Poster tập đặc biệt của《 Tín Hiệu Tận Thế 》được tung ra, Lâm Dụ đứng giữa trang giấy ca-rô, Trịnh Phái Dương bên cạnh là khách mời bí mật nên bị dán sticker xương rồng lên mặt, khiến chương trình vốn mang bầu không khí nhuốm mùi khủng bố giờ trông thiểu năng đến lạ.
“Cái đệt, Lâm Dụ là A.”
“Tui nhìn nhầm rồi, hóa ra Mộc Mộc Dụ là công.”
“Đã bảo Tắm Tắm là A mà, ai không tin thì cút được rồi đó.”
“Trang điểm nhìn y chang Ferguson Benson luôn á!?”
Fan bây giờ tinh mắt lắm. Ferguson là một nhân vật trong series truyện tranh nổi tiếng dạo gần đây, bộ phim cải biên lấy Ferguson làm nhân vật chính đang trong khâu chuẩn bị, Lâm Dụ đi thử vai hai lần. Tuy hãng phim chưa đăng thông báo chính thức nhưng fan đã thay anh theo dõi vai diễn này từ lâu, nhất định phải đạt được.
Ở hậu trường ngoài trung tâm thương mại, fan meeting của Lâm Dụ chưa bắt đầu. Vì được tổ chức vào một ngày cuối tuần đẹp trời nên số lượng người hâm mộ và người qua đường đến tham gia tăng ngoài sức tưởng tượng, tụ thành biển người tấp nập dưới sân khấu.
“Lâm Lâm ơi, chắc anh không đón em được rồi, nhiều người đến quá, có khi tầm giữa trưa mới bắt đầu.”
Trịnh Phái Dương đi công tác ở Bắc Kinh, cậu vẫn kẹt tại sân bay vì chuyến bay bị hoãn do sương mù. Cậu nói vào điện thoại: “Em có đủ tay chân mà, anh đừng lo, hôm nay em sẽ về đúng giờ.”
Lâm Dụ cười tủm tỉm: “Ừ, anh ở nhà chờ em về.”
Chuyến bay dài ba tiếng. Trịnh Phái Dương kéo hành lý rời khỏi sân bay, trên vali có một lọ thủy tinh trong suốt ánh vàng đựng kẹo chanh mua ở sân bay cho Lâm Dụ. Chưa kịp đến cổng, điện thoại trong túi cậu rung lên. Trịnh Phái Dương chẳng còn tay đâu để rút di động, nhưng màn hình cứ nhấp nháy liên hồi, lọ kẹo nhân lúc cậu luýnh quýnh rớt xuống tan tành bên chân.
Hiếm khi nào Trịnh Phái Dương luống cuống tay chân như thế, cậu nghe tiếng Phương Khâm thở hồng hộc trong hoảng loạn ở đầu dây bên kia.
“Giáo… giáo sư Trịnh đúng không ạ, anh mau đến bệnh viện đi, Lâm Dụ xảy ra chuyện rồi.”
Trịnh Phái Dương không biết mình đến bệnh viện bằng cách nào. Ý thức của cậu kẹt ở sân bay cùng với lọ kẹo vỡ nắp kia, giờ chỉ còn xác rỗng. Cậu thấy mình đậu xe, bước vào bệnh viện, hỏi đường, ấn thang máy, ra ngoài, thậm chí còn giúp đỡ chiếc xe lăn chạy ngang, rồi cậu vòng qua hành lang, đến trạm y tá, dừng tại đấy.
Cửa khoa cấp cứu vang vọng bao tiếng lo lắng sốt ruột. “Mới đẩy đến. Vỡ xương sọ, khoang dưới màng nhện chảy máu nhiều, trạng thái hôn mê sâu, y tá đâu? Gọi y tá trực đêm đến đây! Người nhà đâu rồi? Lại đây luôn!”
Màng nhện: là lớp thứ hai trong cấu tạo giải phẫu của màng não, kết nối giữa màng cứng và màng mềm.Trịnh Phái Dương đứng đấy, nghe thấy vậy linh hồn mới ùa về lớp vỏ rỗng, cậu hét lớn: “Tôi đây. Tôi là người nhà.”
Lại có người chạy vào. Dụng cụ phòng cấp cứu va với giọng bác sĩ, sùng sục như nồi nước sôi trên bếp lò, chẳng ai rỗi hơi để ý cậu.
Trịnh Phái Dương chống tay trên quầy tiếp tân, khớp ngón tay trắng toác như mặt mày cậu, chỉ lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu: “Là Lâm Dụ thật sao? Lâm Dụ phải không?”
Y tá nhận ca vội vã chạy đến, trông thấy người đàn ông đứng tần ngần ngoài cửa, cô dùng hết sức mới kéo được: “Anh ơi, đây là phòng cấp cứu, mong anh đừng chắn đường.”
Trịnh Phái Dương lùi vài bước ra sau: “Xin lỗi, tôi không tìm thấy anh ấy… Xin lỗi…”
Mặt cậu tái mét, giọng nói khản đặc, y tá chỉ đành an ủi: “Đừng lo lắng, đừng lo lắng, anh nói rõ xem anh tìm ai, ở phòng nào?”
Trịnh Phái Dương: “Tôi…”
Ngỡ ngàng vài giây, Phương Khâm chạy đến từ đằng sau, kịp thời lôi cậu đi.
“Vừa được đẩy ra từ phòng mổ cấp cứu, giờ đang trong phòng mổ tầng trên, chúng ta lên lầu bốn chờ thôi.”
“Lúc sắp hết buổi meeting ở trung tâm thương mại, tự dưng có một tên cầm dao gập lao đến. Anh Lâm Dụ vốn đứng sau vệ sĩ nhưng thấy phụ nữ mang thai trong đám đông nên ảnh xông ra, bị đâm vài nhát.”
“Máu chảy khắp người, tràn lan trên đất. Vừa lên xe cứu thương thì ngất xỉu.”
“Tổng cộng sáu nhát, cánh tay ba nhát, lưng hai nhát, một nhát trên mặt.”
Nằm trên xe cứu thương, máu nhuốm đỏ đôi mắt, Lâm Dụ vất vả mở lời, anh muốn cười nhưng những thớ cơ trên mặt lại rúm ró. Lâm Dụ cố sức nói: “Thôi rồi, Phương Khâm ơi, đợt này anh làm Lâm Lâm tức chết rồi…”
Chỉ nghe mấy lời, mọi chuyện như được tái hiện, có lớp vải đen che lấy đôi mắt Trịnh Phái Dương, chân cậu như đạp vào khoảng không, ngã bệt.
Trịnh Phái Dương thấy mình vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, rớt trên nền sàn, đầu óc cậu rối bời, chẳng thể bình tĩnh, tay run bần bật. Thậm chí, Trịnh Phái Dương bắt đầu nghĩ, miễn thân thể còn vẹn nguyên, miễn xương sọ lành vết nứt, thì dù miệng lệch hay mặt lõm cũng không sao… Miễn anh ấy vẫn nói được… Không nói được cũng chẳng hề gì.
Cậu không biết làm sao để dừng dòng suy nghĩ cứ tuôn liên tục không thể kiểm soát. Trịnh Phái Dương đờ đẫn, không rảnh nhận thức xung quanh, càng không có thời gian lo sợ.
Cậu tựa vào cửa phòng mổ, tay chống lên đầu gối, bỗng chạm đến con búp bê Lâm Dụ trong túi, trước khi đi cậu lén cho nó vào vali. Trịnh Phái Dương nắm chặt tay con búp bê như bám víu cọng rơm cứu mạng.
Bảy tiếng liên tục, người trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng được đẩy vào phòng gây mê hồi sức.
Trịnh Phái Dương đứng ngoài cửa sổ quan sát, cách tấm thủy tinh dày nhìn người lặng yên chỉ còn sót lại hơi thở trên giường bệnh.
Tay chân vẫn còn, đầu còn nguyên vẹn, xương sọ không lõm vào vết lớn, nhưng có vô số gạc băng quấn lấy cánh tay, bả vai, vầng trán, máu thấm loang lổ, từ gối, đệm chăn đến giường bệnh đều nhuốm một lượng máu lớn khiến người sợ hãi.
Trịnh Phái Dương đứng đó, chân nhũn ra, phải dựa vào vách tường mới gắng gượng được. Lần cuối cùng cậu có cảm giác này là những phút giây sót lại của mẹ trên giường bệnh.
Phương Khâm đứng phía sau, nói: “Lúc đó hỗn loạn quá, vệ sĩ không xông lên được. Anh ấy một mực bảo vệ thai phụ, không thèm trốn né nên mới bị thương nặng vậy.”
“Còn tên côn đồ?”
“Tên điên đó bị cảnh sát bắt rồi, nhưng hắn có tiền sử bệnh tâm thần, chúng ta khó mà truy tố trách nhiệm hình sự với hắn được.”
Trịnh Phái Dương “Ừ”.
Lâm Dụ ăn tổng cộng sáu vết đâm, cánh tay bị thương nặng nhất, lộ cả bao mô và xương cốt. Dưới nhát đâm sâu của lưỡi dao, xương cổ tay gần như vụn vỡ, còn vết chém trên mặt lệch về bên phải, trải dọc xương trán.
Bác sĩ phẫu thuật nói: “Rất may là vết thương trên trán không sâu. Tay trái bị thương nặng nhất, khâu 24 mũi, cố định bằng 16 cây đinh, dây chằng và mạch thần kinh tổn thương một mức độ nhất định. Dù sau này các khớp nối được hồi phục vẫn sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của cơ bắp. Vết thương hở bị nhiễm khuẩn nghiêm trọng, khả năng nhiễm trùng sau phẫu thuật và viêm tủy cao, dự đoán bệnh tình không mấy khả quan.”
Người nhà im lặng không nói gì, trợ lý thì luống cuống tay chân.
“Làm gì đây, phải làm gì bây giờ? Sao lại xảy ra chuyện này lúc mới quay xong vậy. Nếu có di chứng thì sao đóng phim được nữa. Lỡ đâu vết thương trên mặt không lành… A a a, sao cứ phải là hôm nay, mai là lần thử vai thứ ba mà…”
Trịnh Phái Dương ngoái lại nhìn Phương Khâm chằm chằm kèm theo tiếng dao chém, chỉ cần một ánh mắt, Phương Khâm ngậm mồm ngay.
Sau khi hồi sức, Lâm Dụ được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, do máu chảy nhiều, miệng vết thương rộng nên không cho thăm khám để tránh nhiễm khuẩn.
Ngoài cửa chỉ còn Trịnh Phái Dương.
Màn đêm buông xuống, phòng bệnh yên ắng, còn mỗi tiếng bíp bíp của máy giám sát vang vọng. Ở bệnh viện làm gì có đêm nào an ổn. Trịnh Phái Dương đứng canh vài tiếng, chẳng hề buồn ngủ, di động trong túi bỗng rung lên.
“Anh Trịnh, bánh kem anh đặt đã làm xong rồi, chúng tôi gọi cho anh nhưng không ai bắt máy, bây giờ chúng tôi giao bánh đến nhé?”
Cửa kính phòng quan sát mở, bác sĩ trực ló đầu vô: “Người nhà đâu rồi, bệnh nhân giường số bốn tỉnh.”
Trịnh Phái Dương thay áo phòng hộ rồi mới bước vào. Trước giường bệnh ngăn một lớp kính, cậu chỉ đành ngắm anh cách đó mấy mét. Lâm Dụ rúc người vào chăn trắng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, môi khô nứt nẻ, chẳng chút màu máu, lông mi sụp trên mặt, mắt nhắm nghiền, chỉ có ánh đèn đỏ của dụng cụ rọi lên, cơ thể gầy yếu, không đón nổi vầng trăng ngoài cửa sổ.
Bác sĩ bước đến: “Ủa, giường số bốn ban nãy tỉnh rồi mà, mới quay đi một tẹo sao lại ngủ tiếp rồi.”
Trịnh Phái Dương nhẹ nhàng đáp: “Hôm nay anh ấy mệt mỏi quá rồi.”
“Người nhà nên ra ngoài đi. Ngày mai bệnh nhân phải uống kháng sinh tiếp, giờ vẫn chưa xác định tình trạng nhiễm khuẩn. Tiếp tục chú ý sinh hiệu, hôm nay có được chuyển sang phòng hồi sức bình thường không thì phải xem vận may của cậu ấy.”
Dấu hiệu sinh tồn hay sinh hiệu: là một nhóm gồm 4 đến 6 dấu hiệu quan trọng nhất cho biết trạng thái sống còn (duy trì sự sống) của cơ thể. (Wikipedia)
Ngoài phòng bệnh, Trịnh Phái Dương quệt một miếng bánh kem rồi nếm lấy, bánh có vị chanh của Lâm Dụ.
Người ngốc có phúc của người ngốc, người ngốc sẽ không quá xui xẻo, huống chi, thầy tiểu Kỷ cũng từng nói, anh là kẻ ngốc được thượng đế thiên vị nhất.
Vụ tai nạn trong buổi meeting vẫn chưa được đăng lên mạng, dự án tổ chức sinh nhật cho Lâm Dụ của fan vẫn xuất hiện trên trang đầu Weibo. Ban đầu Thụy Phu tính thông báo vai diễn bộ điện ảnh mới vào ngày sinh nhật Lâm Dụ, nhưng giờ nam chính nhập viện, kế hoạch chỉ đành bị hoãn.
Trịnh Phái Dương vuốt ve trang bìa số báo đặc biệt mừng ngày sinh của Lâm Dụ trên màn hình.
Khắp thế giới này có rất nhiều lời chúc gửi đến anh, chúc anh mãi trẻ không già, chúc anh công danh xán lạn, chúc anh ngập trong ánh nắng.
Trịnh Phái Dương chỉ cầu anh có được những giấc mộng vô âu vô lo.
Không biết đến mấy giờ đêm, bác sĩ trực lại ló đầu từ phòng mổ: “Người nhà bệnh nhân giường số bốn còn đây không? Bệnh nhân có thể chuyển sang phòng hồi sức bình thường rồi.”
Bánh xe giường bệnh lục cục lăn dọc hành lang tĩnh lặng, cánh tay gắn kim tiêm của Lâm Dụ rớt khỏi chăn, khua xung quanh, vớ được con búp bê Trịnh Phái Dương đang cầm.
Ngủ rồi mà vẫn giành đồ. Trịnh Phái Dương không còn cách nào khác, cậu đặt búp bê bên dưới gối anh, tay vẫn chưa kịp rời đã bị người trên giường chộp lấy.
Giữa lúc mơ ngủ, Lâm Dụ nắm chặt những ngón tay cậu, sức lớn như cướp được bảo bối, anh ậm ờ mấy tiếng thỏa mãn.
“Ừm — m”
Bác sĩ không nhịn được bèn cười, Trịnh Phái Dương cũng cười.
Lâm Dụ từng rất hài lòng với vị trí đôi búp bê đặt đầu giường, đêm nào trước khi đi ngủ anh cũng ngắm vài lần.
“Tụi nó nên bên nhau thật lâu, sau này cũng không tách rời, giống như hai ông già lụ khụ chúng mình vậy, chỉ cần không nghĩ đến việc rời xa ắt sẽ không rời nhau.”
Anh nói thế nhiều lần lắm, lần nào cũng rất nghiêm túc thật lòng.
Trịnh Phái Dương nhìn anh, chậm rãi bảo: “Nhưng có ai hay sau này ra sao đâu, cho nên nếu, em nói nếu nhé, chúng mình xa nhau, anh phải tiếp tục sống hạnh phúc, giống nó vậy.”
Lâm Dụ không ngờ cậu nói thế, anh muốn phản bác nhưng chẳng biết nói thế nào, cúi đầu nghĩ ngợi thật lâu.
“… Nếu em nói thế, nếu hai chúng ta buộc phải xa nhau trong đau khổ, chắc chắn là để tránh thêm chuyện buồn. Thế nên dù có xảy ra thật thì cũng chẳng đau đáu gì mấy.”
Lâm Dụ ngẩng lên, nhìn cậu không chớp mắt, nói.
“Cuộc sống có tốt có xấu, chỉ cần em vẫn kề bên, lòng anh sẽ mãi đầy kỳ vọng.”
Ai nhìn vào cũng thấy, giữa Trịnh Phái Dương và Lâm Dụ, cậu là người trưởng thành hơn, bình tĩnh hơn. Nhưng nếu ngẫm kĩ lại, Lâm Dụ mới là người vẫn luôn ôm ấp niềm tin vững chãi, dắt tay cậu tiến bước.
Ai bảo yêu nhau không phải thiên phú?
Tựa như Lâm Dụ của Trịnh Phái Dương.
— Sinh ra đã ấm áp, sinh ra đã chính trực, sinh ra đầy rực rỡ, sinh ra để yêu thương.