Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 24

Hồi lâu vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời.

Mục Vãn Vãn không còn tâm trạng chơi game tiếp, lấy cớ ăn cơm, chuyển sang xem tiếp sóng trực tiếp trận đấu giải mùa xuân.

Ba ván đấu của TS ngày hôm nay đều vô cùng khó khăn, ván nào cũng hơn bốn mươi lăm phút, cuối cùng giành được chiến thắng với tỉ số sít sao 2-1.

Lúc rời khỏi sân khấu, Mục Vãn Vãn thấy Bùi Lộ mệt mỏi xoa xoa chân mày.

Cũng phải, hai ván thắng đều là nhờ lội ngược dòng thành công, không mệt mới lạ.

Mười phút sau còn có một trận nữa, địa điểm thi đấu không nằm tại Thượng Hải, ống kính chuyển sang một hội trường khác.

Hai bình luận viên khéo léo dàn trận.

"Chúc mừng TS! Nhưng mà mặc dù TS đã có được thắng lợi, nhưng phong độ của họ gần đây có vẻ rất kém."

"Đúng vậy, ngay cả má lúm của Lu thần cũng không thấy đâu nữa, ha ha ha ha."

"Dù sao thì ngoài áp lực thi đấu, nội bộ của đội tuyển này cũng phát sinh không ít mâu thuẫn... tóm lại hy vọng TS có thể sớm thoát khỏi vũng lầy này!"

Mấy ngày gần đây, những ai có quan tâm đến giới tuyển thủ LOL chuyên nghiệp đều biết, nội bộ TS đang có vấn đề——

Đầu tiên là Trần Hòa bị cấm thi đấu sau đó đột nhiên xóa luôn chữ TS phía trước ID tài khoản Weibo của mình, rồi còn đăng một bài đầy ẩn ý, ám chỉ việc quản lí của TS đối xử bất công với mình.

Mà TS cũng nhanh chóng đăng lên thông báo, rằng hợp đồng giữa TS và Trần Hòa đã kết thúc.

Điều này không những có nghĩa là giải mùa xuân này TS chỉ có thể dùng tuyển thủ dự bị, mà còn có nghĩa họ sẽ chào đón một thành viên mới, thuyết âm mưu của fan TS gần như đã điểm tên hết toàn bộ ADC của cả đội trẻ lẫn trong hàng ngũ Thách Đấu—— Chỉ trừ [Vương Tử Ưu Sầu].

Hai bình luận viên vẫn còn đang chán quá tám chơi, đúng lúc hệ thống cũng đã tìm được trận, Mục Vãn Vãn đóng kênh LOL lại, tập trung vào ván game của mình.

Bốn mươi phút sau, hai chữ Thất Bại xuất hiện chình ình trên màn hình.

Lại thua rồi. Mục Vãn Vãn hai tay ôm mặt, dùng lực xoa xoa hai má.

[Wanan hôm nay phong độ kém thật đấy, có chuyện gì à?]

[Có cảm giác, con gái luôn sẽ có vài ngày như thế này...]

[À, vậy thì có thể thông cảm được, mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, cũng đã quá giờ off stream rồi đấy.]

Cô cũng rất muốn off stream—— Nhưng mà nếu off rồi, không còn gì để phân tán sự chú ý, cô sẽ căng thẳng chết mất.

Lật điện thoại lại, màn hình vẫn đen kìn kịt, mẹ Mục vẫn chưa trả lời.

Client LOL nhảy ra một khung trò chuyện.

{TS.Luu: cà phê uống ngon chứ?}

Phòng live stream vốn còn đang chướng khí âm u bỗng chốc như sống lại——

[á á á á á mai phục ở phòng live stream nhiều ngày trời, rốt cuộc cũng được thấy Lu thần hàng thật giá thật rồi!!]

[Lầu trên tỉnh đi bạn ê, này mà cũng tính là "được thấy" á?? Với cả Lu thần vừa đấu xong đã về trụ sở đánh rank rồi à?]

[Đậu má, cà phê??? Là sao?? Vậy là Lu thần và Wanan đã gặp nhau ngoài đời rồi á!]

[Hờ hờ, lúc trước bọn mày cứ chế nhạo Miêu Miêu thả thính lung tung, giờ biết ai mới là bạch liên hoa đích thực rồi chứ? Người ta đã âm thầm đu bám được rồi kia kìa.]

Bình luận càng lúc càng loạn, Mục Vãn Vãn vội vàng đáp.

{Vương Tử Ưu Sầu: cũng được, đang live stream, có pha một ly để ngay bên cạnh.}

Bùi Lộ hiểu ý không nhắn lại nữa.

Hai phút sau, điện thoại của Mục Vãn Vãn sáng lên.

Bùi Lộ: "Xin lỗi, tôi tưởng em đã off stream rồi, có ảnh hưởng em live stream không?"

Vãn: "Không sao, năm phút nữa cái chủ đề này sẽ qua đi thôi."

Bùi Lộ: "Ừm... em suy nghĩ sao rồi? Hợp đồng có chỗ nào không hiểu không, có chỗ nào cần hỏi tôi không?"

Vãn: "Có chứ."

Bùi Lộ trả lời lại ngay lập tức: "Ừm?"

Vãn: "Tiền lương một năm của anh là bao nhiêu."

Cô muốn đùa anh nên hỏi đại một câu.

Bùi Lộ: "......."

Bùi Lộ: "Năm trăm nghìn tệ, hợp đồng kí được hơn một năm rồi."

Anh thật thà, có nhiêu nói ra hết.

Mục Vãn Vãn đơ người, không ngờ đối phương lại thành thật đến mức này. Năm trăm nghìn... một năm trước thì đây đúng là một mức lương không hề thấp.

Vãn: "Hợp đồng kí mấy năm?"

Bùi Lộ: "Hai năm."

Vãn: "Vậy năm nay phải thay đổi nhiều đấy, phía trước ít nhất phải thêm một con số hai vào nữa."

Bùi Lộ: "......"

Cô ấy đang mắng mình à?

250 là đồ ngốc. 520 là I love you:>

Mục Vãn Vãn cũng cảm thấy con số 250 này có hơi kì kì, đang định nói gì đó thì có điện thoại.

Là mẹ Mục, cô giật mình vội vàng quăng lại một câu "off stream nhé", rồi hỏa tốc tắt live stream đi.

Cầm điện thoại lên, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Mẹ."

"Ừm, hôm nay tăng ca, mẹ vừa mới đọc tin nhắn," giọng điệu của mẹ Mục vẫn như bình thường, "con nói là thi đấu gì cơ? Là cái lần trước con nói...giải đấu do quán net tổ chức đó hả?"

Năm Mục Vãn Vãn học mười hai, game Liên Minh Huyền Thoại này đang trên đà phát triển, vô cùng hot, làn gió thể thao điện tử này hiển như cũng lan đến trường học.

Khi ấy cô từng lập đội với một vài bạn trong lớp, từ đây, cô có được danh hiệu ADC số một Tấn Trung. Sau đó quán net gần trường tổ chức một giải đấu LOL, đám con trai trong lớp lập tức tìm đến cô.

Tiền thưởng của giải đấu là tám trăm tệ, bạn cùng lớp bảo nếu thắng sẽ chia cho cô một nửa—— Vào thời điểm đó, từng đấy tiền hiển nhiên không phải là một con số nhỏ, cơ bản là ngang với tiền sinh hoạt phí hai tuần của cô.

Kết quả không biết tại sao chuyện này lại truyền tới tai mẹ Mục, cô ngay lập tức bị cấm cửa một tháng trời.

Thấy cô không trả lời, mẹ Mục nói tiếp: "Lúc trước không phải là mẹ không cho con đi, con nghĩ xem, khi đó con đã lớp mười hai rồi, việc học vừa nặng vừa gấp, làm gì có thời gian mà thi với đấu? Cũng chỉ vì vài trăm tệ đó thôi... có phải mẹ không nuôi nổi con đâu."

"Không phải, mẹ," Mục Vãn Vãn khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, "là giải đấu toàn quốc."

Đầu dây bên kia im lặng một chút.

"Giải đấu toàn quốc là sao, có phải ra nước ngoài thi đấu không? Thời gian là bao lâu?"

Mục Vãn Vãn nói hết toàn bộ——khái niệm về tuyển thủ chuyên nghiệp.

"...Phải ở lại trụ sở, tập luyện mỗi ngày, một năm có hai giải lớn, và một số giải nhỏ khác nữa."

Lần này đầu dây bên kia không nói gì nữa.

Mục Vãn Vãn không bỏ cuộc, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Mẹ..."

"Vãn Vãn, giờ con vẫn còn đang học đại học."

"..."

"Con có nghĩ đến chưa, nếu con cố gắng hết sức vẫn không có được thành tích tốt với tiền thưởng, những ngày tháng sau này con biết phải làm sao?"

"Mẹ, đây cũng được xem là một công việc, có lương cơ bản, có chế độ phúc lợi xã hội."

Hiểu biết của mẹ Mục về loại hình thi đấu này vẫn dừng lại ở con số tám trăm tệ của ba năm trước: "tiểu Vãn, không phải mẹ không ủng hộ con, chút tiền ít ỏi đó, thời buổi này có thể làm được gì chứ?"

"Mẹ, tiền lương một năm là bảy trăm nghìn," Mục Vãn Vãn nhìn hợp đồng rồi đọc, "có đầy đủ các phúc lợi xã hội, bao ăn bao ở, sau này nếu có làm người đại diện quảng cáo sẽ tính riêng, tiền thưởng cuối năm và của giải đấu cũng sẽ tính riêng."

"..."

"Ngay cả chi phí mua thiết bị cũng là nhà tài trợ chi trả."

Hồi lâu, mẹ Mục bình tĩnh lại sau sự kinh ngạc, hỏi: "...Là cái trò chơi mà lúc trước con rất thích chơi đó hả?"

"Vâng."

"Bản thân con đã nghĩ kĩ chưa? Phía bên trường học tính làm sao?"

"Rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đều đã nghỉ học..."

Mẹ Mục thở dài một hơi.

Mục Vãn Vãn vội vàng nói tiếp: "Nhưng cũng có người vẫn học tiếp, chỉ là hơi cực một tí."

"Bảy trăm ngàn? Chắc là công ty lừa đảo rồi, có bắt con phải nộp hội phí gia nhập gì không?" mặc dù tin tưởng vào trí thông minh của con gái mình, nhưng nghe đến số tiền này, mẹ Mục vẫn không nhịn được mà hỏi thêm một câu.

Mục Vãn Vãn kể lại chuyện hợp đồng.

Nói thật, phản ứng hiện tại của mẹ khiến Mục Vãn Vãn vô cùng ngạc nhiên—— còn nhớ chuyện giải đấu quán net của mấy năm trước, lần đó lòng bàn tay của cô còn bị ăn mấy cái đánh.

Mẹ Mục im lặng một lúc: "Tên công ty là gì? Mẹ phải lên tra lại xem."

Mục Vãn Vãn nghe lời nói ra tên của công ty xong, phía bên kia ngay lập tức cúp luôn máy.

Cô ngơ ra, không biết thế này là thế nào nữa.

Vừa tẩy trang xong thì mẹ Mục gọi đến.

"Đúng là một công ty lớn thật, con muốn đi à?"

"Muốn!" trong lòng Mục Vãn Vãn vui sướng cực độ, nhưng lại không dám vui mừng quá sớm, "mẹ, ý của mẹ là con có thể đi ạ?"

"..." mẹ Mục khẽ thở dài, "Mẹ cũng có phải là kiểu người không biết lí lẽ đâu. Một năm bảy trăm ngàn, trợ cấp phúc lợi lại còn nhiều như vậy, kiểu công việc thế này đâu có dễ tìm. Nhưng mà mẹ nói trước, con đã lớn rồi, đây là con đường con chọn, sau này nếu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, con cũng không thể trách mẹ."

Niềm vui ập đến quá đỗi bất ngờ, Mục Vãn Vãn nhất thời không nói nên lời.

"Sao, hối hận rồi à, không muốn đi nữa?"

"Muốn đi!" mắt Mục Vãn Vãn sáng rực, giọng còn mang theo chút nghẹn ngào, nhưng vẫn không quên nịnh, "mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời!"

Mẹ Mục không trúng chiêu này của cô: "Nhưng việc học của con không được quá sa sút, con phải chừa lại một con đường lui cho mình."

"Dạ..."

"Có uất ức tủi thân gì thì phải nói ra, không được giấu mẹ, giống như lần này vậy—— hợp đồng đã đưa đến tay con rồi mới gọi điện hỏi ý kiến mẹ, thế này không phải là hỏi cho có thôi sao?"

Mục Vãn Vãn ngoan ngoãn nghe mẹ dạy dỗ.

Cô có cảm giác như đáy lòng mình đột nhiên xuất hiện một vòi nước được khai thông, lúc này cột nước đang phun thẳng lên cổ họng——

Lòng bàn tay nong nóng, đầu ngón tay đang cầm điện thoại không kìm được mà khẽ run lên.

Mẹ Mục phía bên kia vẫn đang nói: "Chuyện đi du lịch có thời gian cụ thể chưa? Khi nào thì con về nhà?"

"Ngày mai con về."

Lần này đến lượt mẹ Mục khó hiểu: "Không đi du lịch nữa à?"

"Không đi nữa," Mục Vãn Vãn xoa xoa gò má, cố xóa đi cái cảm giác nóng rực, "con phải về với mẹ chứ."

"Khỏi, về sớm vậy cũng chỉ thêm việc cho mẹ, nhà cửa còn chưa dọn dẹp gì cả."

"Con về phụ mẹ làm."

Mẹ Mục mặc dù ngoài miệng không thích, nhưng trong lời nói lại mang theo ý cười: "Vậy con đặt vé đi, mẹ đón con."

Cúp máy, Mục Vãn Vãn nhanh chóng thay một bộ đồ thể thao—— Kích động quá rồi, cô phải ra ngoài chạy hai vòng mới được.

Đã mười một rưỡi đêm, bên ngoài lác đác vài bóng người, trời lạnh, không có mấy người ra ngoài chạy bộ đêm, bộ quần áo thể thao sáng màu của Mục Vãn Vãn trở nên vô cùng nổi bật.

Chạy được gần nửa tiếng thì cô dừng lại, thở dốc mấy hơi, như nhớ ra chuyện gì, móc điện thoại ra mở WeChat.

Vãn: "Aaaaaaaaa——"

Đối phương gần như trả lời lại ngay lập tức

Bùi Lộ: "aaaaaaaaa."

Bùi Lộ: "Sao thế?"

Vãn: "...Còn chưa biết là chuyện gì mà đã hét chung với em rồi."

Vãn: "Mẹ em đồng ý cho em thi đấu chuyên nghiệp rồi."

Phía bên kia, Bùi Lộ ngồi bật dậy.

Anh chớp chớp mắt, tay liên tục ấn vào phím chữ A.

Bùi Lộ: "aaaaaaaaa...."

Nhìn vào nhật kí trò chuyện của họ, cứ như hai đứa ngốc vậy.

Năm phút sau, tiểu Bánh Bao đang lén ăn khuya, khó hiểu nhìn Bùi Lộ đang chuẩn bị ra ngoài.

"Tiểu Lộ, muộn vậy rồi, lại đi mua cà phê?"

"Không phải," Bùi Lộ nhanh chóng đi giày thể thao vào, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, "Tôi ra ngoài chạy hai vòng."

"???" tiểu Bánh Bao ngay lập tức không nuốt nổi nữa, "Dáng cậu đã đẹp vậy rồi, còn tập luyện làm gì nữa hả, tôi xin cậu đấy dừng lại đi, cho đứa ú nù là tôi đây một con đường sống với."

"Không được," Bùi Lộ nói, "tôi kích động quá rồi."

"Kích động chuyện gì???"

Anh Dương vừa khéo đi lên đây, tiếng bước chân vội vội vàng vàng.

"Tin tốt đây—— Wanan đồng ý gia nhập TS rồi, dự là qua tết sẽ vào đội!!"

Tiểu Bánh Bao: "..............Cái đậu."
Bình Luận (0)
Comment