Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 156


Việc quay phim gần đây đã thuận lợi hơn, Tiểu Viên cũng vui vẻ không ít.

Hôm nay nghỉ ngơi cuối tuần, cô về khách sạn thì đã bất ngờ phát hiện một cái bưu kiện.
"Chuyển phát nhanh của em à?" Tiểu Viên hỏi Thái Quyển, chiếc hộp thuần màu trắng, cũng không có Logo (biểu tượng nhận dạng) công ty chuyển phát nhanh: "Của ai đưa tới?"
Thái Quyển khẽ nhún vai, một dáng vẻ anh cũng không rõ lắm: "Em mở ra thì biết thôi." Ánh mắt anh ấy giống như tia la-de rà quét chiếc hộp, cũng rất tò mò bên trong là cái gì.
Hôm trước trợ lý Cao gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy "hơi sơ ý một tí" thì đã kể cho cô ấy cái vụ việc lăng nhăng bẻ cong kia một cách kỹ càng tỉ mỉ.

Sau đó thì hôm nay anh ấy đã liền nhận được cái hộp này, là máy bay tư nhân đưa trực tiếp qua đây, đưa thẳng một đường tới tay anh ấy, bí mật lại nhanh chóng!
Hóa ra cuộc sống của người có tiền đúng là có thể muốn làm gì thì làm!
Tiểu Viên tháo gỡ ruy-băng, bóc hộp ra, thấy cái được đặt bên trong là một cái hộp trang sức châu báu màu xám bạc tinh xảo đẹp đẽ.

Động tác của cô thoáng dừng lại, đôi mắt của Thái Quyển đã bắn ra ánh sáng chờ mong: "Quao, mau mở mau mở!"
Tiểu Viên chần chừ mở ra, ánh sáng lung linh óng ánh đã chiếu vào đôi mắt cô, Thái Quyển "Oa" một tiếng, duỗi đôi tay dài đến chạm vào lắc tay: "Đẹp quá đi, kiểu lấp lánh kia thì gay bọn anh không phải ưa lắm, chẳng qua cũng thật đẹp, ôi chao, viên ngọc nhỏ này thiệt là đáng yêu nha......" Anh ấy đã ướm chừng chiếc lắc ở cổ tay lúc nào mà chẳng hay: "Viên ngọc lục bảo này cũng đẹp mắt quá đi? Bạch kim cùng xanh lục cũng thiệt ăn khớp ha, ồ, tuy là anh thì sẽ chọn vàng kim đấy, à, vàng kim liệu có già dặn quá hay không, có điều da trắng thì hẳn là sẽ không......"
Thái Quyển nói lải nhải dông dài hết mớ lớn, nếu không phải chiếc lắc cài không vừa thì anh ấy còn đắm đuối trong đó: "A? À, khụ khụ," Thái Quyển đã cài chiếc lắc ở cổ tay mảnh mai của Tiểu Viên: "Quá đẹp mà."
"Của ai đưa nha? Ai, ai nha, ai nha!" Thái Quyển cười ha hả nháy mắt với cô.
Vẻ mặt Tiểu Viên rất kỳ quái: "......"
"Này còn có tấm các nè (card), ôi chao, happy birthday (chúc mừng sinh nhật)! Viết tay, đây là kiểu chữ viết tay của ai, thật xinh đẹp."
Tiểu Viên nhìn tấm các kia hết hồi lâu, đã từ chối Thái Quyển mang lắc tay cho cô, rồi cũng đem tấm các thả về lại.
"Sao dzạ, không thích sao? Đây là quà sinh nhật của em á, ái chà, đây là ai tặng......" Thái Quyển còn muốn nói tiếp, nhưng Tiểu Viên hoàn toàn không nghe tiếp nổi nữa, cô lấy hộp qua rồi xoay người vào phòng.
"Ơ, ơ kìa, bé Viên, rốt cuộc là ai nha???" Thái Quyển đuổi theo phía sau cô, hỏi.

"Phù ~" Cô đóng cửa lại, rồi ngồi xuống giường, lấy tấm cạc ra nhìn kỹ lưỡng.
"Thật sự là viết tay." Cô lẩm bẩm, kiểu chữ nghiêng thật xinh đẹp thật phóng khoáng, nét chữ cô chưa từng thấy qua, sẽ là Vĩ Trang viết sao? Ngoại trừ người ấy, hình như cũng chẳng ai có thể đưa mà lại đủ khả năng tặng món quà quý giá như vậy......
Nhận biết của cô đối với châu báu rất nông cạn, không nhìn ra đây là thiết kế thương hiệu lớn nào hay là dòng mới ra gì, nhưng cô có ấn tượng đối với châu báu cất giữ nguyên cả căn phòng kia trong nhà Vĩ Trang.


Trong giữa những người bản thân quen biết, chỉ có người ấy có thẩm mỹ này, cũng có thực lực kinh tế này.
Vì sao đột nhiên người ấy tặng quà sinh nhật cho mình?
Sinh nhật của cô đã qua rồi.
Với lại, không phải các cô đã kết thúc rồi sao? Còn là quyết định của Vĩ Trang, thêm nữa là sau khi chia tay ở bệnh viện, các cô hẳn cũng coi như là từ biệt đàng hoàng rồi đi?
Ở trong trí nhớ của Tiểu Viên, kia đã là vạch nên dấu chấm hết rồi.
Thế món quà này lại là ý gì?
Tiểu Viên nâng món quà nửa ngày, biểu cảm phức tạp, hao tâm tốn sức đi suy nghĩ ý tứ đằng sau hành động của người phụ nữ kia.
Cô giở di động mở mục trò chuyện của WeChat ra, thời gian ngăn cách các cô đến càng ngày càng xa, nếu một câu phá băng làm nóng nói ra thì không khó, nhưng muốn bày ra chủ đề thì đòi hỏi dũng khí với tinh thần sức lực quá nhiều, đặc biệt là sau khi Tiểu Viên đã quyết định chôn sâu tại tình cảm ở trong trí nhớ.
Nguyên ban ngày hôm ấy tâm trạng cô đều không yên bởi vì món quà tặng này, liên tục lặp lại hai động tác: mở WeChat của Vĩ Trang ra, đóng lại; mở sổ danh bạ ra, nhấn mở dãy số của Vĩ Trang.

Cuối cùng thì một chữ cô cũng chẳng gõ ra được, cũng chẳng ấn xuống phím trò chuyện màu xanh lá.
Tới tối rồi mà đến bữa ăn tối cô cũng ăn chẳng ngon, kế đó một nỗi buồn bực đã dần dần dâng lên trong lòng.

Dựa vào cái gì một mình bản thân cô ở bên này chịu giày vò, mà một người khác thì cũng chả có một chút phản ứng nào?
Chỗ mục trò chuyện WeChat kia yên yên tĩnh tĩnh, di động cũng lặng lặng lẽ lẽ.
Rõ ràng cô cũng hạ quyết tâm rồi, nhưng Vĩ Trang hành động một chút thì cô đã liền thất bại trong gang tấc!
Người phụ nữ kia rốt cuộc có ý gì chớ?
Cô đã có nói mình muốn quà sinh nhật sao? Vả lại sinh nhật đã qua thì qua đi, vì sao còn muốn tặng?
Cái gì cũng là người ấy định đoạt sao? Muốn kết thúc thì kết thúc, muốn tặng quà thì tặng quà? Cô cũng chỉ có thể nhận lấy sao? Cô từng đòi quà sao? Cho dù trong quá khứ thì cô cũng chưa từng đòi quà cáp gì đi?
Cảm xúc của cô càng lúc càng như hồng thủy cuồn cuộn mãnh liệt, hóa thành vô số cảm xúc oán giận, khoảnh khắc này toàn bộ bùng ra trong cô, từng một câu chất vấn không ngừng nhảy ra đến, làn sóng đánh tới rào rạt.

Đôi tay Tiểu Viên bụm mặt, cảm giác tim của cô cũng cấp tốc kêu vang thịch thịch thịch thịch.
Cuối cùng, cô buông tay xuống, khuôn mặt thoang thoáng lắng dịu một tí.
Thay vì bản thân rối rắm đau khổ, chi bằng hỏi câu rõ ràng.
Cô không do dự nữa, lập tức bắt đến sổ danh bạ, tìm được tên của Vĩ Trang, bấm đi mà không ngừng giây phút nào.
Ở trong nháy mắt này, hồi hộp, buồn bực, ấm ức, cơn giận dữ làm nhịp tim của cô nhanh đến muốn nhảy ra tới từ trong lòng, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Bên tai vang "đô đô đô", cô hít thở "phù phù phù" thật nhẹ thật nhẹ, chầm chậm ổn định bản thân.
Cũng không biết đã vang bao nhiêu tiếng, giống như rất nhanh thì đã nối được với bên kia.
Phút chốc, hai bên đều không nói gì, trong ống nghe chỉ có hô hấp nhỏ bé của đôi bên.
Tiểu Viên siết chặt bàn tay, tầm mắt quét đến hộp gói màu xám bạc, cơn tức của cô chợt nhấc lên, lời nói liền bắn ra đến: "Là của cô đưa tới sao?"
Không đầu không đuôi, giọng điệu của cô cũng không được tốt lắm, có điều cô tin rằng Vĩ Trang biết cô đang nói cái gì.
"Phải." Giọng nói của Vĩ Trang nghe tới rất bình tĩnh.
"Vì sao?" Nhịp tim của Tiểu Viên vẫn cứ thật nhanh, cô mạnh mẽ giữ vững, làm cho giọng điệu của mình không bật run: "Sinh nhật tôi cũng qua rồi."
Qua ba bốn giây sau, Vĩ Trang mới nói: "......!khoảng thời gian trước tôi rất bận......"
Tiểu Viên khẽ xoắn mày, ai muốn nghe người kia nói cái này, người kia bận liên quan gì tới mình? Cái cô muốn hỏi là vì sao muốn tặng cô quà?
Cô không muốn lại đi đoán trong lòng người kia đang nghĩ cái gì nữa, dù sao người kia cũng sẽ không nói rõ với mình, người kia luôn luôn như thế.

Tiểu Viên cảm thấy như có một cục đá sắc bén nhét vào cổ họng, nuốt cũng cảm thấy đau đớn muôn phần, mãi thật lâu cũng không nói nên được lời.
Trong ống nghe tràn lan sự yên tĩnh nặng trĩu.
"Cô thi......" (*) Lần này là Vĩ Trang mở miệng trước, giọng điệu của cô ấy mang theo một chút căng thẳng hiếm thấy, nếu lắng nghe cẩn thận thì có thể nghe ra rất không tự nhiên.
(*) Chỗ này trong raw mình có nguyên gốc là 你xi......, chưa thành chữ hoàn chỉnh nên không biết Vĩ Trang muốn nói gì.

Nên mình tạm đoán đây là định nói xǐ huān (喜欢): thích.
Nhưng Tiểu Viên chẳng còn kiên nhẫn đi phân tích nữa, cô đã cắt ngang lời người kia nói rồi: "Cảm ơn ý tốt của sếp Vĩ, nhưng món quà này quá quý trọng rồi, tôi không thể nhận."
Bởi vì cố hết sức làm bản thân nghe ra đến như là điềm tĩnh, ngược lại giọng điệu cô nghe lên có một tí cứng nhắc cùng lạnh nhạt.
Vĩ Trang bên kia cũng nín thinh hết chốc lát.
Cái Tiểu Viên không thấy được là, Vĩ Trang dựa vào sô pha, vẻ mặt dưới ánh đèn vàng ấm mịt mờ không rõ, đường xương ức thoáng phập phồng rất rõ ràng.

Cô ấy hơi nhắm mắt, nói giọng chậm rãi: "Là cho cô, nhận lấy đi."
Cô ấy nghe thấy giọng nói trước giờ lanh lảnh như Microsoft kia của Tiểu Viên biến thành không một chút trầm bổng: "Cảm ơn ngài, ý tốt của ngài thì tôi xin lĩnh tấm lòng, nhưng tôi thật sự không thể nhận."

Này còn chưa đủ, dường như cô đã "xì" một tiếng cực kỳ nhỏ bé, nét lạnh lẽo ụp lên tới, cô nói: "Sếp Vĩ, cho dù lúc trước ở trong thời hạn hợp đồng, thì tôi cũng không nhận quà của ngài."
Con ngươi của Vĩ Trang đột nhiên chợt run, hơi thở rét lạnh trong lời nói của Tiểu Viên tựa như đã lẻn đến trước mặt cô ấy, làm nứt ra từng một đường toạc nhỏ ở trên đôi má cô ấy, lời nói sắc bén khoét đích đáng.
Gân xanh trên mu bàn tay của người phụ nữ kia đều căng ra hết, cô ấy trầm giọng, nói: "Nếu đã như vậy, thì cô vứt bỏ đi."
"......"
"......"
Không khí bỗng nhiên chợt trầm xuống, trong giữa lặng im không một tiếng động, dường như có một cảm xúc giằng co kiểu hừng hực khí thế.
Tiểu Viên chẳng đáp lời, cô cũng không nói chuyện nữa, ngắt máy rồi.
Sau khi nghe thấy âm báo bận thì vẻ mặt của Vĩ Trang dường như trống rỗng đến mất mấy giây, tiếp theo thì cô ấy hơi chậm lại, chậm rãi nắm điện thoại trong lòng bàn tay, hơi thở trở nên sâu mà vội.
Lần đầu tiên trong cuộc đời đã nếm phải cái nỗi bực dọc kiểu không cách nào hòa dịu này, còn xen lẫn sự chua xót khổ sở khó nói rõ ràng, đè xuống chồng chồng chất chất.

Cô ấy cau mày không dễ chịu đựng, vừa không thể tưởng tượng, lại á khẩu không trả lời được đành nuốt nhịn.
"A a a!!!"
Thái Quyển đang dọn dẹp đồ đạc thì bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu to truyền đến từ trong phòng Tiểu Viên.
Thái Quyển: "???" Đây là gì nữa?
Rất mau thì thắc mắc của anh ấy đã được trả lời, mười phút sau, Tiểu Viên ra tới với khuôn mặt không một biểu cảm, đem chiếc hộp giấy màu trắng thuần vừa rồi kia nhét vào trong tay anh ấy: "Lập tức, gửi trở về, Thuận Phong (*), bây giờ liền gửi, nhanh lên!"
(*) Thuận Phong 【Shùnfēng】 tức SF Express, là một đơn vị vận chuyển của Trung Quốc, có cước phí tương đối cao nhưng vẫn được nhiều người yêu thích lựa chọn.

Gửi hàng bên SF có ưu điểm chính là nhanh và bảo đảm, bởi trong phí ship của hãng này đã bao gồm phí bảo hiểm hàng hóa.

Trong trường hợp hàng hóa bị vỡ, thất lạc, mất mát,...!trong quá trình vận chuyển bạn sẽ được đền bù 100% giá trị hàng hóa kê khai.

(theo 24horder.vn)
Thái Quyển: "A? A? A?"
Đuôi mày của Tiểu Viên hơi nâng lên, đôi mắt chợt nhíu lại, giữa mày dường như đã kết một tầng tuyết mỏng, mím môi nhìn anh ấy.
Thái Quyển bị dọa giật thót: "Được được được, anh đi gửi, lập tức xuống đơn." Anh ấy lật di động ra xuống đơn, sau đó cho cô xem: "Nà, một giờ sau cậu trai bên Thuận Phong lại thu bưu kiện."
Tiểu Viên rũ mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động đến mấy giây, hàng mi dài thoáng run run, cũng chẳng nói gì, cô quay người về phòng.
Thái Quyển: "......"
Trong lòng các cô đây là đang có ý đồ gì ta?
Bốn giờ chiều hôm sau ở thành phố Thân, trợ lý Cao chả hiểu sao mà đã nhận được một cái chuyển phát nhanh, cô ấy mở gói đồ Logo Thuận Phong ra, nhìn thấy chiếc hộp bao bì thuần trắng thì giật mình, này không phải là món quà mà sếp tổng tặng Tiểu Viên sao? Còn là qua tay cô ấy chuyển gửi đi.
Đây làm sao lại thế này?

Cô ấy nhanh chóng điện đến Thái Quyển.
Thái Quyển cười gượng ha ha: "Tôi cũng không biết mà? Tôi cũng ù hết cả đầu."
Trợ lý Cao đột nhiên cảm thấy choáng váng một trận: "Vậy tôi làm sao đây? Muốn tôi giao cho sếp tổng lớn à?"
Thái Quyển hết sức ủng hộ: "Cố lên Alex, cô có thể!"
Trợ lý Cao thật muốn phun anh ấy một phát: "......"
Trợ lý Cao làm xây dựng tâm lý hết một giờ, rốt cuộc ở trước giờ tan tầm thì đã gõ vào cửa văn phòng của sếp tổng.
Cô ấy cũng không biết bản thân đã nói với sếp tổng như thế nào, cũng không nhớ rõ bản thân làm sao đem chiếc hộp đặt ở trước mặt bà chủ, rồi đã lại lui đến một bên ra sao.
Rõ ràng văn phòng của sếp tổng lớn bự đến khó tin, mà cô ấy lại cảm thấy diện tích bản thân đã chiếm vẫn quá lớn, quá bắt mắt rồi.
Biểu cảm khi sếp tổng lớn nhìn thấy chiếc hộp trắng thuần kia thật quá ư là đặc sắc.
Sếp hoàn toàn không kịp ngờ trước, thân thể cũng chẳng nhúc nhích một chút trong thời gian rất lâu.
Trợ lý Cao cảm thấy thời gian cũng đã bị đông cứng, sắc ánh sáng lành lạnh ngưng đọng trong mắt sếp tổng, hàng mi mảnh dài dày mịn không chớp lấy một cái, đôi môi mỏng phai nhạt màu bỗng nhiên chợt cong lên, nét cười nghìn năm một thuở này nhìn qua hết sức khiến lòng người chấn động.
Sếp nói: "Gửi trở về."
Trợ lý Cao: "......!Vâng."
Trong nơi tập trung của đoàn phim qua một ngày sau nữa, giữa mày Tiểu Viên nhíu chặt mà nhìn cái hộp trắng thuần, môi đỏ nhếch lên, trừng mắt nhìn Thái Quyển một cái.
Thái Quyển cười khô khốc: "Hay là cứ nhận......"
Tiểu Viên quẳng xuống một câu: "Gửi đi." Rồi tức đùng đùng mà đi mất.
Thái Quyển than một tiếng với vẻ mặt đau khổ.
Lại qua một ngày sau, trợ lý Cao nhìn thấy chuyển phát nhanh lần nữa, suýt tí thì đã gục ngã ngay tại chỗ.
Vĩ Trang không có biểu cảm gì, đôi môi hơi mỏng lại thoáng cong lên lần nữa: "Không muốn thì vứt đi."
Buổi tối hôm sau, Thái Quyển đã thuật lại lời này với một vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Tiểu Viên ngồi đấy vài giây, đột nhiên cười lạnh lùng: "Vứt thì vứt."
Thái Quyển thình lình rảo bước một cái rồi ôm lấy hộp trước, kêu to: "Không thể không thể, không thể lãng phí như vậy!!! Bé Tiểu Viên à! Đất nước ta vẫn ở giai đoạn sơ khai của xã hội chủ nghĩa, còn có rất nhiều khu vực vẫn chưa thoát khỏi nghèo khó, bao nhiêu bạn nhỏ ăn không đủ no mặc không đủ ấm không có đi học!" Anh ấy buột miệng: "Sao em lại có thể lãng phí chớ! Anh bảo quản thay em trước ha, em không muốn nhìn thấy thì anh bảo quản giùm em, em thật sự không muốn thì chúng ta liền bán lấy tiền quyên góp trường học đi!"
Anh ấy lấy lắc tay ra tới, đặt ở lòng bàn tay: "Đẹp quá mà, em biết không, đây là kiểu độc nhất vô nhị của nhà thiết kế, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết của ông ấy, nói không chừng tóc của ông ấy cũng giựt hói rồi......"
Anh ấy dừng một chút: "Em biết không, ngọc lục bảo là đá sinh nhật của em á, vị kia tặng em......!đúng là đã tốn tâm tư làm em vui vẻ."
Tiểu Viên nghe tới nghe lui, đôi mắt dần dần tập trung trên lắc tay, ngọc lục bảo trong veo không tí tạp chất nhẹ nhàng lấp lóe, nắm giữ ánh sáng mỗi một tấc, viên ngọc xanh lá nhỏ ở phần đuôi kia hơi hơi đong đưa, đã nện ra động tĩnh trong tim cô từng chút từng chút.
Cô cắn lấy môi, mũi ê ẩm căng trướng, chẳng còn nói vứt bỏ nữa, mà là đi trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, vùi mình vào giữa đệm chăn.
Người phụ nữ kia chính là đã đoan chắc mình không nỡ vứt đi cho được!
Thật đáng giận mà!.

Bình Luận (0)
Comment