Cố Tích Triều thậm chí không dám nghĩ tới.
Trước đây lúc Chu Hoài Cẩn học trường quân đội, phải nộp điện thoại.
Có một lần, hai tuần liền Chu Hoài Cẩn không liên lạc với cô.
Lúc đó cô suy nghĩ lung tung, tại sao anh không liên lạc với cô, có phải anh quen bạn gái khác ở trường rồi hay không.
Sau đó, cuối cùng cô cũng đợi được điện thoại của Chu Hoài Cẩn.
Anh nói với cô, vì yêu cầu huấn luyện, tất cả mọi người đều bị tịch thu thiết bị liên lạc, nhưng lại không hề nhắc đến việc huấn luyện đó là gì.
Mặc dù cô không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Lúc đó anh nói với cô, anh mới học được một bài hát quân đội, muốn hát cho cô nghe.
Cố Tích Triều vừa định đồng ý, giọng nói trầm ấm của Chu Hoài Cẩn đã vang lên trong điện thoại, cho dù cách xa ngàn dặm, cô vẫn cảm giác anh như đang ở bên cạnh mình. Bài hát đó tên là "Bông hoa xanh trong quân ngũ".
Lúc anh hát đến câu "Quê nhà có cô gái hiền, anh thường hay mơ thấy em", không biết có phải cô nghe nhầm hay không, dường như cổ họng anh khẽ nghẹn lại.
Hai người lớn lên bên nhau, đó là lần *****ên cô nghe anh hát, cũng là lần duy nhất...
Cố Tích Triều còn đang chìm đắm trong hồi ức, đám người kia vẫn đang xôn xao, lửa trại bập bùng cháy.
Một trận âm thanh xào xạc truyền đến từ phía sau rừng cây, nhưng không ai chú ý tới.
Bỗng nhiên, mấy bóng đen lao ra, xông vào giữa bọn họ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức đám học viên còn đang cười nói vui vẻ kia không kịp phản ứng, đã có mấy người bị mấy tên áo đen xông ra bắt đi, chạy về phía rừng cây.
Mọi người bỗng nhiên nhớ tới lời dặn dò của tiểu đội trưởng trước khi hành quân, nói là trong quá trình hành quân sẽ xảy ra một số tình huống đặc biệt, đến lúc đó sẽ dựa theo cách xử lý của mỗi người, cho điểm rồi báo cáo về bộ.
Bọn họ biết toàn bộ quá trình huấn luyện đều được chấm điểm, sau khi huấn luyện kết thúc, khi phân công công việc cho những người mới vào bộ, bộ sẽ căn cứ vào số điểm trong quá trình huấn luyện và sở trường của mỗi người mà xem xét.
Một ngày hành quân hôm nay khá suôn sẻ, khiến rất nhiều học viên mất cảnh giác, cho rằng cái gọi là hành quân dã ngoại chỉ là mang vác nặng, đi bộ, chạy bộ, sau đó nấu cơm niêu nước lọ, hát vài bài hát quân đội là xong.
Gặp phải tình huống bất ngờ như vậy, các học viên nhất thời hoảng loạn.
Nữ học viên hét lên, nam học viên cũng luống cuống tay chân, qua mấy chục giây, rốt cuộc cũng có mấy người phản ứng nhanh, đuổi theo đánh nhau với người áo đen, giải cứu học viên bị bắt cóc.
Nhưng một đám người vào lúc căng thẳng như vậy, căn bản không nhớ nổi những chiêu thức cận chiến mà mấy vị tiểu đội trưởng đã dạy, chỉ dựa vào bản năng đấm đá túi bụi vào người áo đen. Nhưng mấy tên áo đen đó như làm bằng sắt thép, không hề nao núng.
Cũng phải, đám người bọn họ làm sao có thể đánh lại mấy tên áo đen kia. Những tên áo đen đó, vốn dĩ chính là một khâu quan trọng trong quá trình hành quân của bọn họ, đều là được sắp xếp trước. Những người đóng vai áo đen đều là quân nhân trong quân đội, làm sao bọn họ đánh lại được.
Nhất thời, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Cố Tích Triều cũng tham gia vào đội ngũ giải cứu đồng đội.
Người bị bắt cóc bên cô là Tô Mộng, mấy nữ học viên đứng gần Tô Mộng đều đang giằng co với tên áo đen, muốn cướp Tô Mộng về.
Nhưng tên áo đen đang trói Tô Mộng là nam, cao to, lại là lính, mấy nữ học viên bọn họ căn bản không địch lại.
Cố Tích Triều bị tên áo đen kia hất tay một cái, lùi về sau mấy bước. Cô đang định xông lên, bỗng nhiên nhìn thấy mấy tên áo đen ở đằng xa vậy mà lại lao về phía Chu Hoài Cẩn.
Chu Hoài Cẩn chỉ có một mình, vậy mà có tới ba người lao về phía anh. Ba người kia tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Chu Hoài Cẩn, đánh nhau với anh.
Đầu óc Cố Tích Triều trống rỗng, không chút suy nghĩ, lao về phía Chu Hoài Cẩn.
Trong túi áo quân phục có dao găm, một tay Cố Tích Triều sờ vào túi áo, rút dao găm ra, nhắm vào tên đang đánh nhau với Chu Hoài Cẩn, giơ tay đâm tới.
Người nọ dường như cảm nhận được bàn tay và con dao của Cố Tích Triều vung trong không khí mang theo sát khí, nhanh nhẹn nghiêng người né tránh. Cố Tích Triều lại giơ tay lên, đuổi theo không tha, như thể chứa đầy lửa giận ngút trời.
Chu Hoài Cẩn bỗng nhiên đưa tay giữ chặt cánh tay Cố Tích Triều, khẽ vỗ một cái.
Anh dùng ám kình, Cố Tích Triều không hề cảm thấy cổ tay đau đớn, nhưng con dao trong tay lại rơi xuống đất, cắm phập xuống đất.
Ba tên áo đen tấn công Chu Hoài Cẩn tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt hiện ra có một người rất quen thuộc, Cố Tích Triều nghĩ ngợi một chút, bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên: "Lâm Triệu Uy!"
Lâm Triệu Uy là thành viên đội đặc chủng, phụ trách bắn tỉa, lúc rút khỏi Y quốc, Cố Tích Triều đã gặp anh ta.
Vừa rồi tình huống đó khiến Cố Tích Triều toát mồ hôi lạnh, cô căn bản quên mất, đây chỉ là một nhiệm vụ được sắp xếp trong quá trình hành quân để thử thách bọn họ. Lúc Chu Hoài Cẩn gặp nguy hiểm, cô thậm chí quên mất bản thân chỉ là một cô gái yếu đuối, không chút do dự lựa chọn giúp đỡ Chu Hoài Cẩn.
Lâm Triệu Uy nhướn mày cười với Cố Tích Triều: “Tôi nói này phiên dịch Cố à, cô ra tay độc ác quá đấy.”
Vốn không có ai sắp xếp tập kích Chu Hoài Cẩn, là do bọn họ nóng lòng, muốn so chiêu với anh, nào biết sẽ có một cô gái lao tới “giải cứu” anh cơ chứ.
Cố Tích Triều bị Lâm Triệu Uy nói vậy, ngược lại có chút ngại ngùng: "Đều là do huấn luyện viên Chu dạy dỗ tốt."
Lâm Triệu Uy nhướng mày, nhìn Chu Hoài Cẩn huýt sáo một tiếng, bắt chước theo: "Đều là do huấn luyện viên Chu dạy dỗ tốt."
Lúc ở Y quốc, anh ta đã phát hiện ra, dường như đội trưởng của bọn họ và Cố Tích Triều có chút dây dưa.
Chu Hoài Cẩn lười để ý đến Lâm Triệu Uy, chỉ dặn dò anh ta dẫn người rút lui.
Bên này bọn họ dừng lại, những tên áo đen khác cũng dừng lại.
Lần này người Chu Hoài Cẩn sắp xếp tập kích ban đêm đều là thành viên đội đặc chủng, đừng nói là đám học viên này, ngay cả đám người Từ Phong - những người lính đã học hai năm, muốn cướp lại học viên từ tay bọn họ cũng rất khó khăn.
Chu Hoài Cẩn đưa ra thử thách là muốn xem sự cảnh giác và cách xử lý khi gặp tình huống bất ngờ của mọi người, rõ ràng phần lớn bọn họ đều khiến Chu Hoài Cẩn thất vọng.
Sau một phen hú vía, Chu Hoài Cẩn bảo mọi người tập hợp lại.
"Tôi dẫn các anh chị ra ngoài hành quân dã ngoại là để rèn luyện, không phải để các anh chị đến đây du sơn ngoạn thủy. Gặp phải tình huống khẩn cấp, bất ngờ, các anh chị xử lý như vậy sao? Những gì tiểu đội trưởng dạy các anh chị ngày thường đâu hết rồi?"
Cho dù là trước đây lúc còn bên nhau, hay là sau khi từ Y quốc trở về, Cố Tích Triều rất ít khi nhìn thấy Chu Hoài Cẩn như vậy.
Chắc chắn anh đã trải qua vô số lần sinh tử, cho nên trong mỗi lần huấn luyện học viên, anh đều có yêu cầu gần như hà khắc đối với từng chi tiết nhỏ. Bởi vì anh biết, mỗi lần lười biếng trong lúc huấn luyện, sau này khi ra chiến trường thật sự, đều có thể trở thành sơ suất chết người.
Chu Hoài Cẩn như vậy càng khiến cô cảm nhận được sự thiêng liêng trong nghề nghiệp của anh, anh là một quân nhân bằng xương bằng thịt.
Ngày hành quân thứ hai bắt đầu, mọi người đều dốc hết mười hai phần tinh thần, sợ lại xảy ra tình huống bất ngờ.
May mà trên đường đi đều thuận lợi.
Đến buổi trưa, ba vị tiểu đội trưởng chia ba tiểu đội ra, nam nữ kết hợp, năm người một nhóm, mỗi nhóm được phát một tấm bản đồ.
Nhiệm vụ hành quân buổi chiều là dựa theo tọa độ được đánh dấu trên bản đồ, trước tám giờ tối phải đến địa điểm được chỉ định để dựng trại.
Cố Tích Triều, Tô Mộng, Hà Tiểu Linh và hai nam s1nh Lý Dương, Lý Tân được phân vào một nhóm.
Cách sử dụng bản đồ, đây là nội dung bọn họ đã được học trước đó.
Cố Tích Triều và Hà Tiểu Linh còn đỡ, ít nhiều gì cũng biết xem một chút. Tô Mộng thì không được, hoàn toàn phân biệt không rõ đông tây nam bắc. Hơn nữa bản đồ như vậy, chỉ cần sai một tọa độ thôi, là đã lệch cả ngàn dặm rồi.
Nam sinh dường như nhạy cảm với loại đồ vật này hơn, Lý Tân và Lý Dương trong bài huấn luyện nội dung này trước đó đều thể hiện khá tốt. Đặc biệt là Lý Dương, bản thân cậu ta là người yêu thích hoạt động ngoài trời, cho nên khá quen thuộc với việc xem bản đồ.
Vì vậy năm người lấy Lý Dương làm nhóm trưởng, cầm bản đồ xuất phát.
Mỗi nhóm được phát một tấm bản đồ khác nhau, tuy rằng địa điểm cuối cùng phải đến là giống nhau, nhưng lộ trình trên bản đồ lại khác nhau.
Bọn họ chỉ cần đi theo lộ trình trên bản đồ là có thể đến nơi thuận lợi, đương nhiên cũng có thể không đi theo lộ trình trên bản đồ, nhưng phải đảm bảo có thể đến được địa điểm đã định.
Lúc Chu Hoài Cẩn thiết lập hạng mục huấn luyện này, đã vấp phải sự phản đối kịch liệt của chính ủy Dư Kiến Quốc và đoàn trưởng Nhậm Bảo Quốc , bọn họ cho rằng làm như vậy quá mạo hiểm, học viên rất dễ bị lạc trong núi.
Chu Hoài Cẩn cho rằng hạng mục này rất hữu ích trong công việc sau này của bọn họ, kiên trì giữ lại, đồng thời làm tốt các biện pháp đối phó.
Vì có Lý Dương, nhóm của Cố Tích Triều rất nhàn nhã.