Ảo Giác Lạnh – Đằng Hoa Lang

Chương 65

Đã 01:34 sáng, ngoài trời có gió, thổi khiến những cây cọ bên ngoài cửa sổ rung lắc. Tống Thước mở điện thoại, chấm sáng trong chương trình định vị đang di chuyển với tốc độ không đổi, tiến gần đến bãi biển đã đến ban ngày.

Tút, tút——

Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia có tiếng gió rít méo mó. Tống Thước cố gắng kìm nén cơn tức giận: “Về ngay.”

“Em tìm thấy rồi sẽ về.”

“Em có biết nguy hiểm không?” Tống Thước quát, “Về ngay!”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, đột nhiên truyền đến tiếng máy bận, là Ninh Giác chủ động kết thúc cuộc gọi. Tống Thước nhìn chằm chằm vào chấm sáng vẫn đang cố chấp di chuyển, thở ra một hơi thật sâu, đột ngột đứng dậy, giật lấy chiếc áo khoác bên cạnh, sải bước ra khỏi khách sạn, bắt taxi đến bãi biển.

Tuy nhiên lên xe chưa được bao lâu, chấm sáng trên chương trình định vị đột nhiên biến mất, chỉ còn lại những đường nét gập ghềnh của bản đồ, điện thoại cũng không gọi được. Trong nháy mắt, một nỗi hoảng sợ tột độ bao trùm lấy Tống Thước, anh chỉ có thể máy móc làm mới chương trình, ngón tay run rẩy không thể kiểm soát.

Bác tài xế nói: “Nửa đêm nửa hôm cậu chạy ra biển làm gì? Vừa có gió, vừa thủy triều lên, không an toàn chút nào. Hai hôm trước có một đám trẻ con, cứ nhất quyết đêm hôm đi mò cua bắt ốc, đuối nước không cứu kịp đấy.”

Ông cứ lải nhải, hành khách hàng ghế sau không hề nói chuyện với ông, đành phải từ bỏ, chuyển sang ngâm nga theo điệu nhạc trên đài radio trong xe.

Xe vừa dừng lại, Tống Thước lập tức đẩy cửa xe, sải bước chạy về phía bãi biển.

Trong tầm mắt không một bóng người, chỗ ghế xếp trên bãi biển cũng trống không, chỉ treo một vầng trăng khuyết mảnh mai, sáng như đang sôi sục, nấu cho nước biển không ngừng cuộn trào. Tống Thước mất đi định vị, như một con ruồi không đầu, chỉ có thể bước thấp bước cao giẫm lên cát mềm, tìm kiếm bóng dáng Ninh Giác một cách vô ích.

Có khi nào xảy ra chuyện rồi không?

Ninh Giác không biết bơi, nếu bị cuốn vào biển, rất khó sống sót.

Cái chết. Cái chết. Tay chân Tống Thước tê dại, ngoài tiếng nước, tiếng gió, cả bãi biển chỉ còn lại giọng nói của anh, đang gọi tên Ninh Giác hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, lúc đi đến khu vực phía tây của bãi biển, Tống Thước nhìn thấy bóng dáng của Ninh Giác, trái tim đột ngột thả lỏng, nhưng giây tiếp theo, bất ngờ nhìn thấy Ninh Giác đang đi về phía biển từng bước một, bước chân khó khăn.

Tống Thước chạy nhanh đến, một tay níu lấy tay Ninh Giác. Ninh Giác đau kêu một tiếng, lúc này mới quay đầu lại: “Anh ơi?”

Tống Thước nhìn chằm chằm vào cậu: “Em làm gì?”

“Em nhặt vòng cổ.” Sắc mặt Ninh Giác trắng bệch, ngón tay còn lại chỉ về phía trước, “Anh xem, rơi ở đó.”

Theo hướng tay cậu chỉ, sau khi nước biển tạm thời rút đi, Tống Thước nhìn thấy một chấm sáng lấp lánh chôn trong cát, đường cong giống như chiếc nhẫn. Nhưng nước biển rất nhanh lại cuộn trào, hoàn toàn che lấp đi. Tống Thước mặt không biểu cảm kéo Ninh Giác đi ngược về phía bờ: “Về.”

Ninh Giác bị anh kéo loạng choạng, hoàn toàn bị động đi về phía bờ, giọng nói mang theo tiếng khóc khàn đặc: “Anh buông em ra! Em khó khăn lắm mới tìm thấy!” Đồng thời ra sức giãy giụa, nhưng không hề có tác dụng, giọng nói liền từ từ yếu đi, thê lương, “Xin anh, em muốn nhặt lại…”

Tống Thước không hiểu vào lúc này, tại sao Ninh Giác vẫn không phân biệt được giá trị của vòng cổ, nhẫn và mạng sống, bên nào nặng bên nào nhẹ. Trong đầu vẫn không ngừng lóe lên cảnh tượng Ninh Giác đi về phía biển. Nước làm ướt gấu quần, ngập đến mắt cá chân. Nếu đến muộn thêm một bước, một Ninh Giác hoàn toàn không có ý thức an toàn sẽ nhặt lại được vòng cổ, hay là bị nước biển cuốn đi?

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên——nên khóa lại.

Một chút cũng không nghe lời, chỉ biết chạy lung tung, nên khóa lại.

Anh làm như không nghe thấy, cưỡng ép kéo Ninh Giác đến khu vực an toàn, cùng với khoảng cách ngày càng xa, lực giãy giụa của Ninh Giác cũng yếu dần. Đến nơi có ánh sáng, Tống Thước cúi đầu, lúc này mới đột nhiên nhìn thấy bàn tay phải đang chảy máu của Ninh Giác, và một chuỗi những vết tròn màu đỏ sẫm nhỏ giọt trên bãi biển. Trong một khoảnh khắc trái tim gần như ngừng đập, Tống Thước đột ngột buông tay.

Vừa rồi ở bờ biển ánh sáng quá tối, cộng thêm lửa giận ngút trời, nên lúc nãy mới hoàn toàn không nhận ra điều khác thường, vẫn luôn nắm lấy bàn tay phải bị thương của Ninh Giác. Tống Thước hỏi: “Làm sao mà bị vậy?”

Ninh Giác cúi đầu, không nói một lời.

May mà cách đó không xa chính là Bệnh viện Nhân dân. Sau khi đăng ký khám cấp cứu, bác sĩ tiến hành khử trùng vết thương ở lòng bàn tay Ninh Giác, rửa sạch máu lẫn cát và mảnh kính vỡ.

Là ban nãy ở bãi biển, lúc Ninh Giác bới cát, lòng bàn tay không cẩn thận ấn phải mảnh kính vỡ mà bị thương.

Sau khi bôi thuốc, băng bó xong, bác sĩ nói: “Vết thương không sâu, khoảng thời gian này nhớ đừng để tay dính nước, nếu sau này xuất hiện sưng đỏ, chảy dịch, sốt thì đến tái khám. Cũng đừng dùng sức, uống thuốc chống viêm đúng giờ.”

Tống Thước ghi nhớ từng điều một, lấy thuốc, lúc trở về phòng khách sạn đã là 2 giờ rưỡi.

Lách cách, cửa phòng đóng lại. Tống Thước chất vấn: “Tại sao lại chạy lung tung?”

Ninh Giác ngồi xổm trên sàn, bắt đầu dùng bàn tay trái lành lặn thu dọn hành lý.

“Em không nghe thấy tôi hỏi em sao?”

Ninh Giác vẫn không lên tiếng, cậu một tay không tiện kéo khóa vali, dứt khoát mặc kệ, trèo lên giường. Có thể nhìn thấy trong kẽ ngón tay phải được băng bó của cậu, vẫn còn vương những vết máu đỏ tươi.

Tống Thước ngồi xuống mép giường, cưỡng ép xoay vai cậu, Ninh Giác liền liều mạng lùi lại, cơ thể chui rúc trong chăn: “Em không muốn nói!”

“Vì tôi không cho em nhặt vòng cổ, hay là vì em bị thương, tôi không phát hiện ra.”

Thấy Ninh Giác làm như không nghe thấy, Tống Thước đột nhiên đứng dậy, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà bên cạnh. Ninh Giác nhất thời kinh hãi, theo bản năng lùi lại, thì thấy Tống Thước nắm lưỡi dao trong tay, giọng điệu bình thản: “Công bằng chưa?”

Đầu óc Ninh Giác trống rỗng, kinh hãi nắm lấy cổ tay Tống Thước, không dám dùng sức: “Anh buông ra mau!”

Tống Thước nhìn chằm chằm vào mắt cậu: “Tại sao lại chạy lung tung?”

Ninh Giác sắp khóc: “Em có mang theo điện thoại mà.”

“Vậy tại sao không nghe điện thoại?”

“Hết pin.” Ninh Giác giọng thê lương, “Anh buông ra trước đã, đừng như vậy, được không?”

Đúng vậy, điện thoại hết pin tắt nguồn, cũng sẽ khiến chương trình định vị được cài đặt sẵn bị vô hiệu hóa. Tống Thước từ từ buông lưỡi dao ra, ném sang một bên: “Tại sao không nghe lời tôi?”

Anh ép hỏi dồn dập: “Tôi chưa nói cho em biết sao? Thời gian đã rất muộn, buổi tối ở bờ biển nguy hiểm đến mức nào, bản thân em có biết không? Nếu tôi không đến đón em, điện thoại hết pin, em định về bằng cách nào, em có biết đường không, em——”

“Nhưng vòng cổ mất rồi thì không còn nữa!”

Ninh Giác đột nhiên suy sụp tinh thần, nước mắt không ngừng tuôn ra, nói năng cũng không còn lưu loát, khàn khàn: “Anh đã không còn thích em nữa, sau này cũng sẽ không tặng cho em nữa…”

Ngón tay Tống Thước theo phản xạ co lại.

Mục đích của anh đã đạt được, dù Ninh Giác có chậm chạp đến đâu, cũng có thể từ sự lạnh lùng, xa cách, vô tình của Tống Thước trong khoảng thời gian này, mà hiểu được Tống Thước không còn yêu cậu nữa, bản thân mình hoàn toàn mất đi sự đặc biệt. Chiếc vòng cổ mà cậu chiếm giữ, chìm nghỉm trong bùn cát biển cả, rất khó có thể tái hiện lại.

Nhưng chẳng lẽ chiếc vòng cổ này đối với Tống Thước mà nói, thực sự chỉ có giá trị tiền bạc, nên mất đi cũng không cần tìm lại sao? Không phải. Nụ hôn bên bờ biển Hoàng Thố là thật, sự rung động là thật, chỉ là lúc đó sự hoảng hốt, mờ mịt, né tránh của Ninh Giác cũng là thật, Tống Thước biết rõ sự thật cũng đã hiểu, chiếc vòng cổ đó không phải là vật kỷ niệm của tình yêu, mà là bằng chứng cho sự ngu ngốc tự mình đa tình của Tống Thước.

Vì vậy anh nói không quan trọng. Anh không hy vọng mình tỏ ra quá coi trọng, anh dựng lên những lớp tường thành, không thể hiện sự quan tâm, không tim đập dữ dội, không thân mật, không để một Tống Thước không được yêu thương trông quá đáng thương.

Nhưng Tống Thước cũng nên tự hỏi mình, tại sao không nói rõ toàn bộ sự thật, để Ninh Giác không cần phải vất vả diễn kịch? Tại sao lại để mặc những tờ giấy nhắn trên bàn làm việc chất thành núi? Tại sao không chặn số điện thoại, Wechat của Ninh Giác? Tại sao mấy hôm đi công tác này, phải nửa đêm lén lút ôm Ninh Giác, mới có thể ngủ ngon?

Ninh Giác có rất nhiều bạn bè, có một tương lai bình thường nhưng bằng phẳng, không nhất thiết phải dựa dẫm vào Tống Thước, nhưng Tống Thước chỉ có Ninh Giác. Em trai của anh, người yêu của anh, cún con của anh.

Cho nên, Tống Thước nên biết, trong mối quan hệ tình yêu hư vô mờ mịt, mong manh sắp sụp đổ này, ai mới là kẻ hèn nhát tự lừa dối mình, duy trì vẻ bề ngoài giả tạo.

“Không phải.”

Tống Thước từ từ giơ tay lên, đầu ngón tay áp vào đuôi mắt cậu, nhẹ nhàng lau đi, nhưng quên mất tay mình bị thương, khiến máu dính bẩn lên mặt Ninh Giác. Giọng nói khó khăn len ra, gian nan nói: “…Không phải không thích.”

Ninh Giác mắt hoe hoe lệ, thút thít: “Chính là phải. Anh đến vòng cổ cũng không cần nữa, không hôn em nữa, không nói ‘Thích em’ nữa, cũng không ôm em nữa.”

Cậu hỏi: “Chúng ta chia tay rồi sao?”

Ninh Giác rất mâu thuẫn. Vẻ bề ngoài của cậu là ngây thơ, trong sáng, ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại là được voi đòi Hai Bà Trưng, chiếm hữu và đòi hỏi.

Rõ ràng nói “Không thích”, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng trân trọng đối với món quà đầu tiên sau khi xác định quan hệ. Nói ghê tởm sự thân mật với Tống Thước, nhưng cứ phải ôm Tống Thước. Cậu chỉ là dựa dẫm vào anh trai theo quán tính, cần anh trai, nhưng lại tạo ra cho Tống Thước một ảo giác được yêu và được cần, dao động không ngừng trong sự được mất.

Nhưng Ninh Giác phủ lên tay anh, máu thấm ướt băng gạc của cậu, như thể cùng chia sẻ vết thương, cũng cùng chia sẻ nỗi đau.

Tống Thước đột nhiên buông bỏ hết sức lực.

——Thôi bỏ đi.

Anh v/uốt ve má Ninh Giác, từ từ đến gần, áp lên môi cậu. Mềm mại, mang theo hơi ấm của biển cả, không quá ấm nóng.

Thôi bỏ đi, Tống Thước nghĩ, tôi không cần tình yêu của Ninh Giác nữa.

Chỉ cần ở bên cạnh, cả đời của họ chưa chắc đã không được coi là yêu nhau.

“Sau này sẽ mua lại.” Tống Thước nói, “Không chia tay.”

Mắt Ninh Giác đỏ hoe: “…Thật không? Nhưng Hạ Môn xa quá.”

“Xa mấy cũng sẽ mua cho em.”

Ninh Giác cuối cùng cũng bật cười thành tiếng, gật đầu nói “Được”. Sau đó, Tống Thước gọi điện thoại hỏi lễ tân xin thuốc men khẩn cấp, hai người ở phòng khách xử lý vết thương của Tống Thước. Mỗi người đóng góp một bàn tay lành lặn, bôi thuốc sát trùng một cách khó khăn.

Tay phải bị thương, lòng bàn tay chồng chéo vết thương cũ mới. Vết cũ là thời thơ ấu, vết mới là hiện tại. Ninh Giác nói: “Tay anh cũng nhiều tai ương thật đấy, thật là.”

“Không đau lắm.”

“Lúc anh nắm pháo cũng không đau.” Ninh Giác lẩm bẩm, “Anh là Siêu nhân Kim Cang.”

Cậu cố ý nói những lời bông đùa, khuấy động không khí, nhưng Tống Thước không cười, chỉ cụp mắt nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Giác.

Sau khi xử lý xong vết thương một cách đơn giản, đã là nửa đêm 3 giờ, cuối cùng cũng được đi ngủ. Tìm kiếm chiếc vòng cổ vỏ ốc biển của nửa đêm, Ninh Giác quá mệt mỏi vì những cảm xúc lên xuống thất thường, bây giờ mắt díp lại, đã buồn ngủ đến không gượng nổi nữa, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Đêm đó tổng cộng cũng chỉ ngủ được 3, 4 tiếng. Sáng hôm sau, Ninh Giác buồn ngủ muốn chết, đến đánh răng cũng là Tống Thước bóp sẵn kem đánh răng, nhét vào miệng cậu. Cậu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tỉnh táo lại, kinh hãi nói: “Em quên mua vé máy bay rồi!”

“Tôi mua cho em rồi.” Tống Thước đang cài khóa vali hành lý, “Mau dọn dẹp đi.”

Ninh Giác đột ngột thở phào nhẹ nhõm, nhổ bọt kem đánh răng, tiếp đó rất tế nhị hỏi: “Vậy có ai đó sẽ không được ngồi cùng mọi người không?”

“Đều là khoang hạng nhất.”

Ninh Giác liền vui vẻ cười toe toét.

Trên đường mọi người đi taxi ra sân bay, đều để ý thấy vết thương đối xứng của hai người.

Vu Gia Hựu mặt mày trắng bệch: “Hai người tối qua đánh nhau á?!”

Cậu chỉ vào Tống Thước, một bộ dạng đau lòng tột độ: “Cậu ta có đánh lại được cậu không, mà cậu lại đánh! Cậu đây là bạo hành gia đình, cậu cậu cậu—”

“Không có, không có.” Ninh Giác vội vàng giải thích, “Bọn em chỉ là, cái kia, ờ… bọn em không cẩn thận.” Càng lộ hơn.

Tống Thước nhận lời, giọng điệu bình thản: “Lúc gọt hoa quả không cẩn thận cứa phải.” Ninh Giác thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu.

Trì Hạo ngơ ngác: “Hoa quả gì mà phải hai người cùng gọt——”

Đường Hạ huých vào cánh tay cậu ta một cái, cố gắng ra hiệu bằng mắt, mấy người nhìn nhau ngơ ngác, cuối cùng nhìn về phía hai người ở hàng ghế sau, Ninh Giác đang ghé sát tai, chỉ vào chiếc xe phun nước ngoài cửa sổ lẩm bẩm nói gì đó, còn Tống Thước tuy không có biểu cảm gì, nhưng đầu hơi nghiêng sang trái, là đang chăm chú lắng nghe.

Hóa ra đã làm hòa rồi.

·

Máy bay hạ cánh xuống thành phố A, đã là chạng vạng tối. Đây không phải là một ngày thời tiết đẹp nhất tháng Tám, nhiệt độ khá cao, gió mạnh và nóng. Sau khi ăn tối đơn giản ở gần đó, Ninh Giác cùng Tống Thước trở về nhà.

Xét thấy lòng bàn tay hai người đều có vết thương, không tiện dính nước, chỉ có thể cùng nhau tắm, mỗi người mượn một bàn tay lành lặn, miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ này.

Nhưng thực tế, cũng là Tống Thước ra sức. Anh đeo một chiếc găng tay ni lông, buộc miệng bằng dây thun, bảo Ninh Giác giơ cao cánh tay, bông tắm đầy bọt xà phòng cọ xát cơ thể. Lúc sắp cọ đến vùng kín, Ninh Giác đột nhiên mở lời, dáng vẻ rất khó nói, nhỏ giọng: “Anh ơi, bây giờ hình như em vẫn… không cứng được.”

Động tác của Tống Thước dừng lại. Ninh Giác nói tiếp: “Em nghĩ rồi, có lẽ em là——”

Tống Thước đột ngột ngắt lời cậu: “Được rồi, tôi không muốn nghe.”

Ninh Giác sững người. Có lẽ nhận ra giọng điệu của mình quá hung dữ, Tống Thước dịu lại một chút: “Không cần giải thích.”

Anh tiếp tục cúi đầu, giúp Ninh Giác xoa xà phòng: “Tối hôm đó là tôi quá cố chấp, thực ra chuyện này cũng không quan trọng.”

Thái độ trước sau thay đổi quá lớn, Ninh Giác do dự không quyết: “…Không quan trọng ạ?”

“Em chỉ là phản ứng chậm một chút thôi, điều này rất bình thường, mỗi người mỗi khác.” Tống Thước đặt bông tắm sang một bên, điều chỉnh vòi sen đến nhiệt độ thích hợp, không hề nhìn vào mắt Ninh Giác, “Hơn nữa, đây là chuyện của cả hai bên, không thể hoàn toàn quy kết là nguyên nhân của em, cũng có nguyên nhân của tôi, tối hôm đó động tác của tôi quá mạnh.”

Ninh Giác bị dẫn dắt theo dòng suy nghĩ: “Là hơi đau một chút.”

“Cho nên, ‘Tình d/ục’ bản thân nó không thể làm tiêu chuẩn duy nhất để đo lường thích hay không.” Tống Thước nói, “Em chắc không ghét tôi chứ, phải không?”

Giọng điệu anh quá giống như đang nói chuyện phiếm, khiến Ninh Giác cũng từ từ thả lỏng, trả lời “Không đâu”. Nhưng trong lòng mơ hồ bất an, như thể cái rào cản từng khiến họ chiến tranh lạnh gần một tháng nay, qua đi quá dễ dàng, cậu thăm dò mở lời: “…Vậy, anh không để ý đến chuyện này ạ?”

“Không để ý.” Tống Thước khẽ nói, “Chúng ta chỉ cần thời gian để hòa hợp.”

Hòa hợp——giai đoạn bắt buộc phải trải qua trong tình yêu, cho tất cả các vấn đề có thời gian để tiêu hóa, giải quyết, Ninh Giác cuối cùng cũng có khoảng thời gian đệm, tình yêu của cậu cũng có một tương lai bằng phẳng, dường như cũng không còn bất kỳ trở ngại nào nữa. Cậu ra sức gật đầu tỏ ý đồng tình, quên mất tay phải bị thương, bốc đồng cùng Tống Thước đập tay: “Được! Hợp tác vui vẻ!”

Thế là tối đó lại tốn thời gian thay băng gạc.

Khoảng 2 ngày sau, Tống Thước đúng hẹn tặng lại cho Ninh Giác một chiếc nhẫn, là kiểu nhẫn trơn nam tính giống như trước đó, lúc cụp mắt đeo vào cho cậu, Tống Thước hỏi: “Học kỳ sau trường có lớp không?”

“Còn một môn nữa.” Trường họ hầu hết tín chỉ đều hoàn thành trong 3 năm đầu, sau đó để dành thời gian chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, “Nhưng mọi người đều nói môn đó dễ lắm, chắc không khó đâu.”

Tống Thước gật đầu, ra vẻ thuận miệng nói: “Vậy học kỳ sau đăng ký học bán trú đi. Dù sao cũng không có mấy lớp, ở nhà cũng yên tĩnh. Đợi hai hôm nữa, tôi đi cùng em về trường thu dọn hành lý.”

Ninh Giác sững người: “Thực ra ở ký túc xá cũng——”

“Vòng cổ vỏ ốc biển thì, bây giờ không tặng em được.” Tống Thước như thể không nghe thấy cậu nói gì, chuyển chủ đề, “Khoảng thời gian này không có lịch trình đi Hạ Môn, phải đợi một thời gian nữa mới tặng em được.”

“À… Vậy đợi hè sang năm nhé, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi nhặt.” Đợi Ninh Giác nhớ đến chủ đề ở ký túc xá lần nữa, đã bị vòng ra xa 8 dặm, không có cơ hội để nhắc lại, dường như cũng không có lý do để từ chối, thế là mặc định đồng ý.

Ngày trở lại trường thu dọn hành lý, trong ký túc xá chỉ có một mình Phương Danh. Cậu đang ở ký túc xá thay ống kính máy ảnh, nghe tin Ninh Giác học kỳ sau chuẩn bị học bán trú, cũng hơi kinh ngạc: “Đột ngột thế?”

“Yên tâm, vẫn sẽ về trường học mà.”

Phương Danh chú ý thấy tay phải của cậu: “Cậu bị thương à, làm sao vậy?”

Ninh Giác nói úp mở, cười cho qua. Cậu và Tống Thước gần như cùng lúc bị thương, nhưng Tống Thước đã khỏi được 7, 8 phần, còn mình thì vẫn chưa đóng vảy, vì vậy quá trình thu dọn hành lý, cũng chỉ là Ninh Giác chỉ huy Tống Thước, cậu ở bên cạnh, không nhịn được cùng Phương Danh giao lưu: “Cái ống kính mới này của cậu, tốc độ lấy nét thế nào?”

Tống Thước đột nhiên lên tiếng: “Cái này còn cần nữa không?”

Ninh Giác nhìn theo ánh mắt anh về phía chiếc hộp tích trữ dưới bàn, liên tục nói “Cần”. Đã gần như thu dọn xong, lúc này Ninh Giác mới nói “Hẹn gặp lại” với Phương Danh một cách vui vẻ.

Ngày hôm đó bình thường không có gì khác lạ, vẫy tay cũng chỉ là một lời tạm biệt thông lệ. Dưới góc nhìn của Ninh Giác, tất cả đều đã trở lại đúng quỹ đạo, cậu và Tống Thước kết thúc chiến tranh lạnh, cứu vãn được tình yêu, vấn đề duy nhất còn lại chỉ là làm sao để giết thời gian trong kỳ nghỉ.

Nhưng ngày hôm sau, lúc Ninh Giác thức dậy, nghe thấy tiếng kim loại va chạm lanh lảnh. Một sợi xích như con rắn mảnh mai, lành lạnh bò lên cổ cậu——trên cổ cậu không biết từ lúc nào, đã đeo một chiếc vòng cổ màu bạc trắng.

______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nhưng thực ra không tính là cưỡng bứ/c đâu ()

Bình Luận (0)
Comment