Anh nghi hoặc nhìn bóng lưng cô, cúi đầu xuống.
Sáng sớm hôm sau Chu Hoài Cẩn rời đi.
Khi cô tỉnh dậy, anh đã không còn ở nhà cũ nữa. Bà cụ lẩm bẩm bên tai cô: “Cháu cũng không tiễn Tiểu Chu.”
Cô mỉm cười: “Anh ấy nói đi sớm quá, không cần tiễn.”
Cô lại ở nhà cũ thêm vài ngày, cho đến khi hết ngày nghỉ của bộ, mới trở về Bắc Kinh.
Cô không ngờ lại gặp anh nhanh như vậy.
Địa điểm huấn luyện quân sự của Bộ Ngoại giao là ở một đơn vị nào đó ở ngoại ô Bắc Kinh, một nhóm người được xe buýt chở đến đó.
Trên xe hầu hết đều là những người mới vào bộ năm nay, tràn đầy khát vọng về cuộc sống ngoại giao, hỏi han cô đủ thứ chuyện.
Giọng cô nhẹ nhàng, trả lời từng người một.
Đường đi không xa, rất nhanh đã đến nơi.
Lính gác ở cổng làm theo quy định hỏi người lái xe, sau khi kiểm tra giấy tờ xong liền cho xe vào.
Tô Mộng kéo cô: “Tiền bối, anh lính đứng gác đẹp trai quá.”
Mắt cô long lanh, nhìn Tô Mộng đang phấn khích, nói: “Là do em chưa thấy người đẹp trai hơn thôi.”
Xe dừng lại bên ngoài thao trường.
Mọi người xuống xe, có lính mặc quân phục dẫn họ vào trong.
Trên thao trường có rất nhiều lính đang huấn luyện, có người chỉ mặc áo ba lỗ màu xanh quân đội, cơ bắp săn chắc, đường nét rõ ràng.
Tô Mộng vừa đi vừa nhìn xung quanh, Cố Tích Triều lớn lên ở đại viện, đã nhìn quen rồi, còn ai có thể đẹp trai hơn người đó chứ?
Đột nhiên, Tô Mộng kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó.
Rất nhiều người nhìn theo ánh mắt của cô ấy, chỉ thấy một bóng người cao lớn đang đi về phía họ.
“Đẹp trai quá.” Tô Mộng không nhịn được mà nắm tay cô.
Cô đánh giá bóng người đó không chút kiêng nể, sau lại khen ngợi một cách chân thành: “Đúng là đẹp trai thật.”
Chu Hoài Cẩn mặc quân phục thường ngày, áo sơ mi ngắn tay màu xanh quân đội, cúc áo được cài chỉnh tề, hai vạch một sao trên vai sáng lấp lánh.
Ánh mắt Chu Hoài Cẩn lướt qua đám đông, rồi nhìn thấy cô.
Cô thì hay rồi, nhìn anh với vẻ mặt thích thú, như thể nhìn thấy con mồi vậy.
Thấy một đám nam nữ đứng lộn xộn trên thao trường, anh nhíu mày.
“Nhìn xem bây giờ các người giống cái gì! Như vậy thì sau này làm sao có thể trở thành nhà ngoại giao của đất nước chứ?”
Tiếng quát lớn đầy khí thế của anh vang lên, xung quanh im phăng phắc.
“Từ Phong, Chu Nguyên, Cao Hữu Quang, chuẩn bị chống đẩy.”
Ba người lính vừa dẫn họ đến nhanh chóng nằm sấp xuống đất.
“Mỗi người chống đẩy một trăm cái.”
Ba người lính vừa chống đẩy vừa đếm.
“Vừa rồi là bọn họ dẫn các người đến, nhưng bọn họ không nói quy tắc cho các người biết, đây là sự thiếu sót của bọn họ.” Anh nhìn những người đang ngạc nhiên, nói từng chữ một: “Đây là quân đội, trong quân đội, phải tuân lệnh, không có chuyện lơ là. Nghe rõ chưa?”
Mọi người đều rùng mình: “Nghe rõ.”
“To lên!”
“Nghe rõ!”
“Tôi là Chu Hoài Cẩn, huấn luyện viên chính của mọi người người trong khóa huấn luyện quân sự lần này, sẽ toàn quyền phụ trách khóa huấn luyện quân sự của mọi người.” Anh nhìn ba người đã chống đẩy xong: “Từ Phong, Chu Nguyên và Cao Hữu Quang là tiểu đội trưởng của mọi người, phụ trách huấn luyện mọi người.”
Lúc thủ trưởng tìm anh bảo anh phụ trách khóa huấn luyện quân sự của Bộ Ngoại giao năm nay, anh hoàn toàn không muốn, những người không phải quân đội đến huấn luyện hằng năm đó, nhìn kiểu gì cũng như đang đùa giỡn vậy.
Thấy Chu Hoài Cẩn không muốn, thủ trưởng liền vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
“Chu Hoài Cẩn, anh không biết quân lệnh như sơn sao? Tôi là thủ trưởng, tôi bảo anh làm gì anh không thể không làm. Đừng tưởng tôi coi trọng anh là anh liền không coi tôi ra gì.”
“Lần này bộ phận đến huấn luyện quân sự là ai chứ? Đó là Bộ Ngoại giao. Bộ Ngoại giao là gì? Đó là đội quân không súng đạn, là quân nhân không mặc quân phục, sau này là đại diện cho đất nước chúng ta bước ra thế giới. Lần trước anh đến cái nước đó, không phải là đến đại sứ quán sơ tán sao? Bọn họ cũng phải trải qua chiến tranh, anh yên tâm, lần huấn luyện quân sự này tuyệt đối không phải là trò đùa. Anh cứ lấy tư thế huấn luyện tân binh của đội đặc chủng của anh mà huấn luyện bọn họ là được.”
Anh nheo mắt suy nghĩ một chút, gật đầu, coi như đồng ý.
Số người mới vào bộ hàng năm của Bộ Ngoại giao không nhiều, hơn ba mươi người, vừa đủ chia thành ba tiểu đội. Sau đó tới phần phân chia ký túc xá cho từng người, bọn họ được cho nửa ngày để sắp xếp đồ đạc.
Cố Tích Triều ở cùng phòng với Tô Mộng, Tăng Nguyệt, Hà Tiểu Linh.
Tô Mộng và Tăng Nguyệt đều là người của cục phiên dịch.
Tô Mộng là đàn em của Cố Tích Triều, năm cô học năm tư thì cô ấy học năm nhất. Cố Tích Triều xinh đẹp tốt bụng, học giỏi, nên năm tốt nghiệp đã sớm được cục phiên dịch chọn đi đào tạo, rất nổi tiếng ở trường, các giảng viên đều kêu gọi sinh viên mới vào trường học tập theo cô.
Tăng Nguyệt tốt nghiệp một trường ngoại ngữ ở phía nam, là trường học cũng rất nổi tiếng trong ngành.
Hà Tiểu Linh là người của cục nghiệp vụ khu vực, trước đây cô ấy học tài chính, có tiếng Anh tốt, thi đậu vào bộ.
Sau khi sắp xếp gần xong, mấy cô gái ngồi trên giường Cố Tích Triều trò chuyện, chỉ có Tăng Nguyệt là không nói nhiều.
Cô đã chú ý khi ở trên xe buýt, ánh mắt Tăng Nguyệt nhìn cô không được thân thiện cho lắm.
Cô mỉm cười, mặc kệ cô ta.
Tô Mộng vẫn còn nhớ mãi người mà cô ấy nhìn thấy vào buổi sáng: “Chu huấn luyện viên đẹp trai quá, em chưa từng thấy người nào đẹp trai như vậy.”
Hà Tiểu Linh nói: “Hay là thử xem sao?”
Tô Mộng vội vàng lắc đầu: “Thôi thôi, anh ấy hung dữ quá.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Cố Tích Triều hất hàm về phía cửa, đó, chẳng phải là người đẹp trai nhất mà Tô Mộng nói đang đứng đó sao?
Chu Hoài Cẩn đã thay quân phục huấn luyện, gọn gàng nhanh nhẹn, phía sau là ba tiểu đội trưởng với vẻ mặt nghiêm nghị.
Đôi mắt trong veo của cô nhìn chằm chằm vào anh, khi ánh mắt vô tình chạm vào anh, cô còn nở cười rạng rỡ với anh một cái.
Anh cúi đầu xuống, hắng giọng: “Có thể vào không?”
Cố Tích Triều khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày nhìn anh. Cô học được dáng vẻ nghịch ngợm này ở đâu vậy?
“Có thể.” Tô Mộng nhỏ giọng nói.
Chu Hoài Cẩn đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng cô ấy rất sợ anh.
Chu Hoài Cẩn đến để kiểm tra nội vụ.
Anh bảo ba tiểu đội trưởng đợi ở bên ngoài, tự mình bước vào phòng.
Anh nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên giường cô.
“Đây là cái gì?” Giọng anh lạnh lùng, chỉ vào thứ lông xù trên giường Cố Tích Triều hỏi.
Cố Tích Triều thản nhiên trả lời: “Là một con gấu.”
“Tôi hỏi cô đó là thứ gì.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tô Mộng đứng bên cạnh cô suýt chút nữa bị dọa khóc. Cô ấy lặng lẽ kéo cô, ý là cô mau nói đi.
“Là một con gấu bông.”
Bình thường cô dịu dàng, lúc này nói chuyện cũng dịu dàng, nhưng lại cho người ta cảm giác như đang đối đầu, cãi nhau với anh.
Gương mặt anh không chút thay đổi, vươn tay dài túm con gấu bông lên: “Trên giường, ngoại trừ chăn ga gối đệm không được có đồ vật khác. Cái này, tôi tạm thời giữ lại.”
Cô chớp chớp mắt ra vẻ vô tội: “Không có nó em không ngủ được.”
Anh liếc nhìn cô một cái, cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Anh quen biết cô hơn hai mươi năm, chưa từng biết cô còn phải ôm thứ này mới ngủ được, cố tình gây sự.
Tay anh to, một tay đã che hết đầu con gấu bông, con gấu bông bị anh xách đầu, chỉ còn thân mình lơ lửng giữa không trung.
Cô suy nghĩ một chút, nở nụ cười với anh: “Được thôi, anh giữ hộ em, kết thúc huấn luyện quân sự em sẽ đến tìm anh để lấy.”
Giọng điệu thân thiết, còn mang theo chút ẩn ý.
Thực sự là không sợ chết.
Anh không trả lời cô, lại nhìn giường của cô.
“Chăn phải gấp thành khối đậu phụ.”
Cô xòe tay, vẻ mặt bất lực: “Em không biết gấp.”
Anh nhìn cô một cái, tiện tay đặt con gấu bông trên tay lên bàn, cúi người xuống kéo chăn cô đã gấp lại ra, trải ra.
“Tôi làm mẫu một lần, trước khi ăn cơm trưa mà không học được thì không cần đến nhà ăn.”
Vừa dứt lời, ba cô gái khác trong phòng đều xúm lại.
Anh gấp một mặt chăn lại, dùng ngón cái và ngón trỏ giữ một bên chăn, gấp thành đường thẳng góc.
Chu Hoài Cẩn đẹp trai, lúc gấp chăn chăm chú, tỉ mỉ trông lại càng đẹp trai hơn.
Từ góc độ của cô, vừa lúc nhìn thấy đường nét khuôn mặt anh căng thẳng, đôi môi mỏng mím chặt.
Hình ảnh như vậy, trong ba năm qua đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cô.
“Hiểu chưa?”
Anh đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lướt qua mấy người, cuối cùng dừng lại trên người cô.
Cô ngẩn người, theo bản năng buột miệng nói: “Hiểu rồi.”
Trên giường cô, “khối đậu phụ” màu xanh lá cây vuông vức.
Chu Hoài Cẩn cười khẩy: “Ai dạy cô nói chuyện với thủ trưởng như vậy?”
Anh quay người cầm con gấu bông trên bàn, sải bước đi ra ngoài, phía sau vang lên giọng nói mềm mại của Cố Tích Triều: “Báo cáo thủ trưởng, hiểu rồi.”
Lúc đi ngang qua Từ Phong, anh ra lệnh cho anh ta: “Từ Phong, ở lại đây dạy bọn họ.”