Tối ngày 4 tháng 6, lúc Tống Thước hạ cánh xuống thành phố A, đúng vào lúc trời đang mưa.
Ban đầu là mưa nhỏ, xe taxi chạy chưa được bao lâu, những sợi mưa đã dày đặc thành một tấm lưới, trời đất cũng trở nên trắng xóa. Trong xe bật điều hòa lạnh, khiến cửa sổ xe phủ một lớp sương mờ, không nhìn rõ gì cả. Tống Thước lặp đi lặp lại động tác tắt màn hình, mở, tắt màn hình, mở, cuối cùng gửi tin nhắn Wechat, báo cho Ninh Giác biết mình đã về.
【Bảo bối】: Anh về rồi ạ?
【Bảo bối】: Em đang học! Sớm biết anh về giờ này, em đã đi đón rồi. [Gấu nhỏ lăn lộn.gif]
Trên đoạn đường ngắn từ lúc xuống xe đến cổng căn hộ đã thoáng bị dính mưa, ống quần ướt nước, đuôi tóc cũng ướt, tí tách, làm nhòe đi hai chữ “Bảo bối” trên màn hình. Tống Thước trả lời: Không sao, đợi em tan học rồi nói sau.
Khoảng 2 phút sau, nhận được câu trả lời “Được ạ”, phía sau kèm theo 3 dấu chấm than.
Thời tiết mưa bão đến nhanh, mà đi cũng nhanh. Tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, mưa đã tạnh, Tống Thước đến Đại học Khoa học Kỹ thuật A. Bảng thời khóa biểu điện tử ở cổng cho thấy chuyên ngành Kỹ thuật cơ khí có ba tiết học liên tiếp, anh đứng ở cửa sau, dễ dàng nhận ra Ninh Giác giữa đám đông.
Tay trái chống cằm, đầu gật gù, xem ra đã ngủ gật.
Tống Thước yên lặng quan sát, khoảng 20 phút sau tan học, Ninh Giác bước ra khỏi lớp học, sau khi nhìn thấy Tống Thước, mắt rõ ràng sáng lên, chạy như bay đến: “Anh ơi!”
Ôm trọn vào lòng, đến cả gió cũng bị cuốn theo.
Cách cuộc gặp mặt với mẹ tối qua, chỉ mới chưa đầy 24 tiếng. Trong vài tiếng đồng hồ, Tống Thước đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến việc chỉ trích, chất vấn. Thậm chí có một khoảnh khắc, nghi ngờ liệu Ninh Giác có thích mình không. Dù sao những bức ảnh cũng là điểm khởi đầu của mối quan hệ này, như những quân cờ domino, đột nhiên thiếu đi quân cờ đầu tiên, kéo theo cả những diễn biến sau này cũng bị nghi ngờ.
Nhưng Ninh Giác vừa ôm lấy mình, những nghi ngờ đó đột nhiên tan thành mây khói.
Tại sao lại nghi ngờ Ninh Giác?
Dù việc chụp ảnh là nhiệm vụ, những chuyện khác cũng không thể làm giả được. Nếu vì thế mà cãi nhau, làm tổn hại tình cảm thì không đáng. Nhiều nhất thì cũng chỉ là hành vi chụp lén của Ninh Giác không đúng đắn, với tư cách là anh trai, Tống Thước đáng lẽ nên khách quan lý trí, tha thứ cho lỗi lầm nhỏ nhặt của em trai.
“Chậm một chút đi.” Tống Thước véo gáy cậu, “Muốn đâm chết ai đấy?”
“Em nói cho anh nghe!” Ninh Giác ríu rít, “Rất nhiều bạn học trong lớp em đều đang chơi game anh phát triển đấy, hot lắm, anh là người nổi tiếng rồi!”
“Em chơi chưa?”
“Chơi rồi.” Ninh Giác gật đầu, “Nhưng em mới chơi hai hôm, vẫn chưa mở khóa được chức năng bạn bè, đợi em lên cấp 10 có thể kết bạn với anh được không?”
Tống Thước khó xử: “Nhưng tôi là CEO, rất khó kết bạn đấy.”
“Em trai cũng không được ạ?” Ninh Giác lại bắt đầu chúc Tết, “Xin anh đấy.”
Trải qua nhiều lần nài nỉ, mới miễn cưỡng nhượng bộ sẽ kết bạn với cậu. Đi công tác trở về, tự nhiên nên ăn mừng một phen, chuẩn bị đến nhà hàng Kim Trừng gần đó. Trước khi đi, Ninh Giác chạy đến nhà ăn thêm một chuyến nữa, gọi một phần cơm trộn thịt nướng mang về: “Em mang cho bạn cùng phòng của em.”
Tống Thước cau mày: “Cậu ta sai vặt em?”
“Không có không có, sao có thể chứ? Em tự nguyện.” Ninh Giác vội vàng xua tay, nhận lấy hộp đồ ăn mà dì nhà ăn đưa, “Cậu ấy là người rất tốt.”
Tống Thước không tỏ ý kiến, lúc bạn cùng phòng xuống lầu, anh để ý nhìn thêm một chút. Xác định không khí giữa Ninh Giác và cậu ta hòa hợp, không giống như bị bắt nạt, lúc này mới thu lại ánh mắt.
Sau khi ăn tối xong ở nhà hàng Kim Trừng liền trở về căn hộ. Không khí sau cơn mưa bão oi bức, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi. Hai người chen chúc trong phòng tắm tắm rửa, hơi nước là mùi sữa tắm hương trái cây mới mua, hơi nước ngưng tụ trên gạch men trắng chảy xuống, thấm vào xương bả vai của Ninh Giác. Hơi thở Tống Thước nặng nề, tay vừa đặt lên ngực Ninh Giác, đã bị ngăn lại.
“Tắm trước đã.” Ninh Giác nhỏ giọng, “Sáng quá.”
Tống Thước: “Có chỗ nào của em mà tôi chưa từng thấy.”
Ninh Giác lại lấy những lý do như “Giường mềm hơn”, “Đứng mỏi lắm”, “Đèn sáng quá chói mắt”, khiến Tống Thước không thể từ chối, đành phải nhịn đến lúc về phòng ngủ chính. Nửa tháng không gặp, liền đến tờ mờ sáng mới kết thúc, bất ngờ là Ninh Giác có thể kiên trì đến cuối cùng, cậu rõ ràng đang cố gắng gượng, buồn ngủ đến mức lời nói đều bị đè dưới lưỡi, ú ớ: “Em phải… bàn với anh một chuyện.”
“Bàn một chuyện.” Tống Thước bắt chước giọng điệu của cậu, “Chuyện gì?”
“Sau này chúng ta có thể kết thúc sớm hơn một chút được không?” Ninh Giác nói trôi chảy, như thể đã nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần trong bụng, “Nếu ngủ quá muộn, ngày hôm sau em sẽ không có tinh thần.”
Tống Thước đồng ý rất dứt khoát: “Được.”
“Còn nữa, em nghĩ chúng ta nên điều độ hơn một chút.”
Tống Thước thấy mí mắt cậu cứ díu lại, cảm thấy buồn cười: “Điều độ thế nào?”
“Một tháng 1-2 lần, mỗi lần nhiều nhất 2 hiệp, được không?” Giọng Ninh Giác vì buồn ngủ mà từ từ yếu đi.
“Sao.” Tống Thước không vui, “Em cảm thấy không thoải mái?”
Ninh Giác lắc đầu: “Nhưng sẽ hơi vất vả.” Ngón tay đặt lên cổ tay Tống Thước, “Anh cũng vất vả.”
Toàn thân cậu đều là những dấu vết Tống Thước để lại, mặt gối lên cánh tay Tống Thước, cánh môi hồng nhuận. Thậm chí còn cố ý đợi đến lúc kết thúc, kiên cường giữ tỉnh táo, nói năng nhỏ nhẹ để bàn bạc. Mặc dù yêu cầu này đối với Tống Thước mà nói có phần hơi ép buộc, nhưng nếu từ chối, thời gian ngủ của Ninh Giác lại phải trì hoãn, đành phải đồng ý trước.
·
Mấy hôm nay mưa nhiều, như thể dội lên một tấm sắt đang nung đỏ, hơi nước bốc lên cũng nóng hổi.
Sau khi “Rỉ Sét” phát hành, rất nhanh đã chiếm vị trí đầu của các bảng xếp hạng. Công việc bận rộn không ngừng, những buổi xã giao đầu tư không dứt, lượng khách truy cập liên tục tăng, Hyper nổi danh nhanh chóng, trở thành công ty ngựa ô trong làng game. Không cần phải chen chúc trong không gian vài chục mét vuông nữa, ở tòa nhà văn phòng Sáng Hạ cũng có thể chiếm giữ vài tầng.
Hiện tại đang chuẩn bị cho tựa game thứ hai, sau khi kết thúc cuộc họp, Vu Gia Hựu hỏi: “Đi sớm thế, chuẩn bị hẹn hò à?”
Xung quanh lập tức “Ồ” một tiếng, đồng loạt nhìn về phía Tống Thước.
Tống Thước vỗ vai cậu: “Đừng hỏi chuyện riêng tư của sếp lớn.”
Vu Gia Hựu cười toe toét: “Này này này, khoan đi đã, vừa hay cậu có xe, tiện đường cho tôi về nhà với.”
Chiếc xe mới mua đậu ở bãi đỗ xe ngầm, vị trí số 62. Vu Gia Hựu theo thói quen mở cửa ghế phụ, bị Tống Thước dùng câu “Ra sau ngồi” đánh về nguyên hình, lủi thủi đi vòng ra sau: “Tôi coi như cậu cam tâm tình nguyện làm tài xế cho tôi.” Tiếp đó hỏi: “Người nhà cậu vẫn chưa biết cậu mua xe?”
“Tối mai nói.”
“Hóa ra chính cung còn chưa được ngồi, khó trách không cho tôi ngồi ghế phụ.” Vu Gia Hựu lẩm bẩm hai tiếng, “Sao lại là tối mai, ngày lành tháng tốt gì à?”
“Kỷ niệm một năm yêu nhau.”
Ngày mai. Ngày 12 tháng 6. Như thể thuận miệng nhắc đến, nhưng đuôi âm hơi cao lên, một ý cười rất kín đáo. Vu Gia Hựu đấm nhẹ vào anh một cái, nói “Cậu được đấy”, định đến lúc đó sẽ gửi đồng loạt cho toàn công ty, thông báo tan làm sớm.
“Được rồi, chúc cậu kỷ niệm một năm yêu nhau vui vẻ trước nhé.” Trước khi xuống xe, Vu Gia Hựu nói, “Chơi vui vẻ!”
Sau khi đưa Vu Gia Hựu đi xong, Tống Thước mới đến Tiểu Trúc Trường Nguyệt. Xuống xe xách theo hai túi đạo cụ lớn——bóng bay chữ cái, máy chiếu, băng rôn màu,chai thủy tinh đựng đèn màu, cánh hoa hồng, đến phòng 217.
Hai hôm nay anh đều ở đây trang trí. Nhờ trí nhớ siêu phàm, Tống Thước có thể tái hiện lại gần như hoàn toàn khung cảnh năm ngoái, hiện tại cơ bản đã thành hình.
Lúc trang trí, nhân viên phục vụ đến hỏi có cần giúp đỡ không.
“Không cần.” Một mình Tống Thước đã gần như hoàn thành.
Nhân viên phục vụ Tiểu Lý là một thanh niên trạc 20 tuổi, ánh mắt tò mò, không ngừng liếc ngang liếc dọc. Cậu nói nhiều, không nhịn được hỏi dò: “Anh đây là định ngày mai tỏ tình sao?”
Tống Thước thuận miệng trả lời qua loa: “Cũng gần như vậy.”
Nhân viên phục vụ gật đầu, nói “Vậy à”. Lúc này, nhân viên phục vụ Tiểu Triệu đẩy xe dọn bàn đi ngang qua, ló đầu nhìn trộm: “Này, năm ngoái giờ này, cũng có người tỏ tình ở phòng này, ầm ĩ lắm——Tiểu Lý, cậu còn nhớ không?”
Tiểu Lý vỗ tay một cái, liên tục nói mấy tiếng “Đúng đúng đúng”: “Tôi nhớ là không thành!”
Tiểu Triệu: “Chứ sao nữa, cô gái đó còn khóc nữa cơ mà.” Vừa nói vừa đặt đĩa bẩn vào xe đẩy, “Làm ầm ĩ khó coi lắm, cô gái khóc xong, chàng trai tỏ tình cũng khóc theo, vẫn là bạn cùng phòng cậu ta dìu về, nước mắt nước mũi tèm lem.”
Hai người anh một lời tôi một lời, đã bắt đầu nói chuyện rôm rả. Tống Thước đột nhiên nói: “Lúc đó chắc là chuẩn bị cho con trai chứ.”
“Con trai?” Tiểu Lý cười, “Sao có thể!”
Tiểu Triệu cũng nói: “Anh xem màu hồng này, con trai sao lại thích được?”
Tống Thước hơi sững lại, rất nhanh sắc mặt lại như thường: “Có lẽ vì mọi người tỏ tình đều dùng màu hồng cả.”
Tiểu Triệu chắc như đinh đóng cột: “Nhưng tôi tuyệt đối không nhớ nhầm, chính là tỏ tình với một cô gái. Lúc đó tôi mang đồ mở chai đến, ấn tượng sâu sắc lắm, cô gái đó xinh cực…”
“Chỉ có cậu là giỏi.” Tiểu Lý huých cậu ta một cái, cười hihihaha, lấy thực đơn ra, cùng Tống Thước đối chiếu, “Anh xem xem — cá hồi nướng sốt kem chanh, cơm hải sản Tây Ban Nha, mì Ý sốt thịt xông khói ớt chuông La Mã…”
Lúc kết thúc đã gần 5 giờ, Tống Thước không hề để tâm đến lời nói của hai người, nói cho cùng thời gian quá lâu, trí nhớ có chút nhầm lẫn cũng là chuyện quá bình thường. Buổi tối lại đến trung tâm thương mại gần đó mua chiếc Nintendo Switch mà trước đây Ninh Giác tha thiết ao ước, coi như quà kỷ niệm, đồng thời đặt một bó hoa hồng.
Lúc gọi video buổi tối, Tống Thước vô tình hỏi dò: “Tối mai không có lớp chứ?”
“Không có, định ở ký túc xá nằm ườn.” Ninh Giác vươn vai, cơ thể duỗi ra, khẽ “Ưm” một tiếng, “Sao vậy ạ?”
Mặc dù việc ăn mừng kỷ niệm một năm dự định tạo bất ngờ, là giấu Ninh Giác, nhưng thái độ hoàn toàn quên mất ngày quan trọng của Ninh Giác, vẫn khiến Tống Thước hơi không vui, thế là mắng một câu: “Suốt ngày, chỉ biết nằm ườn.”
Ninh Giác không đau không ngứa, lăn thêm một vòng trên giường.
“Nếu ngày mai tôi mai tan làm sớm, có thể dẫn em đi ăn ngon.” Tống Thước nói, “Ở trường đừng chạy lung tung.”
Ninh Giác giơ tay chào theo kiểu quân đội: “Yes sir!”
Chiều hôm sau, Tống Thước hoàn thành công việc sớm, 4 giờ hơn đã lấy bó hoa hồng, đặt ở ghế phụ, nhạc trên xe cũng đổi thành danh sách bài hát của Ninh Giác, đến cổng trường Đại học Khoa học Kỹ thuật A cũng chỉ mới 5 giờ, trời vẫn còn sáng.
Xe đậu bên đường, Tống Thước trước tiên theo thói quen mở ứng dụng định vị trong điện thoại.
Sau khi xác định vị trí trước, tiếp đến giả vờ như tình cờ gặp mặt, như thể hai người trời sinh tâm đầu ý hợp.
Tên của chấm sáng đã được đổi từ “Em trai” trước đó thành “Bảo bối”, nhấp nháy trên bản đồ nền đen chữ trắng, hiển thị đang ở trong tòa nhà giảng đường. Ngay sau đó gọi điện thoại, chuẩn bị gọi Ninh Giác ra, để có thể tình cờ gặp ở ven đường.
Nhưng sau khi gọi điện thoại, lại mãi không thể kết nối được. Tín hiệu định vị vẫn còn, chắc không phải tắt máy, chỉ là đang bật chế độ không làm phiền trong giờ học.
Tống Thước ngồi trong xe một lát, đầu ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, thực sự không đợi được đến tối, không kìm được, xuống xe đi về phía tòa nhà giảng đường, quyết định gặp Ninh Giác trước. Định vị chỉ có thể hiển thị vị trí trên mặt phẳng, nhưng dựa vào phương hướng, sau đó theo thứ tự các tầng, cũng có thể tìm được lớp học tương ứng. Đi đến tầng ba, tín hiệu định vị của chấm sáng tăng cường, là ở tầng này rồi, đang đến gần lớp học tương ứng, đột nhiên nghe thấy từ khe cửa sau không được đóng chặt truyền đến giọng của Ninh Giác.
“Thực ra trước đây, tôi vẫn luôn không biểu đạt cảm nhận của mình, còn có một nguyên nhân.”
Một giọng nam khác: “Nguyên nhân gì?”
“Tôi sẽ nghĩ, có phải vì tôi không thích anh ấy, nên lúc thân mật mới cảm thấy ghê tởm, sẽ… không có phản ứng, nên mới không thể nói với anh ấy được.”
Tống Thước đột nhiên đứng hình tại chỗ.
“Không thích? Vậy tại sao cậu lại yêu anh ta?”
“Vì hiểu lầm chứ sao. Lần trước Hoàng Gia tỏ tình thất bại, không phải tôi sợ lãng phí, nên mới mời người đến cùng ăn cơm sao? Anh ấy hiểu lầm tôi đang tỏ tình với anh ấy.”
“À… Tôi có ấn tượng. Lúc đó cậu có nói trong nhóm, muốn bọn tôi kể lại diễn biến tối hôm đó. Là vì sự hiểu lầm này?”
“Đúng vậy, tôi muốn làm rõ.”
“Vậy tại sao cuối cùng vẫn không làm rõ?”
“Bởi vì đã mơ mơ màng màng hiểu lầm quá lâu rồi, bây giờ lại làm rõ, anh ấy sẽ rất đau lòng, cũng rất làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy.” Dừng lại hai giây, Ninh Giác mới nói, “Cho nên tạm thời cứ như vậy đã.”
Giọng nói bất đắc dĩ nhẹ nhàng mỏng manh, như một lưỡi dao giấy, Tống Thước chỉ vừa lật mở cũng làm xước đầu ngón tay, rỉ ra những giọt máu nhỏ.
Giữa tháng Sáu, gió hè cuốn theo hơi nóng, không khí nóng bức méo mó, nhưng Tống Thước lại như rơi vào hầm băng.
Âm thanh lá cây xào xạc như tiếng nổ tung, bên tai vang lên tiếng ù ù kéo dài, rất quen thuộc. Năm 14 tuổi, lúc giọng nói của Tử Tử biến mất ở Lam Loan Lý, Tống Thước cũng có phản ứng tương tự. Không thể tập trung làm bất cứ việc gì, cũng không thể rời khỏi phòng, không có khẩu vị, cũng không còn chút sức lực nào, chỉ ngày qua ngày ngồi bên mép giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm những chiếc răng cưa trên mép lá dương ngoài cửa sổ, suy nghĩ những vấn đề vô nghĩa. Ví dụ như: Có phải không nên nuôi chó nhỏ không, chó nhỏ có còn quay về tìm mình không.
Sẽ về chứ, một chú chó nhỏ luôn quấn quýt bên mình, chú chó nhỏ lè cái lưỡi nóng hổi li.ếm đầu ngón tay mình, chú chó nhỏ ngủ cũng cuộn tròn trên giường mình không chịu xuống, chú chó nhỏ dường như không thể rời xa mình, chắc chắc chắn sẽ quay về.
Thậm chí còn xuất hiện ảo giác âm thanh, nghe thấy tiếng chó nhỏ sủa “Gâu gâu” ngoài cửa sổ, nhưng ló đầu ra ngoài cửa sổ, lại phát hiện chẳng có gì cả.
Trong tình trạng giảm thân nhiệt nghiêm trọng, vì cơ chế tự bảo vệ, con người sẽ xuất hiện ảo giác, ảo giác mình đang ở trong sự ấm áp, thậm chí cảm thấy nóng, vì vậy từ bỏ việc tự cứu, đi đến cái chết. Trong mối tình này, Tống Thước muộn màng nhận ra, hóa ra mình cũng là người bị giảm thân nhiệt.
Được yêu, quyến luyến, yên ổn đều là ảo giác.
Thương hại, đồng cảm, lừa dối mới là sự thật.
Đã không còn nghe rõ nội dung cuộc đối thoại nữa, Tống Thước đành phải bước ra khỏi tòa nhà giảng đường. Anh ném bó hoa hồng vào thùng rác, sau đó trở về phòng 217 của Tiểu Trúc Trường Nguyệt, đập tan tành những đồ trang trí đã chuẩn bị hai ngày nay. Khắp sàn nhà hỗn độn, những mảnh vỡ lấp lánh sáng ngời.
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thực ra ảo giác lạnh vẫn chưa khớp với chủ đề lắm… Định nghĩa của ảo giác lạnh là lúc chạm vào vật có nhiệt độ rất cao, nhưng cảm giác đầu tiên lại là lạnh.
10k độc giả rồi đấy! Rất hạnh phúc!