Ngay ngày hôm sau khi đến cơ quan, Cố Tích Triều đã nhận được lệnh triệu tập của Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ nghe đồng nghiệp của con nói, mấy hôm trước có người đưa đón con đi làm, hình như là một sĩ quan quân đội."
Cố Tích Triều nghĩ ngợi một chút, mấy hôm Chu Hoài Cẩn đưa đón cô đều mặc thường phục, cô lập tức hiểu ra đồng nghiệp mà mẹ cô nhắc đến là ai.
Chưa để cô kịp thừa nhận hay phủ nhận, Mạnh Vãn lại nói: "Ở buổi gặp mặt hôm qua, con chơi trò chơi với ai? Nghe nói còn được giải thưởng à?"
Cố Tích Triều cắn môi im lặng, tại sao mẹ phải dùng giọng điệu chất vấn như vậy để hỏi cô, chẳng phải bà đã rõ ràng rồi sao?
Mạnh Vãn quá tức giận, giọng điệu càng thêm nghiêm khắc: "Từ hôm nay trở đi, con về nhà ở, cảnh vệ của bố con sẽ đưa đón con đi làm."
Cả bộ trên dưới đều nhìn thấu mà không nói toạc ra, hiện giờ ai mà không biết Cố Tích Triều là con gái bà, Mạnh Vãn cũng không còn kiêng dè gì nữa.
Lần *****ên trong đời Cố Tích Triều phản bác lại Mạnh Vãn, ánh mắt cô tràn đầy sự bất lực và tuyệt vọng.
"Tuy mẹ là mẹ con, nhưng con đã trưởng thành rồi, mẹ không thể can thiệp vào cuộc sống của con."
Mạnh Vãn giơ tay hất đổ ống đựng bút trên bàn làm việc.
Trước đây cơn giận của bà luôn được che giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh, bà rất ít khi nóng nảy như vậy: "Mẹ phải nói con thế nào đây hả! Mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con thôi! Nếu không phải vì hai chị em con cứ dính dáng đến Chu Hoài Cẩn là lại không có chuyện tốt, thì mẹ cũng sẽ không như vậy!"
Mạnh Vãn thật sự sợ hãi, nếu như hai đứa con gái này lại xảy ra chuyện gì, bà thật sự không chịu nổi.
"Con..."
"Được rồi, đừng nói nữa, con ra ngoài trước đi." Mạnh Vãn không muốn nghe Cố Tích Triều giải thích, trực tiếp ra lệnh: "Tối nay con về nhà với mẹ."
Ra khỏi văn phòng, Cố Tích Triều buồn bã không biết phải nói với Chu Hoài Cẩn thế nào.
Nói mẹ cô không cho phép bọn họ ở bên nhau? Nói cô bị quản thúc tại gia à?
Hình như đều không ổn, cô nghĩ thầm chỉ có thể tạm thời giấu anh.
Cô nhắn tin cho Biên Quan Nguyệt than thở, còn đặc biệt dặn dò Biên Quan Nguyệt, đừng nói cho Chu Hoài Cẩn biết.
Biên Quan Nguyệt nhắn lại: [Nhà ngoại giao Mạnh nhà chị độc tài quá đấy.]
Chẳng phải sao. Đúng là độc tài, ngay cả người cha nghiêm khắc như Cố Trường Chí khi đứng trước mặt mẹ cô, cũng không có tiếng nói. Hoặc là nói Cố Trường Chí quá yêu Mạnh Vãn, cho nên luôn nhường nhịn bà, mới tạo nên tính cách độc đoán như bây giờ của Mạnh Vãn.
Tan ca, Cố Tích Triều bị Mạnh Vãn cưỡng ép đưa về đại viện, vừa về đến nhà đã bị bà bắt về phòng ngủ, còn sai người giúp việc canh chừng, giống như cô là tội phạm bỏ trốn vậy.
Cô gần như có thể tưởng tượng ra, cuộc sống trong một thời gian dài sắp tới sẽ như thế này.
Cố Tích Triều sốt ruột, lại còn có Cố Tịch Ngôn, rõ ràng không biết chuyện gì đã xảy ra, lại còn vui vẻ xem drama như vậy.
Cố Tích Triều nảy ra một ý nghĩ xấu xa rằng nếu như nói cho Cố Tịch Ngôn biết lý do cô bị mẹ nhốt là vì cô và Chu Hoài Cẩn lại ở bên nhau, không biết Cố Tịch Ngôn có còn cười vui vẻ như vậy nữa không.
Sau bữa tối, Mạnh Vãn còn tịch thu điện thoại của Cố Tích Triều, cô hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Nhưng lần này cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, cô tin chắc Chu Hoài Cẩn cũng vậy.
Cố Tích Triều đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đèn đường trong đại viện mờ nhạt, ngay cả bóng cây cũng mờ ảo, nhưng cô vẫn muốn nhìn.
Dường như cô nhìn thấy hình ảnh bọn họ lúc nhỏ cùng nhau chơi đùa trong đại viện, nhìn thấy tương lai tươi đẹp của bọn họ qua ánh đèn mờ nhạt đó.
Một chùm đèn xe chiếu sáng trước cửa nhà họ Cố.
Chiếc xe đó, cô đã từng nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ? Cô nhớ ra rồi, hôm cô và Chu Hoài Cẩn về nhà, anh lái chiếc xe này, là anh mượn xe của đồng nghiệp.
Quả nhiên, cô nhìn thấy Chu Hoài Cẩn mở cửa xe bước xuống, bấm chuông cửa, sau đó bước vào nhà cô.
Cố Tích Triều định chạy xuống lầu, nhưng vừa mở cửa đã nhìn thấy người giúp việc đang ngồi trước cửa, cô dừng bước.
Cô bực bội quay trở lại phòng, tựa vào cửa sổ, tiếp tục nhìn ra ngoài.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Cố Tích Triều bắt đầu suy nghĩ, Chu Hoài Cẩn đã biết tin rồi sao? Là Biên Quan Nguyệt nói cho anh biết sao? Anh đến tìm cô, hay là...
Mấy phút sau, cô nhìn thấy Chu Hoài Cẩn bước ra.
Khoảng cách quá xa, đèn đường lại mờ nhạt, cô không nhìn rõ biểu cảm của Chu Hoài Cẩn.
Mấy phút này, anh không hề lên lầu, anh đến tìm Mạnh Vãn.
Trái tim Cố Tích Triều bỗng chốc thắt lại. Mạnh Vãn đang tức giận, Chu Hoài Cẩn có thể nói gì? Mạnh Vãn có nghe hay không?
Trong màn đêm đen kịt, Cố Tích Triều nhìn thấy đèn xe sáng lên lần nữa, sau đó chậm rãi rời đi.
Mấy ngày tiếp theo, Tiểu Trần - cảnh vệ của Cố Trường Chí bắt đầu đưa đón Cố Tích Triều đi làm.
Mạnh Vãn đưa cho cô một chiếc điện thoại mới, trong điện thoại không có gì cả, chức năng chỉ giới hạn ở việc nhận tin nhắn của cơ quan.
Cố Tích Triều gần như mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Chiều hôm đó về đến đại viện, Cố Tích Triều bất ngờ gặp Cao Dương Đông, cô lập tức bảo Tiểu Trần dừng xe.
Tiểu Trần có chút nghi ngờ, sợ mình sơ suất để xảy ra chuyện gì.
Cố Tích Triều thật sự bất lực, bây giờ cô bị giám sát như tù nhân, hoàn toàn mất tự do. Cô vốn là người hiền lành, lúc này giọng điệu cũng mang theo vài phần giận dữ: "Tôi chỉ nói chuyện với anh ấy vài câu thôi, chẳng lẽ còn có thể bay mất hay sao?"
Tiểu Trần nghĩ ngợi một chút, Cố Tích Triều cũng không có bản lĩnh đó, liền dừng xe bên đường, cho Cố Tích Triều xuống xe.
Cố Tích Triều gần như mở cửa xe với tốc độ ánh sáng, đuổi theo Cao Dương Đông.
"Anh Đông!" Cố Tích Triều gọi to phía sau Cao Dương Đông.
Cao Dương Đông nghe thấy tiếng gọi liền dừng bước.
Cố Tích Triều vội vàng đuổi theo, đến khi gần đến chỗ Cao Dương Đông, cô mới nhỏ giọng hỏi: "Anh Đông, anh có thể liên lạc với anh Cẩn không?"
Cô không dám nói to, phía sau còn có Tiểu Trần đang theo dõi.
Cao Dương Đông nhìn chiếc xe và người phía sau Cố Tích Triều, đại khái hiểu được tình hình, cũng hạ giọng nói với Cố Tích Triều: "Mấy hôm nay Hoài Cẩn đi diễn tập rồi, mấy hôm trước cậu ấy có đến nhà cô à?"
Hôm đó anh và Chu Hoài Cẩn đều đang họp, không biết Chu Hoài Cẩn bị làm sao, đột nhiên lao ra khỏi phòng họp, lái xe chạy đi.
Sau khi Chu Hoài Cẩn quay lại, anh mới hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Cao Dương Đông lớn lên trong đại viện cùng bọn họ từ nhỏ, biết mẹ của Cố Tích Triều - Mạnh Vãn rất độc đoán, nhưng không ngờ bà lại cố chấp như vậy.
Anh ta nhìn Cố Tích Triều, cảm thấy cô gái như Cố Tích Triều chắc chắn không thể chống lại người phụ nữ mạnh mẽ như Mạnh Vãn, may mà Chu Hoài Cẩn không phải người dễ dàng bỏ cuộc.
"Anh Cẩn đi diễn tập ở đâu?" Cố Tích Triều hỏi thẳng.
"Thành phố Vân, huyện tự trị G ở phía Bắc." Anh ta chỉ nói cho cô biết địa điểm, cũng không tính là tiết lộ bí mật.
Từ Bắc Kinh đến thành phố Vân không tính là xa, nhưng cái huyện kia thì khó đến.
Trở lại trên xe, tâm trạng Cố Tích Triều lại càng thêm buồn bã.
Tiểu Trần nhìn thấy cô như vậy, trong lòng không khỏi thắc mắc, cho cô ra ngoài hóng gió một chút mà lại hóng sai rồi sao? Sao mới nói chuyện với Cao Dương Đông vài câu, mà cô lại ủ rũ như vậy?
Tiểu Trần cảm thấy mình làm gì cũng sai, lần sau vẫn là không nên để cô tùy tiện nói chuyện với người khác, nếu không Mạnh Vãn quay về, chắc chắn sẽ lải nhải với thủ trưởng về anh ta.
Cố Tích Triều nằm trên giường trằn trọc cả đêm, không tài nào ngủ được.
Ngày hôm sau vừa đến cơ quan, cô lập tức đi tìm giám đốc Lý, xin nghỉ phép.
Nghỉ phép năm của Cố Tích Triều còn chưa dùng hết, tích trữ rất nhiều, bây giờ lại vội vàng đi tìm giám đốc Lý xin nghỉ, giám đốc Lý còn tưởng nhà cô có chuyện gì gấp.
Vừa hay mấy hôm nay Mạnh Vãn đi công tác nước ngoài. Cố Tích Triều vốn có danh tiếng tốt trong cơ quan, năng lực chuyên môn xuất sắc, lại chịu khó, còn là con gái của Mạnh Vãn.
Giám đốc Lý không chút nghi ngờ, lập tức phê duyệt cho cô nghỉ phép nửa tháng.
Cố Tích Triều cầm giấy nghỉ phép, trái tim muốn đi tìm Chu Hoài Cẩn không thể chờ đến khi tan ca được nữa.
Trong lòng cô thật sự rất sợ, nếu như lúc này không đi, với thủ đoạn của Mạnh Vãn, không biết có phải sẽ khiến cả đời cô cũng không được gặp lại Chu Hoài Cẩn nữa hay không.
Cố Tích Triều gọi điện cho Tiểu Trần, bảo anh ta đến đón cô.
Tiểu Trần khó hiểu chạy đến Bộ Ngoại giao, Cố Tích Triều vừa nhìn thấy anh ta đã nói: "Cho tôi mượn điện thoại của anh một lát."
Mấy ngày nay, tuy rằng Tiểu Trần canh chừng Cố Tích Triều rất nghiêm ngặt, nhưng Cố Tích Triều có biểu hiện tốt, không làm gì cả, thái độ cũng rất hợp tác.
Chỉ là việc cô muốn mượn thiết bị liên lạc, bản năng nghề nghiệp khiến anh ta do dự một chút.
Cố Tích Triều nhẹ nhàng giải thích với Tiểu Trần: "Tôi gọi điện thoại cho Cố thủ trưởng."
Cố thủ trưởng chính là cha cô - Cố Trường Chí.
Tuy rằng Cố Tích Triều bị mẹ nhốt, nhưng gọi điện thoại cho cha hoàn toàn là chuyện hợp lý, là yêu cầu chính đáng.
Nghĩ thông suốt, Tiểu Trần mới đưa điện thoại cho Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều nhận lấy điện thoại, trong lòng cũng thở dài một tiếng, mẹ cô làm việc thật sự là chu đáo, trong điện thoại bà đưa cho cô, ngay cả số điện thoại của cha cũng không có.
Cô tìm cái tên Cố Trường Chí trong danh bạ, tiếp đó bấm gọi, rất nhanh đã được kết nối.
Giọng nói của cha cô truyền đến từ đầu dây bên kia: "Tiểu Trần, có chuyện gì vậy?"
Cố Tích Triều hắng giọng: "Cha, là con."
Cố Trường Chí rất bất ngờ, cũng rất vui mừng, quan tâm hỏi han con gái: "Mấy hôm nay con có khỏe không?"