Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 66

Lời nói yêu thương rất động lòng người, cái ôm như khóa vào lòng, Diệp Thanh Hà giam Thích Nguyên Hàm vào vòng tay nàng.

Thích Nguyên Hàm từ lâu đã không còn trông mong bất cứ tình cảm nào nữa, cô ngỡ rằng mình đã miễn nhiễm với lời tỏ tình, nhưng Diệp Thanh Hà nói thật lòng như vậy, giây phút lọt vào tai chạy đến con tim, trái tim cô đã tê dại.

Không từ chối được.

Thích Nguyên Hàm khẽ nói với bản thân.

Diệp Thanh Hà quá hiểu, tính xâm chiếm ở trên người nàng rất mạnh, như dời non lấp biển mà đè ép Thích Nguyên Hàm.

Diệp Thanh Hà hôn môi cô từng chút một, như mèo con uống sữa, lười biếng nhàn hạ, lại cực kỳ bá đạo, không cho phép ai ngấp nghé đến.

Nụ hôn không kịch liệt, luôn nhẹ nhàng lướt qua.

Chạm hoài ngứa ngáy đôi môi Thích Nguyên Hàm, có phần không chịu nổi nàng nữa, hỏi: "Em muốn hôn thì hôn đi, cứ chạm qua chạm lại như vậy, làm gì thế hả?"

Diệp Thanh Hà nói: "Trong miệng em có vị rượu mà."

Nàng rất đau khổ mà nói, híp mắt, đôi môi sắp sáp tới, lại bị ép quay về, "Không phải chị dị ứng với cồn sao? Vì vậy, em chỉ có thể hôn xíu... Em sợ chị bị dị ứng, không nỡ để chị dị ứng."

Thật là.

Thích Nguyên Hàm không phân biệt được là nàng đang cố ý hay là thật lòng nữa.

Tại sao mỗi một câu nói từ miệng nàng, đều giống như đang tỏ tình vậy.

Diệp Thanh Hà lại sáp đến hôn cô, vẫn là khẽ khàng cắn đôi môi cô một chút, vẫn rất triền miên, dường như trở nên dịu dàng ngoan ngoãn.

Lại hôn thêm một lúc, cuối cùng Diệp Thanh Hà không chịu nổi nữa, muốn vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, nàng kéo Thích Nguyên Hàm đi theo, cứ muốn Thích Nguyên Hàm ở cùng, ánh mắt luôn rơi vào trên người Thích Nguyên Hàm, sợ Thích Nguyên Hàm chạy mất.

Làm xong mọi việc, Diệp Thanh Hà thở ra một hơi tự mình ngửi, xác định là không còn mùi cồn, mới hôn Thích Nguyên Hàm lần nữa.

Lần này mãnh liệt hơn nhiều, hai người đứng hôn nhau, hôn đến bàn máy tính, lưng Thích Nguyên Hàm dựa vào bàn, nhìn Diệp Thanh Hà càng ngày càng gần, ngón tay lướt trên mặt nàng, nhìn đôi mắt đỏ hồng của nàng, hỏi: "Khó chịu hả?"

"Đau đầu." Diệp Thanh Hà khẽ hừ một tiếng, hừ xong thì lại lắc đầu, "Thật ra vẫn còn hôn thêm được lúc."

Thích Nguyên Hàm hôn lên trán của nàng, "Bây giờ đã đỡ hơn chưa."

"Đỡ hơn rồi." Diệp Thanh Hà lại chỉ chỏ vào đôi môi, "Chỗ này cũng đau, chị hôn xíu là em không đau nữa."

"Đồ ngốc, lên giường nằm đi." Thích Nguyên Hàm chẳng hề tin cái nguyên tắc hôn một cái là hết đau này, cô nói: "Chị xoa huyệt thái dương cho em."

Diệp Thanh Hà đứng thẳng lưng, nhưng lúc đi thì xiên xiên vẹo vẹo, đến giường thì vùi đầu nằm xuống, rõ ràng là đã say, nàng nằm bò trên giường, nói: "Em cởi liền đây."

Nàng nỗ lực ngồi dậy, kéo áo bông của mình.

Thích Nguyên Hàm đi đến, chân thành mà nhìn nàng, như đang nhìn người bạn nhỏ không biết cởϊ qυầи áo, Thích Nguyên Hàm đột nhiên nổi lên tính xấu, bỗng nhiên đưa tay đẩy nàng xuống, Diệp Thanh Hà ngã nằm lên giường, đôi mắt mê man mà chớp chớp, lại mong đợi mà nhìn cô, nói: "Cởϊ áσ đã... có lẽ áo bông của em không dễ cởi đâu."

"Phì."

Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng, không ngồi lên người nàng, sự việc không phát triển theo Diệp Thanh Hà mong đợi, Thích Nguyên Hàm ngồi bên cạnh Diệp Thanh Hà, cô vỗ vỗ đùi mình, "Lại đây chị xoa cho em."

"Không làm hả?" Đôi mắt Diệp Thanh Hà âm u mất đi ánh sáng.

"Em giữ sức mà nghỉ ngơi đi..." Thích Nguyên Hàm khẽ nói: "Nếu như em không uống rượu, có khi còn có khả năng."

Diệp Thanh Hà ngồi dậy, rất không phục, nắm lấy áo nhất quyết muốn cởϊ áσ bông ra, mỗi lần nàng cởi đến nửa, Thích Nguyên Hàm sẽ lập tức đẩy nàng ngã xuống, vài lần như vậy, Diệp Thanh Hà càng đau đầu hơn, bản thân lại thấy hạnh phúc, cười ngô nghê.

Thích Nguyên Hàm nghiêm túc nói: "Ai bảo em uống nhiều làm gì. Em bây giờ như thế này chị còn sợ em... chết ở trên giường."

Diệp Thanh Hà cực kỳ hối hận, mới hiểu ra, Thích Nguyên Hàm nhắc nhở nàng uống ít là có nguyên do sâu xa, "Sau này không uống nữa, em nghe lời chị."

Đau đầu thật sự.

Độ cồn cao như vậy, không đau đầu mới lại.

Sau khi Diệp Thanh Hà từ bỏ việc cởϊ áσ, bắt đầu quỳ bò đến bên người Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm nhướng mày, không dám nhìn...

Rốt cuộc là nàng cố ý hay là vô ý đó.

Diệp Thanh Hà gối lên đùi của Thích Nguyên Hàm, ngón tay của Thích Nguyên Hàm rơi trên huyệt thái dương của nàng, bấm huyệt thái dương của nàng, nhẹ nhàng mà xoa.

"Huyệt thái dương sưng vù lên, đập ầm ầm, khó chịu quá." Diệp Thanh Hà khàn giọng nói, "Có khi phải hôn một cái mới khỏi được đó."

"Còn muốn hôn cơ à." Thích Nguyên Hàm bất lực cười.

"Ừm." Diệp Thanh Hà ngẩng đầu, chống tay lên, muốn hôn Thích Nguyên Hàm, như thể rất khát, khiến Thích Nguyên Hàm cực kỳ muốn chụp lại khoảng khắc này.

Đến khi nàng tỉnh rượu, đưa cho nàng xem, xem nàng có biết xấu hổ hay không.

Khuôn mặt Diệp Thanh Hà đỏ gay, đôi mắt ngấn nước, mái tóc xõa ra, dáng vẻ cầu được hôn, Thích Nguyên Hàm nghiêng người khẽ chạm lên môi nàng, "Khỏi chưa? Nếu như còn khó chịu, chị lại đi nhờ dì Lưu, nấu cho em ít cháo, hoặc là nước mật ong cũng được."

"Không muốn uống nữa." Diệp Thanh Hà nói.

Nàng yên lặng một hồi, ngón tay đặt lên trên bụng, sau đó cởi khuya quần ra, nắm lấy áo bông mỏng manh của mình kéo lên trên, bụng nàng kêu rột rột, Diệp Thanh Hà khó chịu nói: "Em uống nhiều quá."

Đây làm gì đã là uống nhiều, người không biết còn tưởng nàng tống cả quầy rượu vào bụng.

Quậy được một lúc, Diệp Thanh Hà cuối cùng cũng xem như đã yên tĩnh.

Nàng nằm lên chân của Thích Nguyên Hàm, khép đôi mi, lí nha lí nhích nói cái gì đó, Thích Nguyên Hàm không nghe rõ, một lúc sau, Thích Nguyên Hàm đưa tai sáp lại gần, Diệp Thanh Hà nói: "Muốn nghe kể chuyện quá."

Thích Nguyên Hàm cười, nàng thật sự biến thành trẻ con rồi? Thế mà còn muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ, dáng vẻ uống say của nàng cực kỳ dễ thương.

Thích Nguyên Hàm dịu dàng hỏi nàng, "Em muốn nghe chuyện gì nào?"

"Muốn nghe chuyện gì chưa từng nghe cơ, chị kể chuyện gì em cũng thích." Diệp Thanh Hà nói, "Là em muốn nghe chị kể chuyện mà thôi."

Được thôi.

Thích Nguyên Hàm còn chưa kể chuyện cho người khác bao giờ, nếu như kể chuyện cổ tích cho Diệp Thanh Hà thì nghe có vẻ ấu trĩ quá, còn kể những câu chuyện nổi danh, một buổi tối sao kể hết.

Vừa không tập trung, Diệp Thanh Hà lại cởϊ qυầи áo, quần áo vứt hết xuống đất, lần này nàng không quậy, mà là bò vào trong chăn của Thích Nguyên Hàm, gối lên chiếc gối duy nhất, hỏi Thích Nguyên Hàm, "Xong chưa ạ?"

Đáng yêu thật sự.

Thật sự đáng yêu quá đi.

Diệp Thanh Hà lúc ngoan ngoãn rất đáng yêu, con tim tan chảy rồi.

Thích Nguyên Hàm cởϊ áσ khoác ra, nằm ở bên giường, Diệp Thanh Hà vứt chăn qua, đắp lên chân cho cô, Thích Nguyên Hàm tùy tiện bịa một câu chuyện, công chúa của nước nào đó, bị con rồng gian ác bắt đi, Diệp Thanh Hà liền nói: "Con rồng gian ác đó là nam hay nữ?"

Bây giờ còn có yêu cầu cao với con rồng gian ác như vậy sao?

Thích Nguyên Hàm nói: "Thông thường thì là nam."

"Con rồng hèn hạ nhờ, thế mà bắt cô công chúa xinh đẹp đi rồi. Sau đó thì sao, có người đến cứu công chúa không?" Diệp Thanh Hà lại hỏi.

"Có đó... thường thì hoàng tử sẽ đến cứu, trên đường đi gặp rất nhiều động vật nhỏ, các động vật nhỏ giúp anh ta tìm đến nơi của công chúa."

"Hoàng tử kiểu này vô dụng quá, thế mà phải nhờ động vật nhỏ giúp, phế vật, hơ hơ, anh ta như vậy có thể cứu được công chúa sao? Còn lâu á."

Thích Nguyên Hàm cảm thấy Diệp Thanh Hà đúng là thích thọc gậy bánh xe, nhưng nàng nói cũng có lý, hoàng tử kiểu đó mà cứu công chúa thì lỗi thời quá, câu chuyện của người trưởng thành, đã đến lúc có chi tiết khác thường rồi, Thích Nguyên Hàm nói: "Khi hoàng tử đến thành cứu công chúa, công chúa lại không muốn trở về nữa."

Diệp Thanh Hà nói: "Con rồng ác độc xấu xí như vậy, em không hiểu."

"Ai bảo xấu, người ta không hề xấu nhé, ban ngày trông thì hung dữ, đến tối nó lại biến thành mỹ nhân." Thích Nguyên Hàm nói: "Thật ra nó là một chú rồng rất ngoan rất đáng yêu kìa, biến thành người thì cực kỳ kiêu ngạo, cũng rất đẹp, cô ấy chỉ là rồng ban ngày, đến tối là phải bị thuần hóa."

Diệp Thanh Hà đã nổi hứng nghe, mở một con mắt, dựa vào người Thích Nguyên Hàm, "Thuần hóa như thế nào vậy ạ? Sau đó thì sao?"

Thích Nguyên Hàm xoa đầu của nàng, bấm huyệt thái dương cho nàng, nói: "Sau đó chú rồng liền nói với công chúa, nàng đã mang thai đứa con của cô ấy. Nếu như công chúa dám rời đi, nàng sẽ nhảy xuống chân thành tự tử."

Diệp Thanh Hà cười phì một tiếng.

"Cuối cùng, công chúa cùng với chú rồng ác độc bên nhau hạnh phúc cả đời, không lâu sau sinh ra một chú rồng con đáng yêu, cả nhà sống vui vẻ ở trong thành."

Câu chuyện này khá đẹp đẽ.

Thích Nguyên Hàm cho rằng mình có thể làm tác giả rồi.

Có tài thật sự.

Thích Nguyên Hàm còn đang tự khen mình trong lòng, Diệp Thanh Hà đã lên tiếng, "Em có một thắc mắc."

"Thắc mắc cái gì?" Thích Nguyên Hàm hỏi.

Diệp Thanh Hà nói: "Chú rồng ác độc mang thai kiểu gì, đêm đó là ai chủ động, ai mở lời trước, không thì em cho rằng không có logic, nhảy qua nhiều chi tiết giữa chuyện như vậy hình như còn chưa hoàn thiện, chị kể ra cho em nghe đi..."

Vừa nói, nàng vừa quăng Thích Nguyên Hàm vào trong chăn, đòi cô ở trong chăn kể chuyện.

Wow.

Người phụ nữ này ghê thật, Thích Nguyên Hàm bị nàng làm cho ngượng ngùng, xấu hổ rồi đây.

Ánh mắt của Diệp Thanh Hà thiêu đốt cô, "Chị ơi, chị nhìn em xem có mấy phần giống với chú rồng ác độc?"

...

Giữa đêm Thích Nguyên Hàm mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy mình biến thành một con rồng độc ác, cô xâm chiếm một thành trì, cướp đi một cô công chúa xinh đẹp.

Sau đó, cô đưa hết báo vật của mình cho công chúa, lấy lòng công chúa, nhưng công chúa không vui, luôn muốn chạy, cô chỉ có thể đeo cho nàng những sợi xích chân xích tay xinh đẹp, khiến nàng ngủ cùng cô trên chiếc giường khắc vàng, ngày đêm...

Cho đến khi hoàng tử đến tuyên chiến, Thích Nguyên Hàm liền ôm lấy eo của Diệp Thanh Hà, chậm rãi vuốt ve chiếc bụng của nàng, định hôn lên làn da nơi bụng nàng...

Còn chưa mơ tiếp, Thích Nguyên Hàm nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ, cô không muốn dậy, trở mình, bàn tay chạm đến vùng bụng mềm mãi, Thích Nguyên Hàm nghĩ thầm, không thể đè hư người công chúa cùng trứng rồng của cô được.

Một giây sau, cô tỉnh táo.

Thích Nguyên Hàm đơ một phút, lén lút kéo chiếc áo ngủ của Diệp Thanh Hà xuống, cái giấc mộng bát quái gì không biết...

Dưới lầu ồn ào ầm ĩ.

Thích Nguyên Hàm thay quần áo, lúc ra ngoài thay đổi không khí nhìn xuống dưới, phát hiện Chu Vĩ Xuyên đang cãi nhau với Chu Tuyết Miên.

Chu Vĩ Xuyên rất to giọng, mắng: "Nếu như không phải tôi nể mặt Nguyên Hàm, tôi đã đi từ lâu rồi. Chị tưởng tôi không biết các người đang chơi chiêu trò gì sao, chị cố ý giữ bọn tôi ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này!"

Chu Tuyết Miên cau mày, nói: "Cậu ăn nói linh tinh gì vậy."

"Diễn, chị còn diễn với tôi, nhân viên ở văn phòng tôi bị mấy người chuyển đi hết rồi phải không, chị muốn lấn quyền tôi phải không?" Chu Vĩ Xuyên hung hăng chỉ vào cô ấy, quăng đồ xuống đất, lại mắng thêm vài câu đm.

Hôm qua hắn vừa mới nhận được tin nhắn từ công ty, biết chuyện điều chuyển công tác. Mặc dù Chu Vĩ Xuyên vô lại, nhưng những người trong công ty hắn đều là thân tín của hắn, thân tín bị chuyển đi, sau này hắn chẳng sống nổi trong công ty.

Cùng với đó, Thích Nguyên Hàm ở cùng một văn phòng với hắn, cấp dưới của hắn bị điều đi, tất nhiên cấp dưới của Thích Nguyên Hàm cũng bị điều đi, lấn quyền hắn cũng như lấn quyền cô.

Chẳng trách ông cụ cứ thích để họ cùng một văn phòng làm việc.

Hai người ở dưới tầng cãi nhau rất to, Chu Vĩ Xuyên chắc là định xả hết những cơn tức chịu mấy ngày nay lên người Chu Tuyết Miên, Chu Tuyết Miên có lẽ thật sự không biết chuyện xảy ra ở công ty, luôn tranh luận với hắn.

Tiếng hai người cãi nhau càng ngày càng to, cãi đến đỏ mặt tía tai.

Thích Nguyên Hàm còn đang xem, vòng eo bị siết lấy.

Diệp Thanh Hà từ trong phòng đi ra, nàng đưa tay ôm eo Thích Nguyên Hàm, dáng vẻ mới ngủ dậy, hơi thở mang theo hương kem đánh răng.

Nàng cũng to gan quá.

Diệp Thanh Hà ở bên tai cô hỏi: "Dưới tầng cãi nhau chuyện gì vậy ạ?"

Thích Nguyên Hàm kể lại sơ qua đôi câu, Diệp Thanh Hà còn chưa tỉnh, nghe mà mê man, nói: "Sao không đánh nhau nhỉ, tiếc quá."

"Hửm?" Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn nàng.

Diệp Thanh Hà nói: "Chỉ đùa thôi mà, nhưng mà chị có thấy em ngoan hơn hai người họ không."

Khi nàng nói câu này, cực kỳ không biết liêm sỉ, đôi môi dán lên bên mặt Thích Nguyên Hàm, chạm khẽ từng chút một.

"Đừng nghịch." Thích Nguyên Hàm gỡ tay của nàng ra, Diệp Thanh Hà lại chạm lên cổ cô, nàng quấn lấy một hồi, buông tay mà đứng bên Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Đau đầu không? Đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm."

Diệp Thanh Hà lắc đầu, nói không đau.

Thích Nguyên Hàm xuống lầu, Chu Vĩ Xuyên như chớp bay đến, nói: "V... Nguyên Hàm, em biết chuyện ở công ty chưa? Chắc em biết rồi nhỉ, Chu Tuyết Miên cố ý giữ chúng mình ở đây! Mẹ nó chứ, họ chuyển hết người của chúng ta rồi!"

Chu Tuyết Miên cũng khá bình tĩnh, nói: "Tôi thật sự không biết chuyện đó, nếu như cậu muốn về ngay bây giờ về đi, tôi cũng không ngăn cậu, cậu tưởng tôi muốn nhìn thấy cậu hả, cút ngay."

Chu Vĩ Xuyên quay người muốn kéo theo Thích Nguyên Hàm, cực kỳ kích động. Thích Nguyên Hàm trực tiếp tránh đường, Thích Nguyên Hàm đi đến giữa phòng khách, giữ khoảng cách với bọn họ, hỏi: "Còn cần phải ở đây bao lâu."

Chu Vĩ Xuyên nói: "Một khắc cũng không thể ở nữa, lòng dạ chị ta hiểm ác, đã bàn bạc với ông cụ rồi, kiếm lợi cho Chu Quan Ninh nhỉ, không chừng khi chúng ta quay về, ghế của chúng ta cũng đổi người rồi."

Hắn tiếp tục cập nhật trạng thái cho cái chuyện đại sự này, muốn đưa theo Thích Nguyên Hàm, còn để Thích Nguyên Hàm ở đây nữa, giống như rơi vào ổ sói vậy, bị một đám sói nuôi hư.

Thích Nguyên Hàm ép ngón tay lên môi, khẽ nói: "Yên lặng."

Chu Vĩ Xuyên nghiến chặt răng.

Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn Chu Tuyết Miên, hỏi: "Còn bao lâu nữa thì kết thúc công việc ở đây, hợp đồng lúc nào thì ký?"

Chu Tuyết Miên nói: "Chỉ còn thiếu quy trình cuối, xác định số lượng với giá tiền của lợn con. Một tuần, chỉ cần một tuần là xong."

Cô ấy giơ một ngón tay lên.

"Còn một tuần nữa?" Hơ hơ, đợi đến lúc đó thì đã muộn rồi, công ty bị nhà mấy người cuỗm sạch rồi, đánh được ván cờ như ý nhờ." Chu Vĩ Xuyên cười nhạo.

Thích Nguyên Hàm hỏi Chu Tuyết Miên, "Thật sự rất quan trọng sao?"

Chu Tuyết Miên gật đầu thật mạnh, "Cực kỳ quan trọng."

Thích Nguyên Hàm nói: "Vậy thì làm xong quy trình cuối cùng đi."

Cô xác định, sau này cứ theo hẹn mà về.

Chu Vĩ Xuyên bất mãn, Thích Nguyên Hàm lại nói: "Anh cũng có thể về trước, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, nếu như anh quay về, ông chắc chắn sẽ bảo anh ham chơi bỏ việc, đến lúc đó ông càng có lý do tước chức của anh."

Chu Vĩ Xuyên cắn chặt hàm răng, hung hăng trừng Chu Tuyết Miên, chửi không kiêng nể gì.

Chu Tuyết Miên tức điên rồi, nhưng không đáp trả, nhịn xuống.

Cãi nhau cả buổi sáng, cãi đến nỗi Thích Nguyên Hàm đói cả bụng, cô giải quyết xong, là muốn đi ăn cơm.

Dì Lưu không dám chen chân vào cuộc đấu vừa rồi, thấy Thích Nguyên Hàm giải quyết dễ dàng như vậy, không khỏi nhìn Thích Nguyên Hàm bằng ánh mắt khác.

Ngày trước Thích Nguyên Hàm luôn im lặng trầm tĩnh, hái quả chọc cún con, giống như phu nhân nhà giàu về quê tìm sự yên bình, bây giờ xem ra Thích Nguyên Hàm mới là người duy trì toàn cục.

Dì Lưu hỏi: "Có cần gọi mọi người ăn cơm cùng không?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Gọi Diệp Thanh Hà một tiếng đi ạ."

"Những người khác thì sao?" Dì Lưu hỏi thêm một câu.

Thích Nguyên Hàm nói: "Muốn ăn thì ăn, không muốn thì thôi."

Cô tùy ý nói, rơi vào tai người khác dường như lạnh thêm mấy phần.

Dì Lưu ngẫm nghĩ, băng đông trong hồ sáng sớm cũng không lạnh như vậy kìa.

Người ăn sáng rất ít, Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà ngồi cạnh nhau, chan canh trứng gà ăn với cơm, thi thoảng Diệp Thanh Hà sẽ gắp thức ăn bỏ vào bát Thích Nguyên Hàm, nói chuyện nhỏ nhẹ.

Dùng bữa xong, Chu Tuyết Miên chạy đến hẹn Thích Nguyên Hàm đi chọn lợn con, chuyện này không tiện mang theo Diệp Thanh Hà, nội dung nói chuyện về sau sẽ đề cập đến điều khoản hợp đồng.

Thích Nguyên Hàm đang nghĩ nên nói với Diệp Thanh Hà như thế nào.

Diệp Thanh Hà rất phối hợp, chủ động nói: "Em đợi chị."

Nàng phối hợp như vậy làm Thích Nguyên Hàm thấy hơi khác lạ, Thích Nguyên Hàm suy đoán có khả năng Chu Vĩ Xuyên sẽ đến làm phiền nàng, vừa định nghĩ cách giải quyết, nàng lại nói: "Chị yên tâm, một mình em có thể, không cần lo lắng cho em đâu."

Diệp Thanh Hà đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, chỉnh lại cổ áo cho cô, như đang sửa soạn quần áo cho cô, nói: "Mặc thêm vào, về sớm nhé."

Cảm giác này, quá giống với khung cảnh dặn dò trước khi ra đường giữa đôi vợ chồng, bất giác nóng người, Thích Nguyên Hàm rũ mi, Diệp Thanh Hà lùi ra khoảng cách an toàn, vẫy tay với Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm ngồi lên xe của Chu Tuyết Miên rời đi, Chu Tuyết Miên chạy con xe Jeep Grand Cherokee.

Loại xe này có hơi giống với Jeep Wrangler, đều là dòng Jeep, khác nhau là, Jeep Grand Cherokee không mang lại cảm giác phân khối lớn như Jeep Wrangler.

Thích Nguyên Hàm nhìn vào kính chiếu hậu.

Chiếc xe mô tô chạy đằng sau họ, không phải loại xe máy ngầu lòi lúc trước, là loại phổ thông ở quê thường dùng, chạy cứ đùng đùng ngắt quãng, người lái xe lại rất ngầu, nắm lấy tay ga, nhàn nhã mà chạy theo, gió thổi lạnh buốt, nàng cũng không biết đường mà đợi cái mũ.

Vừa mới giả vờ nói ngoan ngoãn đợi.

Nửa tiếng sau đã đến nơi.

Những người gọi đến trước đó đã đứng đợi ở trên, Chu Tuyết Miên chào hỏi trước, Thích Nguyên Hàm đợi một lúc, chiếc xe mô tô kia dừng lại, gỡ chiếc khăn choàng màu vàng trên cổ xuống, vắt lên xe.

Diệp Thanh Hà thở ra làn khói, khuôn mặt cười gian xảo, nói: "Em cũng có thể ở đây đợi chị, sớm về nhé."

Gỡ khăn choàng xuống, chiếc cổ trống không, khá lạnh.

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.

Chọn lứa lợn con thì cần tìm người trong ngành giúp đỡ, những người ngoài ngành như họ không nhìn ra được tình trạng sức khỏe của lợn con.

Mấy chú bác mời đến nói y hệt nhau, đều bảo lợn con khỏe. Còn dạy họ chọn lợn con như thế nào, quy trình như làm thực nghiệp vậy.

Thích Nguyên Hàm đứng ngoài hàng rào xem, không vào ôm lợn, cô hỏi: "Rất phức tạp sao?"

Chú ấy nói: "Không phức tạp, với những người lăn lội mười mấy năm trong ngành này như chúng tôi, liếc cái thôi là biết nó khỏe hay không."

Thích Nguyên Hàm lại hỏi: "Cả trang trại lợi như vậy, mấy chú mất mấy ngày mới xem xong được?"

"Một ngày là được rồi." Chú ấy cực kỳ tự tin, lại nói: "Số lượng mấy người mua nhiều, tôi cẩn thận hơn chút, quan sát thêm hai ngày."

"Ba ngày à... Không nhanh cũng không chậm." Thích Nguyên Hàm ghi nhớ con số này, nói: "Vậy phiền các chú chịu khó thêm chút."

"Tất nhiên rồi." Chú ấy cười bảo đảm với cô, rồi cùng cô nói tình hình thị trường hiện tại, bảo là thanh toán càng sớm càng tốt, bây giờ đang thấp giá, rất tiết kiệm, đợi thêm một thời gian nữa, người nuôi lợn nhiều rồi, đông người thì lỗ đấy.

Từ trang trại đi ra, Thích Nguyên Hàm gỡ găng tay xuống đi rửa tay, vừa mới lau khô, điện thoại trong túi áo đã reo, là Bách Dư Nhu gọi đến.

Bình thường đều có chuyện gấp mới dùng điện thoại liên lạc.

Thích Nguyên Hàm đến chỗ không người nghe điện thoại, nghi hoặc mà alo một tiếng.

Bách Dư Nhu lật tài liệu, nói: "Cái cô Chu Tuyết Miên cô nhắc đến hôm qua kia, có phải cô ấy là họa sĩ không, hôm nay tôi nghe người bạn nói đến cô ấy, tôi cố ý đi tìm hiểu một lúc."

Thích Nguyên Hàm đáp một tiếng phải.

Bách Dư Nhu nói: "Tôi cảm thấy cải cô này có hơi quái lạ."

"Là sao?"

"Bạn tôi nói, nửa năm trước cô ấy đã từng thông cáo, cô ấy có một cuộc triển lãm tranh rất to ở Garifuro, dạo gần đây có thông tin, cô ấy định xóa bỏ triển lãm.

Garifuro là cung điện nghệ thuật nổi tiếng quốc tế, chỉ có những nhà họa sĩ danh tiếng, có năng lực thực sự, mới có tư cách mở hội triển lãm ở đây.

Chu Tuyết Miên hủy cuộc triển lãm này thật sự quá đáng tiếc.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Có lý do không?"

Bách Dư Nhu nói: "Lý do nói với bên ngoài là cô ấy sắp kết hôn, bận không thở nổi. Tôi không nghĩ rằng người phụ nữ này ngu đến mức, vì có thể tổ chức hôn lễ bất cứ lúc nào, mà phải bỏ đi cơ hội hiếm có này."

Thích Nguyên Hàm tán thành, "Đúng thật là rất kỳ lạ."

Bách Dư Nhu nói: "Nếu như cô ấy quay về vì lợi ích của nhà họ Chu, thì có thể hiểu được, nhưng như vậy, cô ấy là địch thủ của chúng ta, cô phải quay về sớm hơn."

Cô ấy gọi điện thoại nhắc nhở Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm nghe xong, bỏ điện thoại vào trong túi áo khoác, đôi tay đông cứng đến đỏ hồng, cô nắm bàn tay, Chu Tuyết Miên từ phía sau đi đến.

Chu Tuyết Miên đưa cho Thích Nguyên Hàm một tài liệu, cô ấy cười, cũng gặp gió lạnh, xoa xoa cánh tay của mình, có phần căng thẳng mà nhìn Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm vốn định nhận lấy tài liệu xong liền rời đi, quay đầu nhìn thấy cô ấy đứng yên không hề cử động, Thích Nguyên Hàm thở một hơi khói, vân vê ngón tay, nói: "Nghe nói chị có một cuộc triển lãm ở Garifuro."

Chu Tuyết Miên khẽ ngây người, chủ đề nói chuyện này có hơi đột ngột với cô ấy.

Cô ấy hỏi: "Làm sao mà em biết được chuyện này? Không phải em không quan tâm đến chuyện của chị hay sao... Không phải, ý của chị là, em hiểu về triển lãm tranh?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Ngày trước có đi xem triển lãm hội họa cùng ba em, nghe ba nói những họa sĩ có thể ở đó mở triển lãm, đều rất xuất sắc, đều là họa sĩ nổi tiếng."

"... Ừm, đúng là thế... đúng là có kiểu nói này." Chu Tuyết Miên khoanh tay, cô ấy siết thật chặt, "Kỳ thực ngày trước chị, ngày trước khi chị muốn tổ chức cuộc triển lãm, muốn mời em đi xem."

Chỉ là còn chưa kịp mời, đã bị ông cụ gọi điện kêu về. Cô ấy cười lên, "Sau này nếu có cơ hội, chị mời em đi xem, em có đi không?"

Thích Nguyên Hàm không lên tiếng.

Chuyện này nói ra không suôn sẻ mấy.

Thích Nguyên Hàm nói: "Bất kể như thế nào, chúc mừng chị trước."

Chu Tuyết Miên động đậy đôi môi, nở một nụ cười, rất gượng gạo, cô ấy nói: "Cảm ơn."

Đôi giày đi trên nền cỏ vang lên tiếng xào xạc, họ đi nhanh, sắp xuống đến núi, Thích Nguyên Hàm đứng ở đây là có thể nhìn thấy chiếc mô tô màu đỏ kia.

Chu Tuyết Miên đột nhiên kéo lấy cánh tay cô, nói: "Ở thêm lúc nữa, còn sớm mà, về cũng không có việc gì phải làm."

Nơi đây cũng chẳng có phong cảnh gì có thể ngắm, ngọn núi hoang vu như dòng sông không màu sắc, nếu nói kỹ ra, Thích Nguyên Hàm ngắm phong cảnh cùng cô ấy, cũng không thích hợp.

Bàn tay Chu Tuyết Miên có hơi nắm chặt, nói: "Nguyên Hàm, chị, chị thật sự không biết ông nội định làm gì nữa, chị không muốn hại em."

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, tin hay không, từ trên vẻ mặt của cô không thể nhìn ra được.

Chu Tuyết Miên nói lắp ba lắp bắp.

Như là không còn chuyện để nói, lại cố gắng tìm chủ đề để níu kéo Thích Nguyên Hàm.

Chu Tuyết Miên nói: "Ông nội bảo chị đưa theo bọn em, là muốn để bọn em ở đây một tháng. Ông cố ý, nhưng không phải chị."

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Chị phải giữ em ở đây bao lâu?"

"Ở thêm một tuần nữa." Chu Tuyết Miên rất hoảng hốt, nói năng lộn xộn, ánh sáng nơi mắt dao động không ngừng, hy vọng Thích Nguyên Hàm có thể nghe cô ấy nói xong, "Chỉ một tuần thôi, thật đấy, đợi ông nội lấy được tiền, kiếm được khoảng mấy tỷ, đống tiền này chị không cần..." Số tiền này là căn nhà của ba Thích Nguyên Hàm, cô ấy muốn lấy đưa hết cho Thích Nguyên Hàm.

Những câu đằng sau không dám nói ra, cô ấy sợ những lời này rơi vào tai Thích Nguyên Hàm sẽ trở thành giả tạo, Thích Nguyên Hàm bây giờ đã không còn là đứa bẻ cảm động vì cây kem ba đồng nữa.

Cô ấy cũng không dám giống với ngày trước, tự tin cao ngạo nói, Nguyên Hàm, em đợi chị, chị có năng lực lấy lại nhà cho em.

Cô ấy cũng sợ Thích Nguyên Hàm nhìn cô ấy bằng ánh mắt lạnh băng, xem cô ấy hoàn toàn như người nhà họ Chu, vậy thì cô ấy sẽ không còn cơ hội để nói nữa...

Chu Tuyết Miên hỏi Thích Nguyên Hàm, hỏi một cách ngu ngốc, "Chỉ một tuần thôi, thật đấy. Đây là... cách tốt nhất chị, chị nghĩ ra rồi, cách có thể giúp em. Em có thể ở lại không? Hoặc là, có thể đợi không?"

Bình Luận (0)
Comment