ghẹo mình nữa. Diệp Thanh Hà đáp lại một tiếng được, dẫn cô lên phòng trên tầng hai.

Nụ cười trên môi Diệp Thanh Hà cực kỳ lộ liễu, nàng đẩy cửa ra, nói: "Em còn tưởng chị muốn về nhà, không ngờ chị lại chủ động ở đây. Ừm ... Em không nghĩ đến, rất bất ngờ."

Sau lời nhắc nhở của nàng, Thích Nguyên Hàm nhận ra mình đã vi phạm bước cốt lõi nhất trong nguyên tắc của mình, thâu đêm không về nhà.

Diệp Thanh Hà rất giỏi trong việc tìm ra sơ hở của, Thích Nguyên Hàm không giận, nhưng cô cũng không chịu nổi nữa, từ trong xương cốt bắt đầu phấn khích, Thích Nguyên Hàm dùng giọng điệu không được nghiêm túc hỏi: "Thế thì, cô định làm gì nào?"

"Việc em muốn làm rất nhiều, chỉ là trong một đêm em không làm hết được." Diệp Thanh Hà hùa theo, như không biết điểm ngừng, vào lúc Thích Nguyên Hàm cau mày, mới thu liễm lại, nói: "Được rồi, đã đến giờ đi ngủ, chị nhớ sấy tóc đấy."

Đuôi tóc nhỏ nước thấm đẫm lưng của Thích Nguyên Hàm, nếu không được nhắc nhở, Thích Nguyên Hàm chắc mãi cũng không nhận ra.

Nửa đêm, Thích Nguyên Hàm nằm trên chiếc giường xa lạ. Tim nhảy thình thịch, không phải kiểu nhịp tim nhanh ngày trước, mà là đập liên tục không ngừng lại được, khiến cô xuất hiện loại khao khát đã mất đi từ lâu, muốn một lần nổi loạn đến cực điểm.

Cô đưa tay lên che mắt, ngửi thấy mùi hương sữa tắm trên người, giống như một nhà pha chế nước hoa mù mùi hương, nhấm nháp hương hoa cả trước trong và sau khi pha chế.

Chanh, hoa hồng sao?

Ngày hôm sau tỉnh lại, tâm trí Thích Nguyên Hàm vẫn còn mông lung, có lẽ là vì mưa một ngày trời, nên cảm thấy nặng trĩu trong lòng, cô muốn hít thở không khí trong lành, mở cửa thì nghe thấy âm thanh của Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà như thể đã đợi cô từ sáng sớm, giữ chặt khung cửa, nhẹ giọng hỏi cô: "Có cần nụ hôn chào buổi sáng không?"

Thích Nguyên Hàm hít một hơi, câu hỏi đêm qua dằn vặt mãi vẫn không nghĩ ra, bây giờ đã có đáp án rồi, mùi hương đó, chính là mùi hương của người phụ nữ này.

Trên người cô ngập tràn mùi hương của người phụ nữ này.

Bình Luận (0)
Comment