Anh Và Sao Trời Hôn Em

Chương 25

Nhiệm vụ huấn luyện buổi tối tương đối nhẹ nhàng, phần lớn thời gian Từ Phong chỉ cho mọi người chạy vài vòng, tập một bộ quyền, thỉnh thoảng dạy hát vài bài hát quân đội. Mọi người ngồi xuống nói chuyện phiếm, thể hiện tài lẻ.

 

Cố Tích Triều thất thần cả buổi tối, đến cả Tô Mộng tính tình thoải mái cũng nhìn ra. Thực ra trong lòng Cố Tích Triều vẫn luôn nghĩ đến chuyện ban ngày đùa giỡn với Chu Hoài Cẩn, nói là sẽ đến ký túc xá tìm anh, vậy lát nữa tan ca có nên đi hay không?

 

Cố Tích Triều luôn làm theo ý mình, nhưng đến lúc này lại do dự. Đi thì có vẻ như cô quá dễ dãi, không đi lại giống như cô nhát gan.

 

Cố Tích Triều không biết phải làm sao, ngẩng khuôn mặt nhíu mày nhìn Từ Phong.

 

Trong lòng Từ Phong cũng thắc mắc, cô gái cứng đầu này lại đang chuẩn bị gây chuyện gì sao?

 

Vất vả lắm mới đợi đến khi huấn luyện kết thúc, Cố Tích Triều đứng dậy vỗ vỗ vào đùi đã tê cứng, do dự một chút, nói với Hà Tiểu Linh và Tô Mộng: "Tôi ra ngoài đi dạo một lát rồi về, hai người về trước đi."

 

Hơn một tháng huấn luyện quân sự, Tô Mộng và Hà Tiểu Linh ít nhiều gì cũng hiểu được, dường như Cố Tích Triều rất quen thuộc với người ở đây. Vì vậy, họ không hỏi thêm, tự mình trở về trước.

 

Cố Tích Triều xoay người rời đi với tâm trạng phức tạp.

 

Tối nay Chu Hoài Cẩn họp.

 

Tan họp, chính ủy Dư Kiến Quốc cố ý giữ anh lại.

 

Chu Hoài Cẩn nhìn Cao Dương Đông bằng ánh mắt khó hiểu, Cao Dương Đông cười như không cười nhìn anh, rồi xoay người rời đi.

 

Trong phòng họp chỉ còn lại Chu Hoài Cẩn và Dư Kiến Quốc.

 

Dư Kiến Quốc cười tủm tỉm nhìn Chu Hoài Cẩn: "Nghe nói anh rất quan tâm đ ến một cô gái bên Bộ Ngoại giao đến huấn luyện quân sự, anh thích người ta rồi à?"

 

Chu Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Không có chuyện đó."

 

Dư Kiến Quốc không tin: "Ngày nào cô gái đó cũng ăn cơm cùng anh, ngày nào cũng tìm anh gây chuyện, anh còn đưa người ta đến phòng y tế, anh nói xem đây là chuyện gì?"

 

Chu Hoài Cẩn cong lưỡi, đám người này thật rảnh rỗi, chỉ có chút chuyện như vậy mà đã truyền đi xa tít tắp.

 

Dư Kiến Quốc là người biết chuyện cũ của Chu Hoài Cẩn và Cố Tích Triều, nếu ông biết cô gái trong tin đồn này chính là con gái rượu của Cố Trường Chí, không biết sẽ phản ứng như thế nào.

 

Dư Kiến Quốc bỗng nhiên nói với giọng đầy ẩn ý: "Nghe nói cô con gái nhà họ Cố cũng tham gia đợt huấn luyện quân sự này. Thằng nhóc này, mấy năm rồi vẫn chưa quên được, giới thiệu bao nhiêu cô gái khác anh cũng không cần, vậy mà đến bây giờ, lại gây ra chuyện như vậy? Tôi nói cho anh biết, dù thế nào đi chăng nữa, tác phong cá nhân cũng phải chú ý."

 

Dư Kiến Quốc là người chứng kiến Chu Hoài Cẩn trưởng thành. Thằng nhóc này mấy năm nay vẫn luôn độc thân, ông và đoàn trưởng Nhậm Bảo Quốc cũng giới thiệu không ít cô gái cho anh, nhưng anh không vừa mắt người nào, lần này nếu thành, coi như là chuyện vui. Chỉ là tại sao hai cô gái lại cùng lúc xuất hiện ở đây, Dư Kiến Quốc nghĩ đến liền đau đầu.

 

Chu Hoài Cẩn bật cười, nghiêm túc giơ tay chào theo nghi thức quân đội: "Rõ."

 

Dư Kiến Quốc phẩy tay, Chu Hoài Cẩn xoay người rời khỏi phòng họp.

 

Phòng họp cách nơi ở của anh không xa, đi bộ mười mấy phút là đến.

 

Đơn vị phân cho anh một căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách, tuy không lớn, nhưng một mình ở cũng đủ rồi. Mấy hôm trước bóng đèn ở hành lang tầng anh ở bị hỏng, mấy hôm nay bận quá chưa kịp thay.

 

Anh ***** đi trong bóng tối đến cửa, một tay lấy chìa khóa, một tay lấy bật lửa ra châm, "xoẹt" một tiếng, ngọn lửa bùng lên.

 

Cùng lúc ngọn lửa bùng lên, một bàn tay phủ lên mu bàn tay của Chu Hoài Cẩn, cảm giác ấm áp.

 

Nhiều năm rèn luyện đã khiến phản ứng của anh trở nên vô cùng nhạy bén, gần như trong nháy mắt, anh đã muốn ra tay khống chế người kia.

 

Nhưng trong đầu lóe lên tia chớp, anh cưỡng chế dừng động tác lại.

 

Chu Hoài Cẩn không biết trong lòng mình cảm thấy thế nào, nói: "Em đến đây làm gì?"

 

Trong bóng tối vang lên giọng nữ mềm mại, cô khẽ cười: "Anh nói xem em đến làm gì?"

 

Chu Hoài Cẩn nhíu mày không nói, Cố Tích Triều dường như cũng không mong đợi câu trả lời của anh, chỉ nói bằng giọng nhỏ nhẹ: "Em đến để trêu chọc anh."

 

Nửa đùa nửa thật, thẳng thắn đơn giản.

 

Trước khi nói ra câu này, Cố Tích Triều đã nghĩ đến đủ loại phản ứng của Chu Hoài Cẩn, nổi giận hay lạnh lùng đẩy cô ra.

 

Nhưng cô không ngờ, Chu Hoài Cẩn lại nhanh chóng nắm lấy tay còn lại của cô, siết chặt hai tay cô lại với nhau, giơ cao quá đầu.

 

Cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị anh áp sát vào tường.

 

Trái tim Chu Hoài Cẩn như bị đổ dầu vào, bùng nổ, vừa tức giận vừa bất lực.

 

Ba năm không gặp, không biết cô gái nhỏ này học theo ai, hết lần này đến lần khác chặn trước cửa nhà anh.

 

Anh tiến sát lại gần cô, hơi thở nguy hiểm.

 

Cố Tích Triều có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực của Chu Hoài Cẩn phả trên đỉnh đầu mình, mang theo sự tức giận.

 

Anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Vừa hay, anh cũng muốn bắt nạt em."

 

Cố Tích Triều bỗng chốc sợ hãi, cô dám ngang ngược trước mặt Chu Hoài Cẩn, chẳng qua là dựa vào việc anh nuông chiều cô. Nhưng hôm nay anh như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, cô giãy giụa kịch liệt.

 

Hai tay Chu Hoài Cẩn như xiềng xích, trói chặt cổ tay cô, siết chặt đến mức đau nhức. Dù cô có giãy giụa thế nào, anh cũng không hề động lòng.

 

Anh không còn nuông chiều cô nữa, anh thật sự không còn nuông chiều cô nữa, không quan tâm đ ến cảm nhận của cô chút nào hết.

 

Cố Tích Triều bỗng chốc rơi vào tuyệt vọng, động tác giãy giụa cũng yếu ớt dần.

 

Cảm giác nóng bỏng phủ lên môi cô, Cố Tích Triều biết, đó là môi của Chu Hoài Cẩn.

 

Anh cắn xé trên môi cô không chút thương tiếc.

 

Khác với nụ hôn nồng nàn say đắm trước đây, lúc này Cố Tích Triều chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân. Hành động không chút lưu luyến của Chu Hoài Cẩn khiến cô đau đớn, nhưng so với cảm giác đau đớn đó, trái tim cô càng đau hơn.

 

Sự chủ động và trơ trẽn của cô, chẳng qua là vì sợ rằng nếu cô không cố gắng thêm một chút, giữa hai người sẽ thật sự không còn chút khả năng nào nữa. Nhưng chẳng lẽ hành động như vậy của cô lại khiến anh cho rằng, cô là một người phụ nữ có thể tùy tiện để người khác muốn làm gì thì làm sao?

 

Hơn nữa, trong ba năm nay, đã có bao nhiêu người phụ nữ nhào vào lòng anh như vậy, anh đều đón lấy hết sao?

 

Trước đây, Cố Tích Triều chưa từng nghĩ đến những vấn đề này, cũng chưa từng hoài nghi Chu Hoài Cẩn. Nhưng bây giờ xem ra, là cô quá tự tin rồi.

 

Tình cảm của anh dành cho cô có lẽ cũng giống như thời gian ba năm trôi qua, hoa nở hoa tàn, sớm đã biến mất theo dòng thời gian rồi.

 

Sự tự tin trước đó vào giây phút này như bị đánh bại hoàn toàn, sụp đổ tan tành.

 

Cố Tích Triều bỗng nhiên cảm thấy bản thân như một trò cười. Cô nhắm mắt lại, đau lòng nghĩ, nếu như lúc trước mình không vì nhút nhát mà bỏ đi, có phải bây giờ mọi chuyện sẽ khác?

 

Trong lòng Chu Hoài Cẩn thật sự rất tức giận, Cố Tích Triều nói đi là đi, nói đến là đến. Dựa vào tình cảm của anh dành cho cô, muốn làm gì thì làm.

 

Nhưng dù là vậy, anh có thể làm gì đây?

 

Anh tự hỏi bản thân, anh yêu cô. Trước đây, hiện tại, tương lai, từ khi cô còn trẻ, đến khi cô rực rỡ nhất, có lẽ đến khi tóc cô bạc trắng, anh cũng không thể nào hoàn toàn buông bỏ cô gái này.

 

Đôi môi cô ấm áp và ngọt ngào, vẫn khiến anh say đắm.

 

Anh buông một tay ra, nắm lấy eo thon gọn của cô. Trong bóng tối, anh không nhìn rõ mắt Cố Tích Triều, nhưng đôi mắt long lanh của cô, vẫn luôn in sâu trong lòng anh.

 

Anh hôn lên môi cô với đầy nỗi tức giận, trong hoàn cảnh này, anh không muốn hôn cô, anh chỉ muốn cho cô biết thế nào là đau đớn, nhưng dần dần anh lại đánh mất chính mình trong nụ hôn này.

 

Mãi đến khi cảm nhận được vị mặn chát, Chu Hoài Cẩn mới bừng tỉnh, giọt nước mắt của cô rơi xuống, rơi trên môi anh.

 

Đây là cô gái mà anh yêu thương nhất, chỉ một giọt nước mắt của cô, cũng đủ khiến người đàn ông trúng đạn cũng không thấy đau này thắt tim lại.

 

Anh không nỡ chạm vào cô nữa, nhẹ nhàng buông cô ra, thậm chí có chút bối rối.

 

Chỉ là trong bóng tối, Cố Tích Triều không nhìn thấy hành động của anh.

 

Anh cố gắng bình tĩnh lại, giọng nói mang theo sự bực bội và lạnh lùng: "Cố Tích Triều, sau này đừng có tùy tiện đùa giỡn như vậy nữa."

 

Cố Tích Triều ở trong bóng tối sửng sốt, cô không ngờ anh lại buông cô ra như vậy. Hành động của anh vừa rồi, rõ ràng là thô bạo, là tức giận, lại mang theo sự nôn nóng.

 

Tim cô hoảng loạn, không biết nên vui hay nên buồn.

 

Trong lúc giằng co, bật lửa của Chu Hoài Cẩn rơi xuống đất, anh không nhặt lên, trong bóng tối mịt mù, anh lại lấy chìa khóa ra, động tác thuần thục tra vào ổ khóa xoay nhẹ, mở cửa.

 

Không đợi Cố Tích Triều phản ứng, anh đã "ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

 

Hành lang tối om chỉ còn lại một mình Cố Tích Triều, cô càng thêm bối rối, vặn xoắn ngón tay.

 

Sao lại thế này? Sao lại thành ra như vậy?

Bình Luận (0)
Comment