Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 74

Diệp Thanh Hà rất phô trương, đi cùng nàng rất thu hút ánh nhìn, cô đi đến đâu cũng có người không cầm lòng được mà liếc nhìn.

Thích Nguyên Hàm với dáng vẻ khiêm tốn, không thích phô trương, tổ hợp với nàng có hơi kỳ kỳ.

Đến cửa phòng tiệc, họ lấy thiệp mời từ trong túi ra đưa cho chị gái tiếp tân, vừa bước chân vào, đã có người chạy đến hỏi chị tiếp tân.

Chị gái tiếp tân khách sáo nói: "Vừa rồi là người bên tập đoàn Đường Nguyên."

"Người của Đường Nguyên?" Người hỏi sửng sốt, cái tên này không hề lạ lẫm, lúc trước Đường Nguyên giành đi dự án nhà phương Tây, đã khiến dư luận xôn xao không ngớt.

Anh ta lại hỏi thêm một câu, "Là người phụ nữ ăn mặc rất có khí chất vừa rồi sao? Cái cô mà đứng cạnh Nguyên Hàm?"

"Đúng vậy, Vu tổng." Chị gái tiếp tân nói: "Thiệp mời là do cô ấy đưa."

Trên bàn còn bày thiệp mời, dòng chữ viết bên trên là tên "Tập đoàn Đường Nguyên", vị Vu tổng này cảm thán vài giây, bé tiếng nói: "Chẳng trách."

Tác phong của tập đoàn Đường Nguyên luôn mạnh mẽ, rất nhiều người đều đang đoán xem người cầm đầu sẽ có tính cách như thế nào, lần này nhìn thấy Diệp Thanh Hà, có loại cảm giác thức tỉnh, chẳng trách, nàng ta trông vẻ rất cứng rắn, thủ đoạn rất ghê gớm.

Cái người này trong nhà phải có nhiều tiền, mới có thể ngạo mạn đến mức này.

Đại sảnh tiệc được trang trí nguy nga lộng lẫy, sàn nhà trải lụa xanh, đồ vật trong đại sảnh được thiết kế mạ vàng, giữa trần có một đèn chùm vàng hình giọt nước lớn, tay đèn to lớn vương ra hai bên, sang trọng mà uy quyền, như một cung điện.

Khách được mời đến, không chỉ trong ngành bất động sản, còn có những đối tác từ các ngành khác nhau, chỉ cần là người có tiếng tăm trên bảng xếp hạng trong nước, đều đến đây tham gia bữa tiệc.

Thích Nguyên Hàm theo thói quen đứng ở trong góc, sau đó ngồi lên chiếc sô pha khuất dạng, Diệp Thanh Hà ngồi lên tay cầm sô pha bên cạnh cô.

Thích Nguyên Hàm vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, "Ngồi đây đi."

Diệp Thanh Hà lắc đầu, nàng không quen kiểu quá nghiêm túc ở những nơi như thế này, nàng nhìn vào giữa đại sảnh, nói: "Ghê thật đấy, lúc đầu không phải chỉ nói là bữa tiệc trong ngành sao? Sao đột nhiên lại làm lớn như vậy?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Nhà họ Chu làm gì có chuyện khiêm tốn, ông cụ không những quen người trong ngành, còn rất nổi tiếng với những người ngoài ngành, nếu như bữa tiệc này là do ông ấy tổ chức, thì sẽ chẳng nhỏ đâu, nói đến đây, chuyện này đã được tính toán sẵn đấy."

Diệp Thanh Hà đã hiểu, chà một tiếng.

Trên thiệp mời viết tên của ban tổ chức, tỏ vẻ ông cụ là người rất khiêm tốn, nhưng, bây giờ lại có nhiều người đến như vậy, mọi người đều sẽ cảm thấy ông cụ quen biết rộng, sẽ ngưỡng mộ cụ ta.

Diệp Thanh Hà chậc một tiếng, "Ông ấy như vậy, thật sự đúng với câu gừng càng già càng cay."

Khách hứa đến đủ, ông cụ nhà họ Chu mới xuất hiện.

Ông cụ nhà họ Chu chống gậy, mặc bộ vest màu đen, sống lưng thẳng tắp, luôn nở nụ cười, trông hiền từ phúc hậu, lại không mất đi khí phách, hoàn toàn không nhìn ra bệnh tật gì.

Hai bên trái phải của cụ ta đều có người đi theo, một bên là Chu Tuyết Miên, bên còn lại là cháu đích tôn nhà họ Chu Chu Quan Ninh.

Chỉ nhìn thấy nhà bác cả họ Chu ở hội trường, không nhìn thấy nhà của Chu Văn Bá cùng chú ba nhà họ Chu.

Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị có cần lại chào một tiếng không."

"Không đi." Thích Nguyên Hàm lắc đầu, cô cầm ly nước ép uống, lại nói: "Lát nữa chúng ta gọi đồ ăn đi, đói quá."

Hai người ngồi một lúc, hầu rượu bưng đĩa đến, lấy hộp gỗ ở trên, nói: "Đây là nhà bác cả tặng chị, mời chị dùng."

Họ luôn ngồi ở đây không đi bắt chuyện với ông cụ, cũng không đối diện với ông cụ, đột nhiên lại có cái trò này.

Thích Nguyên Hàm mở hộp ra, bên trong không phải lễ vật sang trọng gì, là một quả trứng gà đỏ.

Cô nắp hộp lại, không nói nhiều, đương nhiên là không ăn trứng gà.

Đúng lúc này, có mấy người đàn ông đi đến, họ cầm ly rượu trong tay, nhìn thấy hai người họ thì cười, bọn họ chào hỏi với Thích Nguyên Hàm trước, hỏi: "Nguyên Hàm, cô quen được cô bạn này ở đâu thế, giới thiệu cho chúng tôi quen với."

Diệp Thanh Hà chủ động lên tiếng, nói: "Tôi họ Diệp, cũng không phải lạ lẫm, từng tham gia vài lần yến tiệc."

Vu Dạ Hoa khá kinh ngạc, theo lý thuyết, người đẹp như Diệp Thanh Hà đây, ắt hẳn phải nhìn qua là nhớ mới đúng, nhưng anh ta thật sự không có chút ấn tượng nào.

"Xin chào xin chào." Vu Dạ Hoa đưa tay muốn bắt tay với nàng, "Tôi họ Vu, Vu Dạ Hoa."

Diệp Thanh Hà liếc một cái, không bắt tay, chỉ nói: "Tôi là Diệp Thanh Hà."

"Diệp Thanh Hà, tên hay đó, nghe rất quen, rất quen?" Vu Dạ Hoa sững người, đây không phải là Diệp Thanh Hà hắn đã từng điều tra lúc trước sao, cô này hình như là tình nhân của Chu Vĩ Xuyên, ngày trước ở tiệc sinh nhật ông cụ bị cô nàng quẩy loạn một trận, cái khung cảnh kia vẫn còn hiện rõ ra trước mắt...

Vì vậy hắn chuyển ánh mắt sang Thích Nguyên Hàm, dự định bắt tay với Thích Nguyên Hàm.

Lúc này, Diệp Thanh Hà liền cười nói: "Đây là tổng tài của chúng tôi, giám đốc điều hành tập đoàn Đường Nguyên, Thích tổng."

Vu Dạ Hoa cùng với mấy người đàn ông khác: "..."

Anh ta nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm cười đáp lẽ, "Hân hạnh gặp mặt."

Giống như ảo giác, mãi mà không phản ứng lại.

Tập đoàn Đường Nguyên là kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Chu đó.

Có Vu Dạ Hoa mở đầu, rất nhiều người cũng đến bắt chuyện, đầu tiên là muốn bắt tay với Diệp Thanh Hà, cuối cùng đều bắt tay với Thích Nguyên Hàm, sau đó là rời đi với vẻ mặt chấn động.

Diệp Thanh Hà ăn nói khá giỏi, nàng nói chuyện mang theo phần cao ngạo, người khác nghe nàng nói chuyện, luôn không dám khinh thường nàng.

Đôi khi Thích Nguyên Hàm sẽ bị nàng thu hút, sẽ sững sờ vài phút.

Không phải ngày trước Diệp Thanh Hà bất đồng với tất cả nhân viên ở công ty hay sao, bây giờ... như hai người khác nhau vậy.

Thích Nguyên Hàm không thích di chuyển mấy, cô không giỏi giao tiếp với người khác, ban đầu cô còn hơi hối hận, đáng lẽ nên để Bách Dư Nhu đến, cô thật sự không giỏi xã giao.

Sau đó, cô phát hiện ra Diệp Thanh Hà chính là một cái biển hiệu sống, nàng ngồi ở đâu, rất nhiều người đến đó nói chuyện với nàng.

Mỗi lần Diệp Thanh Hà giới thiệu xong, sẽ luôn đi kèm với câu, "Thích tổng của chúng tôi rất xuất sắc."

"Đúng vậy, có cơ hội thì cùng hợp tác."

Hai bên trao đổi danh thiếp, Diệp Thanh Hà bắt chéo đôi chân dài, cầm danh thiếp mà xem, sau đó đưa cho Thích Nguyên Hàm, "Làm đầu tư đó, làm quen cũng được, nhà này có chút thực lực."

Người kia còn chưa đi xa, không biết có nghe thấy hay không.

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, khẽ nói: "Bây giờ cảm thấy ai cũng biết chị là Thích tổng rồi."

Diệp Thanh Hà mím môi, ừm một tiếng, "Còn chưa đủ, em cảm thấy có rất nhiều người còn chưa nói chuyện được, em đổi kiểu ngồi chắc chắn sẽ có nhiều người đến hơn."

Thích Nguyên Hàm bắt chéo chân, không cho nàng cơ hội.

Diệp Thanh Hà chỉnh cổ áo cho Thích Nguyên Hàm, vuốt mái tóc bên tai cô ra sau, nói: "Đã đến đây rồi, thì phải để mọi người biết chị là tổng tài điều hành tập đoàn Đường Nguyên chứ."

"..."

Nghe như vậy ngượng chết đi được.

Người không biết còn tưởng hôm nay là tiệc gặp mặt Thích tổng đó.

Thích Nguyên Hàm đỏ mặt, thấp giọng cười.

"Sao thế?" Diệp Thanh Hà sợ mình nhiệt tình quá đà, hỏi: "Chị không thích hả?"

"Không phải, còn... khá vui."

Hai người đang trò chuyện, ông cụ từ tầng hai đi xuống, có tận mấy người theo sau lưng, những người này có quan hệ khá tốt với cụ ta, là những ông lớn trong ngành bất động sản.

Cụ ta đứng dưới đèn trùm, mặt mày cười vui nói: "Tôi đây, đúng là có một tin tốt phải nói với mọi người, hôm nay nhân lúc bạn bè đều đến, đều giữ thể diện cho nhà họ Chu, vậy thì tôi chia sẻ cùng mọi người thôi."

Mọi người dừng lại động tác, nhìn ông cụ.

Thích Nguyên Hàm cũng nhìn theo, nghe xem cụ ta nói cái gì.

Ông cụ cười nói: "Nhà họ Chu chúng tôi sắp có chắt rồi, trong nhà sắp sinh đứa chắt ."

Vừa dứt lời liền có rất nhiều người nhìn Thích Nguyên Hàm, đôi mày Thích Nguyên Hàm khẽ lay động, không cựa quậy, nghiêm túc mà ngồi im ở đó.

Hôm nay cô ăn mặc gợi cảm, không giống với mang thai.

Ông cụ lại nói: "Là nhà đứa đầu, Quan Ninh và vợ của nó."

Khách hứa trong đại sảnh đều đi tìm con dâu nhà bác cả, đột nhiên phát hiện ra cô con dâu này rất yên ắng, hôm nay không hề nói câu nào.

Cô con dâu này rất khá nổi bật, trong nhà cũng làm bất động sản, môn đăng hộ đối với nhà họ Chu, cô ta họ Bàng, tên là Bàng Diệc Thù.

Tìm mất một phút, mới nhìn thấy trên chiếc sô pha bên cửa trái, có một người đang chống eo đứng lên, mặc chiếc áo khoác cũng có thể thấy được vùng bụng nhô lên. Bàng Diệc Thù ngồi cùng gia đình mẹ đẻ, cô ta cong môi cười, trông rất vui vẻ.

Bàng Diệc Thù nhiều tuổi hơn Thích Nguyên Hàm, nếu như nói đến tích cách của cô ta, bởi vì xuất thân tốt, người trong ngành đều kính trọng cô ta, cô ta cũng khá kiêu ngạo, ngày thường quan hệ với Thích Nguyên Hàm không tốt, khinh thường Thích Nguyên Hàm.

Ngày trước bên ngoài luôn đoán, nhà họ Chu có mấy cu cháu tuổi không còn nhỏ nữa, làm gì mà còn chưa đẻ, bây giờ đã hiểu rồi.

Không phải là người ta không sinh, mà là chọn thời điểm thích hợp để sinh.

Lúc trước đến núi Thọ Nam, Chu Vĩ Xuyên nói hai người này chuẩn bị mang thai, nhưng mà rõ ràng, cô ta đã mang thai từ lâu.

Ông cụ à, làm việc rất cẩn thận.

Ông cụ nói chuyện một lúc với mọi người, có người ở bên dưới hồ hét như đứa trẻ: "Ông Chu, đây là chắt đầu nhà họ Chu ông đấy, nếu như sinh ra chắt trai, ông là cụ thì phải thưởng gì chứ, không thể keo kiệt nha."

Nhà giàu mà, đẻ được đứa con, là đẻ được một khoản tiền, có thưởng.

Ông cụ nói: "Tôi không phải là loại trọng nam khinh nữ, chỉ cần là con cháu nhà họ Chu đều có thưởng! Tôi cũng đã nhiều tuổi, không có gì đáng giá cả, trong tay chỉ có ít cổ phần, sau này cho đứa chắt vậy."

Cụ ta hào phóng nói, cho cổ phần như chơi vậy.

Bàng Diệc Thù lần nữa chống bụng đứng lên, nói: "Cảm ơn ông nội."

Đi đi lại lại, diễn rất tự nhiên, rất nhiều người kinh ngạc.

Chắt còn chưa ra đời, đưa cho nó cũng không dùng nổi, chỉ là mượn cái lý do này mà cho nhà ông đầu, tính ra, cổ phần trong tay nhà bác cả họ Chu đã vượt qua nhà ông hai rồi, người cầm quyển của nhà họ Chu sắp đổi rồi.

Chiêu này của ông cụ sáng suốt, mấy đứa con trai nhà cụ ta, ban đầu đều dự định khi cụ ta chết thì chia nhau di sản của cụ ta, chia đều, ai ngờ cụ ta giữ chặt như vậy, là muốn giữ cho mình nhà bác cả mà thôi.

Ông cụ cười hỏi ý kiến mọi người, "Tôi như thế, không bủn xỉn đâu nhỉ."

Chuyện nhà cụ ta, người ngoài chắc chắn không nhiều lời, đều nói cụ ta hào phóng, ông cụ cười haha, vui vẻ ra mặt.

Diệp Thanh Hà ngồi trên sô pha giễu cợt một tiếng, nói: "Cuộc trò chuyện này ông cụ chuyển nhanh đấy, chắt đầu thì cho cổ phần, thế về sau không phải là chắt nữa hả? Không cho nữa hả? Nói đi nói lại, còn không phải là cổ hủ phong kiến sao, lấy cái trọng nam khinh nữ làm lá chắn."

Nàng muốn đứng dậy, bị Thích Nguyên Hàm giữ lấy tay, Thích Nguyên Hàm không cho nàng đi, là không để nàng đi nói chuyện.

Diệp Thanh Hà muốn cầm ly rượu quẩy một trận, đi ra ánh đèn, chọc ngoáy lời nói của ông cụ, để tất cả mọi người biết được sự giả tạo của cụ ta. Nàng không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, không biết ông cụ có quan tâm hay không.

Thích Nguyên Hàm nói: "Không cần thiết."

"Hả?" Diệp Thanh Hà mím môi, có một loại cảm xúc như đứa trẻ bị tịch thu đồ chơi, không vui.

Thích Nguyên Hàm nói: "Ngày trước ông cụ có nói với chị, nếu như chị sinh con cho nhà họ Chu, ông ấy liền đưa cổ phần trong tay cho chị."

Diệp Thanh Hà nhíu mày.

Thích Nguyên Hàm nghiêm túc nói: "Chị không muốn bị người ta nhìn chằm chằm vào bụng, càng không thích lấy trẻ nhỏ ra tính kế."

Với lại, nói ra thì chỉ có một kết quả, mọi người sẽ nhìn cái bụng của Thích Nguyên Hàm mà hỏi: "Ai bảo cái bụng cô không biết điều, ai bảo cô không sinh chứ?"

Thích Nguyên Hàm kéo vạt áo, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy Chu Tuyết Miên.

Chu Tuyết Miên cầm ly rượu bước xuống lầu, vừa rồi cô ấy luôn đứng ở trên cầu thang, cô ấy đi chậm rãi, có phần thăm dò, lưỡng lự xem có nên qua đây hay không.

Nhìn cô ấy, vẫn có thể nhớ đến đêm đó bỏ trốn cùng nhau.

Phức tạp, lại bốc đồng.

Diệp Thanh Hà hỏi: "Chu Tuyết Miên biết chuyện em dâu mình mang thai chứ?"

"Chị ấy còn không biết nhiều bằng Chu Vĩ Xuyên."

Chuyện này quá rắc rối, một hai câu nói không hết.

Diệp Thanh Hà nói rất khó nghe, "Đến ngay cả em dâu mình mang thai cũng không biết, hơi tội thật."

Thích Nguyên Hàm nói: "Không nên nói chuyện này nữa."

Chu Tuyết Miên rất đáng thương.

Nhà họ Chu kêu cô ấy về giúp đỡ, lại còn đề phòng cô ấy.

Con gái nhà họ Chu chẳng mấy người có được kết cục đẹp, có một số vết thương có thể không chọc đến, thì đừng chọc đến.

Thích Nguyên Hàm nói xong, cổ áo lại bị Diệp Thanh Hà nắm lấy, Diệp Thanh Hà lại chỉnh cổ áo cho cô.

Thích Nguyên Hàm cảm thấy quần áo của mình không hề xộc xệch, nói: "Em mà còn làm nữa, áo chị sắp bị em làm cho bung khuy rồi."

"Đừng cựa, Thích tổng." Diệp Thanh Hà cứ muốn chỉnh cho cô, khêu chỗ này, sờ chỗ kia, còn chỉnh cả khăn túi áo nơi ngực cô.

Có người đi ngang qua, sẽ nhìn hai người cô một cái.

Ánh mắt đều rất phức tạp.

Trong bữa tiệc người người qua lại, mọi người đều đang nói chuyện, đua nhau chúc mừng ông cụ.

Đúng thật, nhà họ Chu sắp trở thành nhà bốn thế hệ rồi, là chuyện vui.

Thích Nguyên Hàm nhìn quả trứng gà đỏ trên bàn, lườm cái, tặng cái đồ này, là đang châm biếm cô đúng không, nói cô không biết đẻ trứng, tặng cô một quả hả?

Tầng hai là nhà ăn, ông cụ dẫn khách lên, đến cửa cầu thang thì nói: "Dẫn theo Nguyên Hàm lên cùng đi."

Cụ ta nói rất rõ ràng, trên áo còn đeo mic, người ở trong phòng đều nghe thấy, bao gồm cả Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm đứng đậy, đón lấy ánh mắt của rất nhiều người mà đi đến, đương nhiên, cô không quên dắt theo Diệp Thanh Hà.

Ông cụ nhìn thấy Diệp Thanh Hà, khuôn mặt lập tức trầm xuống, đè thấp giọng nói: "Sao lại dắt theo cô ta?"

Chú quản gia đứng cạnh gỡ mic trên áo của cụ ta xuống, nói: "Cụ ơi, mọi người nghe thấy hết đấy." Lại giải thích, "Hình như bây giờ Nguyên Hàm đang ở cùng với cô ấy, mấy ngày trước thiếu gia Vĩ Xuyên còn tìm hai người họ kìa."

Ông cụ không nói nữa, hai người đứng gần, ông cụ không vui vẻ gì mà nhìn Diệp Thanh Hà, đi thẳng lên tầng.

Diệp Thanh Hà bám lấy cánh tay của Thích Nguyên Hàm, không nhanh không chậm mà đi theo sau, lên tầng hai, nàng nhướng mày, khẽ cười ra tiếng. Ông cụ dừng chân, nói với chú quản gia: "Dắt hai đứa nó sang phòng phụ đi."

Thân phận của Diệp Thanh Hà không thể lên bàn tiệc.

"Ông nội." Thích Nguyên Hàm gọi cụ ta một tiếng, dịu dàng nói: "Hôm nay là ông mời chúng cháu cùng đến, chúng cháu cũng chúc mừng cho chị dâu, có mang quà."

Cho dù là khách nào đến, cũng không có chuyện đến phòng phụ đâu, ông cụ sỉ nhục người ta quá rồi.

Rõ ràng Thích Nguyên Hàm đang bảo vệ cho Diệp Thanh Hà, đang thách thức uy quyền của ông cụ.

Quản gia muốn khuyên Thích nguyên Hàm đừng kích động, lần này đến lượt Diệp Thanh Hà lên tiếng trước, nàng nói đúng mực, "Hôm nay là ngài mời chúng tôi đến đây, đích thân chúng tôi là giám đốc điều hành tập đoàn Đường Nguyên đã đến, đích thân đi chúc mừng ngài."

Cho dù nàng không đeo mic, dưới tầng, trên tầng, những người hôm nay đến tham gia đều nghe rõ mồm một.

Diệp Thanh Hà cười, cực kỳ lóa mắt, rất kiêu ngạo, cũng bảo vệ Thích Nguyên Hàm.

Người ngoài lại nhìn Thích Nguyên Hàm, có hơi hoang mang, người phụ trách của tập đoàn Đường Nguyên ấy thế mà lại là Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm???

Trước mắt Đường Nguyên chỉ là một tập đoàn tầm trung vừa mới phát triển, người ngoài nghe thấy, cũng chỉ cảm thán tốc độ phát triển của công ty.

Bây giờ nghe thấy người phụ trách phát triển là Thích Nguyên Hàm, liền cực kỳ kinh ngạc.

Thích Nguyên Hàm là con dâu của nhà họ Chu, bị nhà họ Chu tuyệt hậu, bình thường cô nhìn dịu dàng hòa nhã, rất yếu đuối, sao đột nhiên lại trở thành tổng tài.

Hai chuyện này mà kết hợp với nhau thì rất giật gân.

Nhưng bây giờ nhìn cô, ngũ quan tinh xảo, ăn mặc trang điểm khí chất, trông như thế nào cũng cảm thấy không đơn giảm, cảm thấy cô im lặng là có tính toán, cảm thấy cô yếu đuối là đang giấu tài.

Vừa rồi ở trong góc khuất không ai thăm dò đến, chiếc sô pha bị người ta lãng quên, bởi vì có Thích Nguyên Hàm, trở nên rực rỡ long lanh, trở nên óng ánh lộng lẫy.

Trong giây phút này, trong lòng những ông lớn kia đều đang suy đoán về Thích Nguyên Hàm, đọc lên cái tên Thích Nguyên Hàm này.

Vì Thích Nguyên Hàm, mà trở nên lo sợ bất an.

Thích Nguyên Hàm dịu dàng nói: "Chúc mừng ông nội, sau này nhà họ Chu đã có chắt đích tôn rồi, có thể nghe thấy tiếng cười của trẻ con, ông nội cũng có thể hưởng niềm hạnh phúc gia đình."

Cô vẫn như lúc trước, chân thành mà chúc mừng ông cụ.

Ông cụ nhìn Thích Nguyên Hàm, không kinh ngạc lắm, chỉ lặp lại một lần, "Cháu là giám đốc điều hành tập đoàn Đường Nguyên."

Thích Nguyên Hàm gật đầu.

Cụ ta nắm lấy cây gậy khẽ gõ lên nền đất, không có vẻ mặt gì đặc biệt, nhưng lại nhìn Thích Nguyên Hàm mà thở dài một hơi.

Có một vài công ty nhỏ ở xa đang nhỏ tiếng bàn tán: "Thích Nguyên Hàm là tổng tài Đường Nguyên, vậy thì cô ta giành dự án của nhà họ Chu, là đang đối đầu với nhà họ Chu sao?"

"Cái cô Thích Nguyên Hàm này cũng được đấy... cô ta làm chuyện này chồng cô ta có biết không thế?"

"Chắc là không biết đâu, nhưng mà gần đây tôi có hóng được một chuyện, hình như Thích Nguyên Hàm dắt theo tình nhân của chồng cô ta chạy trốn đó..."

"Không phải chứ, cô ta trông đôn hậu như thế, không làm cái chuyện này đâu chứ... Cái cô này cũng đáng sợ quá đi, nhẫn nhục chịu đựng, trả cho nhà họ Chu mấy đòn thật đau."

"Mấy người có thấy cái cô bên cạnh cô ta không, từng gặp chưa? Biết bối cảnh của cô ta không?"

Đám người này vắt óc nghĩ, lục lọi trong ký ức, loáng thoáng nhớ ra một chút, đột nhiên, có người đi đến, lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của bọn họ, nói: "Mấy người có nhớ hay không, ngày trước đấu thầu dự án nhà phương Tây, người hại mọi người xấu mặt ở họp thầu, chính là Thích Nguyên Hàm."

Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng nha!

Người vợ ác độc nhất đó!

Tầng hai, ông cụ nắm gậy chống, nói: "Nguyên Hàm, ông nội nhìn cháu lớn lên, ba cháu trước khi lâm trung còn giao cháu cho ông, ông nội tự nhận thấy rằng mình đối xử với cháu không tồi, thậm chí còn tốt hơn cháu gái ruột."

Thích Nguyên Hàm cười đáp lại, nói: "Ông nội, ông vĩnh viễn là ông nội của cháu, cháu biết người ta sẽ không tha thứ cho cháu, nhưng ông vẫn sẽ tha thứ cho cháu. Cháu nhất định sẽ dựng nghiệp lớn, cho dù ông có cho chị dâu cổ phần, cháu cũng sẽ dựa vào năng lực của bản thân mà giành lấy cổ phần, không một lời oán trách."

Cô vẫn như trước, dịu dàng nhẹ nhàng, giống như lông vũ không có tính đàn hồi, cho dù bây giờ cô có là tổng tài điều hành của Đường Nguyên, mọi người vẫn sẽ thấy cô đáng thương.

Ông cụ thật sự đối xử tốt với cô như vậy, sao không cho cô cổ phần, mà lại đưa cho đứa trẻ còn chưa ra rời.

Người ngoài mà, không hiểu được toàn bộ tình hình, gió thổi chiều nào theo chiều ấy, lúc thì thấy Thích Nguyên Hàm vô lương tâm, lúc thì thấy ông cụ giả tạo.

Ông cụ không đứng ở cầu thang nữa, cụ ta vừa đi vừa nói, không lộ ra cảm xúc gì, đa mưu túc trí, người hóng chuyện ở bên dưới cũng đua nhau lên tầng.

Ngoài mặt thì mọi người đều đang uống rượu, thật ra là đang dỏng tai hóng chuyện.

Chỉ nghe thấy ông cụ cổ vũ Thích Nguyên Hàm, "Đã chọn là phải làm, vậy thì cứ thế mà làm."

Thích Nguyên Hàm gật đầu: "Cảm ơn ông nội đã ủng hộ."

Một lúc sau, ông cụ đột nhiên quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, nói: "Nguyên Hàm, cái công ty quỹ đầu tư kia cũng là của cháu nhỉ, sao cháu lại không nói sớm, hôm nay ông mới thu lại quỹ đầu tư."

Quỹ đầu tư gì cơ.

Lúc Thích Nguyên Hàm lấy hòn đảo có lừa Chu Vĩ Xuyên hơn mười tỷ, cô lấy mười tỷ này, đi mua hòn đảo, bản thân không tốn một đồng.

Thích Nguyên Hàm khẽ sững người.

Ông cụ nói: "Lúc này đã làm thủ tục rồi, nếu như công ty của cháu không có tiền, ông kêu người gọi cú điện thoại, tháng sau lấy lại cũng được, hoặc là tặng cho cháu đấy. Dù sao cũng là người nhà, sản nghiệp của cháu cũng là của nhà họ Chu, nếu như cháu muốn lấy mười tỷ kia, ông nội trực tiếp cho cháu."

Tất cả mọi người đều biết, Đường Nguyên đầu tư bốn dự án lớn, quỹ đầu tư của công ty chắc đã bỏ ra rồi, còn thêm mười tỷ nữa, có khả năng không chống đỡ nổi.

Một phát rút đi mười tỷ từ công ty của Thích Nguyên Hàm, không tính đến đủ loại tổn thất, cụ ta chỉ muốn đánh đổ tiền vốn của Thích Nguyên Hàm.

Thật sự ác.

Gừng càng già càng cay.

Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu, nhìn ông cụ.

Ông cụ vẫn khoan thai đi về phía trước, "Cháu suy nghĩ cho kỹ, kết cục do cháu." Cụ ta vô tâm nói, có sự tự tin thâm trầm, "Cháu cũng đừng cứng đầu với ông, nếu như cháu lấy đi mười tỷ này, công ty của cháu còn vốn lưu động không, cháu đầu tư dự án cũng phải bỏ tiền ra nhỉ, cháu không sợ những công ty ở đây cắn xé cháu sao?"

Lời vừa dứt, những ánh mắt ở đại sảnh đổ dồn về Thích Nguyên Hàm, như kim châm, tập đoàn Đường Nguyên không còn nhỏ, trong tay cô còn có bốn dự án lớn, nếu như có thể hốt lấy...

Đơn giản vài câu, đám người này đã biến thành sói đói, khóe miệng như bị khoét lỗ hổng, nhỏ cả giãi.

Khiến cô bị địch dòm ngó tứ phía.

Thích Nguyên Hàm cau mày, ngón tay bị gãi nhẹ, khẽ khàng. Thích Nguyên Hàm liếc một cái, cô cúi người cầm ly rượu ở trên bàn.

Bên tay là chiếc ly thủy tinh họa tiết sóng nước, đựng nước ga màu đỏ nhạt, bên trên còn có chiếc lá bạc hà màu xanh lục, cô giơ hai ngón tay, cầm ly rượu đựng rượu sâm panh màu vàng ở bên cạnh lên.

Sau đó, Thích Nguyên Hàm nâng ly rượu, đôi môi nhấm nháp vị rượu chưa từng đụng đến bao giờ, nói: "Ông nội, đó là công ty của cháu, không liên quan gì đến nhà họ Chu."

Hai người nhìn nhau, nụ cười hiền từ nơi khóe miệng của ông cụ dần dần tắt ngúm, cụ ta trầm mặt, như đã xóa bỏ mọi sự bảo hộ giành cho cô, Thích Nguyên Hàm cũng không còn dịu dàng ngoan ngoãn dễ bảo như trước, nụ cười lạnh buốt như gió đông, hoàn toàn triệt để lộ ra toàn bộ dã tâm của mình.

Ván cờ này sẽ trở nên đẫm máu, sẽ tranh đấu đến khi một mất một còn.

(*Tập tục về nhuộm trứng đỏ: Nói riêng về tập tục trong mâm cúng đầy tháng cho bé trai hoặc gái, người hoa có tục nhuộm đỏ quả trứng gà luộc để cúng tạ ơn bà mẹ sanh ( 12 bà mụ ). Màu đỏ có ý nghĩa chúc cho đứa trẻ được số đỏ, may mắn và mạnh khỏe cũng trong lễ đầy tháng ngoài việc biếu cho họ hàng mỗi người hai hoặc bốn trứng nhu. Màu đỏ tượng trưng cho hạnh phúc, sung túc. Quả trứng tròn là biểu tượng của sự đầy đủ, vẹn toàn, viên mãn và mong muốn cuộc sống no đủ. Do đó, nhuộm trứng là một trong những tục truyền lâu đời, không thể thiếu trong nghi lễ đầy tháng cho trẻ sơ sinh quả trứng gà nhuộm đỏ, cầu mong may mắn)

Bình Luận (0)
Comment