Trong mỗi căn nhà đất, có ba chiếc giường nhỏ, ba người ở chung một phòng. Trong phòng không có nhà vệ sinh, hiệu trưởng nói với bọn họ, muốn rửa mặt thì ra bên cạnh vườn rau. Nếu muốn đi vệ sinh, phải đi qua sân trường, đến một bên kia, dùng container dựng thành nhà vệ sinh tạm bợ.
Còn cái gọi là sân trường, cũng chỉ là một khoảng đất trống chưa được đổ bê tông.
Trước khi đến đây, bọn họ đều đã chuẩn bị tâm lý, cho nên cũng không thấy bất ngờ.
Hiệu trưởng và người trong thôn nhiệt tình mời mọi người ăn cơm, nguyên liệu đều là do từng nhà trong thôn mang đến, không cầu kỳ nhưng rất tươi ngon.
Có thể thấy, ngôi làng nhỏ này tuy hẻo lánh, trình độ phổ cập giáo dục không cao, nhưng rất hoan nghênh những giáo viên hỗ trợ giáo dục đến từ phương xa như bọn họ.
Sau bữa tối, mọi người đều trở về ký túc xá của mình để sắp xếp đồ đạc. Tình cờ là, hai người ở chung phòng với Cố Tích Triều đều là bạn học đại học của cô, một người tên là Trương Tây, một người tên là Tạ Linh, đều là người vào Bộ cùng năm với Cố Tích Triều.
Sau khi Trương Tây và Tạ Linh vào Bộ, vẫn luôn ở Bắc Kinh, chưa từng có kinh nghiệm công tác nước ngoài, Cố Tích Triều trở thành huyền thoại trong số những người cùng lứa với bọn họ.
Ba người vừa sắp xếp đồ đạc, vừa trò chuyện. Bạn học năm đó giờ đã mỗi người một nơi, mỗi người đều có sự phát triển riêng, thời gian trôi nhanh thật.
Ngày hôm sau, công việc hỗ trợ giáo dục chính thức bắt đầu, Cố Tích Triều phụ trách dạy tiếng Anh cho các em.
Ở đại học, cô học tiếng Pháp, nhưng tiếng Anh cũng là môn bắt buộc, tiếng Anh của cô cũng đã được ấp chứng chỉ chuyên ngành cấp 4, dạy cho học sinh tiểu học đương nhiên không thành vấn đề.
Trường tiểu học ở đây từ lớp ba mới bắt đầu học tiếng Anh, nhưng do thiếu giáo viên tiếng Anh, các em rất khó được học tiếng Anh.
Vì vậy, hàng năm khi đoàn hỗ trợ giáo dục của Bộ Ngoại giao đến đây, học sinh của bốn khối đều tập trung lại để học tiếng Anh.
Cách này dù không mấy hiệu quả, nhưng cũng còn hơn là không học.
Cố Tích Triều mặc một bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, cầm sách giáo khoa bước vào lớp học.
Nói là học sinh bốn khối lớp, nhưng thật ra chỉ có hơn ba mươi em.
Nơi này thật sự quá nghèo, quan niệm của thế hệ trước cũng rất lạc hậu, dẫn đến việc số lượng học sinh đến trường thật sự rất ít.
Cố Tích Triều nhìn bọn họ, toàn gương mặt trẻ thơ non nớt, có em trên mặt còn dính thứ gì đó đen đen, nhưng lại rất đáng yêu.
Điều này khiến cô nhớ đến Y Y, không biết bây giờ cô bé đó thế nào rồi.
"Cô tên là Cố Tích Triều, các em có thể gọi cô là cô Cố. Cô sẽ dạy các em môn tiếng Anh, hy vọng trong ba tháng tới, các em sẽ thích lớp học của cô."
Các em rất phối hợp vỗ tay, Cố Tích Triều lại bảo các em đứng dậy tự giới thiệu bản thân.
Có thể thấy, phần lớn các em đều rất thiếu tự tin, các em rụt rè nhìn Cố Tích Triều, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Mỗi em tự giới thiệu xong, Cố Tích Triều đều cố gắng động viên các em. Sau khi tất cả học sinh trong lớp đều giới thiệu xong, Cố Tích Triều liền bắt đầu bài học chính thức.
Những ngày hỗ trợ giáo dục trôi qua rất nhàn nhã, hàng ngày dạy học cho các em, kèm các em làm bài tập, chơi đùa cùng các em, thậm chí đồng nghiệp còn trồng rau ở khoảng đất trống bên cạnh trường học.
Không biết là do kỹ thuật của bọn họ hay do nhiệt độ mùa đông quá thấp, rau mọc thưa thớt.
Nhưng nhìn thấy rau ngày một lớn lên, vẫn khiến mọi người vui mừng.
Chu Hoài Cẩn vẫn không liên lạc với Cố Tích Triều, Cố Tích Triều cũng cố tình không gọi điện thoại cho anh nữa.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Sáng nay, vẫn là tiết tiếng Anh của Cố Tích Triều, một đám trẻ ngẩng đầu nhỏ, chờ đợi cô.
Sau hơn một tháng học tập, các em đã nhận biết được hết hai mươi sáu chữ cái, đồng thời có thể giao tiếp tiếng Anh đơn giản.
Dưới sự động viên không ngừng của Cố Tích Triều, các em cũng đã tự tin hơn rất nhiều.
Cô dựa theo tính cách khác nhau của các em, đặt cho mỗi em một cái tên tiếng Anh.
Cô giảng xong một đoạn, gọi một cô bé có tên tiếng Anh là Jill đứng dậy đối thoại với cô.
Cô bé vừa đứng dậy, đã có em nhỏ giọng gọi: "Cô Cố."
Cô nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, là một cậu bé tên Trương Quý.
Sau khi Cố Tích Triều nhìn cậu bé, cậu bé lại không nói gì nữa.
Cố Tích Triều ấn tượng sâu sắc với cậu bé này, đặc biệt nhút nhát, nhút nhát đến mức không dám nói chuyện với cô.
Cố Tích Triều hỏi cậu bé: "Em có chuyện gì sao?"
Cậu bé rụt rè lắc đầu, lại gật đầu. Cậu bé ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn thẳng vào bóng đèn trên trần lớp học.
Cùng lúc đó, Cố Tích Triều bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, các em trong lớp học ồn ào, trái tim Cố Tích Triều như bị ai đó cào nhẹ.
Là động đất!
Cô hét lớn với các em: "Chạy mau, chạy ra ngoài nhanh lên!"
Có em bỏ chạy ra ngoài, nhưng cũng có em bị dọa choáng váng, ngây ngốc ngồi im tại chỗ, vẻ mặt hoang mang.
Cố Tích Triều không kịp suy nghĩ gì nữa, nhảy xuống bục giảng, đẩy từng em một ra khỏi lớp học.
Cô vừa đẩy, vừa hét lớn với lớp trưởng: "Dẫn các bạn đến nơi trống trải!"
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Cố Tích Triều đã đẩy được mấy em ra ngoài, chỉ còn lại cô bé tên là Jill vẫn còn ở trong lớp học.
Cô bé hoàn toàn bị dọa choáng váng, vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi bị cô giáo gọi đứng dậy trả lời câu hỏi, đứng đó khóc không ngừng.
Cố Tích Triều không kịp an ủi cô bé, ôm lấy cô bé định chạy ra ngoài.
Nhưng trận động đất dữ dội không cho bọn họ thời gian, "Ầm" một tiếng, nhà đất sụp đổ.
Cố Tích Triều chỉ kịp ôm cô bé, chui xuống gầm bàn học gần bọn họ nhất, xung quanh tối đen như mực.
Cô nghe thấy tiếng các em khóc lóc gọi cô Cố ở bên ngoài lớp học, nhưng cô đã mất đi cơ hội thoát ra ngoài.
Lần trước ở Nước Y, cuối cùng cô cũng gặp lại Chu Hoài Cẩn, tai qua nạn khỏi, nhưng lần này thì sao?
Chu Hoài Cẩn dẫn dắt Đội đặc nhiệm và một phần cán bộ, chiến sĩ của Trung đoàn 60132 vừa hoàn thành nhiệm vụ chống kh ủng bố kéo dài một tháng ở khu vực Tây Bắc.
Trong nhiệm vụ chống kh ủng bố lần này, bọn họ đã tiêu diệt hoàn toàn tổ chức kh ủng bố nước ngoài âm mưu đánh bom sau khi nhập cảnh trái phép, ngăn chặn nguy cơ từ trong trứng nước, ổn định tình hình địa phương.
Chính ủy Dư Kiến Quốc và Đoàn trưởng Nhậm Bảo Quốc rất vui mừng, ban đầu định cho bọn họ nghỉ ngơi một hai tuần. Nhưng vừa rồi đột nhiên nhận được tin, khu vực Tây Nam - tỉnh Tây xảy ra động đất, cường độ 6,2 độ richter, phía Tây Nam cầu cứu khẩn cấp.
Dư Kiến Quốc và Nhậm Bảo Quốc không do dự, lập tức sắp xếp công tác cứu hộ.
Phó Đoàn trưởng Cao Dương Đông làm tổng chỉ huy nhiệm vụ lần này, Tham mưu trưởng Trung đoàn, Đại đội trưởng Đội đặc nhiệm Chu Hoài Cẩn làm đội trưởng đội xung kích, dẫn dắt toàn bộ cán bộ, chiến sĩ Trung đoàn 60132 và các thành viên Đội đặc nhiệm đến hỗ trợ tỉnh Tây.
Nhiệm vụ cấp bách, nửa tiếng sau, trên bãi đáp trực thăng của Trung đoàn 60132 đậu đầy máy bay vận tải do Không quân điều đến hỗ trợ.
Chu Hoài Cẩn và Cao Dương Đông dẫn dắt mọi người chuẩn bị xuất phát.
Các cán bộ, chiến sĩ nhanh nhẹn lên máy bay.
Trong quá trình bay, sắc mặt Chu Hoài Cẩn u ám như ở đáy vực sâu.
Sau khi tiễn đám học viên Bộ Ngoại giao huấn luyện quân sự đi, phần lớn cán bộ, chiến sĩ Trung đoàn 60132 dồn toàn lực vào công tác chống kh ủng bố ở khu vực Tây Bắc. Do yêu cầu của công tác chống kh ủng bố, phần đa thời gian điện thoại của anh đều tắt máy.
Có một lần, anh vừa mở điện thoại, đã thấy cô gái đó gọi điện thoại đến.
Anh muốn nghe máy, nhưng lại bị Cao Dương Đông gọi đi, nhân vật số một của tổ chức kh ủng bố mà bọn họ theo dõi suốt nửa tháng qua đã xuất hiện, phải bàn bạc kế hoạch bắt giữ.
Mấy ngày tiếp theo, anh lại dồn hết tâm trí vào công tác bắt giữ.
Những ngày đấu trí đấu dũng với tổ chức kh ủng bố, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, không thể lơ là một chút nào.
Chu Hoài Cẩn quên gọi điện thoại lại cho Cố Tích Triều luôn.
Trở về Bắc Kinh, gặp Thẩm Yến, Thẩm Yến nói với anh là cô đã tìm anh, anh mới nhớ ra chuyện này.
Nhưng Thẩm Yến lại nói với anh, cô đã đến vùng núi tỉnh Tây hỗ trợ giáo dục.
Chu Hoài Cẩn cảm thấy tức giận, lại chạy trốn!
Vì công việc, anh không nghe điện thoại của cô, vậy mà cô không nói tiếng nào lại chạy trốn. Lúc trước còn ra vẻ đáng thương khóc lóc xin lỗi anh, nói là biết mình sai rồi.
Đây chính là cái gọi là biết sai rồi của cô sao?
Từ khi Thẩm Yến nói chuyện này với Chu Hoài Cẩn, tâm trạng Chu Hoài Cẩn đã u ám mấy ngày liền, tuy anh có thể chủ động gọi điện thoại cho Cố Tích Triều, nhưng anh cũng chọn cách không liên lạc với cô.
Cô gái này, nào có biết mình sai, rõ ràng là chưa chịu đủ khổ, chứng nào tật nấy.
Hơn một tiếng trước, nhận được tin vùng núi giáp ranh giữa tỉnh Tây và tỉnh Nam xảy ra động đất, cầu cứu khẩn cấp, trái tim Chu Hoài Cẩn như bị ai đó dùng búa tạ đập mạnh một cái.
Anh chỉ biết, Cố Tích Triều đang hỗ trợ giáo dục ở tỉnh Tây, nhưng lại không biết cụ thể cô ở đâu, có gặp nguy hiểm hay không.
Chu Hoài Cẩn quá lo lắng cho sự an toàn của cô, đồng thời trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận không thể kìm nén.
Cố Tích Triều, có thể đừng có chuyện gì cũng chạy trốn được không?
Cao Dương Đông thấy sắc mặt Chu Hoài Cẩn rất tệ, an ủi anh: "Hoài Cẩn, cậu cũng đừng lo lắng quá, chưa chắc Thất Nguyệt đã ở tâm chấn, hơn nữa từ trước đến nay con bé này luôn gặp may mắn."
Trong lòng Cao Dương Đông cũng tức giận, con bé này thật sự đã gây ra quá nhiều tổn thương cho Chu Hoài Cẩn.