Anh Và Sao Trời Hôn Em

Chương 4

Cố Tích Triều đi vội vàng, dù Chu Hoài Cẩn không nhận nhưng vẫn để lại quà cho anh.

 

Thẩm Yến mở chiếc hộp nhỏ màu xanh mà Cố Tích Triều mang đến, lấy đồ vật ra lắc lắc: “Chậc chậc chậc… đồ tốt như vậy, tiếc là…”

 

Anh làm bộ muốn vứt vào thùng rác.

 

Động tác Chu Hoài Cẩn nhanh hơn Thẩm Yến, giật lấy ném lại vào hộp: “Đồ mà người khác tặng tôi, cậu được phép xem à?”

 

“Không phải là cậu không muốn sao?” Thẩm Yến cười.

 

Cao Dương Đông và Tiêu Vũ cắt bánh kem, chia cho mọi người. Cũng không phải ai cũng đòi ăn bánh kem, mà là vì tình cảm từ nhỏ đến lớn này.

 

Một đám người vừa ùa ra ngoài như ong vỡ tổ liền nhìn thấy Cố Tích Triều nói có việc đi trước lúc này đang ngồi trên bậc thang ở cửa, vai run lên, dường như đang khóc.

 

Chu Hoài Cẩn dừng bước.

 

Mọi người đều nghĩ anh sẽ đi đến, nhưng anh chỉ châm một điếu thuốc, nhìn từ xa. Một lúc lâu, anh vứt tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh: “Đi đây. Tối nay còn phải về đội.”

 

Cao Dương Đông bước đến, đứng bên cạnh Cố Tích Triều.

 

Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn anh ta, mắt ngấn lệ, như một con mèo con nức nở. Cao Dương Đông tức giận, nhưng lại không thể nổi giận.

 

Anh ta thở dài: “Thất Nguyệt, năm đó cô đã làm tổn thương Hoài Cẩn đến mức nào, còn trở lại làm phiền anh ta làm gì?”

 

“Tôi không làm phiền.” Cố Tích Triều phủ nhận.

 

“Mấy năm nay Hoài Cẩn sống khổ sở đến mức nào, không ai hiểu rõ hơn tôi.” Cao Dương Đông và Chu Hoài Cẩn ở cùng một quân đội, những trải nghiệm của Chu Hoài Cẩn trong những năm này, anh ta hiểu rõ nhất.

 

“Cô thì tốt rồi, nói đi là đi, anh ta sống như một xác chết, cuối cùng cũng khá hơn rồi thì lại tự tìm đến cái chết. Cô biết cậu ấy từng bị kẻ buôn ma túy đâm một nhát dao suýt nữa thì đâm vào tim không? Cô biết trên người cậu ấy có bao nhiêu vết sẹo không? Cô biết cậu ấy liều mạng như vậy là vì cái gì không?”

 

Cao Dương Đông nói xong, quay người rời đi.

 

Cố Tích Triều cúi đầu vào đầu gối, không biết đã khóc bao nhiêu nước mắt.

 

Thẩm Yến kéo cô dậy, vừa tức giận vừa buồn cười: “Không phải là đã trở về sao? Sao còn ngồi đây?” Cậu ta kéo Cố Tích Triều lên xe. Cậu ta đã uống rượu, không thể lái xe nên đành bảo Tiêu Vũ đưa Cố Tích Triều về nhà, sau lại cùng Tiêu Vũ về đại viện: “Lời của Dương Đông, cô đừng để trong lòng, cậu ấy cũng là lo lắng cho Hoài Cẩn.”

 

Tiêu Vũ làm việc trong chính phủ nhiều năm, đã là trợ lý của lãnh đạo Giang Thành, người ngày càng trầm lắng. Nhìn vẻ mặt ấm ức của Cố Tích Triều, lại nhớ đến cô gái nhỏ xinh đẹp như tuyết ngày xưa, khóe miệng anh ta hơi cong lên: “Vừa rồi Thẩm Yến muốn vứt đồ mà cô tặng đi, tôi thấy Hoài Cẩn bảo vệ rất kỹ đấy.”

 

Thẩm Yến phụ họa: “Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.”

 

Cố Tích Triều lau nước mắt: “Anh ấy suýt chết, đúng không?”

 

Bầu không khí im lặng.

 

Thẩm Yến ngượng ngùng cười: “Cũng không nghiệm trọng lắm, vẫn sống mà. Công việc của cậu ấy, bắt buộc phải chịu một chút thương tích.”

 

“Hai năm trước Hoài Cẩn làm nhiệm vụ, trong quá trình truy bắt tội phạm buôn lậu ma túy, bị đâm một nhát dao.” Tiêu Vũ nói.

 

Công việc của Chu Hoài Cẩn có tính chất bảo mật, cụ thể xảy ra như thế nào họ cũng không rõ. Chỉ nhớ vào ngày hôm đó bên kia đã dùng trực thăng quân sự đưa anh từ biên giới Tây Nam đưa đến bệnh viện quân khu, chỉ riêng thời gian phẫu thuật đã tiến hành bảy tám tiếng, cuối cùng cũng cứu được mạng anh.

 

Lúc Tiêu Vũ đi thăm Chu Hoài Cẩn, anh vẫn đang hôn mê. Thấy miệng anh hơi động đậy, Tiêu Vũ cúi đầu xuống, mơ hồ nghe thấy anh nói: “Thất Nguyệt.”

 

Thực sự là không quên được, ngay cả khi tính mạng nguy cấp, cũng nhớ đến tên Cố Tích Triều.

 

Cố Tích Triều cong khóe miệng: “Tôi biết rồi.”

 

Cố Tích Triều đến bộ báo cáo. Những người cùng văn phòng với cô đều là những người mới vào bộ trong những năm gần đây, mặc dù trước đây cô luôn ở nước ngoài, nhưng cũng đã nhiều ít tiếp xúc.

 

Vừa dọn dẹp xong, Lâm Thư liền gọi cô: “Tích Triều, trưởng phòng Mạnh bảo cô đến văn phòng bà ấy.”

 

Cố Tích Triều hít một hơi thật sâu, vẫn phải đối mặt.

 

Cô gõ cửa văn phòng, cho đến khi người bên trong bảo cô vào, cô mới vào và đóng cửa lại.

 

“Mẹ.”

 

Mạnh Vãn đã hơn năm mươi tuổi, được chăm sóc tốt, mái tóc được búi gọn gàng, rất năng động.

 

Ba năm không gặp con gái nhỏ, đứa trẻ này cũng không liên lạc với họ. Có lẽ là vì lúc nhỏ Cố Tích Triều không được nuôi dưỡng bên cạnh, đứa trẻ này và bà tuy không xa lạ nhưng cũng không thân thiết.

 

Là một người mẹ, bà luôn đối xử công bằng với hai đứa con, bà cũng yêu thương Cố Tích Triều, nhưng không biết cách thể hiện.

 

Mạnh Vãn tức giận, căm phẫn, trước khi gặp Cố Tích Triều, đã nghĩ ra rất nhiều lời để trách mắng cô, nhưng khi nhìn thấy cô, vẫn mềm lòng.

 

“Đã trở về lâu như vậy rồi, cũng không biết về nhà thăm hỏi người lớn tuổi? Nề nếp gia phong con ăn mất rồi à?” Mạnh Vãn thấy cô cúi đầu không nói gì, lời nói cũng dịu dàng hơn một chút: “Cha con rất nhớ con, cuối tuần về nhà ăn cơm nhé.”

 

Cố Tích Triều mỉm cười theo phép tắc: “Vâng.”

 

Sau khi cô rời đi, không về nhà, không liên lạc với họ, không chỉ vì ba năm trước họ thiên vị người đó không có lý do. Mà là cô ghét việc phải nhìn thấy người đó trong nhà hơn.

 

Nhưng người đó lại tàn phế, nên cô cũng không thể hận được. Mỗi lần nghĩ đến người đó, tâm trạng cô lại rất phức tạp.

 

Công việc ở cục phiên dịch bình thường mà lại khẩn trương, không có nhiệm vụ thì tự đọc sách trau dồi kiến thức, có nhiệm vụ thì dịch tài liệu hoặc là phiên dịch cho các cuộc họp, lãnh đạo, ngày qua ngày.

 

Cuối tuần hiếm hoi được nghỉ ngơi, sáng sớm lại bị điện thoại gọi dậy. Cố Tích Triều không dám lơ là, e rằng là điện thoại của bộ.

 

Cô nghe máy.

 

“Chị Thất Nguyệt, em đau bụng, đau lắm…” Là Biên Quan Nguyệt.

 

“Cô ở đâu?” Chưa đợi đối phương nói xong, Cố Tích Triều đã hỏi.

 

Cô vừa nói chuyện điện thoại với Biên Quan Nguyệt, vừa xuống giường mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt, không kịp trang điểm, vội vàng bắt xe đến căn hộ của Biên Quan Nguyệt.

 

Đưa người đến bệnh viện mới biết, tối qua Biên Quan Nguyệt lại đi uống rượu, không trách Thẩm Yến nói cô gái này luôn đi lang thang.

 

Bệnh viện đông nghịt người, ngoài phòng khám toàn là bệnh nhân đang chờ khám. Biên Quan Nguyệt cẩn thận bấm vào lòng bàn tay Cố Tích Triều: “Chị Thất Nguyệt, đừng nói với gia đình em, cũng đừng nói với anh Thẩm Yến.”

 

Nhắc đến Thẩm Yến, Biên Quan Nguyệt rõ ràng co rúm lại.

 

Hiếm khi cô ấy lại sợ người khác như vậy.

 

Cố Tích Triều vẫn rất tức giận: “Tôi mà không nói, chẳng lẽ để cô tùy tiện làm bậy sao? Lần sau lại xảy ra chuyện lớn hơn thì sao?”

 

Biên Quan Nguyệt vừa định nói chuyện, liền có người chào hỏi cô ấy: “Quan Nguyệt.”

 

Tên của cô ấy là ông nội đặt cho, tràn đầy nỗi nhớ về cuộc sống quân ngũ. Thông thường khi người ta gọi cô ấy, đều gọi cả tên lẫn họ, hay nghe, dễ chịu.

 

Chỉ có một người, mỗi lần gặp cô ấy để thể hiện sự thân thiện, đều trực tiếp gọi tên cô ấy.

 

Cố Tích Triều nương theo tiếng gọi nhìn qua, cơ thể đột nhiên chấn động.

 

Người gọi Biên Quan Nguyệt là một người phụ nữ trang nhã, tóc dài ngang vai, ăn mặc giản dị năng động, hơi quen thuộc.

 

Điều khiến Cố Tích Triều chấn động không phải là người phụ nữ trước mặt, mà là người bên cạnh cô ấy. Một tay người đó đút túi, tay kia buông xuống, khóe miệng hơi cong lên, mang vẻ thờ ơ.

 

Chu Hoài Cẩn luôn như vậy, khi mặc quân phục, là một người đàn ông tốt vì nước vì dân; cởi quân phục ra, lại có chút lưu manh, nhưng cũng hào hoa tuấn tú.

 

Tay của người phụ nữ rất tự nhiên khoác lên cánh tay của Chu Hoài Cẩn đang buông xuống.

 

Biên Quan Nguyệt không lạnh không nhạt ừ một tiếng.

 

Thấy bên y tá gọi người, người phụ nữ bên cạnh Chu Hoài Cẩn buông tay anh ra, luyến tiếc bảo anh đợi mình, mãi mới vào trong.

 

Biên Quan Nguyệt không nhịn được, liên tục lườm về phía đó, cũng không quên quan tâm đ ến tâm trạng của Cố Tích Triều: “Em thấy phần lớn là tự mình đa tình.”

 

Biên Quan Nguyệt cũng vào một phòng khám khác.

 

Chu Hoài Cẩn dựa vào tường, dường như đang ngẩn người.

 

Cố Tích Triều suy nghĩ một chút, đứng dậy khỏi ghế, đi về phía anh. Cô cũng dựa vào tường, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh anh.

 

Cô đưa chân ra, đá nhẹ vào giày thể thao của anh, cười hỏi: “Quà sinh nhật, thích không?”

 

Gương mặt Chu Hoài Cẩn không chút biểu cảm nhìn cô một cái: “Vứt rồi.”

 

Cố Tích Triều nở nụ cười: “Lừa người. Rõ rang anh đã lấy đi rồi.” Đây là Thẩm Yến đích thân nói với cô, không sai.

 

Tối hôm đó cô bị anh làm tổn thương, nên mới ngồi khóc ở cửa lâu như vậy. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy không hẳn là như vậy.

 

Chu Hoài Cẩn, luôn luôn bình tĩnh. Ngay cả khi mấy năm trước hai người yêu nhau sâu đậm nhất, anh cũng chỉ lặng lẽ đối xử tốt với cô. Nếu không thích, anh thực sự sẽ không nể mặt chút nào.

 

Nếu không còn chút tính cảm nào đối với cô, quà sinh nhật chắc chắn đã vào thùng rác rồi.

 

Còn lúc ở Nước Y, cô nghe cố vấn Hồ nói, lúc đó đại sứ quán sắp sập rồi, nhưng khi nghe thấy cô ở trong, Chu Hoài Cẩn vẫn liều mạng xông vào. Cố vấn Hồ còn cảm thán: “Quả nhiên là con cháu của Đảng, xưa nay anh hùng xuất thiếu niên a.”

Bình Luận (0)
Comment