Anh Và Sao Trời Hôn Em

Chương 20

Không đợi Chu Hoài Cẩn trả lời, Cố Tích Triều tiếp tục cười nói: “Huấn luyện viên Chu thật có phúc, làm nhiệm vụ bị thương còn có người dẫn chương trình ở bệnh viện bầu bạn.”

 

Chu Hoài Cẩn thu lại nụ cười, nghiêm túc giải thích: “Cô ấy tự đến, cũng không biết nghe tin từ đâu. Táo cô ấy gọt, rất khó ăn.”

 

Chu Hoài Cẩn đang giải thích với cô sao?

 

Cố Tích Triều nhìn Chu Hoài Cẩn trước mặt, người vẫn là người đó, nhưng rõ ràng cảm giác khác với lúc cô vừa về nước.

 

“Anh không cần giải thích với em.”

 

Chu Hoài Cẩn mỉm cười li3m môi: “Giải thích? Coi như là đang giải thích đi.”

 

Cố Tích Triều không muốn để ý đến Chu Hoài Cẩn, xoay người tiếp tục đi về phía trước: “Tùy anh, em còn phải đi huấn luyện.”

 

Chu Hoài Cẩn biến ba bước thành hai bước đuổi theo, đi đến bên cạnh cô: “Bây giờ có sức huấn luyện rồi? Lúc nãy huấn luyện đang nghĩ gì mà có thể để mình bị gai đâm thành ra như vậy?”

 

Cố Tích Triều buồn bực, thầm nghĩ, không phải là đang nghĩ đến anh sao.

 

Chu Hoài Cẩn thấy sắc mặt cô không tốt, có vẻ không vui. Giọng anh trầm xuống, nói: “Đừng nghĩ gì cả, huấn luyện cho tốt.”

 

Cố Tích Triều dừng bước, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chu Hoài Cẩn, câu hỏi đã nhịn nhiều ngày cuối cùng cũng được hỏi ra: “Anh bị thương ở đâu?”

 

Trước đây khi ra ngoài làm nhiệm vụ, vết thương lớn nhỏ gì cũng đã từng bị, vết thương mấy ngày trước đó, Chu Hoài Cẩn không để trong lòng, cũng không định giấu Cố Tích Triều.

 

Chỉ là không ngờ cô sẽ hỏi.

 

Chu Hoài Cẩn có chút thờ ơ nói: “Bị dao đâm vào cánh tay, nằm viện mấy ngày, đã không sao rồi.”

 

Cố Tích Triều biết, đối với Chu Hoài Cẩn từng vào sinh ra tử thì đây không tính là gì, nhưng trong lòng cô vẫn đau, đau hơn vết thương trên lưng gấp ngàn lần.

 

Cô cố nén xúc động muốn khóc, buồn bã nói: “Đúng vậy, không tính là vết thương lớn, dù sao cũng có thể ăn táo rồi.”

 

Chu Hoài Cẩn nghe ra được vài phần chua chát trong giọng nói của Cố Tích Triều, đây là đang ghen sao?

 

Anh nhất thời không biết nên nói gì: “Buổi chiều cô đừng huấn luyện nữa, nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ nói với Từ Phong.”

 

Cố Tích Triều không tranh cãi với Chu Hoài Cẩn nữa, chỉ gật đầu nói được, nhưng ngay sau đó lại nổi lên ý muốn trêu chọc anh. Cô chớp chớp mắt nói: “Huấn luyện viên Chu, lần trước em bị trẹo chân, em nói em đau chân, anh không tin. Lần này em bị thương ở lưng, sao anh lại tin?”

 

Chu Hoài Cẩn cau mày với vẻ mặt nghiêm túc, Cố Tích Triều tiếp tục nói: “Anh cũng có nhìn đâu, sao anh biết em bị thương?”

 

Chu Hoài Cẩn lười biếng cúi đầu nhìn cô: “Sao, cần tôi vén lên xem thử không?”

 

Chu Hoài Cẩn vừa nói, vừa đưa tay kéo Cố Tích Triều đến trước mặt mình, làm bộ muốn cởi áo khoác của cô.

 

Cố Tích Triều giật mình, giữa ban ngày ban mặt, Chu Hoài Cẩn lại dám làm vậy, xung quanh toàn là những người lính và sĩ quan mặc quân phục đi lại, có người tò mò còn thỉnh thoảng nhìn về phía họ.

 

Cố Tích Triều vội vàng xua tay: “Là thật, là thật, đều là thật, lưng em đau anh cho em về nghỉ ngơi được không?”

 

Chu Hoài Cẩn thấy đạt được mục đích, liền thu tay lại: “Đi đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai huấn luyện cho tốt, sau này các buổi huấn luyện của các cô tôi đều có mặt.”

 

Chu Hoài Cẩn đưa người đến tận dưới lầu ký túc xá, nhìn Cố Tích Triều lên lầu, lúc này mới xoay người rời đi.

 

Cố Tích Triều nằm sấp trên giường, lưng vừa bôi thuốc xong nóng ran, đầu óc cũng mơ màng, cứ như vậy ngủ thiếp đi.

 

Lại tỉnh dậy thì Tô Mộng và Hạ Tiểu Linh đã về.

 

Tay Tô Mộng cầm đồ, thấy Cố Tích Triều đang nhìn họ, liền chạy đến trước giường Cố Tích Triều với vẻ mặt phấn khích: “Tiền bối, em mang cơm cho chị.”

 

Tô Mộng vừa nói, vừa đặt hộp cơm lên bàn cạnh giường Cố Tích Triều.

 

Cố Tích Triều có chút nghi hoặc bò dậy khỏi giường: “Quân đội cho phép mang cơm từ nhà ăn ra ngoài từ khi nào vậy?”

 

Tô Mộng nháy mắt với Cố Tích Triều: “Huấn luyện viên Chu đã nói với người ở nhà ăn, chị bị thương, không tiện đến nhà ăn. Không nghĩ tới chị hay gây chuyện, vậy mà huấn luyện viên Chu cũng khá quan tâm chị đấy.”

 

Cố Tích Triều vừa định trả lời thì cửa bỗng nhiên “rầm” một tiếng, hóa ra là Tăng Nguyệt đã về, nghe thấy mấy người họ đang nói chuyện, liền cau mày với vẻ mặt không vui.

 

Cố Tích Triều vẫn luôn biết Tăng Nguyệt không thích mình, Tô Mộng và Hạ Tiểu Linh cũng hiểu, ký túc xá vốn còn hơi náo nhiệt bỗng nhiên trở nên im ắng.

 

Việc huấn luyện vẫn diễn ra như thường, tuy số lần Chu Hoài Cẩn xuất hiện nhiều hơn trước, nhưng vẫn không thường xuyên nhìn thấy anh.

 

Lần huấn luyện quân sự này của Bộ Ngoại giao, Chu Hoài Cẩn là người phụ trách chính, ngoài ra, anh còn phải giám sát việc huấn luyện của đội đặc chủng. May mà nơi huấn luyện của đội đặc chủng cách bãi huấn luyện không xa, anh phải đi đi về về nhiều lần trong ngày, đôi khi còn phải nhận nhiệm vụ khác, cũng bận túi bụi.

 

Từ Phong và Chu Nguyên, Cao Hữu Quang thấy Chu Hoài Cẩn đến siêng năng như vậy, trong lòng đều có chút sợ hãi.

 

Đặc biệt là Từ Phong, người dẫn dắt tiểu đội của Cố Tích Triều, ngày nào cũng ủ rũ, cảm giác còn khổ hơn cả những học viên huấn luyện quân sự, chỉ lo lắng cái cô hay gây chuyện - Cố Tích Triều này không biết còn gây ra chuyện gì nữa.

 

Nhưng không biết tại sao, Cố Tích Triều bỗng nhiên thay đổi tính tình, ngày nào cũng huấn luyện rất chăm chỉ, cũng không gây chuyện nữa, thỉnh thoảng có động tác làm không tốt hoặc không đúng chuẩn, cô cũng nhanh chóng sửa lại, cuối cùng Từ Phong cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Mấy ngày nay Cố Tích Triều rất ít khi nói chuyện với Chu Hoài Cẩn, ngược lại thỉnh thoảng lại nói chuyện với Từ Phong, hỏi thăm rốt cuộc Chu Hoài Cẩn bị thương gì, có nghiêm trọng không. Tuy nhiên Từ Phong cũng nói không phải vết thương lớn, giống hệt như Chu Hoài Cẩn nói.

 

Nắng gắt, những người trên sân huấn luyện đổ mồ hôi, họ dần dần nắm vững kỹ năng bò trườn nhanh hơn và an toàn hơn, đi đều bước cũng ngày càng có khí thế, trình độ bắn súng cũng được nâng cao rất nhiều, cũng rất ít người phàn nàn nữa.

 

Chiều hôm nay, bài huấn luyện là bò trườn.

 

Sau vài ngày hồi phục, vết thương trên lưng Cố Tích Triều đã khá hơn nhiều. Thật ra bò trườn cũng không khó lắm, chỉ là hôm đó lúc huấn luyện, trong lòng cô cứ nghĩ đến chuyện khác, mới để mình bị gai đâm. Bây giờ cô làm cũng đã khá vững, hơn nữa còn càng bò càng nhanh.

 

Chiều nay Chu Hoài Cẩn cũng có mặt, anh mặc quân phục rằn ri, hai tay đút túi quần, đầu lưỡi chống vòm miệng, nhìn những người cách đó không xa đang bò trườn trên mặt đất, trong đó có cả cô gái khiến người ta không yên lòng kia.

 

Một giọng nói trong trẻo lại có chút dịu dàng vang lên trên sân huấn luyện: “Chu Hoài Cẩn!”

 

Tất cả mọi người đều bị thu hút, kể cả Cố Tích Triều.

 

Ở khu vực quân đội ngoại ô Bắc Kinh này, ngoài các học viên nữ huấn luyện quân sự của Bộ Ngoại giao, không có mấy cô gái.

 

Người đến không ai khác, chính là Tư Ca mà Cố Tích Triều đã nhìn thấy ở bệnh viện hôm đó.

 

Tư Ca mặc chiếc váy ren màu xanh nhạt, chân đi giày cao gót bảy phân, trang trọng như sắp lên chương trình, dưới sự tương phản của một đám học viên nữ mặc quân phục rằn ri, càng thêm yêu kiều, thướt tha.

 

Cố Tích Triều mỉm cười, không ngờ ở đây cũng có thể gặp được người dẫn chương trình Tư.

 

Chu Hoài Cẩn không ngờ Tư Ca lại chạy đến quân đội của họ, anh gật đầu với Tư Ca, lịch sự cũng mang theo vài phần xa cách.

 

Tư Ca không mấy để tâm, cười ngọt ngào với Chu Hoài Cẩn: “Anh xem em mang gì cho anh này?”

 

Chu Hoài Cẩn vẫn như vậy, chỉ chờ Tư Ca nói tiếp.

 

Tư Ca lắc lắc hộp cơm giữ nhiệt trên tay: “Ông nội em nói anh bị thương nên cần bồi bổ thêm máu, hôm nay em hầm canh, nghĩ đến đồ ăn trong quân đội không được tốt lắm, coi như là thêm món cho anh.”

 

Chu Hoài Cẩn cau mày, lạnh lùng nói: “Đồ ăn ở đơn vị tôi rất tốt.”

 

Lần này Tư Ca có chút xấu hổ, cô ta nhìn những người xung quanh, tiểu đội của Từ Phong dẫn toàn là nữ, lúc này đang mở to mắt, coi họ như con hát để hóng chuyện.

 

May mà Tư Ca làm trong ngành truyền thông, tiếp xúc nhiều người, loại trường hợp này đối với cô ta không tính là gì.

 

Cô ta cầu xin với vẻ mặt đáng thương: “Món canh này em hầm cả buổi sáng, lại lái xe gần hai tiếng mới đến đây, anh nếm thử đi.”

 

Giọng cô ta mềm mại, lại mang theo vài phần nghẹn ngào, khiến người ta không nỡ từ chối.

 

Chu Hoài Cẩn đưa tay nhận lấy, gọi một tiếng: “Từ Phong!”

 

Từ Phong chạy đến.

 

Chu Hoài Cẩn đưa đồ trên tay cho Từ Phong: “Tối nay chia cho Chu Nguyên, Cao Hữu Quang, mấy ngày nay các cậu dẫn huấn luyện quân sự vất vả rồi, cần bồi bổ.”

 

Anh nói như lẽ đương nhiên, không hề cảm thấy áy náy.

 

Tư Ca có chút ấm ức, nhìn Chu Hoài Cẩn, uể oải nói: “Đây là em hầm cho anh mà.”

 

Chu Hoài Cẩn gật đầu: “Tâm ý của cô tôi nhận rồi, sau này đừng đến nữa. Chỗ này xa như vậy, lại hẻo lánh, lái xe mệt lắm, trên đường cũng không an toàn.”

 

Tư Ca cắn môi, đảo mắt, không biết đang nghĩ gì.

 

Một lúc lâu sau, cô ta gượng cười: “Không sao, dù sao mấy ngày nay em cũng không có nhiệm vụ gì, ở nhà rảnh rỗi, coi như đi dạo cho khuây khỏa. Không khí ở ngoại ô cũng khá tốt, ừm, nếu họ thích lần sau em sẽ làm cho họ nữa.”

 

Nói xong, Tư Ca quay đầu lại nhìn sân huấn luyện, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Lúc đầu cô ta tưởng mình hoa mắt, nhìn kỹ lại, người mặc quân phục rằn ri đó, không phải là Cố Tích Triều sao?

 

Cô ta có chút ngạc nhiên hỏi Chu Hoài Cẩn: “Sao Tích Triều lại ở đây?”

 

Chu Hoài Cẩn thản nhiên đáp: “Bộ Ngoại giao huấn luyện quân sự ở chỗ chúng tôi, trùng hợp là tôi dẫn dắt.”

 

Trong lòng Tư Ca có chút chua xót, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Em đi chào hỏi Tích Triều.”

 

Cố Tích Triều đã nhìn thấy Tư Ca từ lâu, lúc này Tư Ca đi về phía cô, cô không hề cảm thấy bất ngờ.

 

Mọi người lại cảm thấy kỳ lạ.

 

Tư Ca cười với Cố Tích Triều: “Tích Triều.”

 

Cố Tích Triều cũng cười với cô ấy: “Người dẫn chương trình Tư đến rồi à.”

 

Tư Ca gật đầu: “Ừm, hầm canh mang đến cho Hoài Cẩn.” Trong giọng nói mang theo vài phần khoe khoang.

 

Đây là thủ đoạn Tư Ca hay dùng.

 

Cố Tích Triều mỉm cười: “Hình như anh ấy không thích uống canh lắm, tôi còn phải huấn luyện không nói chuyện với cô nữa.”

 

Cô xoay người, lại bò xuống đất, chui vào lưới thép gai.

 

Nhất thời, trong lòng mọi người đều khó hiểu, người phụ nữ mang canh đến này là bạn gái của huấn luyện viên Chu sao? Mà người phụ nữ này cũng quen biết Cố Tích Triều à?

 

Thái độ của Chu Hoài Cẩn đối với Tư Ca không mặn không nhạt, Cố Tích Triều cũng biết có lẽ Chu Hoài Cẩn không có hứng thú với Tư Ca.

 

Tuy trước đó nhìn thấy Tư Ca gọt táo cho Chu Hoài Cẩn ở bệnh viện, trong lòng cô có chút chua xót, nhưng nhìn thấy cảnh tượng hôm nay, cô hoàn toàn yên tâm.

 

Tư Ca tự chuốc lấy nhục nhã, cuối cùng đi trở lại bên cạnh Chu Hoài Cẩn đứng cùng anh. Hôm nay cô ta đặc biệt chọn một bộ quần áo dịu dàng lại đoan trang, suốt dọc đường đi vào khu vực doanh trại, không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt của các chàng trai trẻ. Nhưng Chu Hoài Cẩn thì sao, hai mắt chăm chú nhìn sân huấn luyện, thậm chí còn không liếc nhìn cô ta lấy một cái.

 

Tư Ca có chút nản lòng, ở lại sân huấn luyện một lúc, nói với Chu Hoài Cẩn là mình còn có việc, liền rời đi.

Bình Luận (0)
Comment