Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 143

Lâm Cửu vốn định ngâm nga vài bài hát ăn gian thời lượng stream rồi đến tám giờ thì nghỉ, thế nhưng bằng một cách lạ lùng nào đó trong mấy tiếng đồng hồ này cô đã lên được một đoàn.

Đọc được đủ mọi kiểu suy đoán về Từ Hạo trong phần bình luận, cô ngậm chặt miệng, không nói thêm gì về thân phận của anh ta, sợ người khác sẽ lấy chuyện anh ta đang tập huấn tại Hàn mà lại đi đấu đôi với nữ streamer làm cảm hứng sáng tác.

Bốn tiếng đồng hồ thắng liên tục, cô cực kì hài lòng thỏa mãn, đến tám giờ, Từ Hạo cũng không còn gửi lời mời vào đội đến nữa, thay vào đó WeChat có thông báo.

Shark: Hôm nay có đi học không?

Lâm Cửu đáp lại một câu: hỏi nhảm.

Sau đó dịu dàng lên tiếng: "Hôm nay đến đây thôi, mình phải off stream rồi."

Từ Hạo nhìn cái tin nhắn trả lời đậm chất yang hồ, tai lại nghe thấy giọng nói yểu điệu, nghĩ mà buồn cười.

Có tâm với nghề phết.

Tắt máy tính, cô vội vội vàng vàng tẩy trang thay quần áo, vớ lấy giáo trình cần cho ngày hôm nay rồi ra khỏi cửa.

Khi đi học cô rất ít khi trang điểm, một là vì dạo gần đây trời nóng, hai là ở trường không có người đáng để cô phải trang điểm.

Đeo tai nghe vào nhanh chóng xuống lầu, còn phải tranh thủ thời gian ăn sáng nữa.

Một phía khác, Từ Hạo đứng dậy đi rót nước, đúng lúc nghe thấy tiếng quét thẻ mở cửa.

Xiao thò đầu vào, vừa thấy Từ Hạo vẫn còn thức là hiểu ngay vấn đề, người dùng acc phụ của mình đúng là anh Hạo...

"À ờm... anh, anh chưa ngủ à?" Xiao nuốt nước bọt.

Từ Hạo liếc nhìn cậu ta: "Ừm, dậy sớm vậy?"

"Dạ, Park Jae Joon ngáy to quá, em không hiểu nổi sao một người gầy còm như thế mà lại có tiếng ngáy khủng bố như vậy." Xiao tìm đại một cái cớ, "anh, anh chơi game cả đêm luôn hả?"

Sợ mình nói quá lộ liễu, cậu ta nói tiếp, "mau nghỉ ngơi đi, ba tiếng nữa là đến giờ tập luyện rồi."

Từ Hạo chăm chú nhìn máy uống nước đang hoạt động, tóc trước trán dính vào lông mi của anh ta, giọng không mấy để tâm: "Ừm."

Xiao vẫn luôn nghĩ, Từ Hạo vào giới thể thao điện tử đúng là phí của trời.

Sang giới giải trí, quay vài bộ phim điện ảnh phim truyền hình kiếm vài trăm triệu có phải ngon hơn không!

Ít nhất thì đối với khiếu thẩm mỹ của trai thẳng như cậu, Từ Hạo có gương mặt mà cậu muốn sở hữu nhất.

Cậu ta cứ thế nghĩ ngợi rồi tiện thể hỏi một câu: "Anh, sao anh lại nhuộm tóc về lại màu đen thế?"

Bàn tay đang cầm ly nước của Từ Hạo chợt khựng lại.

Xiao: "Em chỉ hỏi vậy thôi..."

"Không nhuộm lại thì người ta không chịu xem thi đấu với anh." Từ Hạo khôi phục lại biểu cảm như lúc bình thường, khóe miệng thậm chí còn mang theo nụ cười, nói, "bảo là màu tóc của anh gây chú ý quá, phiền."

Xiao: "..."

Hôm nay cậu ta giống như thành một người thích hỏi mười vạn câu hỏi vì sao vậy, không nhịn được mà lại hỏi tiếp, "thế sao lúc trước anh lại nhuộm màu đó?"

Từ Hạo không trả lời câu hỏi này.

Tại sao nhỉ?

Thật ra giờ anh đã sắp không còn nhớ rõ nguyên do khi ấy nữa rồi, cũng chỉ là tuổi trẻ chống đối người nhà, cố tình đi nhuộm tóc để trêu ngươi. Sau đó bản thân anh cũng quen với nó, cứ thế giữ màu tóc đó cho đến tận bây giờ.

Đang suy nghĩ thì điện thoại để trên bàn đột nhiên "ting" một tiếng.

Anh đi qua cầm lên xem, là Lâm Cửu, trong tin nhắn là hình một bát hoành thánh, hành lá được rắc đều trên bề mặt nước lèo, khiến người ta vừa nhìn thấy là muốn ăn ngay.

Lâm Cửu ăn xong bữa sáng thì đến lớp, vẫn như thường lệ không nhìn thấy Mục Vãn Vãn.

Cô tìm đến vị trí trong cùng góc bên phải, sau khi ngồi xuống thì bắt chéo chân theo thói quen.

Mặc dù hôm nay cô không trang điểm, nhưng mái tóc buông thả chạm đến đầu vai, cộng thêm đôi chân dài được bao bọc bởi chiếc quần jeans ở dưới bàn, vô hình trung trông vô cùng hút mắt.

Từ bé Lâm Cửu đã không hay chơi chung với người khác, dù là nam hay nữ.

Hồi còn nhỏ tính cách cô rất yếu đuối, con gái thì cho là cô giả tạo, mà cô thì ghét bẩn và cũng không thích chơi chung với con trai, thế nên hơn hai mươi năm nay bạn tâm giao của cô chỉ có một mình Mục Vãn Vãn.

Sau khi trưởng thành, tính cách cô thay đổi rất nhiều, con gái thấy cô có vẻ khó gần, con trai mà tìm đến cô thì gần như đều chỉ vì muốn ngủ với cô.

Lâm Cửu cảm thấy kết bạn đúng là một chuyện quá mệt mỏi, may mà cô cũng không cần nhiều bạn để làm gì.

Trên mạng có câu, rằng người có bề ngoài xinh đẹp thì cuộc đời họ giống như hack vậy.

Đáng tiếc hơn hai mươi năm nay dù là cuộc đời hay trò chơi, Lâm Cửu đều chưa từng hack bao giờ.

Môn học này nhàm chán khô khan, tỉ lệ trốn học cực cao, chỗ xung quanh cô về cơ bản là chẳng có ai ngồi, cả giảng đường nhìn trống vắng cực kì.

Vì sợ muộn học nên cô chạy vội đến đây, dọc đường không có thời gian sờ vào điện thoại, giờ mới tranh thủ lấy ra xem được một chút.

Shark: Ngon không?

Lâm Cửu: Tiệm hoành thánh ngon nhất thế giới.

Shark: Lần sau dẫn tôi đến đó.

Lâm Cửu: Ờ, tôi mới nghĩ kỹ lại, thật ra cũng không ngon lắm đâu.

Shark:?

Nhìn dấu chấm hỏi này, cô có thể tưởng tượng ra con ngươi đột nhiên tối sầm xuống của đối phương, khóe miệng không nhịn được mà nở nụ cười.

Lâm Cửu: Anh không ngủ à?

Shark: Sắp tập rồi, không ngủ nữa.

Lâm Cửu: Ồ? Vì kéo tôi thăng hạng, liều mạng vậy luôn?

Lâm Cửu gửi xong câu này, do dự một chút, lại mở bàn phím lên, gõ "thôi anh đi chợp mắt một lát đi, tôi sợ anh đột tử", kết quả còn chưa gửi đi, đối phương đã trả lời trước.

Shark: Vì tôi đã nhận cày thuê cho Xiao, cô đừng có nằm mơ giữa ban ngày.

Lâm Cửu thầm chửi vài câu tục tĩu trong lòng, nghiến răng nghiến lợi ấn vào phím xóa, xóa sạch sẽ câu vừa soạn xong kia.

Lâm Cửu: [cười mỉm] xin hỏi phí cày thuê một đơn bao nhiêu tiền?

Shark: Bạch kim V lên kim cương I 400 tệ.

Lâm Cửu: Quào, anh có còn là con ngươi không vậy, đến đồng đội cũng không tha?

Shark:?

Từ Hạo nhận ra mỗi lần nói chuyện với cô mình đều bị chọc tức đến bật cười thành tiếng.

Mà Xiao ngồi bên cạnh, thấy anh ta vừa chép miệng vừa cười, kìm nén máu tò mò ăn một miếng đồ ăn sáng ở trước mặt.

Hầy...không biết dây thần kinh nào của anh Hạo bị chạm mạch, lại đi đặt hoành thánh của một quán vừa nhìn đánh giá và lượng tiêu thụ là biết ngay đồ ăn không ngon này, thế này chẳng thà ăn kim chi Hàn Quốc còn hơn.

Hai người đấu võ mồm hết hai tiết học, cuối cùng Từ Hạo ném lại một câu phải đi tập luyện, kết thúc cuộc trò chuyện sáng ngày hôm nay.

Lâm Cửu cầm bút lên, mới phát hiện hai tiết này ngồi nghe cũng như không...

Cô hơi ảo não mà vò rối tóc, đợi đến khi tan học, bèn đứng dậy đi về phía một lớp học khác.

Hôm nay cô học cả ngày, thời gian nghỉ trưa thậm chí còn chưa đầy hai tiếng đồng hồ, cô không ghé về nhà mà ở luôn tại trường.

Vừa khéo, chỗ cô chọn là nơi khá khuất, lớp này đông sinh viên, xung quanh cô không đến nỗi quá trống trải, hơn nữa giáo sư môn này có tiếng là dễ tính, mà thầy lại đứng ở xa như vậy, thị lực cũng kém đi do tuổi tác nữa...

Tất cả thông tin tập hợp lại trong đầu cô, sau đó đưa ra một câu kết luận: ngủ được.

Cô co cánh tay lên, lòng bàn tay đỡ lấy má, tóc dài che đằng trước, nhắm mắt lại.

Tối qua không nên dậy mới phải...

Livestream làm sao mà dễ chịu bằng ngủ được...

Hình như Từ Hạo cả đêm không ngủ, không biết lúc đấu tập có buồn ngủ không nữa.

Cô nghĩ mãi nghĩ mãi, suy nghĩ dần dần tiêu tán, sắp đi vào giấc ngủ rồi.

Hai tiếng gõ bàn không mạnh không nhẹ làm cô giật bắn mình.

Người gõ bàn cô thấy cô phản ứng mạnh như vậy, cũng hết hồn.

Lâm Cửu ngủ không sâu, chất lượng giấc ngủ cũng không tốt, mới thức dậy rất khó ở, có lúc cô còn nghĩ, sau này ai mà xui xẻo lấy phải cô, có lẽ vừa ngủ dậy vợ chồng đã cãi nhau một trận ngay trên giường mất, sau đó lại cùng nhau chào đón một ngày không hề tươi đẹp gì.

"Làm cái gì vậy?" nhìn bạn nữ ngồi đằng trước xoay người lại, giọng điệu cô không lấy gì làm vui vẻ, đến cả chân mày cũng nhíu chặt lại rồi.

Bạn nữ kia thấy Lâm Cửu đang ngủ, nhưng cô và bạn đã có hứng tám, không nghĩ ngợi gì mà lấy dũng khí quay đầu lại.

Nghe thấy giọng điệu này, vai cô gái khẽ run, dè dặt nói: "À ừm...mình muốn hỏi hôm nay Vãn Vãn không đi học hả?"

Giọng Lâm Cửu cộc cằn: "Không."

"Vậy cậu có thể cho mình xin cách liên lạc với bạn ấy được không? Là thế này...mình có mở một quán net nhỏ, muốn nhờ bạn ấy lên Weibo quảng cáo giúp mình ấy mà." Bạn nữ nói, "mình có thể trả phí."

Lâm Cửu bị đánh thức là không ngủ lại được nữa, tâm tình bực bội, ngả người ra sau, hai tay ôm lấy eo, giọng khinh khỉnh: "Ồ? Bao nhiêu?"

Chỉ cần là người có một chút hiểu biết về Mục Vãn Vãn thì đều biết Weibo của cô ngoại trừ quảng cáo của nhà tài trợ ra chưa từng đăng bất kì quảng cáo nào khác, ngay cả lúc cô livestream, cũng không giống người khác đi quảng cáo shop quần áo, shop Taobao gì gì đó, mà cho dù cô có đồng ý nhận quảng cáo đi chăng nữa, thì giá cũng không rẻ, nếu người trước mặt này thật sự mở một "quán net nhỏ", vậy thì e rằng ngân sách vẫn còn chưa đủ dày để tìm Mục Vãn Vãn làm quảng cáo.

Vả lại bạn nữ trước mặt này không giống kiểu không biết bảng giá quảng cáo, mà ngược lại trông giống loại muốn lợi dụng bạn bè nhiều hơn.

Quả nhiên, cô ta chần chừ một chút, nhỏ giọng lên tiếng: "Ba nghìn tệ?"

Cô ta nói tiếp, "mình biết là ít..."

"Đã biết ít mà vẫn hỏi?"

"..."

Khi cô ta quay người đi, Lâm Cửu còn nghe thấy được một câu: "Cũng chỉ là streamer thôi mà, hát rong thôi có gì mà lên mặt? Chờ sau này cái bản mặt đó già đi, đến lúc đó chưa biết ai phải cầu xin ai đâu."

Lâm Cửu đang chơi điện thoại, giọng thản nhiên: "Xin lỗi nha, xin ai cũng không xin cậu đâu, đến cả tên cậu là gì tôi còn không biết nữa cơ mà."

Cô gái kia ôm một bụng tức quay đi, mặt đỏ phừng phừng.

Rốt cuộc cũng hết tiết, Lâm Cửu người mỏi tâm mệt, chỉ muốn về nhà đánh một giấc cho thật đã.

Cô đi trong khuôn viên trường, theo thói quen lấy điện thoại ra, mở WeChat.

Ảnh đại diện của Từ Hạo là một con vịt Donald, lúc này vịt Donald lặng thinh, không gửi tin nhắn tới.

Cô chợt nhớ đến hôm MA thua trận, cô mang theo bánh kem đi gặp bọn họ.

Vẻ mặt của các thành viên khác trong đội MA đều không được tốt, chỉ có Từ Hạo là vẫn như bình thường, lúc cô đến, anh ta còn đang bình tĩnh uống nước.

Nhưng đến khi anh ta quay đầu lại nhìn thấy cô, lập tức cụp mắt xuống tận mấy độ.

Đó là một dáng vẻ cực kì thả lỏng, đồng thời cũng cực kì yếu ớt.

Không cần biết Từ Hạo để lộ ra vẻ mặt ấy vì lý do gì, nhưng vào khoảnh khắc ấy, Lâm Cửu thật sự rất muốn tiến lại ôm lấy anh ta.

Cho đến tận bây giờ, nhớ lại suy nghĩ của mình lúc đó cô vẫn còn thấy gò má nóng như phát sốt.

Vừa ra khỏi cổng trường thì phát hiện đám người đằng trước đứng thành một vòng tròn, ồn ào huyên náo.

Lâm Cửu nghiêng người, đang định đi ngang qua đó.

"Cửu Cửu——" một tiếng la phát ra từ trong đám người.

Bước chân của Lâm Cửu lập tức khựng lại, giọng này quen thật.

Quả nhiên, vừa nhìn sang phía đó đã thấy ngay thằng bồ cũ của mình, Hồ Hàn.

Hắn ta mặc đồ thường, dưới chân là một hình trái tim xếp bằng son môi, tay ôm một bó hoa hồng, kẻ ngốc cũng biết anh ta đến đây để làm gì.

Lần này Lâm Cửu không thèm che giấu ánh mắt khinh thường nữa, trừng mắt khinh bỉ đầy lộ liễu, sau đó nhấc chân định rời đi.

"Ấy, khoan đã——" Hồ Hàn vội vàng bước qua son môi, chạy đến tóm lấy cánh tay của cô, "tiểu Cửu..."

"Bỏ ra."

"Anh sẽ thả... nhưng em đừng đi."

Câu này buồn nôn đến mức khiến sự chán ghét trong lòng Lâm Cửu tăng ngay thêm ba phần.

Hổ Hàn áp sát lại, thấp giọng: "tiểu Cửu, anh biết là em rất giận...anh đã biết sai rồi, anh đảm bảo sau này sẽ không liên lạc gì với Miêu Miêu nữa, đương nhiên cũng sẽ không cùng với những cô gái khác..."

Cảm nhận được lửa giận của Lâm Cửu, anh ta vội nói, "em bình tĩnh đã, nghe anh nói hết được không...em nhìn bên trái đi."

Lâm Cửu theo phản xạ nhìn sang phía đó, phát hiện bên trái có hai người nhìn rất quen——là trợ lý của Hồ Hàn.

Ngày trước Hồ Hàn cũng được xem là một streamer có tên tuổi tại Doumao, chơi game thì không ra gì, nhưng cách nói chuyện thú vị hài hước, game đa dạng, quan trọng nhất là không tiếc tiền để mua độ hot, rất nhanh đã đẩy được tên tuổi của mình lên. Sau đó xảy ra chuyện ngoại tình, độ nổi tiếng của anh ta tuột dốc không phanh, mà vì có tai tiếng, hack game bị khóa tài khoản, bị Doumao đơn phương chấm dứt hợp đồng.

Nghe nói dạo gần đây anh ta đã sang một nền tảng stream nhỏ làm trùm, cơ mà Lâm Cửu lười phải nghe ngóng chuyện của anh ta, cụ thể thế nào cũng không rõ lắm.

Trợ lý của anh ta đang cầm điện thoại, ống kính hướng thẳng về phía cô.

Lâm Cửu ngẩn ra, rất nhanh đã hiểu ra vấn đề, nghiến răng nghiến lợi: "Anh đang livestream?"

"Chuyện đó không quan trọng, anh thật sự rất nhớ em..."

Lâm Cửu không thèm nghe anh ta nói mấy thứ này, cô híp mắt, hạ giọng: "Anh muốn dùng tôi làm bàn đạp để lăng xê anh?"

"Hồ Hàn, anh bị lũ fan ảo của mình khen nhiều quá đâm ra ảo tưởng rồi à? Còn học đòi theo người khác chơi trò tự lăng xê?"

Hồ Hàn đúng là muốn lợi dụng Lâm Cửu để kéo fame. Lâm Cửu rất nổi trong giới streamer, lại còn là bạn thân của Wan, mức độ được bàn tán là rất cao.

Ngoại tình không sao cả, câu chuyện lãng tử hối cải quay đầu xưa nay vẫn hot, đây chính là thứ mà khán giả thích xem.

Với lại...anh biết chắc Lâm Cửu sẽ không có phản ứng quá khích, dù sao thì cô ta vẫn luôn tạo dựng hình tượng hiền lành dịu dàng trên stream mà, cùng lắm cũng chỉ đá mình một phát rồi bỏ đi thôi, biết đâu cuối cùng mình còn được thêm cái danh si tình thì sao.

Một màn này, tính toán cực kì tỉ mỉ.

Cùng lúc đó, Seoul Hàn Quốc.

Phòng tập luyện của đội MA. Mọi người tập trung lại ăn cơm, Xiao tròn mắt há miệng xem stream.

Trên màn hình, một nam một nữ chiều cao tương xứng đứng ở chính giữa ống kính, người nam còn đang ôm một bó hoa, còn người nữ thì tóc dài tung bay trong gió, dáng người xinh đẹp, kết hợp với khán giả xung quanh và hình trái tim xếp bằng son môi dưới chân, rõ ràng là một màn tỏ tình quen thuộc nhất cũng được mọi người yêu thích nhất của sinh viên đại học.

Đường dẫn của kênh stream này là do một người bạn chia sẻ lên trang cá nhân, khi nhìn thấy "NN Cửu Cửu" xuất hiện trong tên của phòng stream này, cậu ngay lập tức click vào xem.

"Đây là? Chị Cửu?" Park Jae Joon nhìn một lúc lâu, hoang mang.

Xiao: "..." cậu nhìn cả năm phút rồi, giờ mới nhận ra à?

Người nãy giờ vẫn đang im lặng ngồi ăn cơm ở gần đó ngước mắt lên nhìn.

Cái nhìn này, đúng lúc bắt gặp cảnh Hồ Hàn thâm tình bày tỏ: "Cửu Cửu, anh biết lúc trước anh đã làm sai, là anh tự chuốc lấy nhục, nỗi đau khổ trong suốt khoảng thời gian này là báo ứng anh đáng phải chịu... anh nhận. Nhưng anh thật sự thật sự... rất rất thích em, anh không thể nào tưởng tượng ra được những ngày tháng không có em. Giờ đây trước sự chứng kiến của mọi người, Hồ Hàn anh xin thề, sau này tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với em, anh bằng lòng trao hết tất cả những gì mình có cho em, chỉ mong...đổi được lấy một cơ hội làm lại từ đầu."

Chân mày Lâm Cửu hơi nhăn lại, độ phân giải video không được cao, nên không nhìn ra được biểu cảm của cô.

Những người xung quanh đều đang hô "tha thứ đi".

Xiao đang chậc lưỡi ngạc nhiên thì bỗng dưng một giọng lạnh lùng vang lên.

"Tắt đi."

"Hả?" Xiao ngẩn ra, quay đầu lại, Từ Hạo đang cắm mặt ăn cơm, trên mặt không có bất kì biểu cảm nào.

"Tắt đi." Từ Hạo lặp lại, "ồn quá."

Xiao "dạ" một tiếng, vội vàng tắt livestream.

Phòng tập luyện tĩnh lặng nửa phút đồng hồ, Từ Hạo đột nhiên đứng dậy, cầm lấy thuốc lá và bật lửa của anh Thành rồi đi ra ngoài ban công.

"Sao, sao thế?" đợi anh ta ra ngoài rồi, Park Jae Joon vội hỏi ngay.

Xiao: "Ai biết đâu, tôi nghĩ là..."

Cậu ta nói còn chưa hết câu, cánh cửa kính của ban công lại được kéo ra lần nữa.

Từ Hạo đi vào, ném thuốc lá lên bàn, anh Thành liếc nhìn, vẫn còn bảy điếu, không thêm không bớt.

"Còn bao lâu nữa chúng ta mới về nước?" Từ Hạo quét mắt nhìn, tầm mắt dừng lại trên người anh Thành.

"Khoảng ba ngày nữa." anh Thành nói, "mai là ngày tập luyện cuối cùng, hai ngày sau đó dẫn các cậu đi mua sắm, tiện thể đi chơi..."

Từ Hạo nói: "Đổi vé cho em, mai tập xong em sẽ về luôn."

Anh Thành: "Hả?"

"Có được không?" Từ Hạo cầm điện thoại lên, nói, "không được thì em tự đặt vé."

----Ree có lời muốn nói:



Thật ra tên chương này là Từ Hạo x Lâm Cửu (bốn cái ngoại truyện có cùng một tên), mà hông hiểu sao dịch đến khúc cuối trong đầu mị vang lên đoạn nhạc đang hot trên tik tok dạo gần đây "âu nâu, âu nâu, âu nấu nâu nâu nâu nâu" ngẫm lại nó khá hợp với tình huống trong chương này nên mị xin mạn phép đổi tên chương nheaaa =))))))

- --Tiết mục đếm ngược: còn 01 chương.
Bình Luận (0)
Comment