Ảo Giác Lạnh – Đằng Hoa Lang

Chương 38

Ninh Giác nhặt được Lý Thanh Tự, là vào một buổi chiều cuối tháng Giêng.

Theo đương sự Ninh Giác hồi tương, hôm đó, cậu một mình đến Bệnh viện Nhân dân tái khám, mục đích là để kiểm tra tình hình hồi phục của răng.

Thực ra Ninh Giác vốn không có ý định này, dù sao cũng đã qua hơn 2 tháng, ngày thường cũng không đau, hoàn toàn không cần kiểm tra. Nhưng đây là yêu cầu của Tống Thước, nói “Để tránh bị mọc lệch, sau này ăn cơm cũng không nhai nổi”, và còn trực tiếp chuyển tiền, nói phần dư có thể tự do chi tiêu.

Có tiền không lấy là đồ ngốc, Ninh Giác đến.

Kết quả kiểm tra mọi thứ đều tốt. Lúc bước ra khỏi phòng khám, thang máy vừa hay chật kín người, Ninh Giác đi theo lối thoát hiểm, vừa đi vừa chơi điện thoại, chậm rì rì.

Lúc đi đến giữa tầng 2, Ninh Giác nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ trên lầu truyền xuống.

Vừa quay đầu lại, một quả tên lửa hình người đâm thẳng vào lòng Ninh Giác, Ninh Giác sợ đến tim ngừng đập.

Người đó loạng choạng ngã xuống, chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu xanh trắng mỏng manh, đợi đến khi phản ứng lại, Ninh Giác vẫn còn sợ hãi: “Sao đi đường không nhìn vậy?” Đang định đỡ dậy, thì thấy người trước mặt ngẩng đầu lên.

Ninh Giác nhất thời sững người, không thể tin nổi nói: “Lý Thanh Tự——”

Lời còn chưa dứt, một bàn tay lạnh ngắt như con rắn nước bám chặt lấy cánh tay Ninh Giác. Lý Thanh Tự như tìm được cọng rơm cứu mạng, cầu xin: “Đưa tôi đi…”

Nửa tiếng sau, tại phòng khám dưới lầu căn hộ.

Bác sĩ dùng dây garo cao su siết chặt cổ tay Lý Thanh Tự, kim truyền dịch đâm vào. Có lẽ là đau, Lý Thanh Tự vốn đang ngủ say bỗng dưng tỉnh lại trong vài giây, sau đó lại nhắm mắt, ngay cả lúc Ninh Giác đưa tay sờ trán thử nhiệt độ cũng không hề động đậy.

Cho đến tận bây giờ, Ninh Giác vẫn có cảm giác không thật. Lý Thanh Tự——đối tượng cậu vừa gặp đã yêu kiêm bạn cùng phòng lúc khai giảng, vào một thời điểm không hợp lý, xuất hiện ở một nơi sai lầm, và chủ động yêu cầu Ninh Giác đưa cậu ấy đi, quả thực như một giấc mơ.

Vốn dĩ, Ninh Giác muốn đưa Lý Thanh Tự đến phòng cấp cứu, nhưng hễ nhắc đến bệnh viện, Lý Thanh Tự hận không thể dính chặt xuống đất, kéo cũng không đi nổi. Ninh Giác không lay chuyển được, nhưng lại không thể bỏ mặc bệnh tình của cậu, suy đi nghĩ lại, đành đưa Lý Thanh Tự đến phòng khám truyền nước.

“Thanh Tự.” Ninh Giác chấm nhẹ lên mu bàn tay cậu, “Cậu cho tôi một số liên lạc của một người trong nhà cậu đi.”

Lý Thanh Tự vẫn còn đang hôn mê, tự nhiên không trả lời.

Ninh Giác không còn cách nào khác, đợi truyền nước xong, chỉ có thể cõng Lý Thanh Tự về căn hộ, đặt lên giường mình, quá trình vô cùng khó khăn, sau đó cũng không dám đi lung tung, kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ đến, ngồi bên cạnh giường trông chừng, để tránh bệnh tình trở nặng.

Đã hơn 10 giờ đêm, Ninh Giác buồn ngủ đến mắt díp lại, nằm gục ở mép giường ngủ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, Ninh Giác mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, nhìn thấy Lý Thanh Tự đã ngồi dậy, đang quan sát mình, lập tức giật mình, nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, ngơ ngác nhìn Lý Thanh Tự.

Lý Thanh Tự ý nhị chỉ vào khóe miệng Ninh Giác: “Lau đi.”

Tối qua ngủ úp sấp, cánh tay đè lên má, dẫn đến tư thế ngủ không đẹp. Ninh Giác mặt đỏ bừng, lau qua loa hai cái, trở về lại dáng vẻ bảnh bao: “Thanh Tự, cậu khỏe hơn chút nào chưa?”

“Khỏe hơn nhiều rồi.” Lý Thanh Tự hỏi, “Sao cậu lại ngủ úp sấp ở đây?”

“Trong nhà không có phòng thừa, còn một phòng nữa là của anh trai tôi.” Ninh Giác gãi đầu, “Tôi không dám ngủ chung giường với cậu, không phải cậu bị chứng ưa sạch sẽ sao? Sợ cậu ghét bỏ tôi.”

Nam đồng tính theo đuổi tình yêu, phải có chừng mực, chiếm tiện nghi là vạn lần không thể. Lý Thanh Tự quả nhiên bị khí phách quân tử của Ninh Giác làm cảm động, ánh mắt khẽ động, cười nói: “Cảm ơn cậu.” Sau khi cậu xuống giường liền hỏi, “Tôi có thể mượn nhà vệ sinh nhà cậu tắm một chút được không, người không thoải mái.”

Sau khi dẫn người đến nhà vệ sinh, Ninh Giác liếc nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần đến giờ ăn trưa.

Nghỉ đông, Tống Thước tìm được thêm một công việc thực tập, đi sớm về khuya, thường xuyên tăng ca, vì vậy hôm qua hoàn toàn không gặp mặt, sáng nay cũng lỡ mất nhau. Ninh Giác sau khi nhắn tin nhắc Tống Thước ăn cơm, bản thân cũng bắt đầu nấu nướng một cách cẩn thận.

Dù sao trong nhà cũng có bệnh nhân, phải ăn uống lành mạnh. Xem hướng dẫn, các bước chế biến những món ăn thanh đạm rất đơn giản, Ninh Giác trổ hết tài năng, làm ra những đĩa thức ăn đủ màu sắc.

Lý Thanh Tự vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt dừng lại trên bàn ăn, nhất thời đến cả tóc cũng quên lau: “Đây là cái gì?”

Ninh Giác: “Cơm.”

Lý Thanh Tự có hơi không thể tin nổi, từ từ di chuyển đến ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, gắp một đũa ăn thử, động tác khựng lại vài giây, nhíu mày nhăn mũi, khó khăn nuốt xuống rồi đặt đũa, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Ngon lắm, tôi no rồi.”

Ninh Giác cúi đầu chán nản: “Tôi không biết nấu ăn.”

“Không sao, tôi không đói.” Lý Thanh Tự an ủi, “Hơn nữa tôi cũng không biết nấu.”

Ninh Giác cuối cùng cũng từ bỏ việc nấu nướng, đặt đồ ăn ngoài. Trong lúc chờ đợi, hai người ngồi bên bàn trà bóc quýt đường. Ninh Giác hỏi: “Thanh Tự, tôi nhớ nhà cậu không ở gần đây, sao cậu chạy xa vậy?”

Động tác của Lý Thanh Tự khựng lại: “Tôi đến tìm em trai tôi.”

Nếu đã là đến tìm em trai, tại sao lại một mình ở bệnh viện khám bệnh, còn khóc lóc đau lòng như vậy? Ninh Giác thăm dò hỏi: “Cậu và em trai cậu cãi nhau?”

“À.” Lý Thanh Tự gật đầu qua loa, “Ừm ừm.”

Lý Thanh Tự có một người em trai sinh đôi, tên là Lý Minh Ngọc, Ninh Giác từng gặp cậu ta, tình cảm của hai người vô cùng tốt đẹp, Lý Minh Ngọc thường xuyên đến trường thăm anh trai——hóa ra mối quan hệ thân thiết như vậy cũng có lúc cãi nhau. Ninh Giác dùng kinh nghiệm của bản thân để khuyên giải Lý Thanh Tự: “Cãi nhau không nên giận dỗi quá lâu, hơn nữa hai cậu là anh em ruột thịt mà, làm gì có thù hằn qua đêm?”

Lý Thanh Tự cười gượng hai tiếng, không đáp lời.

Nhưng rất nhanh, Ninh Giác nhận ra điều gì đó, ngón tay vô thức mân mê đường chỉ may trên quần: “…Vậy hai hôm nữa cậu hết giận, có phải sẽ về không?”

Lời còn chưa dứt, Lý Thanh Tự lập tức từ chối: “Tôi không muốn! Tôi không về.” Cậu liên tục lắc đầu, nài nỉ: “Ninh Giác, cậu cho tôi ở lại thêm hai hôm nữa đi.”

Còn vì thế mà hứa hẹn: “Tôi không gây phiền phức, ăn không nhiều, xin cậu đấy, được không?”

Lúc nói chuyện, Lý Thanh Tự nắm lấy tay Ninh Giác, giọng điệu hạ xuống mức không thể mềm hơn, Ninh Giác mặt đỏ bừng, đợi đến khi phản ứng lại, chính mình đã đồng ý.

“Cậu đúng là người tốt.” Lý Thanh Tự lập tức buông tay, mỉm cười mực thước.

Sau khi lý trí quay về, Ninh Giác mới nghĩ đến một vấn đề vô cùng then chốt — đây hình như là nhà do Tống Thước thuê. Thế là vội vàng gửi tin nhắn, hỏi ý kiến anh trai.

1 tiếng sau, mới nhận được câu trả lời.

【Anh trai】: Là cái người cậu thích?

【Ninh Giác】: Vâng ạ [Gấu con đỏ mặt.jpg]

Sau tin nhắn này, Tống Thước không trả lời thêm bất cứ câu nào nữa, cũng không nói đồng ý hay không. Nhưng Ninh Giác không hề lo lắng, một mặt đối tượng thầm mến từ trên trời rơi xuống, đang choáng váng đầu óc. Mặt khác, sau lần cãi nhau làm hòa trước đó, Tống Thước về cơ bản đều có cầu tất ứng với cậu, chắc sẽ không từ chối.

Chắc là công việc thực tập quá bận, nên mới không có thời gian trả lời, xem ra lại phải tăng ca đến tận đêm khuya. Nhưng lúc ăn tối, sảnh ra vào vang lên tiếng mở cửa, Ninh Giác nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách, lập tức ló đầu gọi “Anh ơi”, lúc nhìn thấy điếu thuốc ngậm trong miệng Tống Thước, rõ ràng đã sững lại một chút, rồi mới nói tiếp: “…Hôm nay anh về sớm thế.”

Bên cạnh, Lý Thanh Tự lặng lẽ ngồi nghiêm chỉnh, còn chưa nghĩ ra nên xưng hô thế nào, thì đã thấy Tống Thước ngẩng mặt lên, có lẽ vì đang ở trong bóng tối, khiến Tống Thước trông có vẻ không mấy thiện cảm, ánh mắt trầm xuống, động tác của anh khựng lại 2 giây: “Lý Minh Ngọc?”

Lý Thanh Tự như bị sét đánh giữa trời quang, mặt mày trắng bệch.

“Không phải, anh ơi, bạn cùng phòng của em tên là Lý Thanh Tự.” Ninh Giác vội vàng thanh minh, lo lắng làm phật lòng khách, nói tiếp, “Anh có thấy tin nhắn em gửi cho anh không? Em muốn để bạn cùng phòng của em ở nhà chúng ta vài hôm, được không?”

Tống Thước bình thản liếc hai người họ một cái, giọng điệu lạnh lùng: “Được thôi.”

Anh không nhìn về phía phòng ăn nữa, đi thẳng về phòng nghỉ ngơi. Sau khi đóng cửa lại, hút tổng cộng hai điếu thuốc, trong quá trình đó, có thể nghe thấy cuộc đối thoại trong phòng ăn, phần lớn là Ninh Giác nói, ồn ào, những lời nói một chiều vô nghĩa, từ từ mới yên tĩnh lại, tiếp theo cửa phòng vang lên tiếng gõ, cộc cộc cộc——

Không phải Ninh Giác, cậu chỉ gõ hai cái.

Tống Thước đứng dậy mở cửa, nhìn Lý Thanh Tự đang lùi lại hai bước: “Làm gì?”

“Tôi.” Lý Thanh Tự cố gắng trấn tĩnh, “Tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Tống Thước nhường đường, ngồi xuống mép giường. Trong nháy mắt liếc thấy Lý Thanh Tự đóng cửa lại, đứng xa tít ở mép cửa, cũng không nói năng gì. Tống Thước dứt khoát mở lời trước: “Tôi nhớ cậu, cậu là anh trai của Lý Minh Ngọc.”

“Tôi đến làm phiền cậu, chỉ muốn nhờ cậu, liệu có thể đừng nói chuyện tôi ở nhà các cậu cho cậu ta biết được không?” Lý Thanh Tự dùng lại lời nói qua loa lấy lệ với Ninh Giác trước đó, “Chúng tôi đang cãi nhau.”

Tống Thước gật đầu: “Được thôi.”

Sự thuận lợi này khiến Lý Thanh Tự có hơi bất ngờ, bất giác “A” một tiếng.

“Nhưng tôi có một câu hỏi, muốn thỉnh giáo cậu.” Tống Thước thành khẩn hỏi, “Cậu không thích Ninh Giác, vậy đến trêu chọc nó để làm gì?”

Lý Thanh Tự cứng đờ tại chỗ, đến một câu phủ nhận cũng không có. Sau khi phản ứng lại, hoảng sợ mở cửa: “Tôi phải đi đây.”

Tống Thước đứng dậy, đá cánh cửa vừa mới hé ra một khe lại, để tránh âm thanh truyền ra ngoài, khoanh tay cụp mắt, giọng điệu khó hiểu hỏi: “Thấy nó dễ lừa, hay là ham của lạ? Ngày thường lạnh nhạt thờ ơ, nó vẫn dẫn cậu về nhà, rất có cảm giác thành tựu, phải không?”

Lý Thanh Tự có việc nhờ người, không thể gây xung đột, chỉ có thể trừng mắt nhìn đối phương một cách vô ích.

“Cậu có bản lĩnh gì, mà khiến một thằng con trai mê mẩn đến thế, khiến cho đứa em ngốc của tôi thích cậu đến vậy.” Tống Thước tuy cười, nhưng ý cười không hề hiện lên trong mắt, ngược lại có vẻ âm hiểm, “Hay là để tôi cũng được chiêm ngưỡng một chút, hửm?”

Lý Thanh Tự rõ ràng đã sợ hãi, vừa tức giận vừa e dè, nhỏ giọng chửi một câu “Đồ điên”, sau đó hoảng loạn chạy ra khỏi phòng.

Tống Thước tiếp tục ngồi trong phòng một lúc, ngậm điếu thuốc, khoảnh khắc đẩy cửa phòng phụ ra, Ninh Giác đang ngồi bên giường nói chuyện với Lý Thanh Tự, tiếng cười lớn đột ngột im bặt, động tác dừng lại, ngây người nhìn Tống Thước.

Tống Thước không thèm liếc Lý Thanh Tự lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm Ninh Giác: “Qua phòng tôi ngủ.” Nói xong liền đi, để lại cánh cửa phòng mở toang hoang.

Ở trong phòng đợi 2, 3 phút, Ninh Giác ôm gối chạy đến, vừa đóng cửa lại, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tống Thước vang lên phía sau: “Tôi không gọi, tự mình không biết đường qua?”

Ninh Giác mờ mịt: “Em qua rồi mà?”

Cậu nhanh chóng phản ứng lại: “À! Anh không cần lo lắng, em có đạo đức tốt, tuyệt đối không thừa nước đục thả câu, cố ý ngủ chung giường với cậu ấy đâu, tối qua em toàn là nằm gục bên giường ngủ.”

Nghe vậy, sắc mặt Tống Thước càng khó coi hơn: “Tối qua cậu ta đến, các người còn ngủ chung một phòng?”

Xem ra đã có chọn lọc bỏ qua những lời biện minh của Ninh Giác. Cậu từ bỏ việc giải thích, dứt khoát chuyển chủ đề, ném gối lên giường, vừa quay đầu lại, liền thấy Tống Thước lại bắt đầu châm thuốc. Ninh Giác vỗ vai anh, nhắc nhở “Hút thuốc có hại cho sức khỏe”.

Nhưng không có tác dụng, Ninh Giác đành phải đến gần, dùng hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc của Tống Thước, nhanh chóng dụi tắt: “Đừng hút nữa, hôm nay gió lớn, mở cửa sổ cho bay mùi thì lạnh lắm.”

“Cậu còn quản cả tôi nữa à.” Tống Thước nói, “Không thích ngửi thì ra sofa ngủ.”

“Nhưng gối của em mang qua đây rồi.”

Tống Thước không nói gì nữa. Ninh Giác đến gần nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại muốn hút thuốc nữa vậy, hôm nay đi làm không vui ạ?”

Trong ấn tượng, lần trước thấy Tống Thước hút thuốc, là ở phòng khách sạn nhỏ sau khi bỏ nhà ra đi. Ninh Giác để bày tỏ sự an ủi, đến gần ôm lấy Tống Thước: “Chỉ là thực tập thôi, không vui chúng ta nghỉ là được! Dù sao—”

Tống Thước yên lặng nhìn Ninh Giác một lúc, đột nhiên duỗi tay ra cù lét cậu. Ninh Giác không chút phòng bị, “Á” một tiếng, ngã sõng soài trên giường, cậu rất sợ nhột, vừa cười vừa lùi lại, không ngừng xin tha, nói “Anh ơi”, nói “Em không chịu nổi nữa”, cúc áo ngủ đầu tiên bung ra, cổ áo mở rộng để lộ làn da trắng nõn, Ninh Giác hoàn toàn không có cách nào chống trả, cũng không nghĩ đến việc đánh trả, chịu không nổi cũng chỉ biết gỡ tay Tống Thước ra, đá chân loạn xạ lung tung.

Để tránh Ninh Giác đập đầu vào tường, đầu gối Tống Thước kẹp ở chỗ xương cụt của cậu, nhưng điều này cũng dẫn tới việc không gian né tránh của Ninh Giác trở nên chật hẹp.

Đột nhiên, Tống Thước dừng động tác, lúc này Ninh Giác mới thoát khỏi cơn nhột suýt nữa thì ngạt thở, thở hổn hển, má đỏ bừng, cậu lau nước mắt, tức giận tố cáo: “…Anh muốn giết em à!”

Tống Thước cụp mắt, yên lặng nhìn Ninh Giác——Ninh Giác dùng sữa tắm của mình, Ninh Giác mặc đồ ngủ anh mua, Ninh Giác trước khi ra khỏi nhà đều phải hỏi mình tóc có bị vểnh không, dường như đã không còn đặt mình ở vị trí ưu tiên số một, cũng không còn nghe lời mình nữa.

Ninh Giác hoàn toàn không nhận ra, vẫn đang cười, bỗng phát hiện Tống Thước hình như không có biểu cảm gì, chỉ cụp mắt nhìn mình. Thế là cũng từ từ thu lại nụ cười, giọng điệu thấp thỏm: “Anh sao vậy?” Không nhịn được suy nghĩ có phải mình ăn vụng đồ ăn vặt bị phát hiện rồi không.

Tống Thước: “Cậu nhất thiết phải yêu đương với cậu ta?”

Ninh Giác lộ vẻ mặt mờ mịt, chưa nghĩ ra câu trả lời, nhưng đột nhiên nhớ lại lúc Tống Thước về nhà đã gọi tên ai đó, cậu nửa ngồi dậy: “À đúng rồi, anh ơi, hóa ra anh quen em trai của Lý Thanh Tự!”

“Đó là bạn cùng phòng của tôi.”

“Trùng hợp quá!” Ninh Giác giọng điệu phấn khích, “Anh xem, chúng ta quả nhiên là duyên trời——”

Tống Thước ngắt lời cậu: “Duyên cái con khỉ, các người không thành đâu.”

Gáo nước lạnh này khiến Ninh Giác lập tức ngồi thẳng người dậy, cũng không cười nữa, vắt óc suy nghĩ một câu nói chí mạng, cuối cùng nặn ra được một câu: “Anh có phải đồng tính luyến ái đâu, anh dựa vào đâu mà nói như vậy?”

“Nếu có thể thành, đã không đến mức theo đuổi nửa năm vẫn không có tiếng tăm.” Tống Thước không chút khách khí chọc vào đầu Ninh Giác hai cái, “Cậu có thể suy nghĩ một chút không, cậu ta có thể hiện một chút quan tâm nào đến cậu không? Nếu không phải ở nhờ nhà, cậu ta có thèm nói chuyện với cậu không?”

Ninh Giác mím chặt môi, như một con nhím xù lông, không có lý do để phản bác, nhưng cũng không chịu thừa nhận, cậu dùng sức đẩy Tống Thước ra, ra vẻ muốn xuống giường: “Em không ngủ chung với anh nữa!”

Tống Thước vòng tay qua eo cậu, đè lại xuống giường, giữ chặt vai Ninh Giác, nói “Được rồi”, hít một hơi thật sâu, phát hiện ra mình không còn cách nào khác, nghiến răng nói: “Được, tôi không can thiệp vào chuyện của cậu. Nhưng nếu thất bại, cậu tốt nhất cũng đừng có tìm tôi khóc lóc.”

“Chết cũng không khóc.” Ninh Giác quay mặt vào tường, “Tắt đèn tắt đèn.”

Sau khi tắt đèn, Tống Thước nhanh chóng nghe thấy Ninh Giác đã ngủ, hơi thở đều đặn. Đúng là trời có sập cũng không ảnh hưởng đến việc ngủ, không có tâm cơ, ngốc chết đi được. Mặc dù Tống Thước đang tức giận, nhưng dù sao ngày mai còn phải đi học, ngủ là trên hết, vẫn ôm Ninh Giác vào lòng.

Cũng chính lúc này, điện thoại của Tống Thước đặt bên gối phát sáng rung lên, hiển thị một tin nhắn WeChat.

【Lý Minh Ngọc】: Ngày mai có thời gian rảnh không?

Chưa đợi trả lời, tin nhắn tiếp theo đã đến: Cùng cậu bàn bạc một chút về chuyện của Lý Thanh Tự, tiện không?

·

Ngày hôm sau, 5 giờ chiều, nhà hàng Kim Trừng.

Lý Minh Ngọc làm chủ, gọi một bàn thức ăn. Nhưng đều không động đến mấy, cậu đeo tai nghe, dường như đang nghe gì đó, một lúc sau mới tháo tai nghe ra, nhìn Tống Thước: “Hai hôm trước tôi và anh trai tôi cãi nhau, anh ấy không chịu về nhà, chạy đến nhà cậu, tôi đến tìm cậu, là muốn——”

“Đừng nói chuyện này trước.” Tống Thước giọng điệu bình thản, “Hôm KTV đó, là cậu đánh em trai tôi, đúng không?”

Lý Minh Ngọc đang định mở lời, Tống Thước tiếp tục nói: “Đừng có phủ nhận, không phải ai cũng bị ngu như em trai tôi đâu.”

Dù sao lúc Lý Minh Ngọc gọi điện thoại cho anh trai luôn tỏ ra ngoan ngoãn, ngày thường cũng chỉ qua lại thân thiết với Lý Thanh Tự, thời gian rảnh đều chạy đến Đại học Khoa học Kỹ thuật A, việc biết Ninh Giác đang theo đuổi Lý Thanh Tự là chuyện quá bình thường. Còn Ninh Giác——thiếu sự đề phòng, theo đuổi một cách quá thẳng thắn, Lý Minh Ngọc có hơi cảnh giác, thậm chí làm ra những hành động không lý trí, cũng nằm trong dự liệu.

“Lúc đó tôi tưởng cậu ta đang bắt nạt Lý Thanh Tự, không còn cách nào khác.” Lý Minh Ngọc dựa vào lưng ghế, “Nhưng dù sao cũng là em trai cậu, cậu tức giận cũng là chuyện có thể thông cảm, có thể đánh lại, tôi không trả đũa.”

Tống Thước cụp mắt xoay xoay điện thoại, một lúc sau, bất ngờ bật cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Tại sao phải tức giận? Tôi cảm ơn cậu còn không hết. Nhờ có cậu, nếu không nó cũng sẽ không về nhà.”

Anh đưa tay ra: “Nhưng tiền thuốc men phải trả lại cho tôi nhỉ.”

Lý Minh Ngọc lấy thẻ ngân hàng ra, lúc đưa qua, Tống Thước đấm một cú vào má cậu, ném chiếc thẻ ngân hàng đó ra trước mặt cậu: “Đây, bây giờ là tiền thuốc men của cậu.”

Lý Minh Ngọc nghiêng đầu, tóc che khuất mắt, bình tĩnh đến bất ngờ, ngón cái lau đi vết máu ở khóe miệng. Quả thực cũng không hề đánh trả, dù sao thì trước đó, hai người vẫn còn giao dịch chưa hoàn thành, cậu cần sự giúp đỡ của Tống Thước. Nhưng vẫn có hơi khó chịu: “Ít nhất cũng qua mấy hôm rồi hẵng đánh chứ. Chúng tôi là anh em sinh đôi, tôi đau một chút, anh ấy cũng dễ bị khó chịu theo.”

Tống Thước rùng mình, phát hiện ngoài mình và Ninh Giác ra, không ngờ mình chưa từng thấy qua cặp anh em nào bình thường cả. Dứt khoát cúi đầu bắt đầu ăn, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Nhanh chóng dẫn người đi, tôi nuôi một đứa còn không nổi, không rảnh quản anh cậu.”

Lý Minh Ngọc: “Bây giờ vẫn chưa được, anh ấy bị bệnh rồi.”

“Sao.” Tống Thước ngước mắt, “Nhà tôi rất giống bệnh viện hạng A sao?”

“Không còn cách nào khác, anh ấy đang dỗi tôi, ở bên cạnh tôi cứ chạy lung tung, không thể nào dưỡng bệnh cho tốt được.” Lý Minh Ngọc lại đẩy chiếc thẻ đó ra trước mặt Tống Thước, “Trong này không chỉ có tiền thuốc men. Còn có tiền ăn ở mấy hôm nay, bao gồm cả phí tổn thất tinh thần của cậu, đều ở trong đó.”

Tống Thước: “Tôi không thiếu tiền.”

“Cũng không phải chỉ có một con bài tẩy này.” Vết máu ở khóe miệng Lý Minh Ngọc còn chưa lau sạch, nhưng vẫn mỉm cười, “Tôi còn có một điều kiện trao đổi nữa. Nghe thử không?”

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau có thể sẽ khá dài.. nên sẽ cập nhật sau hai ngày nữa! Cảm ơn mọi người!

Bình Luận (0)
Comment