Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 149


Trên đường ngồi xe trở về, Nguyễn Thanh đã gọi điện thoại cho Dương Kiều: "Lão Dương, giữ lại chứng cứ."
"Yên tâm đi, tôi đã sớm bảo người thu gom rồi."
"Tốt, đã liên hệ luật sư chưa?"
"Đã đánh tiếng trước rồi, chỉ chờ tin tức của chúng ta bên này đấy."
"Được," Nguyễn Thanh nhìn nhìn đồng hồ đeo tay: "Tầm nửa giờ nữa tôi đến."
"Việc này để tôi xử lý là được rồi, cô đã vật vờ ở bệnh viện một ngày một đêm, hay là về nhà đi?"
"Ôi không được, việc này tôi muốn đích thân xử lý."
"À được, vậy tôi chờ cô."
Nguyễn Thanh cúp máy rồi, trong đầu lộn xộn lung tung ngập ngụa rất nhiều chuyện, trái lại cô ấy chẳng loạn thế trận, trước khi rời đi sếp tổng lớn cố ý kêu cô ấy qua tới.
"Nguyễn Thanh." Giọng nói của sếp tổng lớn lạnh lùng nhàn nhạt, lại rất có sức hút: "Tôi có thể tín nhiệm cô xử lý tốt được việc này chứ?"
Cùng là phái nữ, đối phương cũng chẳng hơn mấy tuổi so với mình, cô ấy vẫn luôn cảm thấy Vĩ Trang chính là nhân vật trong truyền thuyết.

Trước kia cô ấy cảm thấy bản thân cũng không có cơ hội quen biết người này, chỉ có nước lặng lẽ nhìn từ xa ngưỡng mộ.
Nhưng không nghĩ tới, thế mà có một ngày có thể mặt đối mặt với nhân vật kiểu huyền thoại này, hơn nữa ấn tượng cho cô ấy là tuy rằng kiêu ngạo lạnh lùng xa cách chút, năng lượng tỏa ra cũng lấn áp mạnh mẽ tí, chỉ là khi nghe người này nói chuyện lại không cảm thấy sếp đây hất hàm tỏ vẻ, ánh mắt sai khiến, ngược lại có sự thu hút khiến người ta cảm phục một cách đặc biệt.
"Có thể." Nguyễn Thanh cũng không nói dông dài lảm nhảm.
"Được, vậy cô đi đi, trợ lý Cao sẽ điện thoại liên hệ với cô." Vĩ Trang nói.
Quả nhiên, xe cô ấy vừa đến được công ty, còn chưa tắt máy đã liền nhận được điện thoại của trợ lý Cao.
"Sếp Nguyễn, điều tra ra người phía sau màn là ai rồi." Trợ lý Cao nói một cái tên, lại nói đơn giản tình hình vài câu.
Tim Nguyễn Thanh chợt nhấc lên, lặng lẽ ngẫm nghĩ vài giây, mới hỏi: "Vậy ý sếp Vĩ là?"
"Bây giờ ngài đến Phi Dực rồi chứ? Cảm phiền ngài cùng sếp Dương lại chờ hai mươi phút, sếp Vương của chúng tôi bên này cũng đi qua rồi.

À, đúng rồi, sếp Vương là phụ trách bộ phận quan hệ công chúng của Đồng Hoa chúng tôi."
Trái tim Nguyễn Thanh chợt sà xuống một chút, tạm dừng hết hai giây, mới lên tiếng đáp: "Được."
"Ý sếp Vĩ là để ngài quyết định, sếp Vương chỉ là phối hợp với công tác của ngài."
Biểu cảm Nguyễn Thanh đã khoan khoái vài phần, cảm giác tim lại được nhấc lên: "Được!"
Cô ấy vừa cầm di động vừa bước nhanh đi vào công ty, như được khai sáng, dưới chân cất gió (bước chân nhanh, làm việc gọn gàng ổn thỏa).
-
Lúc Tiểu Viên đẩy cửa đi vào, anh trai vẫn ngồi bên giường.

Anh ấy đã truyền dịch xong rồi, vẻ mặt cũng thả lỏng được không ít.
Nhìn thấy Tiểu Viên, anh ấy cười cười với cô, Tiểu Viên cũng chợt cong môi cười một cái theo.
"Lại đây." Hướng Chi Thạch khẽ vẫy tay với cô, Tiểu Viên đến ngồi xuống bên cạnh anh ấy, trong mắt anh ấy mang theo đau lòng, giơ tay sờ sờ thái dương Tiểu Viên: "Có đau không?"
Tiểu Viên hơi mím môi, khẽ lắc đầu.
"Anh hai suy nghĩ nghiêm túc qua rồi, đều nghe em, anh sẽ trị liệu cho tốt." Hướng Chi Thạch nói, giọng ấm áp.

Tiểu Viên âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng rồi cũng càng lo lắng.
"Anh hai xin lỗi với em, vừa rồi là anh không tốt, không nên trút giận đối với em." Anh ấy nói áy náy, có lẽ là cảm xúc hơi xao động, nhẹ nhàng homột tiếng.
Hốc mắt Tiểu Viên bỗng nhiên đỏ lên, cô lại khẽ lắc đầu, cắn lấy môi, trong lòng vô cùng chua xót khổ sở.
Anh trai vẫn luôn chờ mong mẹ có thể khôi phục ký ức, một nhà bọn họ có thể quên đi quá khứ, sinh sống một lần nữa.

Trước kia tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, không hiểu sự chờ mong của anh ấy, cũng yên tâm thoải mái mà hưởng thụ những điều tốt đẹp anh ấy dành cho cô, bao dung với cô, chưa từng đứng ở vị trí của anh ấy mà nghĩ tới rành mạch thay anh ấy.
Khi mẹ rời bỏ anh ấy, thì anh ấy cũng mới 12 tuổi, vẫn là một đứa trẻ.
Xử lý hậu sự của bố, tìm kiếm cô và mẹ, tìm luật sư kiện tụng cho mẹ, chăm sóc cô tuổi còn nhỏ, anh ấy khi đó mới 24 tuổi, bản thân cô khi 24 tuổi hoàn toàn không làm được như anh ấy thế này.
Anh ấy vất vả làm việc, nỗ lực kiếm tiền, từ bỏ tình yêu của chính mình, cùng bạn bè gây dựng sự nghiệp, thành công nhỏ phần nào thì lại vì cô mà đi làm quen với nghiệp vụ giới giải trí, thành lập mạng quan hệ, không ngừng đi xã giao cùng người ta.

Kết quả trước kia cô còn thái độ kiêu ngạo tự đại, nhân vật mà anh trai cực cực khổ khổ bàn được, cô chướng mắt liền không diễn, nói không muốn liền không muốn, hết sức tùy hứng.

Anh trai chưa bao giờ từng cưỡng ép cô làm chuyện không thích, rất nhiều nhân vật liền đã vụt mất lãng phí như vậy.

Trước nay anh ấy cũng chưa từng nói một câu nặng lời với cô, chưa từng bởi vì công việc vất vả mà trút hết cảm xúc về phía cô.
Anh ấy có thể sinh bệnh, nguyên nhân rất lớn đều là bởi vì cô.
Anh ấy dùng hết toàn bộ tâm trí sức lực để yêu thương và chăm sóc cô, cô thì lại......!đến một nửa của anh ấy cũng chẳng thể làm được.
Tiểu Viên càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng hổ thẹn, trái tim cũng bắt đầu co thắt lại.
"Làm sao vậy? Không chịu tha thứ cho anh hai à?" Hướng Chi Thạch thấy nước mắt cô rơm rớm, bèn nói giỡn mang theo tí vui vẻ.
"Anh nói cái gì á?" Tiểu Viên xoay người liền ôm lấy anh ấy: "Em hoàn toàn không để ở trong lòng." Trái tim đau từng nhịp co thắt: "Em biết anh còn muốn khó chịu hơn so với em, em chỉ là quá đau lòng anh.

Anh à, em mới phải nói xin lỗi với anh, là em chẳng trông nom mẹ tốt!"
Thật xin lỗi anh hai, là em chẳng trông nom mẹ tốt.
Hướng Chi Thạch tựa như nhớ lại, lần đầu tiên khi mẹ đi lạc, Tiểu Viên cũng xin lỗi anh ấy như vậy.
Thật ra lần đó cũng không liên quan tới cô, ai có thể nghĩ đến mẹ sẽ thừa lúc Tiểu Viên tắm rửa thì mở cửa đi rồi đâu, lần này cũng là ngoài ý muốn.

Truyện Nữ Phụ
Ý trời trêu người.
Hướng Chi Thạch cảm thấy ông trời thật tàn nhẫn đối với anh ấy, chưa từng cho anh ấy nhẹ nhõm một khắc nào.
Mười hai tuổi năm nào, hôm đó anh ấy mới từ trường học trở về, là lễ khai giảng của sơ nhất (*).

Anh ấy hứng thú bừng bừng muốn nói tình hình trường học mới với mẹ, nói cho bà rằng mình đã lên bục với tư cách đại biểu học sinh mới xuất sắc, muốn cho bà vui vẻ, đừng cãi nhau với bố nữa.
(*) năm đầu cấp 2, do bậc tiểu học bên Trung Quốc là 6 năm, nên mình không ghi thẳng là lớp 6 để tránh gây hiểu lầm.
Nhưng vừa đẩy mở cửa, trong nhà rỗng tuếch.
Mặt bàn chỉ có một tờ giấy: "Tiểu Thạch đầu (Hòn đá nhỏ), học tập cho giỏi, chăm sóc tốt bản thân, mẹ yêu con.


Thật xin lỗi."
Mẹ con từ đây đã chẳng còn gặp lại nữa.
Vành mắt Hướng Chi Thạch dần dần nóng rực lên.
Thật ra anh ấy cũng chẳng mong muốn to lớn, chỉ muốn thấy mẹ tỉnh táo lại, anh ấy nói với bà: "Những ngày tháng đau khổ trong quá khứ đều kết thúc cả rồi, con chăm sóc em gái được rất tốt, em ấy rất ưu tú, cũng rất có tương lai, về sau ba người chúng ta cùng nhau sinh sống tốt đẹp, sẽ càng ngày càng tốt."
Câu nói này không còn cơ hội giáp mặt để nói nữa rồi, mẹ con ba người bọn họ chưa bao giờ từng sống chung với nhau, về sau cũng không còn cái cơ hội này nữa.
Nước mắt anh ấy lăn dài xuống, ôm chặt Tiểu Viên: "Không trách em, đây có lẽ chính là mệnh của hai anh em chúng ta đi."
Anh ấy nói nghẹn ngào: "Là duyên phận của chúng ta và mẹ chỉ tới đây thôi."
Tiếng khóc đè nén thương tâm của hai anh em loáng thoáng âm ỉ truyền ra tới ngoài hành lang, mặt trợ lý Cao lộ vẻ không đành lòng, hai mắt cũng hơi ướt rồi, liếc mắt nhìn nghiêng một cái, Thái Quyển bên cạnh đã khóc đến không ra hình người rồi.
Thấy anh ấy như vậy, nước mắt của trợ lý Cao cũng chảy ngược đi về lại luôn.

Thái Quyển vừa sụt sịt vừa lẩm bẩm: "Tôi, tôi trước nay đều chưa từng thấy anh Chi Thạch khóc! Hu hu hu......"
"Anh ấy thật sự khó khăn quá......!Huhuhu, tôi đau lòng quá rồi......"
Vẻ mặt trợ lý Cao chợt bừng tỉnh khôn kể.
【 ha......!há, hóa ra anh yêu thầm anh ta à! 】
Cô ấy đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh ấy với biểu lộ đồng tình sâu sắc, Thái Quyển đã bưng kín mặt, khóc đến càng thương tâm hơn.
Trợ lý Cao đồng tình lại không phải đồng cảm được với anh ấy lắm, cô ấy liếc nhìn chung quanh một cái, sếp tổng của cô ấy chỉ đứng ở một bên, dựa vào tường, ánh đèn miêu tả nên bóng dáng thon dài từ đôi chân thẳng tắp của sếp trên sàn nhà, hàng mày thanh tú của sếp vô thức nhíu thật chặt, ánh mắt buồn bã.
Bóng dáng trên mặt đất lay động mấy chút, lại do dự mà lặng đi.
Trợ lý Cao hơi hơi thở dài, cảm giác cũng thật phức tạp, tầm mắt vọt về phía hướng trong phòng bệnh.
Tiểu Viên dựa vào trên vai anh trai, hai người kề gần bên nhau, cùng nhìn chăm chú vào hủ tro cốt trên bàn.
"Có lúc, anh trách mẹ, trách thời gian bà sống cùng chúng ta cũng ngắn quá rồi." Giọng Hướng Chi Thạch mang vẻ bất lực khàn khàn của trong giữa ốm đau.
"Em cũng giận bà, trước kia em không hiểu được vì sao trong mắt bà chỉ có người đàn ông kia, chỉ có cái bà gọi là tình yêu......" Ánh mắt Tiểu Viên lay động, cổ họng đau buốt nhoi nhói ê ẩm một trận.
Ở một góc khuất trong tiềm thức của cô, cô đang cảnh cáo chính mình, đây chính là vết xe đổ, tuyệt đối không thể ỷ lại vào một người khác không màng tất cả, đánh đổ vào hết thảy một lần không đoái hoài tương lai, quá nguy hiểm.

Lơ đễnh một chút thì muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
"Nhưng cuộc đời này của bà khổ quá rồi, hy vọng thời gian bà cùng với chúng ta là thời gian bà vui vẻ tự tại đi......" Cô nói lẩm bẩm: "Em muốn mê tín một chút, hy vọng kiếp sau mẹ sinh ở trong gia đình hạnh phúc vui vẻ, có chồng thật yêu thương bà, cả đời đầm ấm bình yên."
"Sẽ, sẽ đi?" Hướng Chi Thạch thoáng nhắm mắt lại, một hàng nước mắt trượt xuống.
"Anh à," Tiểu Viên nhìn anh ấy: "Em chỉ còn anh, anh không chỉ là anh trai của em, em chưa từng gặp qua bố, anh cũng là bố em, cho nên xin anh phải phấn chấn lên."
"Em là em gái của anh, là người thân của anh, giữa người thân tranh cãi một chút không sao cả, mắng em vài câu em sẽ không để ý, em chỉ sợ anh rời bỏ em."
Tiểu Viên rưng rưng cười cười, giọng điệu trịnh trọng, ánh sáng trong mắt phảng phất như mang theo trọng lượng nghìn quân (*).
(*) quân (钧, đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân).

Nhưng một số chỗ vẫn để 千钧一发 là Nghìn cân treo đầu sợi tóc (theo vtudien).

"Xin anh, về sau hãy chăm sóc bản thân nhiều hơn, em đã trưởng thành rồi, em cũng đã 27 tuổi, không phải con nít nữa, anh có thể tới dựa vào em!"
Tâm tình Hướng Chi Thạch rung động, nụ cười vui mừng yên tâm trào ra trong mắt, gật đầu cười: "Được."
Hai anh em cùng dựa vào nhau một lần nữa, xoa dịu nỗi đau lẫn nhau và động viên đối phương trong cuộc nói chuyện.
Hướng Chi Thạch sờ sờ đầu tóc em gái, thầm than, là thời điểm buông tay rồi, như vậy hai người bọn họ mới có thể mỗi người trưởng thành càng tốt, anh ấy cũng nên trải qua cuộc đời của mình rồi.
Cuộc đời mỗi một người đều là con đường xa xăm, cho dù là người thân thì cũng chỉ có thể đi cùng bạn một đoạn đường, có khi duyên mỏng, đã cáo biệt từ rất sớm.
Hướng Chi Thạch nhìn Tiểu Viên.
Anh ấy cố gắng tiếp tục sống, muốn nhìn Tiểu Viên càng thêm mạnh mẽ, càng thêm ưu tú.
Hai anh em họ vĩnh viễn sẽ không xa cách, mãi mãi có sự ràng buộc ngồi kề vai ôm lấy nhau.
-
Hai anh em bàn bạc một chút, quyết định về nhà trước, sau đó lại chờ báo cáo xét nghiệm.
Thái Quyển với con mắt sưng đỏ, chủ động đi thu dọn hành lý.
Hướng Chi Thạch tránh khỏi Thái Quyển, đứng dậy gọi điện thoại.
Tiểu Viên đi buồng vệ sinh rửa mặt tí, Thái Quyển cũng không cần cô hỗ trợ, cô đành đi ra.
Vừa ra tới, liền thấy được người phụ nữ ở một góc hành lang.
Cô hơi hơi ngạc nhiên, Vĩ Trang còn chưa đi sao?
Tiểu Viên cầm lòng không đậu, đã đi hai bước, rồi lại ngừng.
Vĩ Trang đã nghe được tiếng bước chân, rồi cũng nghiêng mặt nhìn qua đây.
Trợ lý Cao hơi liếc trái phải, tự động chậm rãi dịch chuyển thân mình, lén lút nhích ra khỏi các cô càng lúc càng xa, vừa vặn tránh vào phòng bệnh của Hướng Chi Thạch, suýt nữa đụng phải Thái Quyển đi qua tới.
"Suỵt......" Ngón trỏ Trợ lý Cao dựng lên ở môi, ngó nghiêng bên ngoài.
Thái Quyển trộm liếc nhìn bên ngoài, lập tức ngầm hiểu gật gật đầu.
Tiểu Viên nhìn người phụ nữ kia với tâm tình phức tạp, thật ra cô cũng không biết hiện tại nên lấy tâm trạng kiểu gì để đối mặt với người ấy, nhưng cô nghĩ, chung quy cũng phải nói một câu gì đó với người ấy.
Rốt cuộc thì người ấy đã giúp đỡ mình thật lớn, thật ra thì chả có nghĩa vụ phải làm như vậy.
Suy nghĩ vừa trôi đi, cô cũng đã bước chân đi qua đến hướng người phụ nữ kia.
Từng bước một tới gần, trong tầm nhìn, dường như mới chân chính nhìn rõ ràng bộ dáng của người ấy.
Chiếc áo len cashmere màu nâu nhạt này chưa thấy người ấy mặc qua, cổ tròn, kiểu dáng rộng rãi thoạt nhìn có thể rất làm người ta gần gũi, cái loại năng lượng tỏa ra lạnh lùng nghiêm nghị xa cách khi trước kia đã yếu đi không ít.
Cô cũng chưa thấy qua dáng vẻ người ấy mang loafer, cho dù là đế bằng, trông vẫn rất cao gầy.
Trong lòng Tiểu Viên bỗng nhiên tràn ra một cái ý nghĩ chua xót: Thời gian các cô ở bên nhau hình như quá ngắn, ngắn đến mức cô chỉ từng thấy Vĩ Trang mặc đồ đi làm, mặc trang phục với quần, mặc quần áo ở nhà, cũng chưa gặp qua dáng vẻ người ấy mặc váy đầm với cả quần áo tương đối thoải mái thế nào cả......
Ý nghĩ này vốn chỉ là như sợi tơ lửng lơ phất qua trong lòng cô, nhưng nghĩ càng sâu càng thêm nặng, rồi biến thành vật thực sắc nhọn, đâm vào lòng cô từng chút từng chút.
Tiểu Viên hít thở một hơi thật sâu, nhịn đau.
Hẳn là cô sẽ tốt, có thể thời gian bỏ ra sẽ hơi dài, miệng vết thương "bị chia tay" của cô có thể sẽ không khỏi hẳn thật mau.

Nhưng theo sự trôi qua của thời gian, về sau có thể chậm rãi từ từ rồi sẽ không đau như vậy nữa.
Cô khe khẽ cười để che giấu, đối với diễn viên mà nói, loại tình huống này không tính là cái gì.
"Tiểu Viên......" Người phụ nữ kia bỗng nhiên mở miệng gọi cô một tiếng.
Nụ cười của Tiểu Viên đột nhiên chợt cứng lại, suýt nữa sụp tan, cô nhẫn nại, lại cười cười.
"Phải đi sao?" Người phụ nữ kia hỏi.
"Ừm, tôi cùng anh về nhà trước, lại chờ tin tức."
Đôi mắt sâu sắc của Vĩ Trang chợt rũ, nói với tiếng chậm rãi êm dịu: "WeChat tôi đã đẩy danh thiếp Vĩ Đình cho cô, cô thêm WeChat của nó, có thắc mắc gì đều có thể hỏi nó."
Trái tim Tiểu Viên thoáng run rẩy, rồi ừ một tiếng.
A, WeChat, WeChat vẫn cứ là bạn tốt.

"Cảm ơn."
Ánh mắt Vĩ Trang lại dừng ở trên mặt cô, nhẹ mà lửng lờ, nhưng hình như có một nét bỏng rực kiểu nóng cháy.
"Cô không cần nói cảm ơn mãi với tôi." Giọng nói của cô ấy trầm thấp, hơi lành lạnh, càng có hàm ý hơi khó nói được: "Thật ra......"
Thật ra cái gì?
Trợ lý Cao cùng Thái Quyển kiềm tiếng giữ hơi nghe lén đến đây, hai người thoáng nhìn nhau không một tiếng động, đều nhìn ra ở trên mặt đối phương một loại chờ mong thấp thỏm.
Nơi sâu trong lòng Tiểu Viên có cái góc kín nhỏ cũng vo ve vài cái không khống chế được, dồn dập nhảy nhót với biên độ nhỏ.
"Thật ra......" Từ ngữ Vĩ Trang dùng thoáng ngừng lại không thể nghe thấy sơ sơ, ánh mắt có hơi dao động: "Trong hợp đồng chúng ta ký có một điều, cô có thể đưa ra một yêu cầu với tôi."
Thời gian đứng yên trong nháy mắt.
Trợ lý Cao: "......"
Thái Quyển: "......"
Hai người này nhìn nhau một cái với động tác như quay chậm: "?!"
Cho nên người ấy giúp đỡ cô chỉ là bởi vì cái điều khoản kia sao?
Tiểu Viên cúi đầu thấp, tóc che kín đôi mắt cô, cô mím chặt môi.
Trong lòng giống như có thứ gì đó ngã ầm ầm xuống đất, bỗng nhiên cô cảm thấy một loại trống rỗng to lớn, trong giữa trống không mịt mờ, cô đã tìm được một nơi cố định theo bản năng, nhẹ giọng, nói: "Cảm ơn ngài, sếp Vĩ."
Trợ lý Cao đích thực là không nghe tiếp nổi nữa, đau đầu xoa xoa mày, Thái Quyển thì là một vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi cùng không tài nào lý giải được.
Hai người lại câm nín trao đổi ánh mắt lần nữa: "......"
Trong hành lang yên ắng một trận.
Tiểu Viên bình tĩnh lại, đúng vậy, người ấy quả thật là người có trách nhiệm như thế này, thật ra thì đã đủ tốt với cô rồi, người ấy cũng chẳng có nghĩa vụ nhất định phải đáp lại trái tim của cô.
Đều đã qua rồi.
Tiểu Viên tin tưởng mình nhất định có thể khiến tất cả đều trôi qua.
"Sếp Vĩ, cảm ơn ngài hai năm nay đã chăm sóc nhiều đối với tôi." Cuối cùng cô nói, ngẩng mặt lên, nhìn thẳng tắp về phía người phụ nữ kia, hơi hơi mỉm cười.
Đuôi mày của Vĩ Trang thoáng giật gấp gáp, một tia tối tăm lóe qua trong mắt, ngón tay buông xuống ở bên người lại thoáng run rẩy nhè nhẹ.

Cô ấy lặng lẽ bóp chặt, không ai chú ý tới một chi tiết này.
-
Một đêm đông bình thường này ở thành phố Thân, dài đằng đẵng vô cùng.
Trong tầng hầm ngầm của bệnh viện, một chiếc xe đã được lái ra vào thời gian rạng sáng, chậm rãi chạy vào giữa những ánh đèn neon vẫn mãi lộng lẫy.
Vĩ Trang đứng ở chỗ đỗ xe ngầm, nhìn theo đèn xe đi xa thoáng lập lòe, ngay sau đó, rẽ ngoặt một cái, rồi liền không thấy xe nữa.
Cô ấy vẫn cứ đứng đấy, tựa như không có một chút cảm giác gì đối với thời gian cùng địa điểm.

Trợ lý Cao đứng ở phía sau cô ấy, không nhìn ra vẻ mặt của cô ấy có chìm nổi gì, nhưng mấy phen do dự, cuối cùng vẫn không có lên tiếng nhắc nhở sếp tổng lớn.
Yên lặng chốc lát, rồi cô ấy nghe thấy sếp tổng nói chuyện, giọng điệu kiềm nén: "Alex, hết thảy đều đã kết thúc rồi, đúng không?"
Trong một lúc, trợ lý Cao nghẹn lời, lặng yên giương mắt nhìn sếp tổng.

Nháy mắt này, cô ấy bắt được một sự thẫn thờ mỏng manh từ vẻ mặt của sếp tổng.
Trợ lý Cao ngẫm nghĩ, nói: "Sếp Vĩ, sếp phải cho cô Hướng thời gian một chút."
Thật ra cô ấy cái người đứng ngoài quan sát này cũng cảm thấy là kết thúc rồi, nhưng chuyện tình cảm, dù tính là kết thúc, thì cũng chưa chắc không thể bắt đầu một lần nữa, mấu chốt vẫn là ở người.
Vĩ Trang chẳng nói gì nữa, vẻ mặt của cô ấy hơi hơi ngẩn ngơ, liền không ở lại nữa, xoay người.
Một tiếng thở dài rất nhẹ không thể nghe thấy phất qua không trung, không ai hiểu rõ..

Bình Luận (0)
Comment